The Anniversary (From The Heart)

Chương 6:




“Tình nhân của anh. Bây giờ đến lượt anh. Có tới hai người đàn ông trong cuộc đời em, không chỉ một đâu”. Những từ ngữ của anh vang bên tai nàng, quyến rũ nàng từng phút trôi qua. Và tiếng thì thầm của anh, ngọt ngào và thành thục trong chuyện này. Anh sẽ không chỉ thì thầm vào tai nàng, và nàng sẽ theo anh như năm ngóai. Nàng sẽ cho phép anh hưởng thụ lần nữa, trở thành người bị lừa bịp lần nữa.
Nhưng âm nhạc và sự gần gụi hai thân thể và hương nước hoa nam tính nồng nồng của anh thoảng trong không khí như một lời nguyền hấp dẫn không chịu nổi quấn chặt lấy nàng. Lần này không thể đổ lỗi cho rượu rồi. Năm nay nàng không hề uống một giọt rượu nào. Nhưng năm nay nàng vẫn thấy đầu nhẹ bẫng như lúc đó, cũng như lúc đó, không muốn bắt đầu óc phải kiểm sóat con tim.
Trò chơi đã gần đi đến cuối, nàng nghĩ. Anh sẽ đưa nàng vào giường – nàng không nghi ngờ dự định đó của anh, và biết rằng nàng sẽ không từ chối anh - và ngày mai anh sẽ một lần nữa ra đi. Có lẽ anh sẽ quay trở lại vào cuối tháng mười lần nữa để chờ đợi sự ra đời của đứa con thứ hai. Trò chơi sẽ kết thúc và nàng sẽ vẫn là người thất bại cay đắng. Và nàng cảm thấy mình bất lực không khác gì lần ấy.
Nàng ngẩng mặt lên nhìn anh. Anh nhìn lại nàng, đôi mắt đen kiên định và quả quyết. Nàng cảm thấy sự quyến rũ lãng mạn của âm nhạc và cơ thể hai người, quá gần gụi cho sự khao khát sở hữu - giống như họ năm trước.
- Hugh - Nàng nghe tiếng gọi tên anh, bởi giọng của nàng. Nàng chưa bao giờ nghĩ về anh bằng tên cả. Nhưng nàng đã gọi anh bây giờ - Xin anh.. - Nàng nói, mà không biết nàng đang nài xin điều gì nữa. Nàng không biết liệu anh có hiểu điều nàng đang đòi hỏi không - Xin anh.
Mắt anh đang cười với nàng. Không chỉ môi anh, cả ánh mắt. Mắt anh đang cười. Anh ngừng khiêu vũ và ra dấu cho nhạc công. Âm nhạc kết thúc.
- Có lẽ- Anh nói - Cô Williams và Anh Cartairs sẽ cùng chúng ta thưởng thức bánh và nước trái cây nhé.
Lời nguyền bị phá vỡ. Amy trò chuyện vui vẻ với khách nửa tiếng sau đó. Có lẽ trứơc khi họ rời đi, nàng nghĩ, nàng sẽ có đủ sức lực để nói với chồng mình lời chúc ngủ ngon và kết thúc một hôm nay mà chỉ có thể dẫn đến một năm tiếp theo đầy khổ sở nếu nàng kéo dài nó hay cho phép anh làm như vậy.
Có lẽ nếu nàng đủ sức mạnh. Anh đặt một tay hờ trên eo nàng khi anh nói chuyện. Đó là một cử chỉ vô tư - hay cẩn thẩn tính tóan - thể hiện sự sở hữu.
Cô Williams và Anh Cartaris rời khỏi phòng khách sau khi cám ơn hai người. Bá tước nhìn xuống những ly rượu trái cây trống rỗng và cái bánh với một phần trái tim mất góc. Không bao giờ nếm đủ những món bánh ngon lành độc đáo của bà bếp. Anh phải nhớ nói với nàng vào sáng mai - trước khi anh hôn má nàng.
- Cám ơn vì hoa hồng và vì những người khác đặc biệt và cả âm nhạc nữa. - Vợ anh nhẹ nói - Chúc ngủ ngon, thưa ngài.
Nhưng anh đã đặt tay mình lên hai bên eo nàng trước khi nàng kịp thóat đi - Em vừa gọi anh là Hugh chỉ một vài phút trước mà.
Nàng có vẻ thấy vùng cổ của anh rất hấp dẫn hay sao đó. Và nàng đã dán chặt mắt vào ấy. Người hầu đã chuẩn bị rất chỉn chu trang phục cho anh.
- Tốt hơn năm ngóai chứ? - Anh hỏi.
Nàng ngước mắt lên:
- Em muốn về giường - nàng nói, và thấy làn sóng hồng lan nhanh trên má.
- Anh cũng vậy - Anh mỉm cười trước vẻ lúng túng của nàng - Nhưng chưa đâu. Anh muốn chúng ta cùng đến đó nếu em bằng lòng làm vậy. Có điều này anh phải nói với em trước.
- Anh muốn nó tốt hơn năm trước - Nàng nói- Vậy hãy khiến nó tốt hơn đi. Hãy kết thúc mọi chuyện bây giờ đi anh. Hôm nay là một ngày rất dễ chịu. Em sẽ nhớ mãi ngày hôm nay khi anh ra đi. Hãy kết thúc ở đây. Để em nói chúc anh ngủ ngon và rời khỏi anh.
- Anh yêu em.
Nàng nhìn lại anh với nỗi khổ sở không che giấu.
- Không, anh không hề yêu em - Nàng nói - Anh không cần phải nói thế.Có lẽ anh đã nói câu này với nhiều người đàn bà khác. Có lẽ nó khiến họ vui. Anh cũng nói với em câu đó năm trước. Nhưng năm nay không cần phải vậy. Cả hai ta đều biết, nếu anh muốn đến giường em, anh hòan tòan có thể. Em sẽ không từ chối quyền làm chồng của anh. Anh không cần phải quyến rũ em bằng câu nói khoa trương và lừa phỉnh như thế.
- Có một sự rạng rỡ nào đó trong em, nó đã khiến em khác hẳn những cô gái khác cùng xuất hiện hai năm trứơc. Điều đó làm anh chú ý đến em, khiến anh yêu em mặc dù nó làm anh hỏang sợ và không chấp nhận nó. Yêu một cô gái trẻ trong trắng và cầu hôn cô ta không nằm trong kế họach thấy trứơc trong tương lai của anh. Và anh đã thầm lặng yêu em và không chấp nhận điều đó cho đến khi anh thấy em ở nhà hát opera buổi tối này một năm trước.
- Anh nói dối - Những giọt nứơc mắt tức giận, có lẽ có một điều gì nữa lóe lên trong mắt nàng - Đừng lừa dối em. Anh không hề biết đến sự tồn tại của em cho đến tối hôm đó.
- Làm sao anh biết em là ai chứ? - Anh hỏi - Làm sao anh biết cha em là ai để gọi đến và ngỏ lời cầu hôn sáng hôm sau đây?
Nàng nhìn trừng anh:
- Em không tin anh - Nàng hỏi - Vì sao anh lại bỏ mặc em nếu anh yêu em?
- Vì anh đã hủy họai em - Anh nói - và hủy diệt nét rạng rỡ ấy. Vì anh đã buộc phải trao cho em hình ảnh một tay ăn chơi với vai trò một người chồng và có thể thấy trong mắt em, em ghét anh biết bao nhiêu. Anh cũng ghét chính bản thân mình vì cái anh đã làm cho cuộc đời em.
- Đấy không phải em ghét anh - Nàng nói - Em ghét mình đã bẫy anh vào vòng hôn nhân khi mọi người đều biết anh không hề có ý định kết hôn với ai cả - đặc biệt với một người như em. Em không chịu nổi tình cảnh đó. Sự bất lực của bản thân em. Và rồi em ghét anh vì đã bỏ mặc em. Anh không thể tưởng tượng nổi đêm tân hôn của em như thế nào đâu.
- Anh có thể chứ - Anh nuốt mạnh và chạm mu tay vào má nàng - Anh cũng trải qua điều đó mà, Amy. Nếu địa ngục cũng giống như thế thì anh tin là anh phải chỉnh đốn lại bản thân mình để anh có thể đến một nơi khác sau khi anh chết.
- Em muốn yêu anh - Nàng thì thầm- Từ giây phút đầu tiên nhìn thấy anh, em nghĩ em đã yêu anh. Đó là một tình yêu pha trộn sự ngưỡng mộ và hấp dẫn của trái cấm, cũng giống như thế thôi - Nàng đột ngột cụp mắt xuống - Em luôn yêu anh.
- Tình nhân của anh - Anh nói, nâng cằm nàng bằng một ngón tay để nàng không còn sự lựa chọn nào ngòai nhìn vào mắt anh.
- Xin anh - Nàng nói, nắm lấy cổ tay anh - Làm ơn, Hugh, nếu đây là quyền năng của sự quyến rũ, thì hãy tha cho em. Xin anh đấy.
Anh chạm vào môi mình vào nàng, thấy nó lành lạnh và run rẩy. Anh sưởi ấm nó bằng môi mình, vòng tay ôm lấy nàng và kéo nàng vào mình. Ah, Amy, ah, tình yêu của anh.
Đã quá trễ, một ngày quá trễ, một năm quá trễ. Có lẽ trễ hai năm. Nếu nàng không bao giờ gặp anh có lẽ nàng sẽ an tòan. Một lần nhìn thấy anh, nàng đã bị lạc lối mãi mãi. Nàng bám vào anh, áp môi chặt vào anh, miệng mở ra đón lấy lưỡi anh đang tìm kiếm, xoắn cánh tay quanh cổ anh.
Quá trễ tràng. Nàng không quan tâm nữa. Nếu chỉ có đêm nay, thì cứ việc như thế.
Anh kéo đầu mình du người lại vài phân và nhìn thẳng vào mắt nàng.
- Em... ưm, anh có thể đưa em vào giường.
Đầu tiên anh mỉm cười và rồi phải bật cười:
- Em có vẻ như thể em đang được anh mời gọi bước lên đọan đầu đài vậy- Anh nói - không chỉ đêm này đâu, Amy. Anh khao khát có một người bạn gối chăn thân cận, em biết đó, và một năm qua anh đã khám phá người đó chỉ có thể là vợ anh thôi. Không một người nào nữa từ lúc chúng ta kết hôn, em có thể ngạc nhiên vì điều đó đấy. Không có một ai từ lúc chúng ta cưới nhau. Anh muốn em đêm nay và mọi đêm. Anh muốn sống với em mỗi ngày và ngủ bên em mỗi đêm. Anh muốn làm cha của con trai anh - con trai chúng ta - và những đứa con trai hay con gái khác nữa trong tương lai chúng ta sẽ có. Anh muốn một cuộc hôn nhân thật sự với em, Amy. Anh sẽ không chấp nhận bất cứ điều gì ít hơn thế đâu. Nếu em chỉ có thể chấp nhận một đêm nay, với cái cảm giác bất nhẫn phục tùng đó của em, vậy thì không, cám ơn. Anh sẽ quay về Luân Đôn ngày mai khi ánh sáng đầu tiên vừa ló dạng.
Cảm giác bình yên tràn ngập và nàng phải nhắm mắt lại áp mặt vào cổ anh. Tội lỗi không phải sao? Hình phạt đó không mãi mãi suốt đời ư? điều đó chỉ kéo dài một năm thôi sao?
- Anh yêu em ư? - Giọng nàng nghẹn lại trong cổ anh.
- Anh yêu em.
- Không chỉ bởi hôm nay là ngày Lễ Tình nhân, và có nhiều hoa hồng và hoa anh thảo và âm nhạc và nến và cái bánh hình quả tim đó chứ? (một trời “and” lun)
- Amy?
Nàng cảm thấy má anh đậu xuống tóc nàng. Điều gì đấy rất mềm mại trong giọng nói của anh.
Nàng thở dài.
Anh siết nàng chặt hơn vào mình, cảm thấy thân hình nàng thả lỏng áp vào anh. Anh hôn mái tóc nàng và bật cười.
- Không có gì thay đổi ngòai cách anh đã thử hình dung về hôm nay - Anh nói - Anh ngỡ rằng em đã rất buồn ngủ rồi, Amy. Khi anh lại nghĩ về giây phút này như một thóang đam mê.
Nàng nhấc đầu mình lên và mỉm cười với anh, nụ cười chầm chậm ngọt ngào, mắt nàng lóe lên ánh sáng mà đã lâu lắm rồi anh không được thấy. Nụ cười mở rộng trong mắt anh. Nàng giật mình thốt lên:
- James...
- Sẽ học cách được dạy rằng cha cậu cũng có những nhu cầu cấp thiết như cậu vậy- Anh nói - Anh nghĩ rằng anh sẽ phải nhường để con thỏa mãn trứơc, phải không?
- Vâng - Nàng nói, nàng vẫn mỉm cười - Đi với em nhé? Đừng rời bỏ em.
Anh chòang một cánh tay quanh eo nàng và hướng nàng về phía cửa.
- Và bây giờ thì đến lượt anh.
- Vâng, nàng khẽ nói với tiếng thở dài hài lòng. Em sẵng sàng đón nhận hai người đàn ông trong đời em, không chỉ một.
Nhưng anh đột ngột dừng lại khi anh đã đặt tay lên cửa
- Lạy chúa, súyt nữa là anh quên. Câu quan trọng nhất vẫn chưa hỏi. Em sẽ lấy anh chứ?
Nàng ngước mắt nhìn anh cái nhìn trống rỗng như không hiểu:
- Anh để ý thấy ngón tay em để trần - Anh nói - Em sẽ lấy anh chứ, tình yêu của anh. Vì em yêu anh và không vì bất kì nguyên nhân gì khác?
- Ôi - nàng thốt lên, nhìn xuống tay mình - Ôi, vâng, vâng, Hugh, vì điều đó, và không vì điều nào khác.
- Vậy thì. Anh buông ngón tay nàng ra và cho vào túi áo. Anh luồn chiếc nhẫn cưới vào ngón tay nàng - Với chiếc nhẫn này này anh đã kết hôn với em, tình yêu của anh. Vì anh yêu em, mãi mãi.
Anh hôn nàng, mỉm cười, kéo nàng sát bên anh và vòng tay quanh eo nàng. Nàng nép vào người anh. Rồi anh mở cửa, họ sánh vai nhau chầm chậm đi lên lầu.
Morse, người đã đợi ở đại sảnh để dọn phòng khách, đã dừng ở đó, mỉm cười hài lòng và quay lại nhà bếp thay vì tiếp tục nhiệm vụ. Ông đã có chuyện để chia sẻ với những người khác rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.