Thất Giới Hậu Truyện

Chương 947: Đề thăng tu vi - Tăng cường tu vi - phần 1




Rời khỏi Thần Vương đại điện, Hoa Ngạo Nguyệt liền cùng với Vụ Thanh Ti quay về Thánh Nữ giáo.

Ngồi ghế chủ tọa trên đại điện, Hoa Ngạo Nguyệt mặt nở nụ cười mỉm hiếm thấy, khẽ lẩm bẩm:

- Cái chết của Cao Đại Vĩ quả nhiên như chúng ta đã dự liệu trước đây, phá vỡ được kế hoạch của Thần Vương. Mấy ngày tiếp theo đây đế đô chắc hẳn sẽ nổi lên cơn sóng điên cuồng, cơ hội chúng ta chờ đợi cuối cùng cũng đã đến rồi.

Vụ Thanh Ti hỏi:

- Thiên Lân lúc nào đến đây?

Hoa Ngạo Nguyệt cười đáp:

- Thiên Lân chiều hôm qua đã vào đế đô rồi, Hoa Ảnh buổi tối mới đưa đến đây. La Liệt và Cao Đại Vĩ đều do Thiên Lân đánh bị thương, tất cả đều một tay Thiên Lân xếp đặt làm ra.

Vụ Thanh Ti cười hỏi:

- Nghe nói Thiên Lân rất tuấn tú?

Hoa Ngạo Nguyệt bật cười thần bí trả lời:

- Chút nữa sư phụ gặp thì tự nhiên biết được.

Vụ Thanh Ti kinh ngạc nói:

- Vẻ mặt của cô là lạ, có phải che giấu điều gì không?

Hoa Ngạo Nguyệt trầm ngâm đáp:

- Thiên Lân chuyến này đến đây có mục đích không giống lắm với những gì chúng ta nghĩ trước đây, Thiên Lân muốn lật đổ Thần Vương, tự mình thay vào đó.

Vụ Thanh Ti nghe vậy cả kinh, vọt miệng nói:

- Thiên Lân muốn làm hoàng đế mới của Ngũ Sắc Thiên Vực?

Hoa Ngạo Nguyệt gật đầu đáp:

- Lam Quang Thánh Vực và Hắc Trì Huyền Vực đều toàn lực ủng hộ, ta cũng rất coi trọng Thiên Lân.

Vụ Thanh Ti chần chừ bảo:

- Nếu như Thiên Lân trở thành hoàng đế mới, cô thấy tình cảnh của chúng ta có tốt hơn bây giờ không?

Hoa Ngạo Nguyệt trầm ngâm một lúc, cười mà như không trả lời:

- Tình cảnh không khác lắm, nhưng tình hình lại có biến hóa rất lớn.

Vụ Thanh Ti nghi hoặc nói:

- Biến hóa thế nào?

Hoa Ngạo Nguyệt vẻ mặt kỳ dị trả lời:

- Cái gì Thần Vương muốn thì Thiên Lân cũng muốn.

Vụ Thanh Ti vẻ mặt khẽ biến, nghi hoặc hỏi lại:

- Cô nói là Thiên Lân hắn …

Hoa Ngạo Nguyệt gật đầu đáp:

- Ta suy đoán, sư phụ cũng đã bị định sẵn khó thoát được.

Vụ Thanh Ti trầm ngâm, vẻ mặt xinh đẹp đầy khó hiểu, tràn đầy đau thương tang tóc.

Quan sát sự biến hóa sắc mặt của Vụ Thanh Ti, Hoa Ngạo Nguyệt đúng lúc mở miệng nói:

- Sư phụ bây giờ có lẽ có phần nào đó không cách nào chấp nhận, nhưng khi sư phụ gặp được Thiên Lân rồi, sư phụ sẽ biết vì sao ta lại nói như vậy.

Vụ Thanh Ti bán tín bán nghi, hỏi lại:

- Thật không?

Hoa Ngạo Nguyệt cười đáp:

- Không tin thì đi xem thử đi.

Dứt lời đứng lên, Hoa Ngạo Nguyệt dẫn Vụ Thanh Ti rời khỏi đại điện. Chốc lát sau, Hoa Ngạo Nguyệt dẫn Vụ Thanh Ti quay lại phòng của mình, phát hiện Hoa Ảnh đang ngồi trong phòng, lại không thấy hình bóng của Thiên Lân đâu, Hoa Ngạo Nguyệt hỏi liền:

- Sao lại chỉ có một mình cô, Thiên Lân đâu?

Hoa Ảnh liếc Vụ Thanh Ti, ánh mắt kỳ quái đáp:

- Thiên Lân đang ngủ trong phòng của tỳ nữ, tỳ nữ có chuyện muốn nói với hai người.

Vụ Thanh Ti nhìn Hoa Ảnh, vẻ mặt lộ sự kinh ngạc, vọt miệng nói:

- Cô chính là Hoa Ảnh? Trước đây đã từng đi thao Mẫu Đơn và Hoa Hồng cùng hỗ trợ cao thủ nhân gian đối phó với Thiên Ngô thần tướng?

Hoa Ảnh gật đầu đáp:

- Không sai chính là tỳ nữ.

Hoa Ngạo Nguyệt cười nói:

- Sư phụ không cần phải kinh ngạc, chính là ta phái cô ấy đi nhân gian tìm kiếm Mẫu Đơn và Hoa Hồng. Bây giờ, trước tiên chúng ta cùng nghe xem Hoa Ảnh kể về tình hình cụ thể hành động lần này, chút nữa ta mới dẫn sư phụ đi gặp Thiên Lân.

Vụ Thanh Ti khẽ gật đầu không nói gì rõ ràng, vì thế Hoa Ngạo Nguyệt liền bảo Hoa Ảnh kể lại mọi chuyện phát sinh đêm hôm qua.

- … Hai lần ra tay đều một mình Thiên Lân làm ra, hành động tương đối thành công, nhưng lại phát hiện một chuyện bất ngờ…

Hoa Ngạo Nguyệt hỏi lại:

- Tình hình bất ngờ thế nào?

Hoa Ảnh chần chừ rồi đáp:

- Khi đánh lén La Liệt, ông ta đang quan hệ với một người phụ nữ …

Nói đến đây, Hoa Ảnh đột ngột ngừng lại, không nói nữa. Vụ Thanh Ti và Hoa Ngạo Nguyệt nghe vậy thì vẻ mặt kỳ quái, rõ ràng chuyện này khiến bọn họ xấu hổ vô cùng. Dừng lại một chốc, Hoa Ảnh tiếp tục nói:

- Cảnh tượng này hoàn toàn không có gì ly kỳ cả nhưng thân phận của người phụ nữ đó lại khiến tỳ nữ phải thất kinh hồn vía, bởi vì cô ta đến từ Thải Ngọc tiên cung.

Câu này vừa nói ra, Vụ Thanh Ti và Hoa Ảnh đều giật mình, cùng cất tiếng hỏi:

- Ai vậy?

Hoa Ảnh ánh mắt kỳ quái liếc hai người, trầm giọng đáp:

- Phan Ngọc Oánh.

Vụ Thanh Ti cả giận thật sự, nói:

- Té ra cô ta! Làm sao có khả năng này?

Hoa Ngạo Nguyệt cau mày lên tiếng:

- Phụ nữ của Thải Ngọc tiên cung chỉ có hai loại tình trạng, thứ nhất chính là bị Thần Vương chiếm hữu, trở thành thiếp của ông ta; thứ hai chính là tranh cử kế nhiệm thánh nữ, giữ nguyên tấm thân thanh bạch. Phan Ngọc Oánh thuộc về loại thứ hai, theo lý thuyết phải giữa mình trong sạch, vì sao phải làm ra chuyện vi phạm quy định như vậy?

Hoa Ảnh đáp:

- Nô tỳ đặc biệt chạy một chuyến để tìm hiểu một số tình hình. Té ra cha của Phan Ngọc Oánh cũng là một vị quan trong triều, đáng tiếc không quyền không thế hữu danh vô thực, vì để leo lên bậc quyền quý, liền lợi dụng sắc đẹp của nữ nhi mà cấu kết với La Liệt.

Vụ Thanh Ti phủ định:

- Điều này không thể nào được. Phan Ngọc Oánh chính là một trong những người được đề cử kế nhiệm thánh nữ, nếu như cô ta mất trinh thì chính là khi quân, phải bị chém sạch cả nhà tịch thu tài sản, cha của cô ta tuyệt đối không có lá gan to lớn đến vậy, nhất định có nguyên nhân khác.

Hoa Ngạo Nguyệt trầm ngâm nói:

- Có phải có người an bài một tay trong ở Thải Ngọc tiên cung, muốn từ đó để đạt một loại mục đích nào đó không?

Vụ Thanh Ti chần chừ đáp lại:

- Ta tiếp nhận Thải Ngọc tiên cung đến nay, vẫn luôn quản lý rất nghiêm cẩn, chưa từng phát hiện bất kỳ tình hình khác thường nào.

Hoa Ngạo Nguyệt phân tích:

- Có lẽ tay trong đã được an bài tồn tại trước khi sư phụ tiếp nhận, nhưng sư phụ vẫn chưa từng nghĩ theo hướng đó, vì thế mới sơ suất.

Vụ Thanh Ti khẽ thở dài đáp:

- Nếu có người có được năng lực như vậy ra, ngoại trừ sư tổ của cô ra thì tuyệt đối không tìm được người thứ hai nào.

Hoa Ảnh nói:

- Hành động lần này chúng tôi không hề kinh động đến Phan Ngọc Oánh, cung chủ có thể làm như không biết gì cả, ngầm làm rõ tình hình thật sự bên trong để suy tính bước kế tiếp nữa.

Hoa Ngạo Nguyệt nói:

- Cục thế trước mắt chớp mắt đã biến hóa rất nhiều, chúng ta phải tập trung tinh lực lên Thiên Lân và Thần Vương, toàn lực hỗ trợ Thiên Lân.

Vụ Thanh Ti nói:

- Những chuyện cô dặn dò trước đây ta đã làm tốt đẹp rồi, hơn nữa còn liệt kê vào một danh sách, phía trên toàn là những đối tượng chúng ta phải diệt trừ. Hiện nay, đế đô do bởi cái chết của Cao Đại Vĩ nên hỗn loạn vô cùng, chúng ta có thể thừa dịp ra tay làm loạn.

Hoa Ngạo Nguyệt điềm đạm và thanh nhã đáp:

- Chuyện này có thể giao cho Hoa Ảnh và Thiên Lân đi xử lý, chúng ta bây giờ cùng đi gặp Thiên Lân.

Vụ Thanh Ti không hề bàn luận thêm, nàng cũng có lòng hiếu kỳ rất nhiều với Thiên Lân, muốn sớm được gặp vị con trời cao ngạo của nhân gian.

Vụ Thanh Ti theo sự dẫn đường của Hoa Ngạo Nguyệt, đến phòng của Hoa Ảnh, liền gặp được Thiên Lân đang nghỉ ngơi. Vừa mới gặp, Vụ Thanh Ti nét mặt liền xuất hiện sự kinh ngạc. Nhìn thêm một lúc nữa, sự kinh ngạc biến thành nghi ngờ, phảng phất có chuyện gì đó vây khốn trong suy nghĩ của nàng. Khóe miệng khẽ động, Thiên Lân trên giường để lộ một nụ cười mỉm có sức hấp dẫn vô cùng, cười mà như không cười nhìn ba người. Tiếp xúc với ánh mắt của Thiên Lân, Vụ Thanh Ti chỉ thấy tâm thần chấn động, một tình cảm không tên nảy sinh trong lòng của hắn. Thiên Lân nhìn Vụ Thanh Ti, mặt cũng toát ra sự ngạc nhiên thích thú. Người phụ nữ áo xanh trông chừng hai mươi sáu hai mươi bảy tuổi này khiến cho người ta ngay từ cái nhìn đầu tiên đã hệt như thấy một hồ nước xuân, mềm mại mà quyến rũ, khiến tâm thần đàn ông phải dao động, rất dễ dàng bị nàng hấp dẫn. Đối mặt với cái nhìn chăm chú chú của Thiên Lân, Vụ Thanh Ti trước giờ vẫn luôn trấn tĩnh cũng xuất hiện sự khẩn trương, phảng phất không có sức để chịu đựng ánh mắt đầy tràn hấp dẫn đó của Thiên Lân. Cảm giác này kỳ quái vô cùng. Trong khẩn trương có lộ chút khiếp sợ ẩn giấu, trong mơ hồ lại có mấy phần mong đợi.

Hoa Ảnh quan sát vẻ mặt của Thiên Lân, chỉ thấy ánh mắt hắn như đuốc, thần quang sáng láng, trong lòng có một tình cảm phức tạp không mô tả được. Hoa Ngạo Nguyệt vẻ mặt bình thản điềm đạm, dường như đã sớm dự báo được tất cả mọi thứ, không hề có chút nào ghen tỵ hay không vui cả.

Thiên Lân tung mình ngồi dậy, cười nói:

- Cung chủ và thánh nữ đồng thời giá đáo, đây quả thật là một cảnh đẹp khó mà gặp được.

Vụ Thanh Ti hơi đỏ mặt, ánh mắt trách cứ đó toát ra một sự hấp dẫn êm ái khác nữa.

Hoa Ngạo Nguyệt điềm đạm thanh nhã bật cười, khẽ lẩm bẩm:

- Cung chủ chuyến này là đặc biệt đến gặp công tử, thuận tiện có chuyện muốn thương nghị với công tử.

Thiên Lân tiến lên một bước đến trước mặt của Vụ Thanh Ti, vừa thưởng thức hơi thơm tho mê người toát ra từ nàng, vừa khóa chặt lấy ánh mắt có phần hơi hoảng loạn, dùng giọng nói trầm thấp mà hấp dẫn vô cùng nói:

- Thiên Lân xuất thân từ chỗ không biết lễ nghi, cung chủ xin chớ để ý.

Vụ Thanh Ti lúc này xấu hổ vô cùng, Thiên Lân trước mắt phát ra khí tức khiến người ta phải say đắm trong lòng, điều này khiến nàng rất muốn lùi lại né tránh luồng khí thế nam nhân khiến nàng bất an đó, nhưng thân phận của nàng lại không để cho nàng lùi về như vậy. Mới lần đầu gặp mặt, giữa Vụ Thanh Ti và Thiên Lân thì rõ ràng là Thiên Lân đã chiếm được ưu thế tuyệt đối, điều này dường như đã ám chỉ mối quan hệ sau này giữa hai người.

Né tránh ánh mắt khóa chặt lấy của Thiên Lân, Vụ Thanh Ti đứng thẳng mình duy trì bình tĩnh, nhẹ nhàng nói:

- Lễ tiết chỉ là một loại hình thức, thường dùng cho người có quan hệ xa lạ, công tử tính tình thẳng thắn, không câu nệ tiểu tiết, đây mới là con người thực công tử, không cần phải che giấu.

Thiên Lân cười đáp:

- Đa tạ cung chủ khen thưởng, sau này mọi người thẳng thắn đối đãi với nhau, dùng lòng chân thành mà xử thế, cùng nhau lật đổ sự thống trị của Thần Vương.

Thiên Lân nở nụ cười hấp dẫn hỏi lại:

- Chỉ cần đồng tâm là chuyện lớn cũng thành công. Cung chủ có nguyện trợ giúp ta thống nhất Ngũ Sắc Thiên Vực không?

Vụ Thanh Ti không dám nhìn vào mắt của Thiên Lân, nhẹ nhàng đáp:

- Thần Vương tàn bạo, chính là địch nhân chung của chúng ta. Muốn thống nhất Ngũ Sắc Thiên Vực, cần phải lật đổ Thần Vương trước mới được.

Hoa Ngạo Nguyệt nói:

- Lúc này cần phải bàn bạc kế lâu dài, chúng ta tạm thời không nhắc đến chuyện đó. Hiện nay đế đô mưa bão nổi lên, toàn thành giới nghiêm, chuyện này với chúng ta là một cơ hội tuyệt vời.

Hoa Ảnh lên tiếng:

- Trước đây ta đã đi một vòng quanh thành, binh sĩ phủ Đề Đốc đã phong tỏa cả đế đô, ra vào vô cùng khó khăn. Định Quốc Công phủ cũng đã điều toàn bộ binh lực trong thành, đi từng nhà trong nội thành để tìm kiếm.

Vụ Thanh Ti nói:

- Vừa rồi Thần Vương lại hạ lệnh, quan viên các bộ cùng nhau tập nã hung thủ, tạm dừng tất cả mọi việc lại, chuyện đi sứ của Ngạo Nguyệt cũng vì thế mà tạm dừng. Hiện nay, đế đô cục thế hỗn loạn, các loại quan viên tất cả đều có việc, vì thế giữa các bên rất dễ dàng xảy ra mâu thuẫn, chúng ta có thể lợi dụng điểm này, ngầm loại trừ một số nhân vật quan trọng.

Thiên Lân cất tiếng hỏi:

- Cả đế đô đại khái có bao nhiêu quan viên?

Vụ Thanh Ti đáp:

- Quan viên trong triều Ngũ Sắc tổng số đại khái có khoảng một ngàn người, trong đó quan chức tương đối cao, có được quyền lực và ảnh hưởng nhất định đại khái chiếm khoảng hai đến ba phần, số lượng không quá ba trăm. Trong ba trăm quan viên có uy này, đế đô chiếm hết hơn một nửa, trong đó văn quan khoảng chừng tám mươi người, võ quan gần trăm người. Trong những người này, có hơn bảy phần đều kính sợ phép tắc của Thần Vương, đặc biệt là võ quan cơ hồ chín phần quan viên đều có lòng một mực trung thành đến chết với Thần Vương.

Thiên Lân cau mày nói:

- Theo như cung chủ nói, vương triều như vậy chắc chắn đang ở thời kỳ thịnh vượng, muốn lật nhào ông ta cũng không phải là dễ dàng.

Hoa Ngạo Nguyệt lên tiếng:

- Nếu không phải như vậy, Thần Vương làm sao lại nảy sinh lòng muốn xâm lấn nhân gian.

Hoa Ảnh nói:

- Thực ra quan viên trong đế đô là xảo trá lắm, thiện nghề quan trường giết người bằng lời nói, nếu không rất khó mà tồn tại được, hiện nay Thần Vương nắm hết đại quyền, có được thần thoại bất bại, ai cũng không dám chống lại ông ta, vì thế rất nhiều quan viên đều cảm thấy tức giận nhưng không dám nói, tất cả đều phải khuất phục dưới uy dâm của ông ta. Nếu như có người có thể phá vỡ được thần thoại bất bại đó của Thần Vương, đến lúc đó chắc chắn sẽ có một số quan viên đứng lên phản đối ông ấy.

Vụ Thanh Ti bảo:

- Lời nói của Hoa Ảnh là đúng vào trọng điểm, nhưng nếu không giết được Thần Vương, mọi thứ đều uổng phí mà thôi.

Hoa Ngạo Nguyệt nói:

- Với tình hình hiện nay của chúng ta, muốn một bước lên đỉnh thành công thì căn bản là không khả năng, chỉ có cẩn thận từng chút, hết bước này đến bước khác, trước tiên loại trừ hạng chó săn trung thành của Thần Vương, đợi đến lúc thời cơ chín muồi mới chính diện xung đột với Thần Vương.

Thiên Lân trả lời:

- Thần Vương thống trị đã nhiều năm rễ cắm sâu rồi, chỉ giết chết một bộ phận quan viên thì rất khó mà lay động đến đế vị của ông ta, chúng ta chỉ có thể làm đồng thời song song, để ta ra mặt thực hiện hành động ám sát, thánh nữ lợi dụng ảnh hưởng của bản thân để làm lung lạc lòng người.

Hoa Ngạo Nguyệt nhìn Thiên Lân, ánh mắt sáng rỡ toát ra sự tán thưởng, cười nói:

- Được, cứ như lời của công tử, chúng ta phối hợp toàn lực, tương lai của đế đô và tương lai của Ngũ Sắc Thiên Vực cùng với tương lai của chúng ta tất cả đều đặt trong tay của công tử.

Thiên Lân nghe vậy mỉm cười, ánh mắt quay lại nhìn Vụ Thanh Ti, chờ đợi sự trả lời của nàng.

Cảm nhận được ánh mắt sắc bén của đó của Thiên Lân, Vụ Thanh Ti tâm thần bất an, chần chừ một chốc rồi nhỏ nhẹ đáp:

- Thải Ngọc tiên cung sẽ toàn lực ủng hộ.

Thiên Lân cười hỏi lại:

- Thế cung chủ thì sao?

Vụ Thanh Ti khẽ biến sắc mặt, có phần gắng gượng đáp:

- Ta tự nhiên cũng ủng hộ.

Thiên Lân chân mày chau lại hỏi:

- Cung chủ dường như có phần sợ ta, không dám nhìn thẳng vào mắt của ta, thật ra chuyện này là thế nào?

Vụ Thanh Ti ánh mắt kỳ quái liếc Thiên Lân, sau đó dời mắt đi, nhẹ nhàng nói:

- Trên người của công tử có một khí thế hoàng gia, khiến người ta không dám đối nghịch, điều này có phần tương tự với Thần Vương, lại có phần khác biệt. Ở cự ly gần mà đối mặt với công tử, ta cảm thấy áp lực rất lớn, cảm giác đó không giống với Thần Vương, nhưng thật ra có gì khác biệt thì ta lại không nói rõ ràng được.

Thiên Lân nghe vậy sửng mình, nghi hoặc nói:

- Cung chủ nói rằng, cung chủ đã từng cảm nhận được khí thế hoàng gia rõ ràng trên người Thần Vương, nhưng khí thế hoàng gia trên người của ông ta và khí thế hoàng gia trên người của ta lại có phần khác biệt?

Vụ Thanh Ti gật đầu đáp:

- Ta đã làm thánh nữ vài trăm năm, thời gian chung đụng với Thần Vương tương đối dài, vô cùng quen thuộc với bá khí hoàng gia khiến người ta phải khiếp sợ trên người của ông ta. Còn đối với công tử, do thời gian tiếp xúc chưa đủ lâu, tuy có cảm ứng được nhưng còn hoàn toàn không thấy rõ ràng lắm, vì thế không nói ra được sự khác biệt bên trong.

Thiên Lân sau khi nghe xong tâm thần thoáng động, một luồng ánh sáng màu vàng kim lập tức từ người của hắn phát ra chiếu sáng cả gian phòng, để lộ khí thế Tà Hoàng mạnh mẽ, lập tức tác dụng lên người Hoa Ngạo Nguyệt, Vụ Thanh Ti, Hoa Ảnh. Đối mặt với khí thế Tà Hoàng từ người của Thiên Lân phát ra, Hoa Ngạo Nguyệt, Vụ Thanh Ti, Hoa Ảnh ba người có phản ứng khác nhau. Hoa Ngạo Nguyệt trên người liền xuất hiện ánh sáng màu trắng, có khí thế thánh khiết, hình thành một kết giới phòng ngự quanh mình, vừa hay chống lại được sự xâm nhập của khí tức Tà Hoàng trên người Thiên Lân. Đồng thời, trên người của Vụ Thanh Ti cũng phát ra ánh sáng màu xanh, hơn nữa còn hình thành một kết giới, toàn lực chống lại luồng khí thế mạnh mẽ kia trên người của Thiên Lân. Phản ứng của Hoa Ảnh có phần kỳ lạ, nàng chỉ nhanh chóng lùi lại, kéo giãn khoảng cách với Thiên Lân, hơn nữa còn nỗ lực cúi đầu xuống không nhìn Thiên Lân.

Nhìn phản ứng khác nhau của ba người, Thiên Lân tiếp tục đề thăng Tà Hoàng quyết, hình thành một khu vực đặc thù trong phòng. Rất nhanh, Hoa Ảnh liền xuất hiện sự run rẩy thân thể, từ từ ngửng đầu nhìn lên, mở to mắt nhìn Thiên Lân chằm chằm, trong ánh mắt đầy sự thần phục và nhu thuận. Vụ Thanh Ti kiên trì một lúc rồi kết giới ánh xanh bên người liền từ từ biến mất, gương mặt xinh đẹp hấp dẫn ẩn chứa tình cảm nhu thuận như nước, đang yên lặng bất động nhìn Thiên Lân, trong mắt phảng phất đã không còn bất kỳ điều nào khác. Hoa Ngạo Nguyệt tình hình tương đối khá hơn một chút. Ánh sáng thánh khiết trên người nàng ngăn cách sự xâm nhập của khí Tà Hoàng một cách hữu hiệu, nhưng cũng lộ vẻ gắng gượng hết sức, phỏng chừng tối đa cũng chỉ có thể duy trì chốc lát, cuối cùng tất nhiên thần phục trong tay của Thiên Lân. Bật cười tự phụ, Thiên Lân lập tức thu hồi lại Tà Hoàng quyết, trong phòng thoáng cái đã khôi phục lại bình thường.

Hoa Ngạo Nguyệt thở phào, khẽ lẩm bẩm:

- Khí hoàng gia thật đáng sợ, không ngờ khiến cho người ta không cách nào chống lại được, mê đắm mất cả mình.

Thiên Lân cười cười nói:

- Công hiệu tuyệt diệu của Tà Hoàng quyết thì bây giờ ta còn chưa biết rõ hoàn toàn, có thực sự khiến người ta phải mất đi tâm thần hay không thì còn phải cầu chứng cho rõ ràng.

Vụ Thanh Ti ánh mắt khẽ động, tỉnh lại, ánh mắt phức tạp nhìn Thiên Lân, u oán thở dài nói:

- Khí hoàng gia trên người của công tử và khí hoàng gia trên người của Thần Vương có sự khác biệt rõ ràng. Khi đối mặt với Thần Vương, ta có sự bất an và khiếp sợ nhiều hơn. Khi đối mặt với công tử, trong lòng ta lại có một ý định cam tâm thần phục. Nói cách khác, Thần Vương khiến người ta cảm thấy hệt như ác ma, từ khí thế áp đảo tất cả mọi thứ, khiến người ta không dám có lòng phản nghịch chút nào, âm tà mà độc ác, phảng phất có một con rắn độc chiếm lấy lòng mình. Còn đối với công tử, cảm giác tạo cho người ta rất kỳ lạ, trong tà mị lại toát ra sức dẫn dụ vô cùng, phảng phất như ở đỉnh dục vọng, khiến người ta hướng đến lại không cách nào vượt lên, bị công tử thuyết phục thật sâu sắc, hay là hấp dẫn lấy.

Hoa Ảnh lúc này vừa mới tỉnh lại, tiếp lời nói:

- Đây chính là sự thần kỳ của Tà Hoàng quyết.

Vụ Thanh Ti bật cười phức tạp, nói với Thiên Lân:

- Có một đề nghị với công tử, không nên dễ dàng cười với phụ nữ, cũng không nên dễ dàng đến gần phụ nữ, trừ phi công tử có ý với người đó, nếu không nụ cười mỉm của công tử chỉ mang đến thương đau cho cô ta.

Thiên Lân đảo tròn mắt, cười hỏi:

- Đối mặt với các vị, ta phải cười hay là không cười đây?

Hoa Ngạo Nguyệt khẽ lẩm bẩm:

- Thế công tử đối với chúng ta là muốn cười hay không muốn cười đây?

Vụ Thanh Ti và Hoa Ảnh trầm ngâm không nói, cùng chăm chú nhìn Thiên Lân, chờ đợi câu trả lời của hắn.

Nhìn cả ba cô, Thiên Lân nụ cười kỳ lạ, trong ánh mắt tràn đầy sức dụ hoặc, giọng thấp trầm mà giàu hấp dẫn.

- Cười là một loại lễ nghi, cũng là một phương thức biểu lộ tâm ý trong lòng, bắt đầu từ bây giờ, cười chính là dự báo tất cả mọi thứ, bây giờ đã không cần phải hỏi nữa rồi.

Hoa Ngạo Nguyệt nghe vậy hoàn toàn không kinh ngạc, quét mắt qua Vụ Thanh Ti và Hoa Ảnh, chuyển sang chuyện khác:

- Chuyện này không tiện nhắc nhiều, hay là chúng ta nói chuyện chính đi.

Thiên Lân mỉm cười gật đầu, cũng không để ý hỏi tiếp:

- Nói thế nào đây?

Hoa Ngạo Nguyệt đáp:

- Hiện nay Cao Đại Vĩ đã chết rồi, mục đích đầu tiên của chúng ta đã hoàn thành. Tiếp theo còn có rất nhiều chuyện đang chờ đợi chúng ta, cần chúng ta đi hoàn thành từng phần …

Vụ Thanh Ti lên tiếng:

- Đối tượng cần phải loại trừ thì ta đã điều tra đại khái rõ ràng, hơn nữa còn kể ra một danh sách đây. Chiếu theo lời của Hoa Ảnh nói trước đây, những người này không cần phải tiêu diệt toàn bộ, chúng ta chỉ cần giết chết một bộ phận người quan trọng trong đó là được rồi.

Hoa Ảnh nói:

- Chuyện này có thể giao cho ta và Thiên Lân, thừa lúc mấy ngày này đế đô hỗn loạn, vừa hay tiện để làm việc.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.