Thầy Tôi Có Ý Nghĩ Đó Với Tôi

Chương 69: Có mặc áo chống đạn cũng thế thôi




Thật ra cô cũng chẳng khác gì trước đây. Cô nói Ninh Tố Ngọc mặc cảm tự ti, cô cũng chẳng khác. Chỉ là sự tự ti của cô được cô ẩn giấu bên dưới lớp vỏ bộc mạnh mẽ.
Cô cần kiệm từ nhỏ, đến đi học nghề cũng phải suy tính có làm liên lụy đến tài chính của gia đình không... Đúng vậy, không học nghề là lựa chọn của cô, không phải cha mẹ không muốn cho cô đi. Ninh Tố Ngọc tự ti nhưng chướng ngại xã hội lại không lớn như cô. Cô nàng có thể từ trong khát vọng muốn bằng người ta, muốn tốt như người ta để bước ra ngoài, cô lại không có. Cô không có khát vọng, vì cô biết mình không có khả năng. Cô có thể làm bộ như không để ý lúc nhìn thầy móc tiền ra thanh toán nhưng không có nghĩa cô không luống cuống tay chân.
Ở trong cái nơi đẹp đẽ này, cô vẫn chỉ là một cô gái nhà nghèo. Tuy không đến mức cảm thấy mình chẳng bằng người ta, nhưng cô tự biết thân biết phận, biết nhìn đó mà ước thúc chính mình.
"Được, vậy thì ở nhà."
Giọng nói dịu dàng của thầy vang lên khiến cô khựng lại động tác múc cơm. Sau đó cô nghe thầy nói: "Vốn muốn mang em đi xem phim, nhưng thật ra phim cũng có thể xem ở nhà. Tôi ngược lại muốn ở nhà hơn."
Thầy muốn ở nhà làm cái gì em dùng đầu ngón chân cũng biết được.
Đụng tới cái này trong lòng cô lại xoắn xuýt lên. Cô cảm thấy tinh lực hai mươi năm làm người của mình đều được dùng cho một ngày ở bên cạnh thầy ấy hết rồi. Thật đáng sợ mà.
Đàn ông cấm dục hơn ba mươi năm thật đáng sợ.
Cô ăn không tiêu, tự nhiên lại có suy nghĩ muốn thầy ra ngoài tìm chỗ phát tiết hết đi. Nhưng suy nghĩ đó chỉ đọng lại trong đầu cô một giây rồi bị cô bỏ lơ không thèm nghĩ lại. Cô cũng chẳng nghĩ nguyên nhân làm gì, bởi vì nó quá nhảm nhí.
Cô không nhận ra cảm xúc của mình trong lúc vô tình lại biểu hiện hết trên khuôn mặt. Ít nhất là ai đó đã nhìn ra sự e ngại của cô nhưng hắn im lặng, chỉ cười không nói.
Nhưng Khương Tình không ngờ cô lại còn có thể nghĩ đến chủ ý khác.
"Hay là... Chúng ta ra ngoài đi công viên."
Thịnh Nhan Tuyền cười lả giả: "Công viên không khí trong lòng mát mẻ..."
Đến đây cô lại nói không được nữa bởi vì nụ cười trào phúng của người đàn ông khốn nạn kia.
Được rồi, cô cũng không muốn lăn lộn ngoài đường vô mục đích như vậy. Nói thật là cô rất muốn nằm ườn trong nhà, không nghĩ làm gì hết.
Rốt cuộc họ vẫn ở nhà trong.
Họ không xem phim mà nằm thảnh thơi trên thảm lông trước cửa kính sát đất nhìn ra ngoài hồ bơi. Cô thì nằm, thầy ấy thì ngồi dựa lưng vào tường, trước mặt hai người đều có một cái laptop. Laptop là của thầy, cô ở trên đó tải game về chơi. Game pikachu.
Lúc chơi còn bị thầy cười nhạo là chơi dở vì không qua được vòng.
Bỗng nhiên thấy ấy nói:
"Có muốn đi bơi không?"
"..."
Thịnh Nhan Tuyền bị hỏi đến trở tay không kịp. Nhưng sau đó cô lại im lặng, tầm mắt thì vừa khéo nhìn đến mặt hồ trong xanh tràn ngập sức hấp dẫn kia. Quả thật là rất hấp dẫn.
"Lát nữa người dọn dẹp vệ sinh cuối tuần sẽ tới. Em ngại thì ra hồ bơi."
"..."
Ngại chứ. Tuy cô sẽ không có biểu hiện gì nhưng cũng sẽ ngại.
"Nhưng em không biết bơi..."
Hồ kia rõ ràng không phải dành cho người lùn như cô.
"Có tôi, em không chết đuối được đâu."
"..."
Có thầy em mới sợ đấy.
"Em cũng không có đồ..."
Có đồ cô cũng không dám mặc trước mặt thầy ấy.
Nói ra thì đồ trên người cô còn là của thầy ấy. Bởi vì sợ dơ đồ nên bên trong cô còn không mặc gì, mỗi lần đều sợ kích thích thầy ấy hóa sói. Đợi xuống nước... Nghĩ cô cũng không dám nghĩ nữa.
Khương Tình giống như hiểu được bâng khuâng của cô, dù hắn cảm thấy cô lo lắng không đâu. Bởi vì chỉ cần hắn muốn, cô có mặc áo chống đạn cũng không phòng bị được hắn.
"Đứng dậy."
"A?"
Thịnh Nhan Tuyền bị người ta kéo lên mà mờ mịt từ trong suy nghĩ thoát ra.
Sau đó cô bị thầy nắm tay kéo lên phòng ngủ.
Thịnh Nhan Tuyền im lặng đứng nhìn người đàn ông lúi cúi tìm đồ mà lúng túng muốn chết đi được. Xem ra cô tránh không thoát rồi... Nhưng thật ra cô không thể phủ nhận bản thân có một chút chờ mong... Thịnh Nhan Tuyền, mày bệnh nặng rồi, còn không có thuốc chữa nữa...
"Đây."
Âm thanh của thầy bất thình lình vang lên khiến cô giật cả mình. Nhìn lại thì thấy thầy cầm trong tay một cái... Quần bơi. Nhưng quan trọng là... Nó là quần của nam.
Cô giương mắt nhìn thầy.
Khương Tình lại thản nhiên nói: "Quần này có thể co dãn. Em mặc được."
"..."
Nói đùa không, kiểu gì thì mông của cô vẫn to hơn mông của thầy, quả thật là có thể mặc được đó. Nhưng mà... Xấu hổ quá!!!
Khương Tình nhướng mày nhìn biểu tình biến đổi khôn lường của cô gái nhỏ, trong lòng lại im lặng vui vẻ vì mưu kế sắp thành.
"Mặc thử đi."
Hắn thẳng thắn đem quần nhét vào tay cô rồi tự mình cũng mặc một cái. Hắn cũng không thèm tránh mà đứng trước mặt cô cởi quần.
Rầm!
Âm thanh cánh cửa đóng vào thật mạnh vang lên sau lưng khiến hắn không tiếng động bật cười.
Thịnh Nhan Tuyền đứng ở trong nhà tắm nhìn mặt mình phản chiếu trong gương mà muốn đào cái lỗ chui xuống đất luôn. Cái người này... Người này... Aaaa!!!
Cô đứng một hồi mới hòa hoãn lại cơn ngượng ngùng muốn chết của mình. Lại nhìn cái quần rõ ràng là còn mới tinh trong tay, mặt lại đỏ nữa.
Nhưng người bên ngoài lại không cho cô có thời gian xoắn xuýt tiếp.
Trên cửa kính vang lên tiếng gõ nhẹ, sau đó là âm thanh "thúc giục" của người đàn ông: "Người dọn dẹp tới rồi."
"..."
Ép người quá đáng mà...
Thịnh Nhan Tuyền vuốt mặt, nhận mệnh mặc quần vô.
Cái quần này quả thật là rất bó. Nó gần như ôm sát phần mông tròn của cô. Trông không có thô mà chỉ như những chiếc quần định hình của nữ giới thôi. Lại thêm màu sắc thâm thiển, đặt cùng một chỗ với làn da trắng mịn của cô, quả thật là có hiệu quả phóng đại thị lực.
Cô không dám nhìn nhiều mà vội vàng đem áo thun đang mặc trên người phủ xuống, che khuất phần thân dưới đi. Hiện tại nhìn thì giống như cô chỉ mặc mỗi áo, để lộ cẳng chân thon thả, vậy mà lại mang theo một loại phong tình khác.
Thịnh Nhan Tuyền che mặt. Cô cảm thấy cái bộ dàng này của mình còn dễ khiến người hóa sói hơn.
Nhưng cô vẫn phải bấm bụng bước ra ngoài.
Người bên ngoài liền nhìn cô, săm soi. Khiến cô nóng mặt thẹn quá hóa giận trừng mắt lại hắn.
Khương Tình buồn cười, không nói gì mà nắm tay cô kéo đi.
"Khoan đã..."
Vừa đi được vài bước Thịnh Nhan Tuyền đã nhớ ra còn thiếu cái gì đó mà kéo hắn ngừng lại. Lúc thầy ấy nhìn tới cô lại lúng túng, nhưng vẫn sống chết nói: "Em đi lấy áo..."
"Không cần."
"!"
Hắn nói không cần là không cần, không cho cô phản kháng mà tiếp tục kéo cô đi.
Lúc hai người xuống đến cầu thang thì bắt gặp một người phụ nữ trung nên tuổi chừng bốn mươi năm mươi, khuôn mặt phúc hậu.
Thịnh Nhan Tuyền theo bản năng núp sau lưng người đàn ông. Nhưng cô vẫn kịp thời nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc của bà ấy.
Cô ảo não. Đừng nói cô bổ não, cô cảm thấy kiểu gì bà ấy cũng sẽ nghĩ cô ăn bám thầy ấy. Là tình nhân của thầy ấy. Còn về cái gì, đương nhiên là vì tiền rồi.
Nhưng cô cũng không ảo não lâu. Cho dù cô có để ý cái nhìn của người khác cũng sẽ theo thói quen bỏ nó sau đầu, không quan tâm đến. Sống ở đời khó tránh khỏi nhất là đánh giá của người xung quanh với mình. Nếu cứ để ý thì phải sống sao mới vừa lòng người khác. Ngày xưa cô có thể xem như không thấy thì bây giờ cũng có thể. Cô không nhìn là được.
"Dì cứ dọn đi. Dọn xong dì cứ về bình thường, cũng không cần nấu cơm cho tôi."
Cô nghe thầy ấy nói. Người phụ nữ kia liền đáp lại, dù mở đầu có hơi ngập ngừng: "À, dì biết rồi."
Sau đó thầy ấy nắm tay cô tiếp tục đi xuống, thông qua cửa kính sát đất đi ra hồ bơi bên ngoài. Cô nổ lực không nhìn đến bà ấy, nhưng rất nhanh sự chú ý của cô đã bị kéo đi bởi khung cảnh bên ngoài hồ bơi.
Khu vườn mang phong cách Pháp cổ cách tân không rậm rạp mà tràn ngập nét lãng mạn bao bọc xung quanh hồ bơi, ở giữa thành phố khói bụi có tác dụng lọc không khí thật hiệu quả. Ít nhất khi đứng ở đây cô không cảm thấy thế giới bên ngoài chật chội ngộp ngạt muốn chết mà giống như đã bị tách rời khỏi nó. Bên cạnh hồ có một cái cây đa lớn, nghiêng thân che khuất một phần hồ nước, khiến cho ánh nắng trên đầu không còn gây gắt như vậy nữa. Thật ra nó chỉ là tưởng tượng của cô, hồ nước này phía trên còn có một mái che nắng, khả năng sẽ không nắng như cô nghĩ. Chỉ là nó bằng chất liệu bán trong suốt nên khiến cho cô cảm thấy nắng vẫn tồn tại trên đỉnh đầu thôi.
"Lại đây."
Trong lúc cô lơ mơ thầy ấy đã xuống nước rồi.
Nước ngập đến cơ bụng như được gọt đẽo của thầy lại không thể che khuất phần thân dưới khiến người mơ màng...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.