Thầy Giáo Ác Ma

Chương 8:




Phim điện ảnh kết thúc, Lý Tinh Ngải và Thiệu Hoa Khiêm tay trong tay đi ra ngoài phòng chiếu phim. Khuôn mặt Thiệu Hoa Khiêm tái nhợt, bước chân có chút yếu đuối lung la lung lay, nếu không phải tay bị Lý Tinh Ngải dắt, sợ rằng sẽ giống quỷ hồn du đãng ở trung tâm thương mại, cho đến khi thần trí tỉnh táo mới thôi.
Lý Tinh Ngải để cho anh ngồi lên ghế ngồi bố trí bên ngoài phòng chiếu phim, kín đáo đưa cola trong tay cho anh, anh thuận thế uống vài ngụm ổn định thần.
"Ánh mắt kia của em là gì vậy?" Thật vất vả ổn định tinh thần, Thiệu Hoa Khiêm nhìn về phía Lý Tinh Ngải bên cạnh, tức giận liếc cô một cái. Trong quá khứ chỉ Lý Tinh Ngải chịu hành động xem thường này, không nghĩ tới hôm nay phong thủy luân chuyển, đổi lại anh lộ ra ánh mắt cam chịu này.
"Không có, cũng chỉ nhìn anh mà thôi."
"Hừ!" Thiệu Hoa Khiêm nuốt nuốt miệng, uống sạch cola, không để ý bây giờ là mùa đông, mở miệng ly ra, rót mấy viên đá còn sót lại vào trong miệng, cắn rắc rắc nuốt nuốt nước đá giải buồn.
"Đừng khó chịu..., dù sao cũng không ai cười, ha. . . . . ." Mới nói liền phá ra cười.
"Anh cho phép em cười hết lại an ủi anh, nếu không trái tim vỡ vụn của người đàn ông như anh lại bị em thương tổn, sợ rằng chỉ còn dư lại tro bụi, ngay cả mẩu vụn cũng không còn." Ai.
Nghe vậy, Lý Tinh Ngải như nhận được đại xá, vội vàng dùng đôi tay che môi, phát ra tiếng cười nhỏ, nửa khom lưng, hai vai run rẩy lợi hại.
Cô cũng không cố ý muốn cười anh, chỉ có điều nghĩ đến tiếng thét chói tai của anh, cô liền không có cách nào khắc chế nụ cười của mình, ha ha ha. . . . . .
Thật ra thì khi xem phim điện ảnh, Lý Tinh Ngải cảm thấy mình sắp nén cười đến nội thương. Cũng không phải tình tiết trong phim điện ảnh buồn cười, nếu như là vậy, cô còn có thể cất tiếng cười to mà không cần khổ khổ nén cười giết hại mình.
Thời gian trở về mười lăm phút sau khi phim mở màn, trong màn hình khổng lồ, một nữ quỷ tóc dài rủ xuống đất quần áo đỏ đột nhiên nhảy ra từ trong tủ quần áo, treo ngược mắt, thê thê thảm thảm đối mặt người xem, dưới tình huống tiếng thở sâu của mọi người bắt đầu bị lãng quên, chợt một tiếng thét chói tai thật dài bao hàm thê lương và sợ hãi phá vỡ khẩn trương mà mang tới yên tĩnh, cô sợ đến mức vẩy Popcorn ra một nửa, vô cùng kinh ngạc nhìn về phía người đàn ông bên cạnh, chỉ thấy hai tay anh liều mạng bắt lấy tay vịn của cái ghế, vẻ mặt hoảng sợ nhìn cô chằm chằm.
Thời gian kế tiếp, cô hoàn toàn không có để ý nội dung phim, tinh thần gần như đều đặt ở trên người anh, thấy mỗi lần anh vừa xuất hiện kỳ lạ, khi có bùa chú giết người hoặc có hình ảnh nữ quỷ thì bộ dáng cũng nửa híp mắt muốn xem lại không dám nhìn, chỉ kém không giống nữ sinh dùng đôi tay che mặt kêu la thật là đáng sợ không dám nhìn, liền không nhịn được bật cười ở trong lòng.
Song, bởi vì có mang lương tâm ra khỏi cửa, thấy anh xem phim phải khổ sở như vậy, cô cũng không đành lòng, nhiều lần nhỏ giọng hỏi anh có muốn đi ra ngoài trước hay không, nhưng đàn ông chính là sĩ diện, nói gì phải kiên trì đến một phút cuối cùng, đánh chết cũng không rời đi.
Lý Tinh Ngải thật vất vả cười xong, chùi chùi nước mắt, cười mệt, phát ra một tiếng thở dài.
"Phải là anh nên thở dài chứ?" Thiệu Hoa Khiêm tức giận kéo nhẹ tóc đã dài chạm bả vai của cô.
"Vừa rồi anh bị hoảng sợ, không nên lao động tinh thần nữa, cho nên em thở dài giúp anh là tốt rồi." Cô vỗ vỗ bờ vai của anh bày tỏ an ủi.
"Cám ơn em đó." Thật đúng là săn sóc nhỉ, anh cần cảm động một chút không?
"Không khách khí không khách khí. Sao anh không nói anh không dám xem phim kinh dị từ sớm?" Nói sớm, cho dù cô muốn nhìn thấy hình ảnh này cũng sẽ lựa chọn đổi một bộ phim khác, như thế anh cũng sẽ không bị sợ hãi chứ sao.
Anh tức giận liếc cô một cái, "Tên phim là "Tuyệt sát cơ mật", phim có bốn chữ này, theo lẽ thường phán đoán phải là phim điện ảnh hành động chứ?"
Ai biết nội dung lại là một nữ quỷ trẻ trung độc ác, nguyền rủa giết chết nhóm vai phụ đến không chừa mảnh giáp.
"Rõ ràng phía sau "Tuyệt sát cơ mật", còn có viết năm chữ "Vợ cõi âm nguyền rủa" này." Lý Tinh Ngải giải thích thay tên phim vô tội.
"Em biết người bán hàng trái cây rau dưa rong bên ngoài, ở trên biển quảng cáo sẽ viết một cân một nguyên, bên cạnh dùng kiểu chữ nhỏ giống như con kiến viết sao?"
"Có thấy qua." Sau đó?
"Chẳng lẽ em không cảm thấy năm chữ chữ "Vợ cõi âm nguyền rủa" chính là làm theo thủ đoạn của bán hàng rong, dùng để lừa gạt người dân thiện lương sao?" Thật là thói đời bạc bẽo —— lòng người đổi thay, không ngờ loại thủ đoạn lường gạt này cũng bị nhà sản xuất phim dùng tới, thật sự quá không nên rồi!
"Đó, nhưng. . . . . ." Không phải anh cũng thường giở thủ đoạn lừa gạt em sao? Không có tư cách nói đến người khác đi! Huống hồ anh cũng không phải người dân lương thiện. Dĩ nhiên Lý Tinh Ngải không ngu ngốc, thông minh không nói tiếng lòng ra khỏi miệng, "Hình như chỉ có anh bị lừa thôi?"
Coi như không cẩn thận bị lừa, cũng không phản ứng kịch liệt giống như anh. . . . . .
"Em ám chỉ anh khờ?"
"Nào có? Em khen anh đơn thuần."
"Đơn thuần?" Thiệu Hoa Khiêm hừ hừ cười mấy tiếng khác thường, bất ngờ kéo cô không phòng bị vào trong lòng, coi cô gò má của cô như quả táo mà gặm một cái ở trước công chúng, nhỏ giọng nói: "Anh không đơn thuần, cần anh chứng minh sao? Hôm nay em mặc váy, rất dễ dàng để cho anh lập tức chứng minh bản tính."
Nói xong, anh còn cúi nửa người xuống, nanh vuốt ma quỷ cọ từ cô đầu gối đi lên, chui vào làn váy của cô, uy hiếp với vào trong. . . . . .
Lý Tinh Ngải khẽ kêu một tiếng, lấy tay của anh ra, đứng dậy nhìn bốn phía, chỉ sợ hành vi phong lưu vừa rồi của anh bị người nhìn thấy.
May mà ở đây, người qua đường ất đinh bốn phía đều quan tâm lịch chiếu phim điện ảnh, nếu không mắc cỡ chết người!
"Lộn xộn!" Cô đỏ mặt gắt anh một cái, đổi được một tiếng hừ nhẹ của anh.
Cười anh! Có ai quy định đàn ông nhất định phải có can đảm xem phim kinh dị không?
Đâu phải anh không biết, vừa rồi ở trong rạp chiếu phim cô không ngừng nhìn lén anh, lại nhiều lần hỏi anh muốn rời đi trước không, khiêu chiến tự ái của anh, chọc cho anh bị người khách xa lạ bên trái giễu cợt.
Bây giờ còn đang bên ngoài, anh miễn cưỡng gác lại trừng phạt, đợi lát nữa về đến nhà. . . . . . Hừ hừ, bánh màn thầu sữa tươi liền chuẩn bị bọc bột chiên dầu đi!
Lý Tinh Ngải đâu biết anh đang tính toán cái gì? Mặc dù cảm thấy anh có chút đáng thương, nhưng lại có chút xấu xa mà nghĩ, hôm nay thật sự được lợi, bình thường anh luôn thích thiết kế cô, hiện tại thấy anh cam chịu, trong lòng thực sự có chút vui vẻ.
Đây coi như là thóp của anh chứ? Có lẽ về sau có thể lợi dụng phim kinh dị "báo thù"! Lý Tinh Ngải nghĩ ngợi trong lòng, thậm chí bắt đầu nghĩ lại những bộ phim kinh dị từng xem trước kia, kinh hãi đến có thể nắm chắc chỗ ngồi lần nữa, nghĩ đi nghĩ lại, còn không nhịn được khúc khích mấy tiếng.
Thiệu Hoa Khiêm liếc cô một cái, nhìn dáng vẻ cô cười thầm lại hả hê, dùng chân có thể đoán ra cô đang tính toán cái gì.
"Đi, đi ăn cơm." Ăn no mới có thể lực chiên bánh màn thầu.
"Chờ một chút, em muốn đi toilet trước." Lý Tinh Ngải kéo lấy anh, lấy ra giấy vệ sinh từ trong túi xách, nhét túi xách vào trong tay Thiệu Hoa Khiêm theo thói quen. Trước kia bọn họ đi ra ngoài, mỗi khi cô đến toilet thì đều sẽ có "kiểu giá túi xách " phục vụ ở một bên, hoàn thành trách nhiệm thực dụng lại dễ dàng.
Thiệu Hoa Khiêm không quan tâm đeo túi xách màu hồng con nít trên vai, dạo bước đến bên tường, dựa vào một tờ áp-phích điện ảnh để giết thời gian, hồn nhiên không biết cách đó 100m, Đổng Hoan đang núp ở phía sau cây cột màu trắng, nhìn thấy tất cả hành động thân mật của hai người bọn họ trong mắt, không hề bỏ sót cái gì.
Hai người bọn họ. . . . . . Đang hẹn hò?
Đổng Hoan nhăn lông mày đã được cắt sửa tinh xảo, cắn móng tay, lo âu nghĩ.
Tiến vào sau cửa chính của nhà trọ công cộng, Thiệu Hoa Khiêm cũng không quy củ lấn đến gần Lý Tinh Ngải, dọc đường hai người dây dưa không ngừng giống như bím tóc, thật vất vả đến được trước cửa nhà của Thiệu Hoa Khiêm, thế nhưng anh lại không chịu cầm chìa khóa mở cửa.
"Anh đang vội. . . . . . Chìa khóa ở trong túi quần bên phải, em tự lấy." Anh cắn vành tai của cô, tay trái vén váy chữ A của cô lên, từ phía dưới váy chui vào. A, hôm nay cô mặc tất chân đến đùi, như vậy dễ dàng, quần lót nhỏ có thể cởi ra lập tức.
"Ít thiếu đứng đắn đi, mở cửa nhanh á!" Lý Tinh Ngải bị anh quấn ở trong áo lông thật dầy, sống lưng cách quần áo chống đỡ lồng ngực ấm áp của anh, cúc áo áo sơ mi đang bị tay phải của anh chậm rãi cởi bỏ từng cái một, cô vừa chống cự, lại vừa ngăn cản nanh vuốt ma quỷ tà ác tàn sát bừa bãi ở giữa hai chân, bận tối mày tối mặt.
Trong vài tháng ở chung với Thiệu Hoa Khiêm, thân thể của cô sớm đã được anh dạy dỗ dễ dàng sinh ra phản ứng hơn so với quá khứ, vừa rồi dọc đường từ dưới lầu lên trên lầu, nếu không phải nắm chặt ý thức "vẫn còn ở trong cầu thang", cô đã sớm đánh không lại anh sờ, bỏ giáp đầu hàng.
"Muốn vào nhà, liền tự cầm chìa khóa mở cửa, nếu không thì đừng nghĩ đi vào. . . . . . Thật ra thì không ra cũng được, giữa cầu thang sẽ tương đối kích thích, chúng ta có thể nếm thử một chút xem."
Lý Tinh Ngải ngăn cản không ảnh hưởng được anh thăm dò, tay trái vừa lật, cách quần lót đè ép vườn hoa của cô, đầu lưỡi liếm lại liếm ở thịt non nơi phía dưới vành tai của cô.
Người đàn ông này! Lý Tinh Ngải trợn mắt trừng anh.
Mỗi lần cảm thấy chỉ số không biết xấu hổ của anh đã đạt tới cực hạn, nhưng anh giống như sẽ tiến hóa, lần sau càng tà ác càng vô lại hơn lần trước.
Sau khi cân nhắc được mất, Lý Tinh Ngải tạm thời quyết định vứt bỏ mình, tay phải bắt đầu tìm kiếm trong túi quần anh, khó khăn lục lọi hồi lâu, rốt cuộc tìm được chìa khóa, chuẩn bị cắm chìa khóa vào lỗ đút chìa khóa thì thế nhưng anh lại đột nhiên gạt quần lót viền tơ của cô, một tay kéo khóa kéo quần của mình, dán thứ bừng bừng phấn chấn lên khe mông của cô, từ từ mè nheo.
Lý Tinh Ngải cũng hút khí, dục vọng nam tính nóng bỏng đang mắc kẹt ở khe mông hơi lạnh, ngón tay dài của anh rơi vào giữa hoa hạch phía trước, cách áo lót phía trên còn có một tay điên cuồng xoa nắn bầu vú, trêu đùa cho cô không khỏi mềm chân, giữa hai chân tiết ra chất lỏng thơm tho, hô hấp càng thêm dồn dập, thiếu chút nữa rơi chìa khóa trên mặt đất.
"Tinh Ngải, chúng ta cùng nhau cắm chìa khóa vào trong lỗ nhỏ, có được hay không?" Miệng Thiệu Hoa Khiêm dính vào bên lỗ tai của cô, không đợi cô đáp lại, nắm tay phải của cô, khiến cho cái chìa khóa nhắm ngay lỗ đút chìa khóa, tay trái kéo một tay khác của cô, từ phía trước lui về phía sau, cầm kiếm dài, đỡ nó, chống đỡ ở trên mật huyệt ướt át, "Tìm được lỗ nhỏ trước, đặt đồ vật ở cửa động nhắm ngay, lại để nó đi vào chậm rãi, chậm rãi. . . . . ."
A. . . . . . Thật là thoải mái. . . . . .
Trong thời gian này tiểu huyệt của cô bất tri bất giác quen với phân thân của anh, không hề giống như trước sẽ kháng cự anh tiến vào nữa, như hiện tại, anh chỉ cần nhét vào một chút, vách thịt mềm mại sẽ ngọa nguậy hút nó vào chỗ sâu, khiến cho anh có thể đi tới mà không cần tốn hao hơi sức.
"Lỗ nhỏ phía dưới của Tinh Ngải hút anh rất sảng khoái. . . . . . Ừ. . . . . . Bảo bối cứng rắn đau đớn của anh như được rất nhiều tay nhỏ bé xoa, xoa bóp. . . . . . Tinh Ngải. . . . . . Tinh Ngải của anh. . . . . ."
Lý Tinh Ngải mông lung suy nghĩ, cảm thấy hạ thể được lấp đầy từng chút một, cho đến khi hoàn toàn lấp đầy, còn không kịp có nhiều cảm nhận sâu hơn, lầu dưới lại truyền đến tiếng vang cửa chính mở ra.
Lý Tinh Ngải cả kinh, hành lang cắn kiếm dài bất ngờ hung hăng dùng sức co rụt lại.
"A ——" Thiệu Hoa Khiêm rên rỉ thật thấp ở bên tai cô, sảng khoái đến da tóc cùng tê dại.
"Có người. . . . . ."
Cô dựa vào một chút trấn tĩnh, bắt đầu chuyển động cái chìa khóa, khi cửa sắt vừa mở, Thiệu Hoa Khiêm ôm cô lui về phía sau mấy bước kéo cửa ra, lại mở cửa gỗ ra, vọt vào nhà thật nhanh sau đó đóng cửa, bỏ áo khoác đi, hất túi xách cản trở trên vai cô ra.
Lý Tinh Ngải chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng một hồi, chờ lấy lại tinh thần, sống lưng đã tựa vào bên trên cửa gỗ, chân trái bị móc tay ở trên khuỷu tay Thiệu Hoa Khiêm, chẳng biết quần lót rớt ở chân bên phải lúc nào, váy cuốn lên thắt lưng, áo sơ mi nửa cởi, lộ ra bra bọc trắng mềm, hạ thể hút kiếm dài hừng hực bắt đầu co rúm nặng nề.
"Ừ. . . . . ." Đôi tay cô trèo lên vai rộng của anh, bị anh đụng cho không ngừng đi lên, vú mềm ở trong bra lắc lư miêu tả sinh động từ trên xuống dưới, anh nhìn thấy, không khỏi va chạm càng gấp hơn sâu hơn nhanh hơn, nụ hoa cũng bị anh đụng vào nhiều lần xấu hổ lộ ra ở bên cạnh bra.
Lý Tinh Ngải hoàn toàn mờ mịt, thân thể bị đụng đến lộ ra sắc màu đỏ hồng, chất mật càng chảy càng nhiều, chảy ra từ chỗ hai người giao hợp, không chỉ có làm ướt bộ lông màu đen giữa hai chân cô, càng theo bắp đùi đi xuống, làm ướt tất chân màu đen.
Cho đến khi bụng của cô bắt đầu co rúc lại, sức lực bấu víu ngón tay của anh càng ngày càng chặt, thế nhưng anh lại đột nhiên đạp thắng xe gấp, dừng tất cả động tác lại, rút dục vọng nam tính ra, để chân trái của cô xuống, ôm lấy cô há miệng thở dốc, rõ ràng nhiệt độ chỉ có 12 độ, trên trán lại tràn đầy mồ hôi lớn chừng hạt đậu.
"Anh. . . . . ." Lý Tinh Ngải vừa trống rỗng vừa không hiểu. Trước kia anh luôn ra sức va chạm phát tiết mới thôi, tại sao hôm nay lại dừng lại?
Phát hiện cô hoang mang, anh bất đắc dĩ nở vài tiếng cười.
"Trên tay anh không có bao cao su, không an toàn, không thể tiếp tục nữa." Anh hôn khóe miệng của cô, âm thanh khàn khàn tràn đầy ảo não.
"Ah?" Lý Tinh Ngải nháy mắt mấy cái, hạ thể sắp cao triều giống như bị châm gai, tạo ra ngứa và đau đớn thật nhỏ, gầm thét muốn khi anh mạnh mẽ đứng thẳng đánh phá đến khi được vui vẻ.
Trước kia thân thể luôn được anh cho ăn no, lần đầu nếm được tư vị trống không khó nhịn như thế, vặn eo tìm kiếm vật cứng có thể lấp đầy của mình theo bản năng, lại bị anh đè lại.
"Uống thuốc ngừa thai?" Cô run giọng hỏi.
"Uống thuốc tổn hại sức khoẻ, anh tình nguyện mình nhịn, cũng không muốn thương tổn thân thể em."
"Nhưng em rất khó chịu, anh suy nghĩ một ít biện pháp. . . . . ." Cô gần như muốn khóc.
Thiệu Hoa Khiêm an ủi hôn mắt của cô, "Được được, anh nghĩ biện pháp."
Suy nghĩ chốc lát, anh nhẹ giọng nói nhỏ chút gì ở bên tai cô.
Đôi mắt ngập nước của Lý Tinh Ngải dần dần phóng lớn, "Em…em chưa bao giờ. . . . . ."
"Vậy mới xem em có đồng ý với phương pháp này hay không, nếu như không dám hoặc không muốn, anh sẽ không miễn cưỡng anh." Không biết là vô ý hay cố ý, dục vọng nam tính dâng trào của anh chậm rãi nhẹ nhàng cọ khe hở hoa huy*t của cô, khiêu khích ham muốn mơ hồ của cô.
Lý Tinh Ngải phát ra rên rỉ, hạ thể ướt át tê ngứa gay gắt, đề nghị của anh không ngừng lăn lộn trong óc, cuối cùng đánh không lại dục thú trong cơ thể, khẽ gật đầu.
Thiệu Hoa Khiêm phát ra hưng phấn cúi đầu thở gấp, thân thể chuyển một cái, đổi vị trí với cô, cánh mũi sôi sục.
"Tinh Ngải, cởi quần giúp anh." Anh lôi kéo tay của cô đặt ở trên quần.
Tay Lý Tinh Ngải run run cởi bỏ nút khuy trên quần, kéo đồng thời quần dài màu nâu và quần bốn góc xuống dưới, chậm rãi ngồi xổm người xuống, quỳ xổm trước người anh.
Không có quần ngăn cản, vật gân xanh to dài hoàn toàn lộ ra ở trong không khí, tràn đầy uy hiếp nhảy lên thật cao ở giữa không trung, phía trên còn dính chất lỏng động tình của cô, khiến vật to và dài có vẻ trơn ướt.
Lý Tinh Ngải nuốt nước miếng, đối mặt với vật dữ tợn, không biết nên bắt đầu như thế nào.
Trước phải lau nó chất lỏng phía trên sao?
Cô đưa tay muốn đụng vật to lớn dữ tợn, lúc cách một cm lại rụt tay về.
"Tinh Ngải, nhanh!" Thiệu Hoa Khiêm vội vã thúc giục, mười ngón tay vò tóc cô.
"Em nên làm thế nào?" Cô cắn cắn môi, vừa khẩn trương lại bất lực hỏi.
"Trước tiên dùng tay nắm chặt nó, hơi kéo nó xuống dưới nhắm ngay miệng của em. . . . . . Tinh Ngải, đừng sợ, nó sẽ không làm em bị thương."
Lý Tinh Ngải do dự dựa theo lời của anh mà hành động, hai tay nắm vật trước mắt.
Vừa nóng, lại vừa cứng, như sắt thép được bị tơ tằm vải nhung bao bọc, thậm chí cô ngửi thấy mùi ngọt ngấy thuộc về mình, không nhịn được đỏ bừng cả khuôn mặt.
"Đúng, chính là như vậy, tiếp theo đến gần nó, đầu lưỡi liếm từ đầu bộ phận đi lên từng chút từng chút, liếm sạch sẽ toàn bộ chất lỏng. . . . . . Hí. . . . . . Tinh Ngải. . . . . . Ừ á. . . . . . Viên tròn cũng có thể liếm liếm. . . . . . A. . . . . ." Thiệu Hoa Khiêm cúi đầu, nhìn lưỡi hồng hồng liếm phân thân của mình, d*m thủy phía trên từ từ đổi thành nước miếng của cô, hình ảnh dâm đãng khiến cho anh hưng phấn đến mức trái tim cũng muốn nhảy ra cổ họng, liên tiếp hút không khí rên rỉ, cuối cùng thậm chí không cách nào thuận lợi nói ra câu hoàn chỉnh.
"Tinh Ngải liếm anh thật thoải mái a. . . . . . Hô a. . . . . . Được, giống như sắp bị em liếm đến hòa tan. . . . . ."
Mười ngón tay của anh vò loạn tóc của cô.
Bởi vì anh rên rỉ mà Lý Tinh Ngả lớn mật lên, đầu lưỡi hoạt động, liếm từ đầu đến rễ, lại từ rễ trượt quay về đầu, tiếng liếm mút nhẹ nhàng tinh tế ướt át càng thêm kích thích tình dục của hai người, mùi ngọt ngấy lượn lờ ở chóp mũi ban đầu từ từ bị mùi xạ hương nóng bỏng của anh thay thế, trêu chọc giác quan của cô.
"Ăn nó đi vào." Hai mắt Thiệu Hoa Khiêm hừng hực, eo ếch hơi động, đầu tròn khẽ tiết dịch trắng ra miêu tả ở môi cô.
Lý Tinh Ngải nhất thời mê muội mở hàm răng, ngậm lửa nóng của anh vào, bị mê hoặc bắt đầu dùng sức bú mút vật to và dài trong miệng. Bởi vì bú mút mà gương mặt của cô xuất hiện dấu vết lõm xuống, bi tròn bị miệng lạnh nhạt, thì được cô vê ở trong tay nóng lạnh.
Vậy mà số đo của anh khiến không bao lâu Lý Tinh Ngải liền hút đến miệng chua, muốn phun nó ra nghỉ ngơi, nhưng người đàn ông còn chưa có phát tiết thì có thể đồng ý sao? Một tiếng hừ, thừa dịp cô vẫn chưa hoàn toàn phun mình ra thì eo ếch ưỡn thẳng, lại ra sức nhét trở về, đôi bàn tay khống chế đầu cô, bắt đầu kéo ra đưa vào ở trong miệng ấm áp của cô.
"È hèm. . . . . ." Anh rên rỉ thật thấp.
Nói thật, qua lại ở trong hai miệng trên dưới của cô thì tư vị hoàn toàn khác biệt, phía trên thoải mái nhanh nghẽn không sánh bằng phía dưới, chẳng qua là bức tranh trên kích thích thị giác.
Như hiên tại, cô giống như hèn mọn quỳ gối trước người anh, áo xốc xếch, lộ ra một mảng da thịt ửng hồng lớn, trên mắt cá chân còn treo quần lót nhỏ, vẻ mặt dâm đãng khổ sở phun ra nuốt vào to lớn của mình, không kịp nuốt nước miếng chảy ra khỏi khóe miệng vào, thật sự làm cho anh tràn đầy khoái cảm chinh phục cô.
Thiệu Hoa Khiêm thở dốc càng thêm kịch liệt, nổi điên mạnh mẽ rút ra cắm vào.
Đầu tiên, Lý Tinh Ngải còn chịu được, nhưng anh không ngừng gia tăng tốc độ và chiều sâu, mỗi lần tiến vào gần như muốn chống đỡ đến cổ họng của cô, cô không khỏi phát ra tiếng hừ ô ô, đôi tay đặt ở trên đùi bền chắc của anh chống cự, thế nhưng anh lại thờ ơ, thậm chí được voi đòi tiên một tay nắm được cằm của cô, buộc cô mở miệng chịu đựng mình.
Trong chốc lát, anh rống to ra sức rung động hai cái, một tay đẩy cô ngồi trên mặt đất, lỗ nhỏ ngay trước đầu tròn co rụt lại, tinh dịch trắng đục bắn ra, cô không kịp tránh, bị xối đến chật vật không chịu nổi.
Cho đến khi phát tiết kết thúc, Thiệu Hoa Khiêm hài lòng thở hổn hển tựa vào trên ván cửa, rũ mắt chỉ thấy trên mặt tròn đần độn mờ mịt của Lý Tinh Ngải lẫn lộn nước mắt và dịch trắng của anh, môi đỏ mọng cũng treo một ít, xương quai xanh bên trên cũng dính không ít, theo đường cong trượt vào rãnh giữa bầu ngực.
Dục vọng nam tính nửa mềm nhũn lại tràn đầy sức sống bừng bừng ngẩng lên.
Ông trời, anh rốt cuộc hiểu rõ một chút tình sắc trong trò chơi, đều có hình ảnh tương tự, thì ra cảnh tượng này sẽ làm người đàn ông kích động như thế, nếu như nếm thử yến tiệc kích thích thị giác thêm mấy lần như vậy nữa, anh nghĩ, anh tuyệt đối sẽ bởi vì túng dục quá độ mà rút ngắn tuổi thọ.
Thiệu Hoa Khiêm nghĩ, lấy hơi đè em trai đang dâng lên dục vọng xuống, khom người, bỏ giày ra, ôm lấy Lý Tinh Ngải sõng xoài trên mặt đất, bước qua quần dài và quần bốn góc.
"Đi, chúng ta đi vào phòng."
Lý Tinh Ngải bị anh ôm, một tay treo trên vai anh, nhẹ nhàng xoa lưng của anh, một tay kia túm quần áo trước ngực anh, há miệng gặm cổ bởi vì mồ hôi mà ẩm ướt mặn mặn, hai chân cọ vào nhau mấy cái, giày con nít liền đáp bịch rơi xuống trên đất.
"Nói hay lắm, đến lượt anh." Cô ấp úng nhắc nhở. Mặc dù vừa rồi phục vụ anh, lại bị anh làm cho khó chịu, nhưng dục vọng cũng không giảm lại còn tăng, hạ thể ướt thành một bãi.
"Ừ. . . . . ." Thiệu Hoa Khiêm trả lời mơ hồ không rõ, vứt cô lên giường, bỏ T shirt dính đầy mồ hôi ẩm ướt của mình đi, kéo hai tay cô về phía đầu giường, phía trước trụ gỗ dùng để trang trí.
Đợi đến khi Lý Tinh Bạch hiểu rõ ý đồ của anh, hai tay của cô đã bị anh dùng quần áo cột vào trên trụ gỗ của giường.
Cô giãy dụa giãy giụa.
Tại sao muốn trói chặt cô?
Thiệu Hoa Khiêm rút mấy tờ giấy lau sạch gò má thay cô, vừa tốt bụng nhắc nhở, "Đừng giãy giụa, mặc dù kiểu trói này có chút phức tạp khó khăn, nhưng cũng khó bị giãy thoát nhất. Tinh Ngải đáng thương, chấp nhận làm "bữa cơm tối giữa giường" cho anh đi!"
"Tại sao?" Cô lại trêu chọc đến anh ở đâu?
"Ai bảo em giễu cợt anh." Đừng tưởng rằng chỉ có phụ nữ mới thù dai, đàn ông cũng sẽ.
"Giễu cợt? Em đâu có?"
"Lúc ở rạp chiếu phim." Quên nhanh như vậy, trí nhớ thật sự quá tệ!
"Em. . . . . . Em. . . . . ."
"Dám nói không? Hả?" Anh vỗ vỗ gương mặt của cô, trần truồng tiến vào phòng tắm, trở lại bên giường thì trong tay thêm một cái khăn lông thấm nước, "Thiệt thòi anh còn là bạn trai của em, cũng không nể mặt anh một chút nào, còn liều chết hỏi anh có muốn rời đi trước hay không, khiến cho anh bị những người bên cạnh nhạo báng, chẳng lẽ em không biết, tự ái của bạn trai em không cho phép bị khiêu chiến?"
"Em chỉ lo lắng cho anh."
"Đó, cám ơn em quan tâm." Anh nhảy qua ở trên người cô, dùng khăn lông lau mặt của cô, một đường trượt xuống xương quai xanh, rãnh giữa bầu ngực, sau đó tiện tay ném khăn lông đi, "Một thù trả một thù, vì cảm ơn sự quan tâm của em, anh lau sạch thân thể giúp em rồi, kế tiếp. . . . . ."
Anh cúi người, lè lưỡi giống như kẻ xấu, dùng sức liếm gương mặt của cô một cái.
"Kế tiếp?" Ở trong mùa đông, dấu vết ướt át trên gương mặt cực kỳ lạnh lẽo, khiến Lý Tinh Ngải dồn sức run rẩy.
"Thời, gian, trừng, phạt." Thiệu Hoa Khiêm ghé tai nói thầm, nhập từng chữ từng chữ tà ác lại thân mật vào trong tai cô, tiếp tục cúi người, lấy ra một hộp bao cao su từ trong ngăn kéo của tủ đầu giường, lắc lư một vòng ở trước mắt cô sau đó ném tới góc giường.
"Anh lừa em!" Lý Tinh Ngải vừa xấu hổ, thân thể không ngừng giãy dụa, thật sự muốn ra sức cắn người đàn ông đáng ghét trước mắt.
"Anh không lừa em, lúc đó trên tay anh thật sự không có bao cao su. . . . . . Trên tay không có, cũng không có nghĩa trong nhà không có. Tinh Ngải, em là giáo viên ngữ văn, chẳng lẽ ý tứ đơn giản như vậy cũng không rõ?"
"Anh luôn lừa gạt ức hiếp. . . . . . A. . . . . ." Tay của anh!
Ngón trỏ của Thiệu Hoa Khiêm thong thả ung dung cạo nhẹ ở trong hoa hạch nhạy cảm của cô.
"Kích động như thế?" Anh đẩy cao váy cô, kéo đùi cô ra thật rộng, thân thể bền chắc mắc kẹt ở giữa, một tay vuốt ve qua lại dọc theo tất chân viền tơ ở trên bắp đùi cô, cười đến vô cùng tà ác, "Anh vừa mới giải phóng một lần, cho nên tối nay, chúng ta có thể từ từ chơi."
Vì vậy, viên bánh màn thầu sữa tươi này không cẩn thận đắc tội Đại Ma Vương, suốt đêm, bị khống chế thay đổi các loại tư thế, khiến Ma vương trêu chọc đến vừa thoải mái lại trống rỗng, thậm chí kích động đến cầm đoạn trụ gỗ tinh tế, khóc rên rỉ cầu xin được tha thứ, coi như nói xin lỗi cũng không cách nào đền bù cho Ma vương bị tổn thương đến lòng tự ái được, hôn mê rồi tỉnh, tỉnh rồi hôn mê, cho đến phía chân trời sáng lên, trong phòng tắm tràn ngập hơi sương cũng nếm được cao triều chờ đợi đã lâu.
"Tinh Ngải, sau này vẫn còn dám cười anh hay không? Hả?" Đại Ma Vương tiến thật sâu vào trong cơ thể cô thì khàn khàn hỏi thăm.
"Không dám, không dám. . . . . . Không dám á. . . . . ."
Cô mệt mỏi yếu đuối treo trên vai Ma vương nức nở, mơ mơ hồ hồ ngủ trước, đầu mơ hồ nhận thức được một chuyện ——
Thì ra, trên người Đại Ma Vương trang bị địa lôi, bạo lực đánh anh cắn anh bóp anh đều sẽ không nổ tung, nhưng mà một khi không bạo lực giễu cợt anh, sẽ nổ tung, uy lực sánh ngang bom nguyên tử, vô cùng nguy hiểm!
Cô nhớ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.