Thất Giới Hậu Truyện

Chương 801: Nhật Nguyệt thần cung - phần 1




Khi màn đêm buông xuống, Thiên Lân, Hải Mộng Dao, Tử Hàn ba người đã bay được vài trăm dặm, đến một vùng sâu trong Tần Lĩnh, phát hiện một ngôi miếu ở trên một ngọn núi không biết tên.

Nhìn qua tình hình chung quanh, Thiên Lân nói:

- Xem ra đêm nay chúng ta phải qua đêm ở nơi này rồi.

Hải Mộng Dao điềm đạm thanh nhã đáp:

- Có một ngôi miếu đổ nát để dung thân, so với dừng chân nơi hoang dã đã tốt hơn nhiều rồi.

Tử Hàn nói:

- Người tu đạo không giống những người phàm tục, chuyện dừng chân giữa đường hoang dã cũng là hết sức bình thường.

Thiên Lân cười ha hả trả lời:

- Ta từ nhỏ đến lớn ở Băng Nguyên, quả thật không hiểu rõ lắm tập tính của vùng trung thổ.

Còn đang nói, cả ba người đã đi đến trước căn miếu đó, ai nấy quan sát động tĩnh chung quanh.

Đây là một ngôi miếu thờ không lớn, xây dựng trên đỉnh núi, bốn bề có hoa cỏ rậm rạp, cây cao dày đặc, có vài phần khí thế thanh tú.

Nhìn cửa miếu có trên một tấm biển, Thiên Lân khẽ lẩm bẩm:

- Linh Tu tự, cái tên này được đặt cũng không tồi, nhưng mà …

Thấy Thiên Lân đột nhiên dừng lại, Tử Hàn hỏi:

- Nhưng thế nào đây?

Thiên Lân bật cười kỳ dị, trả lời:

- Nhưng hơi lộ liễu một chút.

Cây này khiến người ta không hiểu, Tử Hàn lập tức hỏi tới:

- Ý là thế nào?

Thiên Lân quay đầu nhìn Hải Mộng Dao, cất tiếng hỏi:

- Tỷ tỷ có biết được ám chỉ trong lời nói là gì không?

Hải Mộng Dao cười mắng:

- Trẻ con hoài, không ngờ còn dám đem cả tỷ để khảo hạch, đệ cho là đệ thông minh nhất phải không?

Thiên Lân bật cười ha hả, có bộ dạng như muốn được cưng chìu mà bướng bỉnh.

Tử Hàn trong đầu mơ hồ, nhìn Hải Mộng Dao, hỏi lại:

- Tỷ tỷ, lời nói của Thiên Lân là ngầm ám chỉ thế nào vậy?

Hải Mộng Dao điềm đạm thanh nhã đáp:

- Miếu này có tên là Linh Tu tự, ý chỉ người tu hành ở đây hoàn toàn không phải là con người mà là linh dị. Thiên Lân nói nó khoa trương chính là có ý tứ này đây.

Tử Hàn nghe vậy tỉnh ngộ, gật đầu nói:

- Té ra là như vậy, quả thực là có phần khoa trương một chút. Nhưng Thiên Lân làm sao mới liếc qua đã nhìn ra khí thế linh dị này, chỉ bằng vào cái tên thôi sao?

Hải Mộng Dao nói:

- Thiên Lân một thân tu luyện đồng thời nhiều pháp quyết, thuật thăm dò là sở trường lớn. Nơi này linh khí hội tụ, ẩn chứa một khí thế linh dị, Thiên Lân khi đi qua trên không đã đột nhiên cảm ứng được rồi.

Tử Hàn trả lời:

- Nếu là như vậy, chúng ta có cần phải …

Dường như biết Tử Hàn muốn nói gì đó, Hải Mộng Dao lắc đầu cắt ngang:

- Linh dị có chính có tà, nơi này linh khí thuần chính, ơ đây cũng không có mùi máu tươi cho thấy linh dị tu luyện này hoàn toàn không phải loại tà ác, không cần phải cố tình cừu hận.

Tử Hàn gật đầu nói:

- Tỷ tỷ nói rất đúng, trời sinh vạn vật mỗi thứ có linh tính của mình, chúng ta không thể dễ dàng tổn thương đến sinh linh.

Thiên Lân cười trả lời:

- Được rồi, chúng ta hay là vào trong xem thế nào đã.

Tử Hàn cau mày nói:

- Miếu này lớn có như vậy, có gì đáng mà xem sao?

Hải Mộng Dao cười đáp:

- Tử Hàn chớ vội ra kết luận, về phương diện này thì muội phải theo Thiên Lân học tập nhiều.

Nghe vậy, Tử Hàn gật đầu không nói nữa, đi theo phía sau Thiên Lân, từ từ đi vào bên trong miếu.

Cả ngôi miếu chiếm diện tích hoàn toàn không lớn, bên trong trang trí cũng hết sức cũ kỹ, xem ra đã sớm hoang phế nhiều năm. Tử Hàn quan sát tình hình trong miếu rồi, phát hiện bụi bặm đầy mặt đất, tơ nhện dày đặc, hoàn toàn không có gì khác lạ cả.

- Thiên lân, nơi này lớn chỉ như vậy, dường như không có gì đáng để xem coi cả.

Thiên Lân đứng trong miếu, đánh giá hoàn cảnh chung quanh, điềm nhiên nói:

- Chớ có gấp gáp, có một số thứ bị bụi trần che phủ mất rồi, có một số thứ lại cố tình che giấu như vậy.

Tử Hàn kinh ngạc nói:

- Thật vậy? Ở đâu?

Thiên Lân bật cười kỳ lạ, tay phải phất lên giữa không trung, một cơn gió lốc đột nhiên xuất hiện cuốn bay bụi trần ở trong miếu. Lúc này, Tử Hàn quay đầu lại tra xét, quên mất quần áo bản thân trắng như tuyết, đợi sau khi phát hiện muốn bố trí phòng ngự thì phát hiện quanh người mình đã sớm có thêm một tầng kết giới vô hình, ngăn cản bụi trần ở bên ngoài. Thời khắc đó, Tử Hàn quay đầu nhìn lại Thiên Lân, vừa hay đón lấy ánh mắt bừng bừng khí thế của Thiên Lân, hai người bốn mắt nhìn vào nhau, một tình cảm kỳ lạ nảy sinh vào thời khắc đó. Dời mắt đi chỗ khác, Tử Hàn vừa xấu hổ vừa mừng không tên, âm thầm liếc Hải Mộng Dao ở ngoài cửa miếu, trong lòng dâng lên mật ngọt. Thiên Lân dường như có phát hiện, nhưng lại cố làm ra vẻ không biết, đợi sau khi cơn gió lốc cuốn bụi trần bay đi rồi, ánh mắt lại lần nữa đánh giá cảnh sắc trong miếu.

Lúc này nhìn lại, miếu thờ này toàn bộ làm bằng đá, phong cách cổ xưa thuần khiết, nhìn không thấy có bất kỳ thứ gì khác thường. Thiên Lân có phần kinh ngạc, bất quá khóe miệng lại mỉm cười, mơ hồ mô tả chuyện nào đó. Tử Hàn cẩn thận nhìn tất cả mọi thứ trong miếu, vẫn không hề thấy có bất kỳ đầu mối nào cả, không khỏi lại quay đầu nhìn về Thiên Lân.

Cảm nhận được ánh mắt của Tử Hàn, Thiên Lân bật cười thân thiết với nàng, nhỏ giọng nói:

- Căn miếu này chính là do một tảng đá hoàn chỉnh tạo thành.

Tử Hàn sửng mình, sau đó tỉnh lại nghi hoặc hỏi:

- Làm sao có khả năng này được?

Thiên Lân cười đáp:

- Rất đơn giản, miếu này hoàn toàn không phải do người ta xây nên mà do linh dị biến hóa thành.

Tử Hàn kinh ngạc nói:

- Huynh nói linh dị ở đây chính là yêu tinh núi đá?

Thiên Lân gật đầu trả lời:

- Trong miếu có Phật, cho thấy linh dị có lòng hướng thiện, chúng ta cũng không quản gì đến nó nữa, tối nay ở đây nghỉ ngơi, tuyệt đối không có sài lang hổ báo nào đến đây quấy nhiễu thanh tĩnh.

Tử Hàn cười nói:

- Theo như lời của huynh, đây lại chính là một nơi an toàn khó mà gặp được.

Thiên Lân cười cười, nói với Hải Mộng Dao ở ngoài cửa:

- Tỷ tỷ tiến vào đi.

Hải Mộng Dao khẽ gật đầu, đi vào trong miếu, dừng lại bên cạnh Thiên Lân cười nhẹ nói:

- Nơi này linh khí hội tụ, đêm nay đệ đừng ngại tu luyện cho tốt, cường hóa thực lực bản thân thêm nữa.

Thiên Lân trầm ngâm trả lời:

- Nơi này quả thực linh khí hội tụ, nhưng đệ sao lại đi tranh giành với linh dị.

Hải Mộng Dao cười nói:

- Chuyện này đệ không cần phải lo lắng, cái đệ lưu lại còn nhiều hơn cái đệ lấy đi nữa.

Thiên Lân sửng mình, sau đó chợt tỉnh ngộ, mỉm cười nói:

- Nếu là như vậy, đêm nay đệ sẽ tu luyện cho tốt, cường hóa thực lực bản thân.

Hải Mộng Dao khẽ gật đầu, lấy Vĩnh Minh đăng trong lòng ra giao cho Thiên Lân, dặn dò:

- Đặt thần khí cực dương cực cương trong lòng của đệ mà thúc động, đệ sẽ thu được lợi ích rất nhiều.

Thiên Lân nhìn thần khí trong tay, hiếu kỳ nói:

- Đây là …

Hải Mộng Dao cười trả lời:

- Không cần phải hỏi nhiều, đệ sẽ nhanh chóng biết được thôi.

Thiên Lân không hiểu, nhưng sau đó nghĩ lại, bản thân có được Ma kính trên người, nên không nói thêm gì nữa, lập tức ngồi xếp bằng xuống mặt đất bắt đầu tĩnh tâm tu luyện.

Tử Hàn nhìn Thiên Lân, nhẹ nhàng nói:

- Tỷ tỷ, chúng ta có phần phải đi ra ngoài để tránh quấy nhiễu huynh ấy không.

Hải Mộng Dao điềm đạm thanh nhã đáp lại:

- Đi thôi, đi ra ngoài hàn huyên, ta biết trong lòng muội có không ít nghi hoặc.

Tử Hàn không nói gì cả, theo sau Hải Mộng Dao đi ra ngoài cửa miếu.

Dưới ánh trăng, hai người lơ lửng cách mặt đất chừng trăm trượng, nhìn ngọn núi đen ngòm xa xa, cảm nhận cái mát lạnh của gió đêm.

- Tử Hàn, muội chắc là tu luyện kiếm thuật rồi.

Khẽ lên tiếng, Hải Mộng Dao hỏi ngay.

Tử Hàn kinh ngạc đáp:

- Tỷ tỷ làm sao lại biết được? Muội không hề mang bất kỳ binh khí nào bên mình.

Hải Mộng Dao cười đáp:

- Ta có thể biết được bởi vì ta có một sư phụ cao minh, cũng như muội tu luyện không cần có binh khí, cũng chính bởi vì muội có một sư phụ cao minh.

Tử Hàn nhìn Hải Mộng Dao, khẽ bảo:

- Sức phát hiện của tỷ tỷ thật kinh người, quả thật khiến cho muội hiếu kỳ mà lại rất kinh ngạc, muốn hỏi lại sợ tỷ tỷ không muốn cho biết.

Hải Mộng Dao đáp:

- Ta có thể nói cho muội biết tất cả, nhưng điều kiện quan trọng chính là muội phải nói cho ta biết sư phụ muội là người nào.

Tử Hàn chần chừ hỏi lại:

- Chuyện này thật sự quan trọng vậy sao?

Hải Mộng Dao hỏi ngược lại:

- Muội có biết thân phận thực sự của Thiên Lân chăng?

Tử Hàn lắc đầu trả lời:

- Ngày hôm nay mới gặp lần đầu, nhưng từ những lời của huynh ấy có thể biết được huynh ấy đến từ Băng Nguyên, những điểm khác lại không biết gì cả.

Hải Mộng Dao điềm nhiên đáp:

- Ngày hôm qua Thiên Lân theo ta đi qua Thông Thiên hà, bị địch nhân tập kích, thiếu chút nữa chết ở đó. Ngày hôm nay lại cảnh tượng trong rừng, Thiên Lân cũng thiếu chút nữa chết mất.

Tử Hàn cau mày nói:

- Tỷ tỷ chính là lo lắng cho Thiên Lân, không hy vọng những người lai lịch không rõ ràng đến gần Thiên Lân?

Hải Mộng Dao nhìn trăng sáng giữa màn đêm, khẽ đáp:

- Không lâu trước đây, Thiên Lân đã từng chết ở Băng Nguyên, chuyện này khiến cho thiên hạ rung chuyển. Khi đó việc đoạt lấy thi thể của đệ ấy đã tạo nên một loạt trận đại chiến kinh thế hãi tục, người thủ giữ cho Thiên Lân chín phần chết một phần sống.

Tử Hàn nghe vậy trong lòng khiếp hãi vô cùng, kinh ngạc nói:

- Tỷ tỷ nói Thiên Lân đã từng chết đi? Thế thì huynh ấy hiện nay …

Hải Mộng Dao gật đầu trả lời:

- Đúng thế, Thiên Lân đã từng chết trong tay của người khác, điều này khiến vô số người phải hối hận không thôi. May mà Thiên Lân vận số không tệ, khi còn sống đã tu luyện một loại pháp quyết thần bí, có thể sống trở lại. Cái tên Dao Quang, muội đã từng nghe qua chưa?

Tử Hàn khiếp sợ vô cùng, gật đầu trả lời:

- Tên Dao Quang thiên hạ đều biết, muội tự nhiên nghe qua.

Hải Mộng Dao nói:

- Để bảo vệ thân thể của Thiên Lân, Dao Quang bị trọng thương nguy hiểm, thiếu chút nữa đã chết ở Băng Nguyên.

Câu này vừa nói ra, Tử Hàn càng thêm phần kinh ngạc, vọt miệng nói:

- Dao Quang được khen là nhân vật truyền kỳ nhất trong vòng hai mươi năm gần đây, một thân pháp quyết tu vi kinh thế hãi tục, người nào có thể khiến cho người đó bị thương nặng đến như vậy?

Hải Mộng Dao trả lời:

- Trên vùng Băng Nguyên, người có thể đánh trọng thương Dao Quang không dưới vài người. Ta nói cho muội biết những chuyện này, chỉ hy vọng muội biết được, thân phận của Thiên Lân có khác biệt với người thường, tùy lúc đều có khả năng bị tấn công bất ngờ.

Tử Hàn hỏi lại:

- Thân phận thế nào?

Hải Mộng Dao không đáp mà hỏi ngược trở lại:

- Lệnh sư là ai?

Tử Hàn chấn động thân thể, u oán thở dài nói:

- Tỷ tỷ không tin tưởng tư cách làm người của muội?

Hải Mộng Dao trả lời:

- Nếu ta không tin tưởng muội, chắc ta đã không nói cho muội biết những chuyện liên quan đến Thiên Lân.

Tử Lang sửng sờ, sau đó chợt tỉnh lại, ưu tư trong lòng lập tức tan đi, khẽ khàng nói:

- Đa tạ tỷ tỷ đã tín nhiệm.

Hải Mộng Dao hỏi lại:

- Tỷ tỷ tín nhiệm muội, muội có tín nhiệm tỷ tỷ không?

Tử Hàn đáp:

- Muội đương nhiên tín nhiệm tỷ tỷ, chẳng qua là sư phụ nhiều lần cảnh cáo không được dễ dàng tiết lộ lai lịch của lão nhân gia, vì thế muội mới một lòng muốn né tránh. Hiện nay tỷ tỷ nếu một lòng muốn biết, muội sẽ nói cho tỷ tỷ biết, hy vọng tỷ tỷ có thể bảo mật cho muội.

Hải Mộng Dao trả lời:

- Được, ta đáp ứng với muội.

Tử Hàn nghe vậy khẽ gật đầu, hai môi khẽ lay động một lúc, sau đó nói:

- Tỷ tỷ đã từng nghe đến tên của sư phụ muội chưa?

Hải Mộng Dao cười trả lời:

- Ta đã từng nghe sư phụ nhắc qua, không ngờ được muội lại chính là truyền nhân của người này, quả thật khiến ta cảm thấy có phần bất ngờ.

Tử Hàn trầm ngâm nói:

- Nghe qua giọng điệu của tỷ tỷ, dường như trước đây đã đoán được ít nhiều, lẽ nào tỷ tỷ hiểu rất rõ sư phụ của muội?

Hải Mộng Dao cười trả lời:

- Chưa nói đến việc hiểu rõ, thậm chí ngay cả sư phụ của tỷ cũng chưa từng gặp qua lệnh sư, bất quá lại biết được ít nhiều chuyện liên quan đến lệnh sư.

Tử Hàn hỏi lại:

- Bây giờ tỷ tỷ đã biết được lai lịch của muội rồi, không biết tỷ tỷ có thể cho biết được một chút về chính mình …

Hải Mộng Dao cười khẽ đáp:

- Chớ gấp, chút nữa ta sẽ nói cho muội biết, bây giờ muốn hỏi lại muội một vấn đề.

Tử Hàn trả lời:

- Tỷ tỷ có gì cứ nói, muội nhất định sẽ nói thực với tỷ.

Hải Mộng Dao cười hỏi lại:

- Thật sự?

Tử Hàn không hiểu, gật đầu nói:

- Đương nhiên thật sự.

Hải Mộng Dao cười hỏi:

- Thế thì muội hãy nói cho tỷ biết, muội có thích Thiên Lân hay không?

Tử Hàn nghe vậy chấn động, không ngờ được Hải Mộng Dao lại hỏi đến chuyện này, trong lòng lập tức kinh hoàng thất kinh, nhất thời cúi đầu không đáp.

Thấy tình hình như vậy, Hải Mộng Dao đã biết đáp án rồi, nhưng lại vẫn tiếp tục cười hỏi:

- Tại sao không nói gì cả?

Tử Hàn xấu hổ vô cùng, nhỏ giọng đáp:

- Tỷ tỷ, tỷ, tỷ … sao lại trêu người như vậy.

Hải Mộng Dao thu lại tiếng cười, điềm đạm thanh nhã nói:

- Được rồi, ý của muội, tỷ tỷ đã hiểu rõ rồi, bây giờ chúng ta hãy nói qua về Thiên Lân.

Tử Hàn ngượng ngùng vô cùng, lúng ta lúng túng nói:

- Muội, muội …

Hải Mộng Dao lên tiếng:

- Không cần phải xấu hổ, hãy nghe tỷ nói trước đi đã, sau đó muội mới suy xét lựa chọn như thế nào mới tốt.

Tử Hàn nghe vậy im lặng gật đầu, nhanh chóng khôi phục lại bình tĩnh.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.