Thầy Tôi Có Ý Nghĩ Đó Với Tôi

Chương 54: Đàn anh Lưu Vĩnh




"Sao rồi?"
Ở bên kia Thịnh Nhan Tuyền vừa cúp máy xong đã bị Minh Kiều gặng hỏi.
"Mặc kệ đi."
"Hả?"
Cô nàng nhất thời không hiểu mà nghệch mặt ra.
"Mình nói mặc kệ đi. Hiện tại nói gì cũng đã muộn rồi không phải sao?"
Thịnh Nhan Tuyền điềm tĩnh nhìn cô nàng lập lại.
Minh Kiều nhìn cô, trong lòng thầm than đáng tiếc. Nhưng mà Thịnh Nhan Tuyền như vậy mới là Thịnh Nhan Tuyền cô biết.
"Cậu đã nói vậy thì thôi. Đi ngủ sớm đi."
"Ừm."
Thịnh Nhan Tuyền dù nói nhưng người vẫn nằm trên giường cầm điện thoại mơ màng. Cô cũng không có nghĩ gì, chỉ là muốn bình tĩnh lại. Dù sao cô cũng không thấu hiểu được nội tâm của mình lúc này, thôi thì cứ thuận theo tự nhiên đi.
...
Hai ngày trôi qua rất nhanh. Cái ngày mà cô hẹn người đàn ông kia cũng đến rồi.
Hai hôm nay thầy ấy ngày nào cũng gọi cho cô, không cố định giờ giấc, cũng không bắt buộc cô phải nghe máy nếu cô bận. Nhưng thầy ấy tích cực như vậy cô cũng không thể xem nhẹ được. Rốt cuộc một ngày nào đó cô vẫn phải nhìn thẳng vào sự thật cô cùng giáo viên cũ của mình tồn tại mối dây dưa không đơn thuần.
Cô hẹn thầy là vào buổi chiều, buổi sáng hôm đó cô vẫn còn đến phòng thí nghiệm của nhóm nghiên cứu mà cô tham gia làm mẫu thử cho sản phẩm mayonnaise chay không có thành phần trứng gà. Nghiên cứu này rất có tính đột phá bởi vì thành phần trứng gà trong loại sản phẩm này quyết định rất nhiều đến kết cấu của nó, không phải dễ để thay đổi.
"Nhan Tuyền."
Đang loay hoay với mẫu thử, bỗng nhiên cô nghe thấy có người gọi mình.
Phòng vô khuẩn cửa ra vào lắp bằng kính trong suốt, có thể dễ dàng nhìn thấy bên ngoài đang đứng một nam sinh dáng vẻ điển trai, phong độ, là loại hình nữ sinh ưa thích.
Thịnh Nhan Tuyền bình tĩnh thả dụng cụ trong tay xuống đi ra ngoài.
"Anh Vĩnh, có chuyện gì sao?"
Người bên ngoài là Lưu Vĩnh, đàn anh trong trường của cô. Năm nay đàn anh đã là sinh viên năm cuối, chẳng mấy chốc sẽ ra trường, bước chân vào xã hội.
"Anh tìm em cũng phải có gì mới được sao."
Lưu Vĩnh khẽ cười, đôi mắt hoa đào cong lên, sự phong lưu phóng khoáng được đẩy đến điểm cao nhất, dễ dàng hút hồn những thiếu nữ chưa trải sự đời. Nhưng đối với Thịnh Nhan Tuyền thì nó cũng chỉ đáng cho cô thưởng thức một chút thôi. Trên mặt cô không có biểu tình gì gọi là si mê.
"Nếu không có chuyện gì thì..."
Thịnh Nhan Tuyền nói xong liền định quay lại phòng vô khuẩn. Nhưng nửa đường thì cô bị người nắm cổ tay kéo lại.
Lưu Vĩnh cười khổ: "Ấy đừng, anh đến là có việc tìm em."
"Vậy anh nói đi."
Thịnh Nhan Tuyền tự nhiên rút tay ra, điềm tĩnh nhìn hắn chờ đợi.
"Buổi chiều muốn hẹn em vào nội thành đi ăn thôi."
Lưu Vĩnh tiếc nuối buông tay xuống. Hắn nở nụ cười chân thành nhưng lại chạm không đến được lòng của người con gái trước mặt. Trong lòng hắn không khỏi có chút bực bội.
"Xin lỗi, buổi chiều em bận rồi."
Thịnh Nhan Tuyền thản nhiên từ chối. Vẻ mặt của Lưu Vĩnh liền rũ đi.
"Không phải buổi chiều em không làm thí nghiệm nữa sao? Chẳng lẽ có người lại thêm việc cho em?"
Hắn nắm rất rõ hành tung của cô, không lý nào...
"Không phải."
Thịnh Nhan Tuyền lắc đầu: "Em phải vào trung tâm thành phố, buổi tối mới về."
"Em vào đó làm gì?"
Lưu Vinh bất ngờ không thôi. Bình thường hắn cũng không thấy cô đi đâu xa chứ đừng nói là trung tâm Sài thành.
"Em có việc thôi. Được rồi, em tranh thủ làm nốt còn đi nữa. Tạm biệt anh."
Nói xong cô thẳng thừng bước vào phòng vô khuẩn, không cho hắn có cơ hội giữ lại mình nữa. Lưu Vĩnh chỉ có thể nhìn bóng lưng bận rộn của cô mà tiếc hận.
Nói thật, cho dù hắn thật thích Thịnh Nhan Tuyền cũng cảm thấy cô quá làm giá. Thân là đại thiếu gia Lưu gia, gia đình sở hữu một tập đoàn lớn có tiếng, hắn có thể xem là công tử Sài thành thân mang bạc triệu. Bao nhiêu người muốn làm bạn gái hắn đếm không xuể, còn cô hắn đã chủ động tiếp cận như vậy lại còn không ngừng bị cô đưa đi đẩy lại, lạc mềm buột chặt.
Chỉ là một bông hoa trong vườn hoa thôi, hắn không hiếm lạ.
Đợi cô nhìn thấy hắn thích người khác sẽ tự biết điểm dừng mà sà vào lòng hắn thôi. Lưu Vĩnh trong lòng nghĩ, lại khó chịu bực bội phất tay bỏ đi.
Nếu để Thịnh Nhan Tuyền nghe thấy tiếng lòng của hắn thì cô đảm bảo sẽ cười cho xem.
Quả thật mẫu người như Lưu Vĩnh rất được người ta yêu thích. Cô cũng thấy rất nhiều nữ sinh ghen tỵ với mình mỗi khi nhìn thấy Lưu Vĩnh theo đuổi cô. Nhưng cô không thích hắn, cũng không thích tiền của nhà hắn. Nếu Lưu Vĩnh thật thích cô thì kiên nhẫn một chút... Mà thôi, cô chẳng có cảm giác gì với hắn hết, tốt nhất là không cần dây dưa với cô nữa. Người như hắn rất rắc rối.
Đợi Thịnh Nhan Tuyền từ phòng vô khuẩn đi ra đã là mười giờ. Cô tự ngẫm từ đây vào trung tâm thành phố phải đi không ít chuyến xe, sẽ tốn không ít thời gian, cho nên cô quyết định đi sớm một chút thì có khi sẽ về sớm được một chút. Cô lại không biết chuyến này cô đi là không có đường trở về trong ngày chứ đừng nói về sớm.
Cởi ra áo blue, cô che nó lên đầu rồi chạy về ký túc xá. Qua loa nấu một nồi cơm, lại chiên một quả trứng, Thịnh Nhan Tuyền ăn xong liền chuẩn bị lên đường.
Thời điểm cô rời khỏi nhà là mười một giờ, đến trạm xe buýt tốn mười phút đồng hồ. May mà khu đại học toàn cổ thụ trọc trời, nếu không cô cũng chẳng muốn ra đường vào giờ này.
Thời điểm đợi xe cô nhìn thấy Lưu Vĩnh. Hắn đi cùng một nhóm nam nữ sinh, lúc này còn đang vui vẻ nói chuyện với cô gái bên cạnh. Hắn cũng nhìn thấy cô, nhưng cô chỉ gật đầu một cái xem như chào hỏi. Đúng lúc xe buýt tới, cô liền lên xe.
"Đó là Thịnh Nhan Tuyền thì phải? Cô nàng muốn đi đâu sao?"
Theo ánh mắt của Lưu Vĩnh cũng có người nhìn thấy Thịnh Nhan Tuyền liền bâng quơ hỏi.
"Chắc là có việc. Chúng ta đi thôi, hôm nay mời các em ăn đồ chiên, uống trà sữa."
Lưu Vĩnh dời tầm mắt không nhìn chiếc xe đã đi xa nữa mà phong độ ngời ngời vung tay nói.
Đám người liền kéo bầy kéo lũ, vừa tâng bốc nhau đi vào nội thành quận Thủ Đức.
Còn Thịnh Nhan Tuyền đã bình thản ngồi trên xe buýt thong dong tiến về trung tâm thành phố sầm uất nhộn nhịp. Thời điểm ngồi trên xe cô cẩn thận xem lại tuyến đường đi đến địa chỉ trên tấm card một lượt. May mà gần đó có một trạm xe buýt, cũng không cần cô tốn tiền đi xe trung chuyển đến.
Giờ cao điểm xe buýt đặc biệt đông người, may mà cô đã lên xe từ đầu trạm nên không cần đứng chen chút với một đám người. Dù vậy cô vẫn cảm thấy quãng đường này đi thật vất vã, bởi vì cô có chứng say tàu xe nhẹ. May sao mấy năm nay cô cũng đã có chút kinh nghiệm đi xe buýt nên không đến nổi nào. Lúc đặt chân xuống trung tâm quận một mặt cô chỉ hơi tái một chút thôi, cũng không buồn nôn mắc ói đau đầu gì.
Trung tâm thành phố xe cộ tấp nập, khí nóng từ nhựa đường và khói xăng dầu ập vào mặt khiến cô cực hoài niệm không khí trong lành ở đại học Nông Lâm.
Lại đi thêm trăm bước, cô rốt cuộc tìm được tòa nhà lớn nằm trên địa chỉ người kia đưa. Nhưng còn chưa đợi cô cầm điện thoại lên gọi cho hắn thì tầm mắt cô xuyên qua làn đường chắn ngang ở giữa cô và tòa nhà đã nhìn thấy một cảnh tượng không thể tin nổi.
Ít nhất thời điểm đó cô cảm thấy không thể tin được vào mắt mình.
Cô nhìn thấy... Ninh Tố Ngọc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.