Thật Lòng Yêu Em

Chương 2:




Phải mang cô ra khỏi đây - suy nghĩ đó vẫn tồn tại trong đầu anh. Mấy năm qua, người chăm sóc cho cô là bà Trương, là mẹ của lái xe cho Lăng Tích Đồng. Trước khi bà Trương có cháu, hai mẹ con họ từng làm việc cho Lăng gia trong một thời gian dài. Đứa bé bị bệnh, bà Trương xin Lăng Tích Đồng được nghỉ việc về nhà chăm sóc cháu trai. Lăng Tích Đồng đồng ý, lúc này anh mới đổi người đến trông nom cho Dương Tử Hân.
Đến bây giờ Lăng Diệc Cảnh vẫn nhớ rõ khuôn mặt đầy hận thù của Lăng Tích Đồng, sau còn lạnh lùng mở miệng: “ Tìm ai cũng được, tốt nhất là tìm người tra tấn cô ta cho đến chết”.
Trước kia, Lăng Tích Đồng từng đề cập chuyện này với bà Trương, không cần đối tốt với kẻ điên như vậy, chỉ cần đừng để cho cô chết, dù sao đi nữa thì đối với bọn họ cũng không quan trọng. Bà Trương khi ấy liên tục gật đầu với Lăng Tích Đồng nhưng bà Trương là người thấu tình đạt lý, chăm sóc cho Dương Tử Hân hết sức tận tâm. Nếu chỉ trông vào sự lương thiện thì không thể chăm sóc chu đáo cho Dương Tử Hân. Nguyên nhân quan trọng vẫn là vì Lăng Diệc Cảnh. Tuy anh không nói nhiều nhưng bà Trương cũng nhìn ra, chỉ cần bà không để ý đến Dương Tử Hân, sắc mặt Lăng Diệc liền vô cùng khó coi. Chính vì điều này nên mặc kệ lời dặn dò của Lăng Tích Đồng, bà Trương vẫn lén lút săn sóc Dương Tử Hân đâu ra đấy.
Lăng Diệc Cảnh tay trái lái xe, tay phải luồn vào túi quần lấy thuốc. Anh hút được một lúc mới nhận ra có ánh mắt đang chăm chú dừng trên người mình. Vì vậy, anh quay sang, thấy cô đang nghiêng đầu dán mắt nhìn anh. Chuẩn xác mà nói là cô đang nhìn điếu thuốc trên tay anh. Anh nhìn điếu thuốc trên tay phải, lại nhìn cô: “ Cô không thích tôi hút thuốc à?”.
Anh tham khảo ý kiến của cô, cô không gật cũng không lắc, vẫn nhìn điếu thuốc trong tay anh. Cô nhớ mọi thứ rất chậm. Chỉ khi ghi nhớ thật kỹ mới không sợ quên. Trước kia anh làm rơi hộp thuốc trong phòng cô. Trên hộp thuốc có hình hộp sọ, cô nghiên cứu thật lâu hộp thuốc ấy. Vì thế cô nhớ kỹ hình đầu lâu và điếu thuốc. Mà hiện tại anh lại đang hút thuốc, cho nên nhất định anh là đại diện cho sự xấu xa.
Lăng Diệc Cảnh cũng suy tư vài giây rồi dập tắt điếu thuốc trong tay. Thời điểm anh vứt bỏ mẩu thuốc, cô bỗng nhiên mỉm cười, tựa như một nụ hoa bỗng nhiên nở rộ. Anh chợt nghĩ đến một câu nói thô tục, mĩ nhân vẫn là mĩ nhân, bất luận trong tình huống như thế nào đều khiến người ta phải động tâm.
Cô xoay đầu không nhìn anh nữa. Nhưng động tác vứt bỏ điếu thuốc của anh hiển nhiên khiến cô tỏ vẻ hài lòng. Anh cũng không hiểu vì sao mình lại cảm thấy nhẹ nhõm.
Lăng Diệc Cảnh đưa cô về căn hộ anh ở bên ngoài. Ngôi nhà tuy không lớn không nhỏ nhưng trang trí đơn giản thanh lịch, phù hợp với khẩu vị của anh. Anh kéo Dương Tử Hân vào nhà, đến thẳng phòng tắm, vừa mở nước ấm, vừa dùng lược chải mái tóc dài rối bù của cô. Khi anh chải đầu cho cô, cô ngoan ngoãn đứng im. Khi anh nhấn mạnh chiếc lược, cô không kêu nhưng sẽ nhướng mày, sau đó mở to đôi mắt ngập nước nhìn anh, anh hiểu nên sẽ nhẹ tay hơn.
Vất vả một lúc mới chải xong mái tóc của cô trở nên mượt mà. Anh liền cởi quần dài và quần lót của cô, tiếp theo mới cởi đến áo khoác ngoài. Trước đó, cô đã cởi nội y và áo len, còn bây giờ anh trút bỏ quần áo của cô xuống, cơ thể cô lộ ra trước mắt anh. Ánh mắt anh dừng trên cơ thể nhẵn bóng của Dương Tử Hân. Đây là cơ thể cô, không có gì che lấp, hoàn toàn hiện trước mặt anh nhưng trong anh không gợi lên bất kỳ dục vọng nào. Cơ thể cô như được bao phủ bởi một tầng ánh sáng thánh thiện. Cho dù cơ thể này đã từng quằn quại dưới thân anh, cho dù cái miệng nhỏ của cô đã từng gào thét nỉ non dưới cơ thể anh.
Anh đặt cô dưới vòi sen, cẩn thận tắm rửa cho cô. Lúc này, Dương Tử Hân hết sức nhu thuận, mặc bàn tay anh rơi xuống người cô. Nhưng ánh mắt của cô vẫn nhìn anh. Đối diện với cái nhìn của Dương Tử Hân, Lăng Diệc Cảnh hơi dừng tay: “ Cô đang nghĩ gì vậy?”.
Tay anh chạm lên người cô, đối với cô mà nó có phải chuyện này không quan trọng, cô cho phép bất kỳ ai đều được đặt tay lên người mình rồi tự nguyện bỏ đi theo người khác, để người khác chăm sóc tốt cho cô. Ánh mắt của anh bởi vậy lại tối sầm.
Cô vẫn nhìn anh, ánh mắt đơn độc, kiên định, như muốn đưa hình dáng của anh nhớ kỹ trong đầu.
“ Cô nhìn cái gì?”. Anh không tức giận, hỏi: “ Có phải nhìn tôi không giống với bóng hình của người trong lòng cô không?”.
Anh lại giận dữ khiến ánh mắt cô bắt đầu nhấp nháy, thậm chí theo bản năng lui về phía sau một bước nhỏ.
“ Có phải cô đang nghĩ đến Diệp Thư Tuấn?”. Tay anh từ từ di chuyển lên cổ cô, siết mạnh chiếc cổ bé nhỏ: “ Nói, sao cô không nói?”.
Hốc mắt cô đỏ lên, ngay lập tức bắt đầu khóc, âm thanh hiện tại đau thương biết bao.
“ Đau…đau quá”.
Cô bị thần sắc của anh lúc này dọa cho phát sợ, cô khóc vì bị anh làm tổn thương. Lăng Diệc Cảnh buông tay ra, định lau nước mắt trên mặt cô. Bàn tay giơ lên một nửa lại buông xuống. Anh không biết an ủi cô như thế nào, mặc dù bây giờ cô đang khóc rất đau lòng.
Lăng Diệc Cảnh, vì sao mày lại nổi giận? Mày biết cô ấy cái gì cũng không hiểu, không biết. Vì sao mày lại tức giận với cô ấy, không khống chế được bản thân? Anh nhắm mắt, tiếp tục tắm cho cô.
Cô không hiểu thái độ của anh, cũng không biết bộ dạng vừa vui vẻ bỗng trở nên dữ tợn của anh là vì điều gì. Vì vậy mà cô sợ hãi nhìn anh.
Ở đây không có quần áo của cô. Anh tắm cho cô xong, liền dùng chiếc áo choàng tắm bao bọc cô từ trên xuống dưới, sau đó ôm cô ra khỏi phòng tắm. Cô ngồi bên giường, tóc không ngừng nhỏ giọt, tấm áo choàng tắm khoác trên người rất rộng, che kín tay chân cô, nhìn giống như một bọc lông xù. Có lẽ do tay áo quá dài, cô không nhịn được đùa nghịch, liên tục vung vẩy.
Lúc Lăng Diệc Cảnh đi lấy máy sấy quay lại thấy cô đang chơi đùa, anh tới gần, cúi xuống trước mặt cô: “ Nếu nóng thì nói với tôi, biết chưa?”.
Cô vẫn đang nghịch ngợm, hình như không nghe thấy lời anh. Điều này làm anh có phần thất vọng, lập tức vươn tay để cô đối diện với mình: “ Nếu không thoải mái hãy nói cho tôi biết, hiểu không?”.
Cô mở to hai mắt nhìn anh.
Lăng Diệc Cảnh nhẹ nhàng nói một hơi, cầm máy sấy tới trước mặt cô, mở ra cho cô xem: “ Cái này là máy sấy, bây giờ tôi sẽ sấy tóc cho cô. Nếu cô thấy đầu nóng, phải nói cho tôi biết ngay, đã hiểu chưa?”.
Anh đợi một lúc, chuẩn bị giải thích lần nữa thì thấy cô gật gật đầu. Hành động này khiến tâm trạng của anh lập tức tốt hẳn lên, thậm chí không kiềm chế được đưa tay nhẹ nhàng xoa đầu cô.
Lúc Lăng Diệc Cảnh sấy mái tóc ướt sũng của Dương Tử Hân, anh nhớ cô đã từng có một mái tóc vô cùng đẹp. Khi bước đi, mái tóc dài không ngừng lắc lư theo động tác của cô. Khi ấy, cô giống như một yêu tinh xinh đẹp không tưởng tượng nổi. Hồi ức ngắn ngủi làm động tác trên tay anh dừng lại. Anh cảm thấy có một bàn tay nhỏ bé đang kéo áo mình. Anh nhìn qua, chỉ thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của cô đang kéo anh. Anh khiến cô bị bỏng rồi…Anh vội vàng tắt máy nóng, hạ thấp chế độ gió.
Cô không bị câm điếc nhưng rất ít nói. Lúc đầu, khi cô bị biến thành thế này, anh đã dẫn cô đi khám không ít bệnh viện lớn, các bác sĩ đều lắc đầu. Cô bị kích động dẫn đến rối loạn thần kinh, rất khó có thể chữa khỏi, tỉ lệ sống tốt là rất nhỏ.
“ Làm cô bị nóng rồi phải không?”. Anh muốn trò chuyện với cô.
Cô nhìn anh không nói.
“ Có phải vừa rồi cô bị nóng đúng không?”. Anh dùng tay xoa da đầu cô.
Khi anh đụng đến chỗ đó, cô chậm rãi gật đầu.
“ Đừng gật đầu, cô nói cho tôi biết, có phải vừa nãy ở chỗ này không được thoải mái đúng không?”.
Anh nhìn cô, tầm mắt không trốn tránh. Cô lẩn trốn, một lát sau trộm nhìn liền bị anh phát hiện, nét mặt lộ vẻ ngượng ngùng. Vì thế mà cô gật đầu lia lịa: “ Vâng, ở đó không thoải mái”.
“ Khó chịu đúng không?”.
Lần này cô không trả lời.
Lăng Diệc Cảnh cẩn thận sấy khô tóc cho cô rồi mới tắt máy. Cô đưa tay vuốt ve tóc mình, tóc vừa mới thổi, còn lưu lại hơi nóng của máy sấy. Cô chạm vào hơi nóng có vẻ như rất hài lòng, nhìn anh mỉm cười.
Ba năm nay, trong thế giới của cô, ngoài người chăm sóc cho cô ra chỉ còn lại mình anh, chỉ có anh thỉnh thoảng đến thăm cô, chuyện trò cùng cô, cùng cô làm mấy chuyện kỳ quái.
Anh không kiềm chế được vươn tay sờ đầu cô: “ Sau này cô sẽ sống ở đây”. Anh dùng ngón tay véo mũi cô: “ Có hiểu không?”.
Hiện tại, Lăng Tích Đồng không còn để tâm tới cô. Anh đưa cô đến đây hẳn sẽ không có vấn đề gì. Về phần bảo mẫu trẻ, anh định gọi điện bảo người xử lý, nếu dám nói lung tung, anh sẽ cho cô ta biết cái giá phải trả là như thế nào.
Cô lại bắt đầu đùa nghịch mái tóc mình, ngón tay không ngừng cuộn tóc, từng vòng từng vòng một cho đến khi sợi tóc duỗi ra hoàn toàn, sau đó cô lại tiếp tục cuộn vào.
Lăng Diệc Cảnh tắm rửa xong, đi ra thấy cô đang nghịch tóc, lập tức đến gần, cầm mái tóc của cô tháo xuống: “ Không được nghịch tóc, biết không?”.
Cô mở to hai mắt, im lặng.
“ Tốt lắm, đi ngủ thôi”.
Anh thở nhẹ, cởi áo ngủ. Nghĩ đến ngày mai phải quay lại công ty, tâm trạng lập tức cáu kỉnh. Anh hận không thể chờ người đó chết, có lẽ cũng vì anh căm ghét ông ta giống bọn họ căm ghét anh. Cho dù chán ghét thì vẫn phải gặp mặt. Ai bảo anh là con trai của Lăng Tích Đồng, người thừa kế chân chính duy nhất của tập đoàn Nam Hưng.
Anh chỉ lơ đễnh vài giây ngắn ngủi, quay lại thấy cô đã cởi áo choàng, trần trụi chờ anh. Cơ thể cô rất đẹp, cho dù khác xa với định nghĩa quyến rũ của mọi người nhưng chỉ cần kết hợp với khuôn mặt hiện ra nghiêng nước nghiêng thành, vô luận cơ thể kia dù thế nào cũng trở nên xinh đẹp đầy sức sống. Hoa hậu giảng đường Dương Tử Hân là người đẹp nhất không thể chối cãi trong lịch sử trường trung học F. Thậm chí, có người còn chụp ảnh cô rồi tạo thành một cuốn sổ ảnh đem bán, kiếm được một số tiền bất chính kha khá. Năm đó, vẻ đẹp của cô hoàn toàn là một huyền thoại.
Lúc này, huyền thoại đó đang cởi quần áo đứng trước mặt anh, ánh mắt hấp háy dao động đẹp đẽ. Cô có biết cô đang làm gì không? Cô có biết mối quan hệ này là gì không? Lăng Diệc Cảnh ta lẽ nào không thể chạm vào cô? Mày có thể làm Liễu Hạ Huệ được sao? Anh nuốt nước bọt dùng ngón trỏ vẫy cô lại. Cô liền đi tới phía anh. Gần như trong một giây đó, ngay lập tức anh đẩy cô ngã nhào lên giường.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.