Thất Giới Hậu Truyện

Chương 590: Sát địch đoạt lệnh – phần 3




Vụ nổ liên tục cùng với cơn bão hủy diệt tùy tiện phá hủy tất cả mọi thứ chung quanh. Lục Vân ở trong đó, bị sức mạnh chủ động của vụ nổ lập tức bị đánh cho bị thương, trong lòng tức giận vô cùng. Cửu Anh tình trạng cũng vậy, nó có được thân thể bất tử, nhưng trong trận chiến này cũng bị trọng thương, khí thế toàn thân thoáng cái đã yếu đi không ít.

Hai tay giang ra, Lục Vân đè bẹp cơn cuồng phong, chăm chú nhìn cái đầu to lớn nhất của Cửu Anh, cười lạnh nói:

- Không hổ là thủ lãnh của bảy đại hung thần, đúng là mạnh mẽ. Nhưng nếu như ngươi gặp phải ta, thì định sẵn đã bị xui xẻo, chịu chết đi thôi.

Bảy màu xuất hiện, ánh sáng ngàn vạn. Lục Vân trên người có sức mạnh thần thánh mạnh mẽ dao động kịch liệt, theo sự khống chế bằng ý niệm của chàng thì đột nhiên khuếch tán ra ngoài, hình thành một lưới sáng hình bát giác đườgn kính chừng chục trượng, tám cột sáng phân bố theo tám phương, theo khí thế không ngừng tăng lên của Lục Vân hóa thành tám lưỡi kiếm sáng ngàn trượng đồng thời chia ra chém xuống tám phía nhằm thẳng vào tám cái đầu còn lại của Cửu Anh.

- Muốn giết ta, ngươi nghĩ quá đơn giản rồi.

Trong tiếng rống giận dữ, tám cái đầu còn lại của Cửu Anh đột nhiên dính lại với nhau, chớp mắt đã dung hợp thành một cái đầu rồng khổng lồ có sừng hươu dài, há miệng kêu lên một tiếng dài, rồi phát xuất một chùm lưỡi sáng hai màu xanh đỏ, né khỏi tám lưỡi kiếm ánh sáng của Lục Vân để xuất hiện trước mặt Lục Vân.

Sóng mắt khẽ động, Lục Vân không hề né tránh, tám lưỡi kiếm sáng chia ra chém tám phương xảo diệu đảo chuyển, biến thế từ ngoài vào trong, cuối cùng nối lại tại một điểm, vừa hay chém xuống ngay đầu của Cửu Anh.

Một thanh âm to lớn vang lên cùng với tiếng kêu thảm thiết vang vọng mãi trong màn đêm, một chiêu này của Lục Vân uy lực cực mạnh, vừa hay chém trúng Cửu Anh, kết quả của nó thế nào có thể biết được.

Từ xa xa, Diệp Tâm Nghi mừng rỡ nhìn lại, trong lòng nghĩ dưới một kiếm này chém xuống, Cửu Anh xem như đã xong đời. Nhưng khi nhìn lại cẩn thận, kết quả thật bất ngờ, đầu lâu của Cửu Anh lập tức vỡ nát, nhưng chỉ giây lát sau, từ chỗ cổ ánh sáng lóe lên, chỉ trong chớp mắt thì cái đầu mới lại vươn dài ra, chín cái đầu đủ cả không thiếu cái nào, hoàn toàn giống hệt như trước kia.

Lục Vân kinh ngạc vô cùng, tâm thần khẽ lay động.

Cửu Anh thực lực mạnh mẽ, nhạy bén nắm bắt được chút biến hóa nhỏ bé đó, thừa cơ phát động công kích, chín cái đầu dính lại thành một khối, thoáng cái đã vây quanh thân thể Lục Vân vào giữa chín cái đầu, hình thành một kết giới đóng kín, bắt đầu thúc động sức mạnh nước lửa trong cơ thể, dự tính luyện hóa lấy chàng. Sức mạnh nước lửa của Cửu Anh vốn từ trời đất, chính là do tiên thiên dưỡng dục mà thành, pháp quyết nước lửa do linh dị bình thường tu luyện thành không thể nào so được. Nhưng Lục Vân thông minh cao vời, cả đời trải qua vô số tai kiếp sinh tử, sớm đã luyện thành được thân thể như kim cương, làm sao có thể sợ Cửu Anh được?

Hãm mình trong tình cảnh khó khăn, Lục Vân bỏ đi phòng ngự, cứ để cho sức mạnh nước lửa của Cửu Anh tự do xâm nhập vào trong thân thể. Lục Vân làm như vậy, không phải là không có sức phòng ngự mà chàng thường dùng thủ pháp này, sử dụng bản thân để thử từ đó thật sự hiểu được chi tiết của Cửu Anh. Đối với Lục Vân, chàng có thuật “Trọng Sinh Hoàn Nguyên” trên mình, trong cơ thể lại có pháp quyết “Thái Ất Bất Diệt”, lại thêm Thiên Địa Vô Cực đã sớm tu luyện đến cảnh giới Tùy Tâm Sở Dục, vì thế không hề có chút sợ hãi cái chết nào cả.

Rất nhanh, Lục Vân liền hiểu được tính chất sức mạnh nước lửa của Cửu Anh, dùng khí âm dương hóa giải được nguy cơ. Nhưng có một điểm Lục Vân còn chưa hiểu được, đầu của Cửu Anh bị bản thân chàng chém rụng trước đây, vì sao chỉ trong chớp mắt đã hoàn toàn phục hồi như cũ?

Trong lúc Lục Vân suy nghĩ, Cửu Anh cũng thăm dò chi tiết của Lục Vân, liền phát hiện chàng không ngờ lại không sợ sức mạnh nước lửa của bản thân, trong lòng vừa kinh hãi vừa kinh ngạc, bắt đầu suy tính đối sách.

Thoáng chốc, Lục Vân nghĩ đến một khả năng, vì thế dự tính ra tay thử thăm dò. Chỉ thấy toàn thân chàng có ánh bạc lóe lên, chớp mắt đã biến mất, thoát khỏi sự hạn chế của Cửu Anh, xuất hiện ở bên ngoài.

Hành động của Lục Vân khiến Cửu Anh lập tức phát hiện, trong lúc cảnh giác nhanh chóng phòng ngự, lại nghênh đón một kiếm đánh xuống của Lục Vân.

Lúc này, Lục Vân dùng sức mạnh cực lớn thi triển kiếm quyết, dễ dàng chém nát kết giới phòng ngự ánh sáng của Cửu Anh, cột kiếm dài vài trăm trượng đánh trúng vào cổ của Cửu Anh, lập tức chém rụng ba cái đầu, đánh trọng thương Cửu Anh.

Cảm nhận được sự đáng sợ của Lục Vân, Cửu Anh kêu lên điên cuồng, nhanh chóng chuyển biến chiến thuật, cái đầu lâu to lớn nhất há miệng gầm lên, phát xuất một chùm hào quang màu xanh thẫm, ảo hóa giữa không trung thành một lệnh bài màu xanh mặt hình chữ nhật, lơ lửng giữa bầu trời. Tấm lệnh bài này có phần quỷ dị, không hề có bất kỳ chữ phù chú nào, lại có đầy hoa văn, xem ra có phần giống với đồ thờ quái thú, vô cùng thần bí. Lệnh bài vừa xuất hiện, chung quanh nổi lên cuồng phong, Cửu Anh khí thế tăng lên gấp chục lần, trên người phát xuất hào quang đẹp mắt, nhanh chóng hội tụ vào trên tấm lệnh bài, sau đó mới phản xạ ra bắn thẳng về phía Lục Vân.

Nhìn thấy một chiêu này, Lục Vân vẻ mặt hơi kinh hãi, nhanh chóng điều chỉnh chân nguyên trong cơ thể, hình thành trước mặt một tấm thuẫn sáng phòng ngự, hơn nữa còn liên tục thiết lập ba mươi sáu tầng kết giới phòng ngự.

Kết quả sau đó khiến người ta phải kinh khiếp, với thực lực của Lục Vân, kết giới phòng ngự bố trí phải mạnh mẽ đến cỡ nào, ai ngờ lại bị hào quang do tấm lệnh bài đó phát xuất đánh xuyên qua, lập tức bắn thủng một lổ trên người của Lục Vân.

Thời khắc đó, Diệp Tâm Nghi đang quan sát rất lo lắng, nhanh chóng bắn thẳng đến chỗ Lục Vân, ai ngờ Lục Vân lại phất tay ra dấu không cho nàng đến gần.

Cửu Anh một chiêu thành công, rất đắc ý, ba cái đầu bị chém rụng tự động mọc ra, bộ dạng cuồng ngạo nói:

- Tiểu tử, ta nói qua rồi, ngươi tuyệt đối không cách nào sống sót thoát đi được. Tuy thực lực của ngươi đúng là kinh người, khiến cho ta cảm thấy kinh hãi, nhưng ngươi quên mất lời nói của ta rồi, Thần Mộc Lệnh ở trong người của ta, ta là người nắm giữ nó, vào lúc tất yếu tự nhiên sẽ nhờ vào sức mạnh của nó để tiêu diệt ngươi.

Lục Vân ở chỗ trái tim có một lổ hổng to chừng nắm tay, nhìn không thấy chút máu huyết nào nhưng trái tim đã mất đi rồi.

Nhưng Lục Vân cũng không lập tức chết đi, thần sắc của chàng kỳ dị nhìn Cửu Anh hỏi lại:

- Ta nếu như không nhìn lầm, Thần Mộc Lệnh chính là tinh khí Ất Mộc tụ lại, có thể sinh sôi không ngừng, cũng có thể khiến người ta vào đất chết?

Cửu Anh cười lớn đáp:

- Không sai, nhãn quang của ngươi rất chuẩn, đáng tiếc biết rõ thì đã quá trễ rồi.

Lục Vân lơ đễnh, điềm nhiên nói:

- Chết có gì đáng sợ, ta chỉ muốn hỏi một câu, trước đây ta chém rụng đầu của ngươi mà ngươi lại bình an vô sự, đạo lý này là thế nào?

Cửu Anh xảo trá vô cùng, cười tà dị đáp:

- Người chết không cần phải biết quá nhiều chuyện.

Lục Vân nói:

- Như vậy, ngại gì không để ta đoán thử qua.

Cửu Anh nhận định đại cục đã xong, cũng không thèm để ý, cười đáp:

- Được, trước khi chết cho ngươi một cơ hội, xem thử ngươi suy đoán chuẩn xác thế nào.

Lục Vân nghe vậy, khóe miệng hiện ra một nụ cười tà dị khiến người ta không hiểu được, cất tiếng hỏi:

- Trong chín cái đầu của ngươi, cái ở giữa chính là Thủy Hỏa Đồng Nguyên, chính là chỗ yếu hại của ngươi, một khi chém rụng nó rồi, ngươi liền có khả năng phải chết.

Cửu Anh nghe vậy bật cười khinh bỉ, châm chọc:

- Ta còn cho ngươi là thông minh lắm chứ, té ra bất quá chỉ là … a? Thật đáng ghét, ngươi …

Tiếng kinh hãi giận dữ đột nhiên vang lên, chỉ thấy Lục Vân lóe lên ập đến, tay phải vung lên, phát xuất một lưỡi đao sáng dài trăm trượng đỏ rực lập tức chém rụng cái đầu to nhất của Cửu Anh.

Sau đó, Lục Vân thẳng người lên, đang muốn đưa tay thu lấy Thần Mộc Lệnh, liền đột nhiên phát hiện Thần Mộc Lệnh đang nhanh chóng nhạt đi, chỉ chớp mắt đã biến mất. Nhẹ nhàng bay lùi trở lại, Lục Vân nhìn Cửu Anh, thấy nó điên cuồng giãy dụa thân thể, rõ ràng bị thương không nhẹ, nhưng lại không hề có dấu hiệu sắp chết, rõ ràng suy đoán đầu tiên của bản thân mình không đúng rồi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.