Thật Lòng Yêu Em

Chương 18:




Ngày hôm ấy, sau khi Nhậm Tuyết Hề tốt nghiệp đại học, ngồi một mình trên chiếc ghế dài ở quảng trường, bên trái cô ta là hai cô gái mặc đồng phục nữ sinh. Cô gái ngồi đối diện nói: “Mình đọc tiểu thuyết ghét nhất là loại thanh mai trúc mã. Cậu nghĩ mà xem, nếu như nhân vật nữ chính gặp được định mệnh đời mình ở tương lai thì sẽ khiến mình thấy mình cũng có khả năng may mắn như cô ấy. Nhưng nếu là loại thanh mai trúc mã thì lại liên quan đến cả vị trí địa lý và bố mẹ, khiến người ta biết mình không có cơ hội ngay từ đầu. Ghét nhất là mấy loại thanh mai trúc mã này”.
Nhậm Tuyết Hề nghe vậy, khóe miệng ẩn chứa tia cười khổ, hốc mắt từ từ đỏ lên. Cô ta muốn nói, điều khiến người ta buồn nhất không phải là ngay từ đầu đã không có thanh mai trúc mã, mà rõ rành rành là có sự giúp đỡ thiên thời địa lợi nhân hòa, có đối tượng thanh mai trúc mã khiến người ta hâm mộ nhất kia, nhưng người đó, lại chưa bao giờ thuộc về bạn.
Từ lúc còn rất nhỏ, Nhậm Tuyết Hề đã biết, Diệp Thư Tuấn chính là người trong lòng cô ta muốn nhất. Vì vậy, cô ta ném cả đạo lý để đi theo anh. Cô ta đã từng làm rất nhiều chuyện ngớ ngẩn. Ví dụ như cô ta thường tự ngắm mình trong gương, trong đầu tưởng tượng ra hình ảnh của Diệp Thư Tuấn, mường tượng bọn họ ở bên nhau sẽ xứng đôi đến thế nào. Hay là khi trên trán mọc rất nhiều trứng cá, cô ta sẽ vô cùng nghi ngờ, mình không đẹp như vậy, có phải sẽ không xứng đáng ở bên Diệp Thư Tuấn.
Bánh xe vận mệnh không biết bắt đầu thay đổi từ đâu, làm cô ta không hề chuẩn bị, chỉ có thể chấp nhận Diệp Thư Tuấn không thuộc về mình.
Năm mười bảy tuổi, vào mỗi cuối tuần, Diệp Thư Tuấn cùng cô ta về nhà. Cô ta là người khác phái duy nhất ở bên cạnh anh. Không ít người trong lớp bàn tán sau lưng, nói bọn họ là một đôi, cho dù cả hai chưa từng thừa nhận. Nghe những tin đồn như vậy, mới đầu cô ta đỏ mặt, ngoài miệng bảo người ta không được nói bậy nhưng trong lòng lại thấy vô cùng ngọt ngào. Nhậm Tuyết Hề và Diệp Thư Tuấn ở cùng nhau, những lời này tuyệt vời biết bao nhiêu.
Nhiều năm sau, tất cả mọi người đều biết Diệp Thư Tuấn yêu Dương Tử Hân. Còn về Nhậm Tuyết Hề, không ai hỏi han đến, không ai biết Nhậm Tuyết Hề là thanh mai trúc mã của Diệp Thư Tuấn, cũng không ai biết có một cô gái vẫn luôn yêu Diệp Thư Tuấn, yêu sâu sắc hơn Dương Tử Hân và yêu sớm hơn cả Dương Tử Hân.
Năm ấy, bầu trời rất xanh, mây rất trắng, ánh mặt trời rạng rỡ. Diệp Thư Tuấn cùng nhóm bạn chơi bóng rổ trên sân. Diệp Thư Tuấn là một thiếu niên rất thích chơi bóng rổ, mặc dù tính cách của anh có thiên hướng nho nhã nhưng điều này không gây cản trở anh chạy như bay trên sân bóng. Chỉ cần có Diệp Thư Tuấn trong trận đấu thì số nữ sinh trong trận bóng này sẽ đông chưa từng thấy. Thậm chí đôi lúc, nhiều nữ sinh đã không kiềm chế được la hét chói tai gọi tên Diệp Thư Tuấn, cổ vũ cho anh.
Nhậm Tuyết Hề nhớ, hôm ấy là một trận đấu rất quan trọng, thành viên của hai đội đều là những kiện tướng bóng rổ nổi tiếng của trường. Tuy chưa bắt đầu nhưng có thể tưởng tượng trận đấu này sẽ vô cùng kịch liệt. Vì thế, trước khi vào trận, trên sân đã có không ít người.
Ngay khi trận đấu vừa diễn ra, cả hai đội liền lao vào quyết đấu. Bởi vì thực lực tương đương nên điểm số đạt được rơi vào tình trạng khá sít sao. Sở trường của Diệp Thư Tuấn là ném bóng ba điểm. Khi trận đấu sắp kết thúc, đồng đội ném bóng cho Diệp Thư Tuấn, vị trí của anh đang rất tốt, anh vươn tay nhận bóng, ném vào giỏ trước khi trọng tài đưa còi lên miệng thổi.
Khả năng Diệp Thư Tuấn ném bóng trúng mục tiêu đạt ba điểm là rất cao. Có thể tấn công trong tình huống hết sức khó khăn, vị trí hiện tại rất tốt, anh chắc chắn có thể ném bóng vào giỏ, sau đó đưa bọn họ trực tiếp đến chiến thắng, tất cả mọi người đều nghĩ như vậy.
Sự thật thì tay Diệp Thư Tuấn có run một chút, khiến quả bóng bị ném ra ngoài, chạm vào khuôn giỏ, nảy thẳng ra.
Bởi ngay sau khi Diệp Thư Tuấn bắt được bóng, đang chuẩn bị nhảy lên thì trên sân bỗng có người hét ầm ĩ: “ Diệp Thư Tuấn, em thích anh”.
Cô gái hét vang câu này nhanh chóng thu hút sự chú ý của tất cả mọi người. Có người nhận ra ngay, à, đây chính là Dương Tử Hân “hoa khôi giảng đường” của trường chúng ta, là nữ thần trong lòng rất nhiều nam sinh. Lúc này, nữ thần công khai thổ lộ, ngay lập tức làm dấy lên tâm lý đồn thổi của đám đông.
Nhậm Tuyết Hề đứng bên sân bóng, cùng bọn bạn nhìn về phía Dương Tử Hân. Dương Tử Hân đứng lẫn trong đám đông, nụ cười rạng rỡ như vì sao hiện giữa trời đêm, dễ dàng thu hút ánh nhìn của mọi người, khiến đám người bên cạnh trở thành phông nền cho cô. Có người may mắn như vậy, đẹp tuyệt trần, làm người khác liếc mắt một cái không muốn rời đi, nguyện ý bị mê hoặc trong sắc đẹp của cô.
Bởi vì Diệp Thư Tuấn ném bóng không trúng nên bọn họ bị thua trận. Nhậm Tuyết Hề rất muốn an ủi người bạn cùng lớp đã rất cố gắng nỗ lực trên sân bóng. Nhưng sau đó, cô ta phát hiện, trọng điểm của trận tranh tài này đã bị tất cả bọn họ biến thành Dương Tử Hân thích Diệp Thư Tuấn. Nhiều người còn chạy tới hỏi Diệp Thư Tuấn làm thế nào mà lừa giành được Dương Tử Hân. Ai cũng biết có một nhân vật năm ba được xưng là kẻ làm mưa làm gió, là đội trưởng bóng đá của trường theo đuổi Dương Tử Hân hơn một năm nay, nhưng Dương Tử Hân không thèm để ý đến anh ta.
Cuối tuần, Nhậm Tuyết Hề cùng Diệp Thư Tuấn trở về nhà. Bọn họ trên đường đi đến trạm xe buýt, Nhậm Tuyết Hề nhìn bóng dáng Diệp Thư Tuấn dưới ánh mặt trời, hỏi: “ À, mình nghe nói sở dĩ Dương Tử Hân thổ lộ với cậu trên sân bóng là vì cô ấy hy vọng cậu ném bóng không trúng ngay ở quả đầu tiên. Như vậy lớp cô ấy mới có thể thắng trận”.
Khi nói những lời này, Nhậm Tuyết Hề bước nhanh hơn, đi đến bên cạnh Diệp Thư Tuấn, muốn xem biểu hiện của anh lúc này như thế nào. Nhưng cô ta nhận ra, ánh mắt của anh có chút đờ đẫn, tựa như đang suy nghĩ một vấn đề gì đó.
Diệp Thư Tuấn nhận thấy cái nhìn dò xét của Nhậm Tuyết Hề, một lúc lâu sau anh mới bối rối nhìn cô ta, hỏi: “ Gì cơ?”.
“ Cậu…Cậu không nghe lúc nãy mình nói gì à?”.
“ Vừa rồi cậu nói gì?”.
Cô ta không biết, lúc nãy Diệp Thư Tuấn liên tục ngẩn ngơ, trong đầu đúng là đang nghĩ đến Dương Tử Hân.
Bởi vì Diệp Thư Tuấn ném bóng không trúng rổ cho nên lớp của Dương Tử Hân mới thắng cuộc. Dương Tử Hân thầm suy xét đã lâu. Cô vốn nghĩ, cho dù mình không nói ra câu đó, Diệp Thư Tuấn cũng có thể sẽ không ném trúng bóng vào rổ. Nhưng tất cả mọi người đều nói Diệp Thư Tuấn đã bị cô làm ảnh hưởng. Cô có hỏi thăm thành tích chơi bóng của Diệp Thư Tuấn. Cuối cùng đưa ra kết luận, có lẽ cô thật sự đã làm ảnh hưởng đến Diệp Thư Tuấn. Vì thế trong lòng Dương Tử Hân nảy sinh một chút áy náy.
Ngày hôm sau, sau khi kết thúc buổi tự học, Dương Tử Hân liền hẹn gặp Diệp Thư Tuấn.
Khi Diệp Thư Tuấn nhận được tờ giấy nhỏ ấy, trong lòng cũng do dự hồi lâu. Đây không phải là lần đầu tiên anh nhận được lời hẹn của các nữ sinh. Nhưng cảm giác lần này của anh thật khó hiểu. Chữ viết trên tờ giấy không được xem là đẹp lắm, có điểm giống nét chữ của học sinh tiểu học, từng nét từng nét một, có thể nhìn ra vẻ nghiêm túc thật sự của người viết. Không hiểu sao, anh liền đi đến nơi hẹn.
Trong trường bọn họ có một rừng cây nhỏ, đó là nơi mà rất nhiều đôi trẻ yêu thích. Dương Tử Hân hẹn gặp anh chính ở đó.
Lúc anh đến nơi, Dương Tử Hân đang dùng chân đá thân cây, vẻ mặt có chút hờ hững.
Anh bỗng nhiên nhớ tới lời cậu bạn cùng lớp hình dung về cô. Đó là giờ nghỉ trưa hết sức buồn tẻ, mấy cậu bạn vây quanh cạnh cửa sổ. Nam sinh đến tuổi này, rất thích đánh giá nữ sinh. Có một nam sinh đột nhiên cười nói: “ Hoa khôi giảng đường của chúng ta thật sự càng ngắm càng đẹp, nhìn thấy tâm trạng sẽ rất tốt…”.
“ Ai là hoa khôi giảng đường của trường chúng ta vậy?”. Lớp phó học tập có biệt danh học không cần sống vô tình hỏi một câu.
“ Dương Tử Hân, cô ấy mà cậu cũng không biết”.
Lập tức, có một nam sinh tiếp nhận chủ đề: “ Thực ra không cần biết, chỉ cần cậu nhìn thấy cô ấy, sẽ biết chắc cô ấy chính là Dương Tử Hân”.
Đúng vậy, Diệp Thư Tuấn không biết Dương Tử Hân, nhưng khi anh nhìn thấy cô, anh chắc chắn cô chính là Dương Tử Hân, hoa khôi giảng đường không ai sánh bằng trong lời nói của mọi người.
Ngôi trường này thực sự rất coi trọng chuyện học hành, mọi vấn đề liên quan cũng được đánh giá cao. Như việc bình chọn hoa khôi giảng đường, bình chọn nữ sinh có thành tích học tập nổi trội nhất. Nhưng Dương Tử Hân xuất hiện đã làm thay đổi điều này. Ai cũng biết cô chính là hoa khôi, mặc dù có một số nữ sinh nói bọn họ chỉ thừa nhận Mạnh Hiểu Lâm mới xứng đáng là hoa khôi giảng đường. Muốn hình dáng có hình dáng, muốn khí chất có khí chất, muốn thành tích có thành tích.
Diệp Thư Tuấn đi về phía cô, khi còn cách ba mét, cô nghiêng đầu nhìn anh.
Bốn mắt nhìn nhau, không khí dường như nhất thời ngừng di chuyển.
Dương Tử Hân quan sát hồi lâu mới chớp mắt hỏi: “ Anh thực sự chịu ảnh hưởng bởi em nên mới ném bóng không trúng phải không?”.
Cảm giác duy nhất của anh chính là đôi mắt cô rất sáng.
“Không phải”. Diệp Thư Tuấn không trốn tránh cái nhìn của cô: “ Trước trận đấu một ngày, tay tôi đã bị thương bởi vậy mới không thể ném bóng vào rổ”.
Nghe anh nói vậy, sắc mặt cô thoáng chốc bỗng thay đổi, khuôn mặt nhỏ nhắn vốn tươi cười như hoa liền trở nên thâm trầm: “ Anh có ý gì? Nói em không đủ hấp dẫn làm anh bị ảnh hưởng sao?”.
Diệp Thư Tuấn lắc đầu thở dài: “ Cô bảo tôi tới là để thảo luận về mức độ quyến rũ của cô à?”.
Ánh mắt anh hết sức thuần khiết, không có nam sinh nào khi nhìn cô ánh mắt không lộ ra dục niệm, điều này khiến cô không thể không tức giận.
Trước kia, Dương Tử Hân có nghe qua cái tên Diệp Thư Tuấn. Cô rất thích được Mạnh Hiểu Lâm mời đi ăn cơm, mỗi lần đều lấy lý do giống nhau: “ Lần này cậu đứng nhất cả năm, nhất định phải đãi mình một chầu thật lớn”.
Hồi học phổ thông, Dương Tử Hân rất vui vì hàng tháng đều được Mạnh Hiểu Lâm mời đi ăn một bữa ra trò. Nhưng sau khi học hết cấp ba, Dương Tử Hân vốn mang hy vọng tiếp tục dụ dỗ được bạn thân đãi đi ăn bỗng không thể thực hiện được. Nguyên nhân do một kẻ tên là Diệp Thư Tuấn luôn đứng trong bảng thành tích cao hơn Mạnh Hiểu Lâm. Điều này khiến Dương Tử Hân chán ghét cái tên Diệp Thư Tuấn. Lúc tức giận, cô mở miệng nói độc ngay trước mặt Mạnh Hiểu Lâm: “ Mình phải về vẽ một cái vòng tròn nguyền rủa hắn ta mới được”.
Mạnh Hiểu Lâm nghe vậy buồn cười: “ Đừng, người này không tồi đâu. Không chỉ học giỏi, các phương diện khác cũng rất được. Nhiều nữ sinh trong khoa bọn mình đều yêu thầm anh ta đấy”.
“ Cậu lảm nhảm cái gì thế? Mình mặc kệ. Cậu nhất định phải đánh bại hắn ta, sau đó mời mình ăn một chầu thật lớn”.
Sau đấy thì sao? Sẽ không có sau đấy vì một chầu thật lớn mãi vẫn không có tin tức.
Hôm ấy không biết ma xui quỷ khiến thế nào, cô lại cùng đám bạn học rủ nhau đi xem thi đấu bóng rổ. Cô xem không hiểu nên cúi đầu nghịch điện thoại. Sau nghe thấy có ai đó nói ra cái tên Diệp Thư Tuấn, rất nhiều tính từ, tất cả đều là những lời khen ngợi. Nghe vậy, tâm trí Dương Tử Hân lập tức nổi loạn, trực tiếp hỏi lại – Tốt là tốt như thế nào?
Đám nữ sinh bên cạnh nhìn Dương Tử Hân nói về những thành tích của Diệp Thư Tuấn. Ví dụ như tham gia bất kỳ cuộc thi nào cũng là người chiến thắng, thành tích rất suất xắc, chơi bóng rổ cũng cực giỏi.
Dương Tử Hân thu di động, liền hỏi người nào là Diệp Thư Tuấn.
Cô nhìn lên sân thấy Diệp Thư Tuấn đang nhận bóng, ý thức đoàn kết ngay tức khắc được truyền cảm hứng. Cô cảm thấy mình cần phải làm gì đấy cho lớp mình. Vì thế, cô nghĩ ra một cách, thu hút sự chú ý của Diệp Thư Tuấn…
Do vậy, trên sân bóng mới diễn ra một màn đó.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.