Ba ngày sau, Vân Định Quyền trở lại Kinh Châu. Vì Lâm Thanh Hà có thai,
trên đường xe ngựa đi chậm nên hắn chỉ đưa nàng ta đến địa giới Lư Châu
rồi lập tức vội vội vàng vàng trở về.
Xem ra trong lòng cha nàng, người mẹ hai trẻ trung xinh đẹp này cũng chỉ có thế, không thể quan
trọng bằng địa bàn của ông ấy. Vân Phỉ cảm thấy việc mình nhắc nhở Lâm
Thanh Hà phải cẩn thận đề phòng quả thật cũng rất cần thiết.
“Cha, cha về rồi à.” Vân Phỉ cười ngọt ngào, bước vào thư phòng, đặt cái hộp có chứa ngân phiếu lên bàn trước.
“Đây là?” Vân Định Quyền vừa trở về nên vẫn chưa biết những chuyện xảy ra
trong mấy ngày hắn đi vắng. Hắn mở cái hộp ra, nhìn ngân phiếu chất đầy
hộp thì ngạc nhiên ngẩng đầu lên: “Ngân phiếu ở đâu ra vậy?”
“Cha, đây là tám mươi ngàn lượng mà con đánh cược thắng mẹ đấy.”
Vân Định Quyền kích động hỏi: “Tiền của mẹ con sao?” Ý tưởng đầu tiên của
hắn là số tiền mà Tô Vĩnh An để lại cho Tô Thanh Mai quả nhiên không ít.
“Không phải.” Vân Phỉ lắc đầu, cười nói: “Con biết bây giờ cha rất cần tiền mà số bạc trong tay mẹ cũng để đó không làm gì nên con định lấy mang qua
cho cha.”
Vân Định Quyền nghe tới đây thì lòng hết sức dễ chịu. Con gái hắn quả nhiên hiểu chuyện, biết được hắn muốn điều gì nhất.
Vân Phỉ thở dài, nói: “Nhưng mẹ cứ một mực không chịu nghe, nói số tiền ấy
là để dành làm của hồi môn cho con. Con nói với mẹ, chỉ cần cha hoàn
thành nghiệp lớn, cho dù con không một xu dính túi thì cũng có thể mở
mày mở mặt. Mẹ không tin, con bèn đánh cược với mẹ một phen.”
Sau đó, nàng bèn kể lại một lượt chuyện mình đặt cái hộp trước cửa phủ châu mục, rồi ra câu hỏi để kén rể.
Vân Định Quyền chấn kinh nhìn đôi môi anh đào nhỏ nhắn xinh tươi của con
gái, sau khi giọng chim oanh lảnh lót kể xong, hắn giận đến nỗi đập bàn
đứng dậy, trừng mắt quát: “Làm càn!”
Tiền bạc và binh mã là thứ Vân Định Quyền cần nhất, nhưng hắn vừa muốn có ngân lượng, vừa muốn có thể diện.
Vân Phỉ không hề sợ hãi, cao giọng nói: “Trong thời loạn lạc, bách tính
Kinh Châu có thể an cư lạc nghiệp, bình yên làm giàu cũng nhờ công lao
của cha cả. Số bạc này cứ coi là các thương nhân trong thành quyên góp.
Lấy của dân phục vụ cho dân thì có gì sai đâu? Hơn nữa con cũng không hề bức ép họ mang tiền tới, là do bọn họ tự nguyên tới thử vận may, định
tìm chỗ dựa thôi. Con chỉ muốn kiếm tiền cho cha, giúp cha hoàn thành
nghiệp lớn. Cha, cha yên tâm đi, con nhất định sẽ giúp cha lấy được số
tiền của mẹ.”
Vân Định Quyền nghe được những lời này, nỗi bực dọc trong lòng cũng dần tan biến. Tuy ngoài miệng hắn quát mắng con gái làm càn, nhưng trong lòng lại không khỏi thầm thán phục nàng có thể nghĩ ra biện pháp này, chẳng tốn chút công sức nào mà chỉ trong hai ngày đã có
thể kiếm được gần một trăm ngàn lượng. Quả là có can đảm, có trí tuệ,
sáng suốt hơn người.
Nhìn số ngân lượng lớn như vậy, hắn thật sự
không cách nào nổi nóng được, hơn nữa chuyện cũng đã qua, con gái vẫn
còn yên lành đấy chứ chưa bị người ta cưới đi, làm hắn không thể nói
được gì.
Hắn nhíu mày nói: “Sau này không được tự ý làm bậy như
lần này nữa đâu đấy. Nếu có người trả lời được câu hỏi của con thì biết
làm thế nào đây.”
“Không đâu mà.” Vân Phỉ cười ngọt ngào, nhưng
trong lòng thì chợt lóe lên bóng dáng của Úy Đông Đình. Nếu hắn không
dùng quỷ kế thì làm sao trả lời được câu hỏi của nàng chứ.
Đúng
lúc này, ngoài cửa có người bẩm báo: “Đại nhân, ngoài cửa có một vị Úy
công tử xin cầu kiến.” Vân Thất mang một tấm thiếp báo vào cho Vân Định
Quyền.
Vân Phỉ vừa nghe tới ba chữ Úy công tử thì tim đập thình
thịch, lại thấy Vân Thất nháy mắt với mình một cái thì lòng nặng trĩu,
chắc chắn đó là Úy Đông Đình. Nàng quýnh quáng đến nỗi thầm nhảy đứng
nhảy ngồi. Rõ ràng nàng đã hủy tờ giấy tiết đào kia rồi, hắn cũng đã
đồng ý chuyện này dừng tại đây, vậy sao bây giờ còn tới tìm cha nàng.
Cái tên tiểu nhân ăn nói lật lọng này.
Vân Định Quyền nhìn thấm
thiếp, đứng dậy nói: “Mau mời vào.” Nói xong, hắn vội vội vàng vàng ra
khỏi thư phòng, chân bước rất nhanh.
Người có thể khiến cha nàng
cung kính tiếp đón như thế thì không nhiều, Vân Phỉ vừa ngạc nhiên vừa
tò mò, rốt cuộc Úy Đông Đình có thân phận thế nào đây?
Đợi Vân
Định Quyền đi trước, nàng liền lén lút theo sau, nhẹ nhàng đến bên ngoài phòng khách, chỉ nghe bên trong vang lên một giọng nói trong trẻo.
“Kính ngưỡng uy danh của Vân đại nhân đã lâu...”
Quả nhiên là y! Nàng đang định lén nghe trộm thì lại nghe cha mình khách khí nói: “Đại tướng quân, mời vào bên trong!”
Đại tướng quân! Vân Phỉ không khỏi cả kinh. Không ngờ y lại là con trai của Úy thừa tướng, cậu ruột của hoàng đế Triệu Mân. Thảo nào y có võ công
cái thế, ngay cả Tống Kinh Vũ cũng không phải là đối thủ của y.
Vân Định Quyền dẫn y vào mật thất bên phía tay phải phòng khách, đó là nơi
Vân Định Quyền thường bàn chuyện quân cơ đại sự với những người khác.
Thấy không thể nghe lén được, nàng quýnh đến nỗi đứng bên cửa sổ giậm
chân bình bịch.
Điều kỳ lạ là không biết hai người ở trong mật thất bàn chuyện gì mà mãi tới nửa canh giờ sau mới từ trong ấy bước ra.
Vân Phỉ vội vàng rời xa cửa sổ, trốn vào hành lang, nép người sau một bụi cây rậm rạp.
Úy Đông Đình và Vân Định Quyền cùng từ trong phòng bước ra, Vân Định Quyền đích thân tiễn y ra cửa, nhìn vẻ mặt của hắn hết sức phấn khởi, không
hề giống đang tức giận.
Một lúc sau, Vân Định Quyền mới từ ngoài cửa trở vào.
Vân Phỉ từ trong sau bụi cây bước ra, cười ngọt ngào đón hắn: “Cha, khách đi rồi sao?”
Vân Định Quyền ừ một tiếng. trước nay hắn luôn vui giận không lộ ra mặt,
không ngờ hôm nay lại để lộ sự hân hoan hiếm thấy, chứng tỏ Úy Đông Đình đã bàn với hắn một chuyện gì đó rất có lợi cho hắn.
Vân Phỉ càng tin chắc là Úy Đông Đình đến đây không phải vì việc của nàng nên cũng
thức thời im miệng không nhắc tới chuyện hôm đó.
Vân Định Quyền đi được vài bước, đột nhiên phá lệ hỏi tới Tô Thanh Mai: “Mấy ngày nay mẹ con có khỏe không?”
Vân Phỉ lập tức cười hì hì, nói: “Mẹ rất tốt, chỉ hơi buồn rầu không vui thôi, cha dỗ mẹ vài câu là được ấy mà.”
Vân Định Quyền nhíu mày, trong lòng có vẻ không được vui cho lắm nhưng chân thì vẫn bước về phía Tô Thanh Mai ở.
Vân Phỉ nhìn theo bóng của cha, nụ cười tắt dần. Ngân lượng đã trở thành
một tấm bùa hộ mệnh của mẹ, về phần nó có thể phù hộ được bao lâu thì
nàng cũng không nắm chắc, chỉ đành phải gắng sức chống chọi tới khi A
Tông trưởng thành, có sự nghiệp thì lúc đó ai cũng không thể lay động
được địa vị của mẹ.
Nàng men theo hành lang trở về nhà sau. Sân
vườn vừa trải qua một cơn mưa, gió khẽ thổi qua từng lớp có mềm mại tạo
thành những gợn sóng, hoa hồng chen lẫn lá xanh thật đẹp. Ngay chỗ ngoặt hành lang, vài nhánh hoa sơn chi vươn ra thật duyên dáng, cánh hoa được nước mưa giội rửa nên sạch sẽ, trắng muốt như sứ. Nàng không kìm lòng
được nên phải dừng chân lại, từ những cành lá sum suê tươi tốt, hái
xuống một đóa hoa to nhất, đẹp nhất, hít một hơi ngửi mùi hương thanh
nhã dễ chịu của nó.
Đột nhiên nàng nhớ đến Lâm Thanh Hà, mười
tháng sẽ trôi qua chỉ trong nháy mắt, nàng ta sinh con xong sẽ quay lại
ngôi nhà này, lúc ấy phải làm sao đây? Nàng nhìn chằm chằm vào bụi hoa,
nghĩ cách đối phó. Một lúc sau, bỗng nhiên nghe thấy tiếng khóc lóc của
mẹ nàng truyền ra từ cửa rũ có hoa.
Tim Vân Phỉ giật thót lên,
nàng vội vội vàng vàng chạy qua đó, còn chưa tới nơi đã thấy Vân Định
Quyền từ bên trong bước ra với vẻ mặt giận dữ.
“Cha, xảy ra chuyện gì vậy?”
Vân Định Quyền hừ một tiếng, phất tay bỏ đi.
Chẳng lẽ là đến tìm mẹ đòi tiền, mẹ không đưa nên ông ấy trở mặt? Vân Phỉ lật đật chạy vào trong, chỉ thấy Tô Thanh Mai rơi lệ đầy mặt, khóc đến nỗi
nức nở nghẹn ngào.
“Mẹ, rốt cuộc có chuyện gì vậy?”
“A
Phỉ.” Tô Thanh Mai thấy con gái như thấy cứu tinh, nắm chặt tay nàng,
nói: “Cha con định đưa A Tông lên kinh thành làm con tin.”
Vân
Phỉ cứ tưởng là hai người tranh chấp về chuyện ngân lượng, nhưng vừa
nghe có liên quan tới A Tông thì lòng cũng bối rối theo: “Rốt cuộc là có chuyện gì? Mẹ nói chậm rãi thôi.”
Tô Thanh Mai vừa giận vừa lo,
khóc đến nghẹn ngào, hoàn toàn không thể nói cho rõ ràng. Vân Phỉ đứng
dậy chạy ra khỏi phòng, đuổi theo tới cửa rũ hoa thì gặp Vân Định Quyền.
“Cha, A Tông phải lên kinh thành làm con tin sao?” Vân Phỉ thở hổn hển, nhìn
hắn, đôi mắt như nước hồ thu tràn ngập sự kinh ngạc cùng nghi hoặc.
Vân Định Quyền cãi nhau với Tô Thanh Mai xong còn chưa hết giận nên không
trả lời câu hỏi của nàng mà đi thẳng tới thư phòng, lúc ấy mới nói: “Tần Vương dùng danh nghĩa trừ gian thần để khởi binh, thủ ở phía đông Lạc
Dương. Triều đình phong cha là Phiêu Kỵ đại tướng quân, giao cho bình
quyền ở Nam Dương để thảo phạt Tần Vương. Bảo A Tông vào kinh là để làm
thư đồng cho hoàng thượng chứ không phải con tin gì cả.”
Vân Phỉ chột hiểu ra tất cả, thì ra Úy Đông Đình đến vì chuyện này.
Sau khi Cảnh Đế băng hà, Tần Vương và Ngô Vương đều tự chiếm các Quan Trung và Giang Đông, địa vị ngang hàng với triều đình. Còn thừa tướng Úy Trác thì lập đứa con còn trong bụng mẹ của Cảnh Đế là Triệu Mân làm hoàng
đế, an phận cầm cự ở Lạc Dương.
Tần Vương sớm đã như hổ rình mồi
với Lạc Dương, lấy danh nghĩa trừ gian thần để khởi binh nhưng rõ ràng
là muốn đoạt ngôi vị của Triệu Mân. Triều đình vừa phải đánh trả Tần
Vương, vừa phải đề phòng Ngô Vương, không còn cách nào khác nên mới phải giao bình quyền ở Nam Dương cho Vân Định Quyền, nhưng lại sợ Vân Định
Quyền có lòng dạ khác nên mới bắt Vân Tông vào kinh, mang tiếng là làm
thư đồng của thiên tử, nhưng thật ra lại là con tin.
Đối với Vân
Tông thì đây là một tin dữ, nhưng với Vân Định Quyền mà nói thì lại là
một tin cực kỳ tốt lành. Hắn không cần cái danh Phiêu Kỵ tướng quân gì
đó, chút binh mã của Nam Dương hắn cũng không coi trọng, quan trọng là
hắn có thể dùng ngọn cờ của thiên tử để thảo phạt nghịch tặc, danh chính ngôn thuận chiếm lĩnh Quan Trung, nhân cơ hội này gây lớn mạnh binh lực của mình.
“Cha, cha đã quyết định rồi sao?” Hỏi xong câu này,
trong lòng Vân Phỉ biết là hỏi thừa nhưng vẫn ôm chút hy vọng, hy vọng
cha thương cho A Tông còn nhỏ dại mà không đồng ý.
“A Phỉ, chỉ
cần đánh bại Tần Vương chiếm được Quan Trung, nắm được ba đất Tần, Sở,
Dự trong tay thì coi như có được nửa giang sơn. Sau này có thể hiệp
thiên tử dĩ lệnh chư hầu [1], cất binh đánh Ngô thì nghiệp lớn của cha
sẽ thành.”
[1] Chỉ việc khống chế vua trong tay, dùng danh nghĩa của vui để danh chính ngôn thuận ra lệnh cho các chư hầu, quần thần.
Nói tới việc xưng hùng xưng bá, trước mặt con gái, Vân Định Quyền không hề
che giấu dã tâm cùng mưu đồ xưng bá thiên hạ, gương mặt xưa nay vốn lạnh lùng nghiêm khắc nay bỗng trở nên có sức sống.
Hắn vốn có tướng
mạo phi phàm, tuổi bốn mươi là tuổi đẹp nhất trong đời đàn ông, thần sắc phấn chấn, dã tâm bừng bừng, hết sức lẫm liệt. Từ người hắn như toát ra một vầng sáng rực rỡ chói mắt.
Trong thoáng chốc, Vân Phỉ như
bỗng nhìn thấy cha mình anh hùng cứu mỹ nhân vào mười bảy năm trước. Hắn giống như thần tiên từ trên trời giáng xuống, trên người toát ra ánh
sáng lấp lánh chói mắt, khiến mẹ nàng cứ tưởng mình đã gặp được một anh
hùng cái thế.
||||| Truyện đề cử: Độc Tôn Truyền Kỳ (Kiếm Thần Yêu Nghiệt) |||||
Vân Định Quyền đặt hai tay lên hai vai nàng, nói
một cách thâm thúy sâu xa: “Đưa A Tông đến Lạc Dương làm thư đồng của
hoàng thượng chỉ là kế tạm thời. A Phỉ, mẹ con xưa nay không biết
chuyện, tầm nhìn hạn hẹp, không thấy được việc lớn, con đi khuyên nàng
ấy đi.”
Nghe tới đây, Vân Phỉ liền biết A Tông không thể không
đi. So với cả thiên hạ thì một đứa con trai có là gì đâu, huống chi
trong bụng Lâm Thanh Hà đã có thêm một đứa khác.”
Nàng ra khỏi thư phòng, nhưng không đi khuyên Tô Thanh Mai ngay mà lập tức dẫn Tống Kinh Vũ tới quán trọ Như Xuân.
Úy Đông Đình mở cửa phòng ra, bất ngờ đến ngẩn người, không ngờ ngoài cửa lại là Vân Phỉ.
Nàng đi vội vàng nên hơi thở dồn dập, gương mặt trắng nõn trở nên hơi ửng
hồng, giống như là đóa hoa được gió xuân làm cho tươi thắm. Trên chiếc
mũi xinh xắn còn có một giọt mồ hôi rất đáng yêu, làm ngươi ta không nén được mà muốn đưa tay lau lấy.
“Ta tìm huynh có việc.” Đôi mắt
sáng long lanh của nàng nhìn thẳng vào y, không phải là vẻ tinh ma ranh
mãnh, cũng không phải trêu đùa láu lỉnh mà nghiêm túc khác thường.