Thất Sát Nữ Đế

Chương 42: Trở thành bằng hữu




"Ta đã trở về" Phong Vô Ý đi ra cửa, lạnh lùng nói một câu.
"Hoan nghênh đã trở về" Tiêu Tử Mặc mỉm cười đứng lên.
"Các ngươi đang làm cái gì vậy?" Phong Vô Ý tò mò nhìn sang nơi bên cạnh, thấy nới này giống như đang xảy ra một cuộc chiến, rồi lại nhìn vẻ mặt mệt mỏi của nhị trưởng lão thì lên tiếng hỏi.
"Không có gì, chỉ là đánh một ván cờ mà thôi" Tiêu Tử Mặc nhẹ nhàng nói bâng quơ.
Hắn không hỏi nàng đã gặp phải chuyện gì ở trong thí luyện chi môn, mà hắn chỉ cần nàng trở lại là đã đủ rồi.
"Các ngươi đi nghỉ ngơi một đêm trước đi, sáng sớm ngày mai hãy đến Thiên Thượng Lâu" Nhị trưởng lão nói xong, tay áo thoáng lay động rồi đứng dậy rời đi.
"Vâng" Tiêu Tử Mặc cung kính lên tiếng.
"Vậy là đã hoàn thành thí luyện rồi hả?" Phong Vô Ý thở ra một hơi, quay đầu hỏi.
"Ừm, ta đưa ngươi đi nghỉ ngơi" Tiêu Tử Mặc nói xong, rồi đưa nàng đi tới phía trước vài bước, đưa tay ấn ở trên vách tường một cái. . Vốn dĩ là con đường đá thẳng tắp, đột nhiên mở ra một cái cửa động, rồi xuất hiện một đường rẽ.
"Nếu như thật sự có chiến tranh, thì Tuyền Ki Thạch phủ này chắc hẳn sẽ là một nơi khó công nhất đi!" Phong Vô Ý nói.
"Đúng vậy, Tuyền Ki Thạch phủ là nơi tượng trưng cho Phạm thiên. Tuy không ai biết nó nằm ở chỗ nào, nhưng tất cả con dân của Pham Thiên đều có một tín niệm, dù có gặp phải tai nạn gì thì chỉ cần Tuyền Ki Thạch phủ còn tồn tại, thì Đại Lục Phạm Thiên sẽ không bị hủy diệt" Tiêu Tử Mặc thản nhiên lên tiếng.
"Ngươi muốn ta nhanh chóng đươc sự chấp nhận của Tuyền Ki Thạch phủ là vì để trấn an lòng dân à?" Phong Vô Ý im lặng một lúc, rồi mới lên tiếng hỏi.
"Ngươi phải rõ ràng, từ lúc đối mặt với sự uy hiếp của Đại Lục đã mất đi kia, chúng ta vẫn luôn muốn tập hợp lại lực lượng của Phạm Thiên, mà như vậy thì kẻ địch đầu tiên...." Tiêu Tử Mặc nói tới đây, bỗng ngừng lại.
"Hách Liên Diệu" Phong Vô Ý thay hắn nói ra câu nói còn chưa nói hết.
"Ngươi, đã hạ quyết tâm rồi?" Tiêu Tử Mặc hỏi.
"Những lời này phải là ta hỏi ngươi mới đúng" Phong Vô Ý nhìn thẳng phía trước, lạnh lùng lên tiếng: "Ta đã sớm vứt bỏ toàn bộ giác ngộ rồi, còn ngươi thì sao ạ?"
"Vứt bỏ toàn bộ sao?" Tiêu Tử Mặc cười khổ một tiếng: "Là người thì ai mà chẳng có tình, tình bằng hữu, tình thân, tình yêu. Mà đối măt với kẻ thủ thì không cần nói tới tình cảm và phụ thuộc vào thứ tình cảm này... Một chữ tình, dù là kẻ nào, hay là chủng tộc nào cũng đều không thể vứt bỏ được, và cũng không nên vứt bỏ nó. Có tình, mới có thế giới, mới có vạn vật.
"Ta không hiểu" Phong Vô Ý khẽ nói một câu, trong mặt hiện lên một tia cảm xúc có hiểu. . Người tạo ra nàng, coi nàng như một dụng cụ để nghiên cứu ở viện khoa học chẳng lẽ cũng được coi là tình thân sao? Ỷ lại vào năng lực của nàng, nhưng lại giữ một khoảng cách với nàng ở trong Tử Vi Đấu Số, những đồng bạn đó được gọi là tình bằng hữu sao? Vui mừng mỗi khi nàng hoàn thành được các nhiệm vụ nguy hiểm, nhưng quốc gia lại vẫn đề phòng nàng đó gọi là trọng dụng tài năng của nàng sao?
Nàng không hiểu, nếu như là như vậy thì sao lại có thể vì một chữ tình mà khiến người ta lúc cười lúc khóc, hoặc nếu không phải thì tại sao ở giữa bọn họ lại tồn tại những thứ này? Rốt cuộc là sao?
"Đang suy nghĩ gì vậy?" Thấy nàng đột nhiên yên lặng, Tiêu Tử Mặc tò mò hỏi một câu.
"Suy nghĩ xem ta với ngươi, có phải là giống như vậy hay không?" Phong Vô Ý nhìn hắn.
Tiêu Tử Mặc sửng sốt, dừng bước quay đầu lại, vừa vặn nhìn thấy ánh mắt của nàng đang dần thay đổi.
"Thôi bỏ đi" Phong Vô Ý chợt cười cười, bước vượt qua hắn đi lên phía trước.
"Có lẽ..." Tiêu Tử Mặc đứng tại chỗ, một lúc lâu sau mới nhẹ giọng lẩm bẩm: "Xem như bằng hữu đi, hiện tại..."
Thấy hắn không đi theo, Phong Vô Ý cũng không thèm để ý. . Dù sao thì tại thời điểm này, chỉ cần mỗi khi nàng quay đầu, hắn vẫn luôn đứng ở vị trí không xa đó mỉm cười, như hình với bóng là được rồi.
Nhưng thật ra, nếu để hắn nhìn thấy quân nhân đặc chủng thì không biết sẽ thế nào. Tuyền Ki Thạch phủ cũng không phải là nơi không thể không công phá được, đơn giản nhất, chỉ cần chôn ở đây mấy trăm cân thuốc nổ, thêm một mồi lửa "Ầm" một tiếng là đủ đem cả cái dốc núi Bích Ảnh này nổ tung lên rồi. Đáng tiếc là trình độ quân sự ở cái thời không này vẫn chỉ dừng ở mức sử dụng binh khí lạnh, hỏa dược tuy là không khó chế tạo, tài liệu cũng không khó tìm, nhưng chính bởi vì đơn giản nên mới sợ là khó có thể giữ được bí mật của công thức. Nàng không dám khẳng định nếu như nàng mang những thứ vũ khí nóng của thời đại kia tiến vào đây, thì sẽ dẫn tới hậu quả ra sao.
Có lẽ, đợi sau khi tập hợp lại được Đại Lục Phạm Thiên, cũng nên thử chế tạo ra một vài thứ, biết đâu có thể mang ra để đối phó được với dị tộc đã mất đi của Đại Lục thì sao?
Đang lúc suy nghĩ, nên nàng cũng không để ý tới đã đi tới tận cùng của con đường.
"Thật không ngờ là ngươi có thể thông qua được thí luyện chi mộn" Bên trong căn phòng đá không lớn lắm, Lưu Ly bước đi thong thả tiến lại đây. Thấy Phong Vô Ý đi vào, thì biểu tình trên mặt đầu tiên là thở ra một hơi, nhưng miệng lại làm ra vẻ tiếc nuối.
"Cảm ơn Noãn Ngọc của ngươi" Phong Vô Ý đã có thói quen với tiểu nha đâu luôn nghĩ một đằng làm một nẻo, cho nên cũng không để ý mà đi tới sờ đầu nàng, cười tít mắt.
"Làm trò!" Lưu Ly đẩy tay nàng ra, tức giận trừng mắt nhìn: "Ta là vì Tử Mặc sư huynh, ai bảo hắn lại để ý tới ngươi!"
"Để ý sao?" Phong Vô Ý nhịn không được mà cười rộ lên, ngực ấm áp, mà sự ấp áp này cũng không phải do Noãn Ngọc mang đến.
"Bên kia là phòng của ngươi" Lưu Ly chỉ lên vách tường ở bên trái, nói tiếp: "Bên cạnh có cái đèn, đó chính là chốt để mở cửa, chỉ cần vặn nửa vòng về bên trái là được"
"Bên kia à?" Phong Vô Ý lại nhìn về hướng bên phải, cảm thấy chúng giống như được bố trí đối xứng, nhìn thấy rất giống nhau.
"Tử Mặc sư huynh" Lưu Ly bĩu môi, nói thầm: "Vì cái gì mà lại muốn ta nói với ngươi những thứ này, hừ!"
Phong Vô Ý khẽ cười, mở ra cơ quan. . Cơ quan vừa khởi động, ngọn đèn dầu ở trong phòng nhất thời sáng bừng lên. Vừa đi vào cửa, cửa đá đã tự động khép lại, nhìn sang trái phải, quả nhiên cũng có một cái cây đèn giống hệt như ở bên ngoài, dùng để mở ra cơ quan từ bên trong.
Phòng không lớn, vuông vắn thẳng thắn, các dụng cụ đều là được làm ra từ những tảng đá lớn. Trên giường đá có đặt sẵn một bộ chăn đệm, trên bàn có một khay trà, trên cao bốn phía là các giá đựng đầy sách... có sách cổ, có cả thẻ tre, giấy lụa. Mà ở bên góc tường lại có một cái thùng rất lớn, bên trong cắm khoảng hai mươi mấy quyển trục.
Phong Vô Ý tiện tay đem một ngọn đèn ở trên tường tới gần bàn, dọn khay trà để lên ghế. Sau đó mới đưa tay cầm lên một quyển trục, trải ra trên mặt bàn, mà sau khi nhìn mới biết đây là một bộ bản đồ Sơn Thủy.
Trang giấy đã ngả màu ố vàng, trên đó có rất nhiều địa phương đã bị hư hỏng mà trở nên mơ hồ, xem ra thứ này đã có lịch sử lâu năm và trở thành đồ cổ rồi. Chỉ là, trên bản đồ này rõ ràng là miêu tả hình dáng của Đại Lục Phạm Thiên, nhưng lại kém rất xa so với bức bản đồ mà trước kia Tiêu Tử Mặc đã đưa nàng xem.
"Vô Ý, đã nghỉ ngơi chưa?" Cửa đá vừa mở ra, Tiêu Tử Mặc liền đi vào trong, trên mặt đã khôi phục lại vẻ bình tĩnh như mọi khi.
"Vẫn chưa" Phong Vô Ý cũng không hề quay đầu lại, mà nói tiếp: "Ngươi đến đây xem đi, tấm bản đồ này là ở vào thời điểm nào?"
"Hả?" Tiêu Tử Mặc đi tới sau lưng nàng rồi nhiền lướt qua, khẽ cười nói: "Đó là bản đồ của Đại Lục vào một ngàn năm trước, khi đó Đại Lục bị mất đi còn chưa bị trục xuất, nên tất cả Đại Lục đều là một khối nối liền hoàn chỉnh"
Vừa nói, tay hắn lại lướt qua trên mặt bản đồ để tìm kiếm.
"Đại Lục mất đi có diện tích so với Đại Lục Phạm Thiên còn lớn hơn thì phải?" Phong Vô Ý kinhngạc lên tiếng.
"Đúng vậy, mảnh đất kia tuy cằn cỗi và quanh năm đều có nhiệt độ rét lạnh, thực vất khó sinh trưởng, thiên tai không ngừng. . Cho nên tuy rộng lớn, nhưng lại không thích hợp để sinh sống" Tiêu Tử Mặc nói xong, lại chỉ chỉ vào Hải Vực ở phía bắc của Đại Lục nói: "Lúc Đại Lục bị mất đi mới bị phân ra, cũng đồng thời bị vỡ ra rồi chia thành nhiều mảnh nhỏ, tạo thành các đảo riêng biệt, đại khái đều nằm ở vùng này"
"Nếu những cái đảo nhỏ này đều không bị trục xuất giống như Đại Lục bị mất đi kia, thì vì cái gì mà cả ngàn năm qua lại không cùng với Phạm Thiên trao đổi, thậm chí là người của Phạm Thiên cũng không biết tới sự tồn tại của bọn họ?" Phong Vô Ý ngạc nhiên hỏi.
"Đó là bởi vì nơi này" Tiêu Tử Mặc chỉ lên chỗ được vẽ đầy ký hiệu ở trên bản đồ, giống như là một hòn đảo.
"Thiên Khí Chi Đảo?" Phong Vô Ý bỗng bất ngờ nói ra một cái tên.
"Đúng, Đó chính là thông đạo nối liền giữa ma giới và nhân giới, cho nên không có bất kỳ sinh linh nào có gan dám tiếp cận tới chỗ đó.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.