Rốt cuộc Khương Tình cũng không có đi. Thịnh Nhan Tuyền lại không đuổi được hắn. Cho nên hai người cứ thế đứng cách nhau không quá một cách tay, ở trong mắt người khác là đứng bên cạnh thân thân mật mật trò chuyện dù đối với thầy trò họ thì nó có phần giương cung bạt kiếm. Nói câu nào là móc xỉa nhau câu đấy. Hoàn toàn không giống hai thầy trò chút nào.
"Thầy nên đi xuống đi."
"Tại sao?"
"Thầy còn hỏi em tại sao! Lúc khác thì không nói, lúc này hai chúng ta đứng ở đây không khéo sẽ bị dị nghị thật đấy."
"Tôi nhớ là tôi đã nói mình không có sợ. Tôi cũng nhớ em đâu có để ý."
"..."
"Em yên tâm, tôi sẽ chữa cái bệnh xa lánh xã hội này cho em."
"!" Thịnh Nhan Tuyền muốn gào thét trong lòng.
"Em với Tố Ngọc chắc chơi với nhau từ hồi còn nhỏ nhỉ?"
Cảm xúc dâng trào của cô còn chưa kịp bùng nổ đã bị người đàn ông mạnh mẽ dời đi nhất thời không kịp phản ứng. Một hồi cô mới bí xị nói: "...Không phải. Tố Ngọc mới chuyển đến đây được hai năm. Năm nay là năm thứ ba."
"Ồ."
"...Thầy chuyển đến đây được mấy năm rồi nhỉ?"
"Em đúng là vô tâm vô phế."
"..."
"Trong trường chẳng có bao nhiêu thầy cô mà em cũng không biết tôi chuyển đến bao lâu rồi. Vậy mà em còn có can đảm mở miệng ra hỏi."
"...Mắc gì em phải biết?"
"..."
Bất tri bất giác không khí giữa hai người thông qua cuộc trò chuyện có phần thiếu muối này đã thay đổi lúc nào không hay. Bản thân Thịnh Nhan Tuyền cũng chẳng có ý thức được mình đã vô thức nói chuyện với người bên cạnh với thái độ bình thản như thế. Tựa như hai người bạn. Lại không giống như hai người bạn cho lắm. Tóm lại là nó không giống... Không giống như lúc cô nói chuyện với Ninh Tố Ngọc hay bất cứ ai.
Nhưng cô lại không biết cảnh tượng thế này ở trong mắt người thứ ba lại có ý nghĩa gì.
Thật ra vị trí họ đứng chẳng có chút kín đáo gì để người ta không thể nhìn thấy, bị phát hiện cũng là chuyện bình thường thôi. Họ lại chẳng hề có ý nghĩ che che giấu giấu mà. Có lẽ nhiều người cũng chẳng thấy nó có gì không đúng, nhưng người có tâm thì lại khác.
Ở trong mắt Ninh Tố Ngọc, hình ảnh hai người hài hòa đứng chung một chỗ quá mức gai mắt. Rõ ràng lúc này cô đang vui vẻ ở chung với đám bạn học, so với Thịnh Nhan Tuyền giống như bị cô lập bên ngoài cái vòng này tốt hơn gấp ngàn lần. Cô cũng hưởng thụ, cũng vui còn không hết. Nhưng cố tình... Tại sao thầy ấy lại ở đó!?
Chẳng lẽ...
Ninh Tố Ngọc lắc đầu.
Là một người đang được thầy giáo yêu thích, cô nàng tự biết thầy cô cũng có thể có tình cảm với học trò. Nhưng cô không hề muốn thấy thầy Tình có tình cảm gì ngoài tình thầy trò với Thịnh Nhan Tuyền. Cô không nghĩ mình thích thầy ấy, cô chỉ không muốn thấy một Thịnh Nhan Tuyền sống động như vậy. Rõ ràng lúc này thầy ấy đã đối xử với Thịnh Nhan Tuyền khác biệt hơn so với người khác rồi, nếu lại có ý nghĩ như Trịnh Hòa đối với cô... Ninh Tố Ngọc cô không cho phép, cũng không muốn thấy.
Thịnh Nhan Tuyền mà cô ta biết, mọi người đều biết nên là cô cô độc độc mới đúng.
Thậm chí nhiều người còn cho rằng Thịnh Nhan Tuyền kiêu căng ngạo mạn, khinh thường người khác... Nhưng cô chỉ cần Thịnh Nhan Tuyền bị cô lập, bị xa lánh, cô mới không để ý người ta ghét Thịnh Nhan Tuyền thế nào. Người nên được hưởng sự quan tâm của mọi người là cô mới đúng!
Nếu để Thịnh Nhan Tuyền biết cô ta nghĩ như vậy thì cô nhất định sẽ nói cô vốn chính là nghĩ như vậy đấy. Không, không đến mức kiêu căng tự mãn, chỉ là Thịnh Nhan Tuyền khinh thường bồi dưỡng một mối quan hệ mà chính cô cho rằng nó chỉ là phù dung sớm nở tối tàn thôi, tại sao phải cố gắng làm gì.
Tình bạn quả thật là một cái gì đó rất mông lung... Ít nhất Thịnh Nhan Tuyền cảm thấy cho dù là giữa cô và Ninh Tố Ngọc cũng không phải là thứ tình bạn mà cô muốn. Nó thiếu một chút cân đối mà Ninh Tố Ngọc không thể cho cô. Những người bạn học xung quanh cũng thế.
Lúc Ninh Tố Ngọc đi tìm Thịnh Nhan Tuyền thì cô đang ngồi trong lớp giải đề. Xung quanh chẳng hề có ai, chỉ có một đám thực phẩm họ dùng cho lễ cắm trại đặt ngổn ngan trong phòng. Khung cảnh quả thật có phần cô đơn lại thê lương nếu không tính người duy nhất trong phòng chỉ lo cắm mặt vào viết viết viết, chưa từng để ý hoàn cảnh xung quanh. Nếu để cho Thịnh Nhan Tuyền nói, cô còn thích không gian chỉ có một mình hơn. Lúc đó sẽ không còn ai cùng cô tranh đoạt sự nổi bật nữa.
Ninh Tố Ngọc không biết cô đến lớp học từ lúc nào, nhưng cũng không ngại cô ta dùng vẻ mặt đơn thuần tò mò hỏi: "Nãy mình thấy cậu đứng với thầy Tình?"