Thâu Long Hoán Phụng

Chương 9:




Từ xa, thấy mấy người khả nghi theo lời Nam Môn Hạo Nhiên rẽ vào một ngõ nhỏ, Long Ngự Thiên không phút lưỡng lự, mang Lý Lạc Hành thi triển khinh công theo sau.
Lý Lạc Hành bị “vác bay” rất khổ sở, vốn định ngăn cản, nhưng khổ nỗi vừa bị nhấc lên khỏi mặt đất, miệng hé mở, lục phủ ngũ tạng dường như liền theo sau muốn nôn ra!! Hắn chỉ có thể hổn hển thở dốc, không thể nói ra tiếng nào…
Đến nội viện, mấy tên kia đều biến mất, Long Ngự Thiên thản nhiên mang Lý Lạc Hành đang trong tình trạng khốn khổ đuổi theo!!
Chờ Long Ngự Thiên nhẹ nhàng đáp xuống vườn cây sau viện, Lý Lạc Hành bất chấp bản thân thở còn chẳng ra hơi, vội vàng hạ giọng: “Thiên nhi! Ngươi thế nào lại hành sự lỗ mãng?! Đây là địch doanh a! Không thể tùy tiện tiến nhập!!”
Long Ngự Thiên vừa quan sát động tĩnh trong phòng, vừa khoát khoát tay, ung dung trả lời người đang tuyệt khí kia: “Biết a. Dù gì cũng phải thâm nhập, sớm hay muộn có khác gì nhau?”
“Ngươi—!! Tôn Tử binh pháp, Tôn Tân binh pháp, ngươi ngươi chưa từng đọc qua sao?” Lý Lạc Hành thu giọng, thầm nói.
“Tôn Tử? Tôn Tân? Các tùng thư(1) đó thì sao? Lại còn kính phục ư? Sao ta phải làm điều đó?!”Long Ngự Thiên quay đầu, ngây thơ hỏi. Lý Lạc Hành ngửa mặt lên trời thở dài một tiếng. Sớm muộn gì hắn cũng sẽ bị vẻ mặt vô tội của yêu tinh này hại cho tức chết!!
Long Ngự Thiên thấy hắn không phản bác, liền coi như mình đúng, lập tức tập trung chú ý động tĩnh trong phòng. Lý Lạc Hành cắn cắn môi, có chút kinh hoàng nhìn gian nhà Long Ngự Thiên đang chăm chú theo dõi. Hữu dũng vô mưu như vậy… mong sẽ không gặp chuyện bất trắc…
Tựa hồ cảm nhận được bất an của hắn, Long Ngự Thiên mỉm cười: “Không có việc gì đâu. Thứ nhất, ta rất mạnh. Thứ nhì, Nam Môn Hạo Nhiên sẽ đến đây nhanh thôi.”
Lý Lạc Hành chính là lo lắng, sự tình không dễ dàng theo sở nguyện con người. Nhưng nhìn Long Ngự Thiên kiêu hãnh khả ái, hắn không nỡ nói ra suy nghĩ trong lòng… Đã tiến vào, thay vì lo âu, chi bằng góp chút sức lực. Nghĩ một hồi, Lý Lạc Hành nhỏ giọng kiến nghị: “Thiên nhi… ở đây quá xa, nghe không rõ bên trong, chúng ta đến gần một chút đi…”
Đang nó iliền thấy một nha hoàn từ thiên phòng đi ra, như vậy trước mắt sẽ không có người ra vào nội viện. Long Ngự Thiên khẽ đảo mắt phượng, nhẹ nhàng mỉm cười,“Hảo” một tiếng, kéo Lý Lạc Hành phi nhập thiên phòng!!!
Lại bay thêm một lần… Lý Lạc Hành phát thệ, kiếp này đừng mơ tưởng hắn tái nhượng tách rời mặt đất!
Đóng cửa lại, ở đây quả nhiên là chỗ tốt nhất để nghe cuộc đối thoại của chủ phòng! Long Ngự Thiên hãnh diện hướng Lý Lạc Hành nhướng nhướng mày, Lý Lạc Hành bật cười. Hai người nhấc chân nhấc tay, không hẹn mà gặp dính chặt lỗ tai lên tường…
“A ~” Đây là tiếng gì vậy?
“A a a—” Bên trong đang đánh nhau? Thế nhưng nghe kĩ thì không giống, trái lại tiếng kêu có vẻ khoan khoái …
“Ân…” Đây, đây một tiếng càng thêm… Khuôn mặt đã chuyển hồng,  đôi mày thanh tú của Lý Lạc Hành chau lại khi nhìn thấy vẻ mặt đầy tiếu ý của Long Ngự Thiên! Trong chớp mặt, Lý Lạc Hành minh bạch suy nghĩ trong lòng người này! Khuôn mặt càng lúc càng đỏ nóng: “Nhìn cái gì? Ngươi lại nghĩ đến chuyện dung tục!”
Long Ngự Thiên mị nhãn khẽ đảo, xảo tiếu: “Sao trách ta… Phu quân, chúng ta nên tính đến chuyện này đi…”
“Ai, ai thèm nghĩ!!” Lý Lạc Hành thẹn quá hóa giận gắt lên! Long Ngự Thiên hốt hoảng, lấy tay che cái miệng hắn, đáng tiếc… đã chậm…
“Nghe đủ chưa?” Theo tiếng quát, cửa phòng liền bị đá văng! Một nam nhân gần như lõa thể ôm mỹ thiếu nữ đứng ngay tại cửa!!
“Là ngươi hại nàng?!!” Lý Lạc Hành cấp trung sinh trí(2) đột ngột thét lên, không ngờ phản ứng cửa nam nhân lại càng thêm gây ngạc nhiên:  “Ngươi thế nào biết?!!” Long Ngự Thiên cả kinh, cùng Lý Lạc Hành liếc mắt nhìn nhau, lòng thầm nghĩ, xem ra… Tìm mòn gót giày mà không thấy, có được chẳng tốn chút công lao a(3)!!
Không thừa thời gian lo lắng, Long Ngự Thiên cắn răng, búng người đá một cước!!
Như đã bàn bạc từ trước đó, Lý Lạc Hành thừa lúc hai người triền đấu, nhanh chân lẻn vào thiên phòng. Lướt nhìn qua bố trí tầm thường, Lý Lạc Hành dừng mắt tại bút tích của một vị danh gia nào đó treo trên tường! Thứ này hoàn toàn không phù hợp với cách bày biện dung tục của căn phòng, đối với người tri thức sâu xa như Lý Lạc Hành, liếc mắt tựu nhìn ra đằng sau bức tranh tất có xuất nhập!!!
Lòng thầm nghĩ, Lý Lạc Hành vén bức danh họa lên, quả nhiên không ngoài sở liệu bên trong chính là ám các(3)!! Lý Lạc Hành đang muốn cẩn thận quan sát một chút thì hai bên trái phải bỗng vang lên tiếng kêu thảm thiết, là nữ nhân hồi nãy! Nghe tiếng la, gia nhân bốn phương chạy đến ầm ĩ, Lý Lạc Hành thấy tình hình không ổn, vội vã chộp lấy cái hộp gỗ trong ám các!!
Vừa làm xong, Long Ngự Thiên đá cửa xong vào, khóe miệng vương  tơ máu!!!!
“Thiên nhi!!” Lý Lạc Hành vừa chấn kinh vừa xót xa chạy đến! Long Ngự Thiên hít vào một hơi, không nói không rằng ôm Lý Lạc Hành phi ra ngoài cửa sổ, bay vút đi!!
“Làm sao vậy?!” Lý Lạc Hành vừa sợ vừa giận hỏi. Sợ vì Long Ngự Thiên gặp phải đối thủ, giận vì kẻ đó tổn thương hắn!!!!  Vì cái gì… bản thân nộ khí đến vậy… Có đúng hay không trong phút không cẩn trọng đã rơi vào lưới tình không lối thoát. (chậm tiêu, tưởng anh phải nhận ra từ chương trước rồi chớ =.=)
“Ta rất mạnh, nhưng tên kia là đệ tử tục gia của Thiếu Lâm…” Long Ngự Thiên vung tay lau vết máu gai mắt ở khóe miệng, không muốn Lý Lạc Hành lo lắng. Nhưng đáng tiếc điều này càng Lý Lạc Hành trong lòng đau xót… Lý Lạc Hành vuốt nhẹ khuôn mặt thanh tú tái nhợt của Long Ngự Thiên, yêu thương nói: “Thiên nhi, còn đau không? Đau thì nói cho ta …” Chí ít, ta cũng muốn san sẻ cùng ngươi… Lý Lạc Hành thực rất muốn nói ra câu này, nhưng… không nên lời a! Trong lòng tán phục Long Ngự Thiên khả dĩ như thế thẳng thắn, ái là ái, dám nói dám làm …
Long Ngự Thiên ngữ khí âm trầm, toàn thân đau đớn, biết rõ không thể chống đỡ được!! Nhưng không được ngã… Vì an toàn của Lý Lạc Hành, hắn không được phép ngã…
“Thiên nhi!” Chớp mắt, ngực đột nhiên đau nhói như kim châm khiến Long Ngự Thiên nghẹt thở, cả người mang theo Lý Lạc Hành rơi xuống đất!!
Tiếng vó ngựa khinh khoái truyền đến, cách đó không xa vang tiếng kinh hô của Nam Môn Hạo Nhiên: “Chuyện gì xảy ra?!” Hắn đinh ninh cao thủ như Long Ngự Thiên dĩ nhiên không thể bị thương đến mức phải nhờ Lý Lạc Hành mới có thể gắng gượng!! Là vị thần tiên nào giáng trần vì dân trừ hại?! Bất quá nếu là Long Ngự Thiên, bị thiên lôi đánh trúng cũng không ăn nhằm gì…
“Hắn bị một đệ tử tục gia Thiếu Lâm đánh… Có nghiêm trọng lắm không?” Lý Lạc Hành ôm chặt thân thể mềm mại của Long Ngự Thiên, vô cùng lo lắng.
“Ra thế… Đối với người chuyên lợi dụng cơ hội như Vương gia mà nói, khó đối phó nhất là công phu Thiếu Lâm!!” Nam Môn Hạo Nhiên rốt cục cũng hiểu vì sao hắn tìm ngựa đến chậm một chút mà mọi chuyện trở nên nháo loạn thế này. Xét đến cùng— do Long Ngự Thiên nóng lòng cầu thành!!!!
Đáng đời! Dù trong lòng đầy oán khí mỉa mai nhưng Nam Môn Hạo Nhiên không dám chậm trễ, lập tức xem xét thương thế trên người Long Ngự Thiên. Thấy đôi mày kiếm của hắn chau lại, trái tim của Lý Lạc Hành càng chùng xuống!
“Có đúng hay không… rất nghiêm trọng…” Lý Lạc Hành ra sức trấn an bản thân hỏi, ngữ điệu có chút run run…
“…” Nam Môn Hạo Nhiên không nói, mặt càng lúc càng nhăn lại. Lý Lạc Hành quả thực muốn phát hỏa, nếu không phải đang ôm Long Ngự Thiên, hắn nhất định sẽ bức Nam Môn Hạo Nhiên nói ra câu trả lời!!
“Hắn…” Nam Môn Hạo Nhiên dừng một chút, nghiến răng nghiến lợi nói: “Căn bản đối với người luyện công là tiểu thương mà thôi!!!!” Vậy mà cường điệu, hại hắn cũng tin là thật.
“Vậy thế nào…” Lý Lạc Hành ngây người một hồi lâu, cúi đầu nhìn Long Ngự Thiên sắc mặt tiều tụy, nghi ngờ hỏi lại: “Nhưng nhìn qua hảo nghiêm trọng…”
Ở một bên nghe ngóng từ nãy đến giờ, Long Ngự Thiên khó khăn gằn giọng: “Nam Môn Hạo Nhiêm! Ngươi da dày thịt béo sao có thể so với ta!! Ta… ách… cho đến bây giờ chỉ có ta đả thương người khác… Cảm mạo ta cũng chưa từng bị qua… Đây chính là lần đầu tiên ta bị thương nặng như vậy ngươi có biết hay không?!!!”
Báo hại người ta lo lắng đủ, xem ngươi nói thế thì không cắn đứt lưỡi được đâu! Nam Môn Hạo Nhiên mắt đảo trắng dã, không thể tránh thở dài: “Vậy… liên thủ đối phó đám kia làm sao? Bọn họ khả đuổi tới!”
Long Ngự Thiên tựa trong lòng Lý Lạc Hành, nghiêm túc lắc đầu: “Không được. Bọn họ xác thực là cao thủ… Chúng ta có thể thắng, nhưng làm vậy phung phí sức lực!! Huống hồ… ta nhất định phải bảo vệ tốt phu quân…”
“Thiên nhi… …” Nhìn Long Ngự Thiên bất cứ khi nào bất kỳ nơi nào đặt hắn lên hàng đầu khiến Lý Lạc Hành vô cùng cảm động…
“Thế bây giờ tính sao?” Nam Môn Hạo Nhiên nhún nhún vai.
“Thay đổi chiến lược.” Long Ngự Thiên thiêu thiêu mi, mắt lóe tinh quang.
“Chạy trốn sao?” Lý Lạc Hành suy nghĩ một chút hỏi, Long Ngự Thiên trừng mắt: “Tự điển của ta không có từ đó.”
“Hướng nào đây?” Nam Môn Hạo Nhiên nghe được tiếng bước chân không xa, thời gian cấp bách, vội vã hỏi thẳng trọng điểm.
“Hướng tây, đến Nhạn Lâm… …” Long Ngự Thiên vừa nói, ngực tê rần, không thể nhịn đau, rúc vào lòng Lý Lạc Hành, không chịu nói tiếp…
“Tây? Hướng đấy có cái gì?” Nam Môn Hạo Nhiên phản bác, chuẩn bị xuất thủ, định cùng lũ người sắp đến đá chọi đá một phen. Nhưng Lý Lạc Hành đang dịu dàng ôm Long Ngự Thiên đột nhiên lên tiếng: “Hướng tây đi. Thiên nhi nói thế chắc chắn có ẩn ý…” Long Ngự Thiên thoải mái trong ***g ngực ấm áp của Lý Lạc Hành nghe vậy, ngẩng đầu cảm động nhìn phu quân. Y chưa giải thích gì… Ngay cả lời nói ra cũng không dám chắc… Nhưng hắn nguyện ý tin tưởng… Y u mê…
Nam Môn Hạo Nhiên khựng lại, xem thường nói: “Thực sự không có cái gì cả! Rừng bị phá, cũng không  còn chỗ nào để đi… Ngươi coi như Vương gia quá đau… nên nói mê sảng đi.”
Ngươi mới nói mê sảng ni!! Long Ngự Thiên trong lòng thầm mắng: chờ ta khỏe, sẽ lột da ngươi!!!! Ngay cả ta ngươi cũng dám hoài nghi!!!
Nhưng câu trả lời của Lý Lạc Hành ngoài dự liệu của hai người, chỉ thấy một Lý Lạc Hành ôn văn nhĩ nhã trầm hạ khuôn mặt tuấn tú, ôm chặt Long Ngự Thiên leo lên ngựa, ngữ khí ôn nhu không thấp không cao phân phó: “Hướng tây.”
Nam Môn Hạo Nhiên nhìn hắn lên ngựa, miệng há hốc!! Cái gì?! Giá tên thư sinh này lên ngựa không nói, còn mang theo Long Ngự Thiên?!! Hắn…
Lý Lạc Hành ôm chặt Long Ngự Thiên, giơ roi quất ngựa, không chờ Nam Môn Hạo Nhiên, thẵng hướng về phía tây. Nam Môn Hạo Nhiên sau khi phục hồi tinh thần, thấy người đã đi xa, miệng mắng một tiếng, phi thân lên ngựa đuổi theo!!
Chỉ có Long Ngự Thiên nằm trong lòng Lý Lạc Hành là hết sức khoan khoái… Khóe miệng trong lúc không ai thấy nở nụ cười thập phần gian xảo: nguyên lai thụ thương lại hạnh phúc như thế a… Hắn quyết định… Sau này không có việc gì tựu nhường bị đánh ngã… hoặc lãnh một quyền… đổi lấy yêu thương ôn nhu khó có được của Lý Lạc Hành… Giá trị a!!!!
Không biết Lý Lạc Hành vì người kia lo lắng muốn chết nghe nói như thế nhất định khí huyết công tâm té xỉu, hoặc đem y vứt xuống ngựa cho ngã chết rồi đi tiếp…
“Bọn họ hình như sắp đuổi tới…” Nam Môn Hạo Nhiên vượt qua Lý Lạc Hành, phát tiếng vó ngựa sát phía sau, hạ giọng nhắc nhở.
Lý Lạc Hành ngẩng đầu nhìn đường, liền cúi đầu nhìn Long Ngự Thiên đang nhắm mắt ngủ thoái mải trong lòng. Tiểu tử này! Thực một chút điểm chạy nạn khẩn trương cũng không có!! “Còn xa lắm không?”
“Cái gì?” Nam Môn Hạo Nhiên đang quay đầu chú ý xác định vịtrí của truy binh, nghe Lý Lạc Hành hỏi, nhất thời có chút kinh ngạc. Nhìn hắn mặt mày mờ mịt, Lý Lạc Hành điềm tĩnh hỏi lại lần nữa: “Nhạn Lâm còn xa lắm không?”
“Ách! Ngay phía trước!”
Lý Lạc Hành giương mắt, quả nhiên phía trước là một mảnh rừng rậm rạp, sương mù bàng bạc tựa thiên niên vẩn vương không tiêu biến, có vẻ mông lung mà thâm bất khả trắc(4)… Vào đó ư? Nhìn qua rõ ràng là một nơi không an toàn… Dường như  giải đáo cho do dự của Lý Lạc Hành, tiếng vó ngựa phía sau càng lúc càng rõ! Không có biện pháp! Cắn môi, Lý Lạc Hành kéo dây cương, ngựa phi nước đại chạy vào bên trong!!! Vì hắn quyết định quá đột ngột, Nam Môn Hạo Nhiên chưa kịp ngăn cản, đã thấy cả người lẫn ngựa biến mất trong Nhạn Lâm mây phủ sương vây u tịch!!!
“Cảm giác như ta là một thằng hề a …” Nam Môn Hạo Nhiên ngửa mặt lên trời thở dài một tiếng, khẽ lầm bầm, rồi vội vã đuổi theo!!!
Bốn phương  tám hướng đều là sương mù! Trong vòng ba thước một mảnh không rõ… Chỉ thấy cây là cây, sương là sương… Tại nơi quỷ dị này, nhất định sẽ bịlạc đường! Mà rốt cục là bọn họ cũng đang lạc đường mất rồi a~
“Ta chịu!!!” Nam Môn Hạo Nhiên sau mười bảy lần lòng vòng, bùng nổ!! Hắn hận không thể đem tiểu yêu tinh đang ngủ trong lòng Lý Lạc Hành đập dậy!!!!
Tựa hồ dự cảm được ý đồ bất lương, Long NgựThiên dụi mắt, từ trong lòng Lý Lạc Hành ngoái đầu nhìn ra.
“Tới rồi?” Bởi vì vừa tỉnh giấc, thanh âm ngái ngủ của Long Ngự Thiên thập phần nũng nịu.
“Tới rồi.” Lý Lạc Hành sủng nịch ôm hắn, dịu dàng vuốt mái tóc mềm đen như lụa.
“Hảo.” Long Ngự Thiên đáp xong, liền hít sâu một hơi, trong lòng hạ không cam tâm tình nguyện quyết định. Sau đó… Dùng tiếng hô long trời lở đất kêu: “Tử gia hỏa!! Là ta! Ngươi còn không ra?!!!” Dư âm của tiếng la lởn vởn trong rừng, không tiêu biến. Kỳ quái chính là, rõ ràng Lý Lạc Hành cùng Nam Môn Hạo Nhiên đều bị âm thanh của hắn làm cho ù tai, nhưng không hề có tiếng chim chóc xao động…
Nam Môn Hạo Nhiên đang nhìn xung quanh, đột nhiên cảm thấy phía sau lưng nổi lên một trận hàn khí! Tuy rằng trong rừng có sương, nhưng  không đến mức run a! Trong lòng càng lúc càng cảm thấy kì quái… Thế nào lại có linh cảm xấu thế này?
Ngay lúc ba người đang mải miết theo đuổi dòng suy nghĩ của riêng mình, một thanh âm nam nhân thanh u nhã trí nhẹ nhàng vang lên: “Tiểu Thiên Thiên… Ngươi đã đến rồi a…”
Lý Lạc Hành nghe tiếng, vội vàng nhìn quanh bốn phía, chỉ thấy càng cây bị gió lay động… Chẳng lẽ là quỷ? Phi! Làm gì có ma quỷ trên đời!! …
Long Ngự Thiên cùng Nam Môn Hạo Nhiên không thấy kỳ quái, truyền âm nhập mật công phu loại này người luyện võ ai chẳng biết?! Nam Môn Hạo Nhiên cảm thán chủ nhân của thanh âm ưu nhã vừa rồi dường như còn trẻ… Long Ngự Thiên cảnh giác tách khỏi lòng Lý Lạc Hành!
Thanh âm kia không biết trốn ở nơi nào, nhìn không sót một động tác nào của Long Ngự Thiên, trêu đùa: “Ô! Tiểu Thiên Thiên… Thế nào khách khí như vậy? Sợ ta ăn ngươi phải không…”
“Ai sợ ngươi a!” Long Ngự Thiên ngưng thần, trừng mắt nhìn về một hướng: “Ta là sợ ngươi ăn phu quân của ta!!”
Thanh âm kia có điểm ngạc nhiên, nhưng lập tức hào phóng cười: “Ngươi  đúng là ‘được gả ’ đi a~ Là người nào vạn lần xui xẻo cưới phải ngươi vậy a?”
“Là tại hạ.” Lý Lạc Hành rốt cục chớp được cơ hội lên tiếng, cao giọng trả lời, tuyệt không vì bị gán cho cái mác “vạn lần xui xẻo” mà tức giận. Bởi nhìn thế nào hắn cũng thấy điều này là hoàn toàn phù hợp sự thật a!
“Ha hả…” Thanh âm càng ngày càng gần, đột nhiên sương mù tiêu tan, một người bạch y phiêu dật, tóc đen dài tung bay, tuấn tú thư sinh, tiêu sái từ hướng nhìn của Long Ngự Thiên bước ra.
Làn da trong suốt non mịn tựa ngọc, đôi ngươi linh hoạt ẩn dưới hàng mày cong vút như mảnh trăng giữa trời, đôi môi đỏ mọng kiều diễm, sắc diện tựa Long Ngự Thiên kiều mị mĩ lệ. Thế nhưng, người này hơn Long Ngự Thiên một phần ý nhị thành thục, lại kém Long Ngự Thiên một phần bộc trực thẳng thắn.
Long Ngự Thiên đi lên phía trước vài bước, nói hoan nghênh người đến chẳng bằng nói là xảo diệu che chắn trước Lý Lạc Hành. “Chết ta cũng không muốn gặp ngươi.” Mắt hạnh trừng lên cùng biểu cảm khuôn mặt ba phần giống nhau, Long Ngự Thiên gần như nghiến răng nghiến lợi nói.
Người mới đến lơ đễnh nhoẻn miệng cười, mị nhãn đảo qua đảo lại trên người Lý Lạc Hành và Nam Môn Hạo Nhiên: “Nhưng ngươi đã đến rồi… Cái này là hiếu kính ta a~”.Người mới đến khoát khoát tay áo, chỉ Nam Môn Hạo Nhiên đang ngây ngốc đằng kia.
Long Ngự Thiên nhìn theo hướng hắn chỉ, thấy không phải Lý Lạc Hành, cuối cùng thở hắt ra một hơi, ngữ khí hoạt bát hẳn lên: “Vậy ngươi hỗ trợ a! Về phần hắn…” Liếc mắt nhìn Nam Môn Hạo Nhiên còn chìm đắm trong mỹ sắc, Long Ngự Thiên xấu xa cười: “Sẽ theo ngươi chứ sao!!” Nói xong, tiêu sái vỗ vỗ vai Nam Môn Hạo Nhiên, thấm thía nói: “Nam Môn Hạo Nhiên, ta sẽ không quên công hy sinh của ngươi.”
Nhìn Nam Môn Hạo Nhiên sợ đến mức không nói ra lời, Long Ngự Thiên thu hồi nụ cười, vội vàng nhìn vẻ mặt kinh ngạc của Lý Lạc Hành bên cạnh.
“Thế nào…” Lý Lạc Hành chỉ mỹ thanh niên đang chăm chú nhìn Nam Môn Hạo Nhiên, hoang mang truy vấn. Long Ngự Thiên che miệng, quay về hắn nhàn nhạt cười bí hiểm.
Đột nhiên, thanh niên chau mày, lạnh lùng nói: “Tiểu Thiên nhi, cái đuôi của các ngươi đã tiến vào rừng.”
“Đó là chuyện của ngươi!” Long Ngự Thiên nhún nhún vai, kéo Lý Lạc Hành đi theo hướng thanh niên xuất hiện. “Ta không đánh! Nếu ta bị thương, phu quân nhất định không thích.” Lý Lạc Hành còn muốn hỏi, lại nghe thấy Long Ngự Thiên nũng nịu: “Phu quân, nhân gia thân thể khỏe hơn một chút nên rất thoải mái, ngươi theo ta kiếm chỗ nghỉ tạm một chút đi…”
Lý Lạc Hành không phản bác, quay đầu nhìn Nam Môn Hạo Nhiên đầy thương cảm.
“Lúc sau gặp lại, hoàng thúc, hay ta nên gọi ngươi ‘tiền đại Giam quốc hầu— Long Khải Doanh’!” Phất tay, trên mặt lộ ra nụ cười gian có thể khiến thiên hạ nhiễn loạn, Long Ngự Thiên kéo Lý Lạc Hành hẵng còn ngây ngốc đi sâu vào rừng…
“Ngươi — ngươi —” Nam Môn Hạo Nhiên không ngờ mình bị bán như vậy, hổn hển chỉ Long Khải Doanh đang cười tươi như hoa, “Ngươi muốn làm gì ta?!!!”
“Thế nào? Ha hả ~đương nhiên chỉ dùng làm thí nghiệm cho thuốc của ta!!” Long Khải Doanh nâng cằm Nam Môn Hạo Nhiên, phả hơi thở nhè nhẹ lên khuôn mặt thanh tú tái nhợt của y, ấm áp…
Quan sát Nam Môn Hạo Nhiên một hồi, Long Khải Doanh kinh ngạc, nam nhân có điểm ngốc nghếch này thật đẹp a~ Khiến hắn rất muốn thâu hương…
“A!” Không ngờ Long Khải Doanh theo phái hành động, vừa nghĩ đến liền biến thành hiện thực.
Miệng bị đôi môi mỏng nhẹ nhàng bao khỏa, Nam Môn Hạo Nhiên trong lòng hỗn loạn, nhưng miệng dập dìu cảm giác tê dại, đầu óc choáng váng tựa vương men rượu nồng say…
Giá… không thể nào… Hắn một đời phong lưu… nay bị mất mặt như vậy…
“Ngận hảo…” Long Khải Doanh suýt nữa chìm vào cơn say triền miên, vội vã dứt ra, nhanh chóng đem một viên dược nhét vào miệng, độ tiến vào trong miệng của Nam Môn Hạo Nhiên!!
“Ngươi, ngươi cho ta ăn cái gì?!!”
“Dược a.”
“Sẽ, sẽ thế nào?!!”
“Ta là muốn biết phản ứng của ngươi a~ Không phải ta đã nói đem ngươi thực nghiệm?”
“Ngươi —” Nam Môn Hạo Nhiên khí tuyệt, y so với Long Ngự Thiên là tai họa chỉ hơn chứ không thể kém! Nhưng Long Khải Doanh đi trước một bước, miệng tươi cười, nhẹ nhàng thi triển khinh công bay đi mất!!
“Đứng lại!” Nam Môn Hạo Nhiên hung hăng giậm chân, vọt người đuổi theo: “Đưa ta giải dược —!!”…
Hai người vừa đi mất, sau bụi cây hai cái bóng lén lút tiến ra ngoài, chính là Long Ngự Thiên đang cười gian và Lý Lạc Hành vẫn còn kinh hãi. “Hoàng thúc tuy rằng thích nam sắc, nhưng đây là lần đầu tiên động tâm như vậy!” Long Ngự Thiên vừa nói vừa nhìn về phía Lý Lạc Hành đang thở dài: “Phu quân, thẳng thắn mà nói chúng ta đang làm chuyện tốt, thúc đẩy một cặp long phượng đẹp đôi a~ Như thế nào?”
Lý Lạc Hành từ chối cho ý kiến, trừng mắt nhìn hắn.
“Coi như nối dây tơ hồng đi!” Long Ngự Thiên giật giật áo hắn.
“Ngươi nghĩ chúng ta có thể làm mai sao…” Lý Lạc Hành lắc đầu.
Long Ngự Thiên dựa vào lòng Lý Lạc Hành: “Phu quân ~ quân tử hữu thành nhân chi mỹ(5)~”
…Khoảnh khắc sau …
“Ngươi, ngươi thế nào nói ra câu từ văn nhã!!!!”
Lý Lạc Hành kỳ quái kêu, không tin được thanh âm! Xem ra, dù cho bán đi sĩ diện của Khổng Tử, việc này hắn cũng phải giúp! Nam Môn huynh… Tha thứ cho ta… Ta thật lòng không cố ý hại ngươi… Chỉ là, có một Thiên nhi như họa hại tinh bên cạnh… Nói không chừng cũng là hạnh phúc… Không biết chừng ni…
~Hạ hồi phân giải~
—————
(1): bộ sách
(2): cái khó ló cái khôn
(3): nguyên văn là “Đạp phá thiết hài vô mịch xử. Đắc lai toàn bất phí công phu.”
(4): cao thâm khó lường
(5): quân tử giúp người hoàn thành ước vọng (cái nì không chắc lắm =.=)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.