Thầy Tôi Có Ý Nghĩ Đó Với Tôi

Chương 98: Phản công




Đặng Thanh Hoài kinh ngạc, bất ngờ nhìn Thịnh Nhan Tuyền, trong mắt có sự vui vẻ Minh Kiều và Ninh Tố Ngọc ngồi ở đối diện đều nhìn thấy được. Nhưng hắn lại không thấy nhiệt độ trong mắt Thịnh Nhan Tuyền lạnh xuống theo từng lời Ninh Tố Ngọc nói. Minh Kiều thấy, cũng biết tại sao Thịnh Nhan Tuyền khó chịu. Đổi lại là cô, cô cũng sẽ thế nếu có người dám tọc mạch chuyện của mình. Có khi cô còn phản ứng gắt hơn mà không phải bình tĩnh như Thịnh Nhan Tuyền lúc này. Cô biết Ninh Tố Ngọc cũng nhận ra, nhưng cố tình cô nàng kia lại xem như không thấy mà nói tiếp: "Sau này biết hai người gặp lại nhau, tôi đã biết duyên phận của hai người nhất định là không cạn. So với người nào đều phải nhiều hơn..."
"Khụ, tôi nói này Tố Ngọc. Cậu làm bà mối từ bao giờ thế."
Minh Kiều nghe không nổi nữa liền cười cười cắt ngang lời Ninh Tố Ngọc. Vậy mà cô nàng còn có thể tỏ ra sững sốt nói: "Cậu nói gì vậy? Mình làm sao làm bà mối được! Là do hai người đã hợp nhau sẵn, đến với nhau là hợp tình hợp lý thôi."
"Hơn nữa hiện tại trong trường Nhan Tuyền đều đồn đại như vậy, nếu hai người họ có thể đến với nhau, lại công khai một chút, giải thích một chút thì có thể đánh tan lời đồn rồi không phải sao? Nói thế nào thì bị nói là được đại gia bao nuôi cũng quá mức hủy hoại thanh danh, không chỉ ảnh hưởng đến Nhan Tuyền mà còn liên lụy đến gia đình cậu ấy nữa."
"Có chuyện này sao?"
Đặng Thanh Hoài rõ ràng không biết việc này. Vừa nghe thấy đã kinh ngạc hỏi, trong lòng lại nói việc bản thân làm trước đó quả nhiên là không sai. Hắn lại không nhịn được ảo tưởng, nếu như mọi chuyện thuận lợi...
"Đương nhiên rồi! Giờ Nhan Tuyền đi đâu cũng bị người ta dòm ngó chỉ chỏ..."
Ninh Tố Ngọc đầy mặt lo lắng không thôi.
Đặng Thanh Hoài liền vội vàng quay qua nhìn Thịnh Nhan Tuyền. Nhưng hắn còn chưa kịp nói gì Minh Kiều đã lên tiếng trước: "Tôi thấy cậu lo lắng quá nhiều rồi Tố Ngọc."
"Tôi sao..."
Minh Kiều cắt ngang biểu tình bất ngờ của Ninh Tố Ngọc, lại nhìn Đặng Thanh Hoài nói: "Cậu làm thanh mai trúc mã của Nhan Tuyền chắc là phải hiểu cậu ấy chứ nhỉ."
Đặng Thanh Hoài nhất thời im lặng xuống. Trông còn có chút như tàu lá chuối bị nóng chiếu đến héo dần đi vậy. Minh Kiều lại không bận tâm mà nói tiếp: "Con người Nhan Tuyền chưa từng để mình chịu thiệt thòi. Lời đồn kia có tám mươi phần trăm là thật, chỉ có hai mươi phần trăm là sai lệch vì người ta nghĩ quá nhiều thôi, tại sao Nhan Tuyền phải lo lắng. Cậu nghĩ mà xem, cậu quen một người lại phải đầu nọ giấu, đầu kia giấu sao? Cậu ấy còn quen người đàng hoàng, có phải hạng đầu đường xó chợ mà sợ người ta biết. Giờ yêu đường còn phải giấu giếm nữa thì mẹ nó quá uất ức rồi. Mà nếu Nhan Tuyền sợ thì đã không công khai gặp gỡ trước mặt người ngoài mà phải giấu cho kỹ, nơi nơi lo sợ người ta biết ấy chứ. Nhan Tuyền ngay từ đầu đã không hề nghĩ giấu."
Đặng Thanh Hoài nhìn Thịnh Nhan Tuyền không nói gì nãy giờ mà chỉ bình thản uống trà sữa thì trong lòng có hơi khổ sở. Hắn sao lại không biết Minh Kiều nói phải. Chỉ là hắn có chút tiếc hận khi nghe những lời Ninh Tố Ngọc nói... Hắn đã nghĩ, nếu hắn không rời đi, có lẽ họ đã có kết quả khác. Mặc dù hắn cũng biết có lẽ đó chỉ là ảo tưởng của hắn thôi.
Minh Kiều lại không muốn biết hắn nghĩ cái gì, thấy đã trấn áp được hắn rồi liền quay qua Ninh Tố Ngọc: "Làm bạn bè thì phải tôn trọng quyết định của nhau. Thay vì loạn ghép uyên ương, cậu nên thử nhìn nhận khách quan một chút, nói không khéo sẽ khiến mối quan hệ như tri kỷ của họ tan vỡ đấy."
"Sao có thể."
Ninh Tố Ngọc cố gắng cười, trong lòng lại hận không thể bịt cái miệng Minh Kiều lại. Cô nàng vẫn còn cố gắng vớt vát: "Đúng không Thanh Hoài."
"Ừm. Nhan Tuyền sẽ hiểu cho tôi."
Hắn nói mà giọng chẳng có hơi sức.
Ninh Tố Ngọc trong lòng lại hận hắn không biết cố gắng, rốt cuộc chỉ có thể tự mình ra trận: "Nhan Tuyền, cậu không nghĩ cho mình thì cũng phải nghĩ cho gia đình cậu chứ. Họ sẽ không vui đâu. Chú còn là một người coi trọng thanh danh..."
"Tố Ngọc, cậu nói mình sao không thử nhìn lại bản thân. Cậu sợ mình bị dị nghị không tốt, vậy cậu cũng thích thầy mình, qua lại với thầy mình nhiều năm như vậy không sợ người ta cũng nói sao?"
Thịnh Nhan Tuyền nín nãy giờ rốt cuộc mở miệng, mở miệng là thấy máu. Mặt Ninh Tố Ngọc liền tái đi.
Nhất là lúc nhìn thấy Đặng Thanh Hoài nhìn mình thì cô nàng liền bối rối không nhận: "Cậu nói gì vậy Nhan Tuyền. Mình thích ai đâu!"
Không nhận sao? Thịnh Nhan Tuyền trong lòng cười thầm. Nhưng cô cũng không có vạch trần mà nửa thật nửa giả kinh ngạc nói: "Không phải hồi cấp hai cậu thích thầy..."
Cô chỉ vừa nói đến đây đã nhìn thấy biểu tình hoảng hốt của Ninh Tố Ngọc. Cô cười thầm, lại cố tình cho cô nàng thời gian để phản cung mà kéo dài thật lâu. Rốt cuộc đã đợi được Ninh Tố Ngọc: "Cậu đùa gì vậy Nhan Tuyền, lúc đó bọn mình đều là con nít, làm sao nghĩ được chuyện đó. Ngược lại là cậu đã thân thiết với thầy từ lúc đó không phải sao. Cậu còn là học trò cưng của thầy."
"A cậu nói đúng, chắc là mình nhầm rồi."
Thịnh Nhan Tuyền liền tỏ ra "là vậy sao", hoàn toàn là dáng vẻ không để ý lắm, nói bâng nói quơ khiến ai cũng mù mờ. Chỉ có Minh Kiều biết cô đang diễn, mặc dù không rõ ý nghĩ của cô nhưng cô nàng chỉ im lặng mà phối hợp.
Còn trong lòng Ninh Tố Ngọc thì sợ gần chết. Cô nàng cứ tưởng Thịnh Nhan Tuyền đã biết chuyện cô ta với Trịnh Hòa. Dù sao hồi đó làm gì có chuyện cô ta thích Khương Tình, chỉ có Trịnh Hòa... Nhưng làm sao Thịnh Nhan Tuyền biết được? Thịnh Nhan Tuyền chính là kiểu người không để ý tới cái gì, tai bịt tám hướng. Cho nên cô mới tự tin dắt mũi được Thịnh Nhan Tuyền những năm năm. Hiện tại cũng muốn xoay Thịnh Nhan Tuyền.
Nhưng Thịnh Nhan Tuyền lại tỏ vẻ là mình nhầm rồi khiến cô ta không chắc chắn được, lại chỉ có thể nôm nớp lo sợ bất an. Có điều trải qua chuyện này cô ta lại không dám khiêu khích cô nữa, dù sao cô ta diễn trò cũng là diễn cho Đặng Thanh Hoài xem. Với Thịnh Nhan Tuyền thì có lẽ chẳng đến mức xé rách mặt nhưng đã không còn bao nhiêu khả năng có thể qua mặt nữa. Rõ ràng cô ta biết Thịnh Nhan Tuyền đang quen ai, Thịnh Nhan Tuyền cũng rõ ràng cô ta biết chuyện này nhưng cô ta lại giả vờ như không biết, như vậy đã phần nào nói lên cô ta có ý đồ. Cô ta cũng biết sẽ làm Thịnh Nhan Tuyền nghi ngờ nhưng vẫn vì mục đích để Đặng Thanh Hoài quấy rối mà diễn vở kịch này, kết quả Đặng Thanh Hoài lại không làm nên cơm cháo khiến cô ta tức chết.
Cô ta lại không rõ Thịnh Nhan Tuyền đã biết bao nhiêu. Nếu không phải Đặng Thanh Hoài nói cho cô ta biết chuyện Thịnh Nhan Tuyền gặp gỡ Khương mẹ thì cô ta cũng chẳng biết rồi. Mà sau khi biết thì cô ta càng cảm thấy nguy cơ, gấp không chịu được. Cô ta đâu có ngờ mối quan hệ của hai người kia lại tiến nhanh đến thế, đến mức trở thành người yêu... Trời biết lúc đó cô ta tức đến nghiến nát răng.
Cho nên dù đã nghĩ không dùng Đặng Thanh Hoài được nữa nhưng cô ta lại không thể khiến Đặng Thanh Hoài nghi ngờ cô ta. Cô ta còn cần thông qua Đặng Thanh Hoài hiểu biết Thịnh Nhan Tuyền. Sự việc càng ngày càng vượt khỏi tầm tay của cô ta khiến cô ta cảm thấy bất an vô cùng.
Bây giờ lại bị Thịnh Nhan Tuyền dọa một trận, cô ta càng nghĩ càng hoảng sợ, càng muốn sớm trừ khử Thịnh Nhan Tuyền.
Đặng Thanh Hoài thì một chút cũng chẳng biết gì. Ban đầu khi mới nghe Thịnh Nhan Tuyền nói thì hắn kinh ngạc không sao tin được. Sau đó hắn lại bị đối đáp không rõ thực hư của hai người làm cho mù mờ, đến cuối cùng vẫn chẳng rõ rốt cuộc là chuyện làm sao. Sau đó không khí giữa họ rất quái lạ khiến hắn muốn nói gì cũng không nói được, trong lòng ôm một bụng ngờ vực mà đi về.
Thịnh Nhan Tuyền muốn nhắc nhở hắn để ý Ninh Tố Ngọc nhưng lại không biết phải giải thích làm sao. Rốt cuộc cô chỉ có thể mặc kệ, dù cho Ninh Tố Ngọc muốn lợi dụng Đặng Thanh Hoài thì vẫn phải nghĩ đến việc hắn có thể thuyết phục được cô không đã. Cho nên cô cũng không bận tâm nữa. Cô cảm thấy Ninh Tố Ngọc thay vì đánh chủ ý lên người Đặng Thanh Hoài thì chẳng bằng đổi người khác, chẳng hạn như Lưu Vĩnh còn có lý hơn. Lưu Vĩnh người này quen thói đại thiếu gia, lại không có quan hệ thân thiết với cô. Đổi lại cô là Ninh Tố Ngọc, cô sẽ để cho Lưu Vĩnh và mình thành đôi. Con người của Lưu Vĩnh dễ thích dễ chán, đợi sau này hắn chán cô sẽ bỏ rơi cô, nhưng lúc đó Ninh Tố Ngọc đã đạt được mục đích rồi.
Cô không biết mình đã đụng tới chân tướng rồi nhưng lại xem đó chỉ là những suy nghĩ chủ quan của cô mà nhanh chóng quên nó đi. Bởi vì nó chẳng được thành lập dựa trên cơ sở gì cả, tựa như cô cho rằng Ninh Tố Ngọc không rõ con người Lưu Vĩnh, cô càng không rõ động cơ của Ninh Tố Ngọc khi hãm hại cô, cho nên cô cũng quên mất chuyện này.
Kết quả mém chút lại tạo thành hậu quả không thể cứu vãn.
Hôm đó là một buổi liên hoan do Lưu Vĩnh tổ chức.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.