Thất Tình Đụng Phải Tình Yêu

Chương 12: Chuong 12




Mỗi một bước ngoặt trong cuộc sống đều là một khởi đầu.
Đối với Trương Nhân Tịnh mà nói, tai nạn xe cộ là một khởi đầu, kết hôn là một khởi đầu, dọn đến nhà mới cũng là một khởi đầu, bởi vì vừa chuyển đến nhà mới được mấy ngày cô liền phát hiện mình có thai.
Sau khi Tiết Hạo Nhiên biết được chuyện này cũng vui mừng đến muốn phát điên, ôm lấy cô xoay vài vòng, mãi đến khi cô thấy chóng mặt nhắc anh cẩn thận một chút, anh mới giật mình, thận trọng thả cô xuống, từ đó anh liền trở thành cái đuôi của cô, cô làm gì anh cũng theo phía sau, khiến cô phải dở khóc dở cười.
Đứa bé trong bụng cô mới hơn hai tháng mà thôi, giới tính là nam hay nữ cũng còn chưa biết, thế nhưng anh đã bắt đầu mua rất nhiều quần áo và đồ chơi con nít, cô nhìn thấy vừa bực mình lại vừa buồn cười, thật sự không biết nên nói gì với anh mới phải, chỉ có thể đổ cho anh bị điên rồi, bởi vì nhìn anh…thật sự rất vui vẻ, rất hạnh phúc.
Em trai cô – Trương Nhân Kiệt – đi lính ở miền Nam cuối cùng cũng được nghỉ phép dài hạn, không do dự gì liền chạy về Đài Loan gặp mặt anh rể chưa từng gặp mặt này.
Hai người đàn ông này, lần đầu tiên gặp mặt đã giương cung bạt kiếm, nhưng không biết tại sao, cô vừa mới ra ngoài một chút rồi quay lại, bọn họ đã thân thiết như anh em trong nhà, nói chuyện rất sôi nổi, khiến cô – người làm chị, làm vợ – này cũng không nhịn được mà nghẹn ngào.
Mấy ngày sau đó, chỉ thấy hai người đàn ông này luôn xúm lại bàn bạc chuyện gì đó, lén lén lút lút không biết đang làm gì, cho đến khi Trương Nhân Kiệt về miền Nam mới thôi.
“Anh và Nhân Kiệt mấy ngày nay rốt cuộc đang bận làm cái gì?” Cô nhịn rồi nhịn, vẫn không nhịn được nữa nên hỏi Tiết Hạo Nhiên.
“Chuyện công việc.” Anh nói.
“Công việc của anh sao? Sao lại bàn với Nhân Kiệt, nó có thể cho anh ý tưởng gì?” Cô nghe không hiểu.
“Năng lực lập trình của Nhân Kiệt không tệ, anh hỏi cậu ấy sau khi giải ngũ có đồng ý về công ty giúp anh không.”
“Công ty? Không phải anh muốn nghỉ ngơi một thời gian, tạm thời chưa thành lập công ty sao?”
“Vốn là như vậy, nhưng giờ e là sẽ không thể nghỉ ngơi được rồi.”
“Anh có ý gì?” Cô trừng mắt nhìn, vẻ mặt vô cùng hoài nghi.
“Lúc đầu khi anh thành lập công ty, có một nhóm người đi theo anh, cũng coi như là những người sáng lập nên công ty, những người đó gần đây liên tục thay phiên nhau chạy tới tìm anh.”
“Đã xảy ra chuyện gì?”
“Hợp đồng lúc trước ký với công ty đã hết hạn, có mấy người đã quyết định không ký tiếp nữa, còn vài người đang suy nghĩ xem có nên sang công ty khác không, căn bản cũng không muốn tiếp tục làm ở công ty nữa”.
“Tại sao” Cô kinh ngạc hỏi.
“Bất đồng quan điểm, không chịu tôn trọng, dù sao cũng có một đống lý do. Thật ra anh cũng có thể hiểu, bọn anh cũng là ngưu tầm ngưu, mã tầm mã nên lúc đầu mới có thể cộng tác với nhau, anh không chịu được, sao bọn họ có thể chịu được chứ?” Anh cười khổ.
“Vậy bọn họ tới tìm anh làm cái gì, không phải chỉ vì muốn kể khổ chứ?” Cô tâm sáng như gương, đại khái cũng đoán ra được kết quả rồi.
“Bọn họ muốn biết anh có tiếp tục thành lập công ty mới không, nếu như có, bọn họ muốn đi theo anh, cùng nhau lập nên kỳ tích nữa”.
Trương Nhân Tịnh nhất thời trầm mặc, cảm giác này tựa như cầm trên tay củ khoai lang nóng phỏng tay.
“Ông xã, sợ rằng chuyện này không đơn giản như anh nghĩ đâu’”. Cô do dự mở miệng.
“Em biết bây giờ anh nghĩ gì?”
“Anh vừa mới nói sợ là không thể nghỉ ngơi được nữa, không phải là muốn bắt tay vào việc thành lập công ty rồi sao?” Cô nói, “Vì những người kia là bạn cũ của anh, tìm tới anh nhờ vả vốn là chuyện dễ hiểu, nhưng anh có nghĩ tới không, anh trai anh sẽ nghĩ thế nào về chuyện này? Anh ấy sẽ cảm thấy anh đang cố ý đào góc tường nhà anh ấy.”
“Anh cũng đã nghĩ tới vấn đề này”.
“Vậy anh…”
“Thanh giả tự thanh, tục giả tự tục” [Trong sạch tự mình biết, ô uế tự mình hay]
Nghe được câu này, Trương Nhân Tịnh cũng biết tâm ông xã đã quyết, cô có nói nhiều cũng vô ích.
Nhưng nghiêm túc mà suy nghĩ một chút, ban đầu ông xã cô đã nhường lại công ty, bây giờ cho dù thật sự có đi “đào” mấy người đó tới đây, thật ra cũng không tính là quá đáng. Vừa nghĩ như thế, cô cũng thấy nhẹ nhõm hơn.
“Tùy anh vậy”.
Nhìn cô muốn kết thúc đề tài này, vẻ mặt không muốn nói thêm nữa, Tiết Hạo Nhiên đột nhiên lại hơi lo lắng.
“Bà xã, em giận sao?” Anh thận trọng hỏi.
“Không có”. Cô nhìn anh một cái.
“Thật không giận sao?” Anh nghiêm túc xác nhận lại, không hy vọng cô giận dỗi mà không nói với anh, hơn nữa cô bây giờ còn đang có thai.
“Anh sẽ lo lắng em tức giận sao?” Cô nhìn anh, không trả lời mà hỏi lại.
“Đương nhiên sẽ”.
“Tại sao?”
“Bởi vì em là bà xã của anh, là người anh muốn sống chung cả cuộc đời, hạnh phúc của em, vui vẻ của em chính là hạnh phúc, là vui vẻ của anh, nếu như em tức giận, khổ sở, sao anh có thể hạnh phúc và vui vẻ được? Em nói xem, như vậy anh có thể không lo lắng sao? Quan trọng nhất là bây giờ em đang có thai, tức giận đối với em và cả đứa bé đều không tốt, anh càng không thể không lo lắng”. Anh thẳng thắn nói.
Cô nghe xong liếc anh một cái, tức giận nói: “Con người này, thật không lãng mạn”.
“Anh nói gì sai sao?” Anh mờ mịt hỏi.
“Anh không thể nói điều gì dễ nghe sao? Cho dù anh lo lắng cho đứa bé trong bụng em, cũng không nên nói thẳng như thế.” Cô hừ một tiếng, nói.
Anh trừng mắt nhìn, nhất thời bừng tỉnh hiểu ra.
“Bà xã, em cũng không thể nói oan cho anh, người anh lo lắng đương nhiên chính là em. Đối với anh mà nói, em quan trọng hơn bất cứ kẻ nào, bất cứ chuyện gì, em là tâm của anh, là mạng sống của anh, thật!”
Đáy mắt Trương Nhân Tịnh thoáng có ý cười, nhưng miệng lại hừ nhẹ: “Hiện tại anh nói những lời này cũng không kịp nữa rồi”.
“Nói vô dụng, vậy thì anh hát nhé. Em là điện, em là ánh sáng, em là duy nhất trong lòng anh, anh chỉ yêu em. You are my superstar. Em là Chúa Tể anh sùng bái, không còn cách nào khác, anh chỉ có thể yêu em. You are my superstar…….”
Trương Nhân Tịnh cũng không ngờ anh đột nhiên lại dùng chiêu này, đầu tiên cô ngây người như phỗng, sau đó thì cười to, cười đến không thể kiềm lại được, cười ra nước mắt.
"Ha ha ha! Ha ha ha. . . . . ."
Nhìn cô cười vui vẻ như thế, trên mặt Tiết Hạo Nhiên cũng nở nụ cười, đưa tay thận trọng ôm cô vào trong ngực, để cô cười trong lòng mình.
“Em cũng không biết anh lại nhiều tài như vậy, còn có thể hát được bài hát em thích…” Cô vừa cười vừa nói, nước mắt lại chảy xuống.
“Không giận chứ?” Anh dịu dàng nhìn cô hỏi.
“Em từ đầu tới cuối cũng không giận, chỉ là có chút lo lắng cho anh mà thôi.” Nụ cười vụt tắt, cô có vẻ hơi bất đắc dĩ nhìn anh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.