Thệ Bất Vi Phi

Chương 253: Phi tiêu




EDITOR: DOCKE
Nhìn kỹ lại, thấy ngoài miệng châu chấu có một điểm màu đỏ, ta nói: “Vậy thì, nếu như nó là phi tiêu, hẳn phải có độc mới đúng chứ, vì sao lại không có? Hơn nữa, gai trên đùi nó cũng không lợi hại bằng phi tiêu?”
Lão cha nói: “Có lẽ, nó không phải là phi tiêu chân chính, mà là một loài lai giữa châu chấu và phi tiêu…”  
Ta càng thêm giật mình. Vốn dĩ phi tiêu là một loài côn trùng ăn thịt, còn châu chấu là côn trùng ăn cỏ. Có người bồi dưỡng ra loại phi trùng (côn trùng biết bay) này, khiến nó có thể ăn cỏ, mà còn có thể sinh sôi nảy nở cực nhanh giống châu chấu. Vậy thì trình độ phá hoại của nó, thậm chí còn lợi hại hơn phi tiêu rất nhiều. Gai của nó mặc dù không thể tàn phá da người để đẻ trứng, nhưng đặc tính có thể ăn cỏ và sinh sôi nảy nở nhanh đến mức chóng mặt này, đối với dân chúng thì còn nguy hại hơn loài phi tiêu hung mãnh kia gấp bội. Theo như ta biết, phi tiểu tuy hung mãnh, nhưng một năm chỉ có thể sinh sôi nảy nở một lần. Còn hiện giờ, loại phi trùng này lại có thể trong hơn mười ngày liền sinh sôi một lần…
Ta nghĩ đến đây, không khỏi thì thào nói: “Lão cha, theo như cách cha nói, loại phi trùng này, có người cố ý thả ra?”
Lão cha gật gật đầu nói: “Điều đáng mừng duy nhất chính là, loại phi trùng này cực kỳ sợ lạnh. Chỉ có thời tiết ở vùng Tây Nam mới thích hợp cho nó sinh trưởng. Còn những nơi nào chỉ cần hơi lạnh một chút, nó sẽ chết ngay…”
Ta nhìn lại vào trong màn, thấy hơn mười con phi trùng ban nãy còn uy phong lẫm lẫm, chỉ trong nháy mắt đã mệt mỏi vô lực, lui vào một góc. Có vài con đã nằm ngửa bụng giãy chết rồi.
Ta kỳ quái hỏi: “Lão cha, làm sao cha có thể bắt bọn nó mang về đây được. Hay là, ấp trong lòng ngực cha rồi mang về?” Chưa hết, còn bổ sung một câu: “Giống như ấp trứng chim vậy ư?”
Lão cha xấu hổ nhìn về phía hai vị nương nương tôn quý uy nghiêm đang ngồi hàng ghế trên. Trong đó có một người còn là hồng nhan tri kỷ của ông. Bọn họ đang che miệng mà cười.
Lão cha nói: “Nha đầu, vì sao mỗi lần lão cha nghe con nói đến câu cuối cùng, đều có cảm giác như con đang muốn làm tổn hại ta vậy chứ?”
Ta nghĩ rằng, con không tổn hại cha thì tổn hại ai bây giờ? Lão cha chính là để tổn hại, lão nương chính là để thương. Nếu không có lão nương để hôn, vậy thì đành phải tổn hại lão cha gấp bội thôi chứ sao…
Nhưng ngoài mặt lại thành khẩn nói: “Lão cha, con đang tán thưởng cha mà. Cách này của cha rất hay!”
Lão cha nhìn gương mặt ta, ừng ực một câu: “Vậy mà sao ta vẫn cảm thấy con đang tổn hại ta nhỉ?”
Không đợi ông nghĩ xong, tiếng thái giám truyền lệnh đã vang lên: “Hoàng thượng giá lâm…”
Kết thúc phần tự hỏi của ông…
Tề Thụy Lâm mặc hoàng bào, phong trần mỏi mệt bước vào cửa điện. Ta vừa thấy đã biết anh vừa thượng triều xong, còn chưa kịp thay áo choàng nữa!
Anh vừa tiến vào, ngẩn người nói: “Mẫu hậu, mọi người cũng ở đây sao?”
Anh dùng ánh mắt hỏi ta. Ta còn chưa nói cho anh nghe chuyện ta đã cùng Mẫu Vân Cơ hóa thù thành bạn. Anh chỉ biết rằng quan hệ giữa hai chúng ta không được tốt lắm, chứ không hề biết rằng, hiện tại mỗi khi rảnh rỗi, chúng ta còn tụ tập lại cùng nhau chơi trò mạt chược do ta phát minh. Ai kêu anh bận rộn như vậy làm gì? Bận đến mức ngay cả tình huống hoạt động của chúng ta cũng không biết?
Đương nhiên, đây cũng là bởi vì ta đã bịt kín miệng đám thái giám cung nữ trong cung cả rồi. Bọn họ không dám nói lung tung một chữ…Tề Thụy Lâm tuy rằng đối với bất kỳ người nào cũng đều phái không ít mật thám đến thăm dò nhưng vẫn còn tín nhiệm ta, không thả mật thám vào cung của ta. Đương nhiên, cũng có một khả năng, anh không dám thả. Nếu lỡ bị ta phát hiện, thế nào ta chẳng bắt anh đền tội.
Mẫu Vân Cơ nói: “Hoàng nhi, lại đây lại đây. Ngồi xuống trước đã, uống chén trà rồi hãy nói. Hoàng nhi vừa mới thượng triều xong đúng không?”
Đối với nhiệt tình của Mẫu Vân Cơ, Tề Thụy Lâm có chút không được tự nhiên. Cũng phải thôi, mười mấy năm cứ nghĩ đối phương là người xa lạ, còn tưởng rằng vị thái hậu này đối xử không tốt với mẫu thân của mình. Ai ngờ đâu, bà mới chính là mẫu thân chân chính của mình. Nguyên nhân chính là bởi vì trước đây, bà không dám có bất cứ hành động khác thường nào đối với vị phế phi trong lãnh cung và hoàng nhi của mình. Bởi vì bà biết, mỗi một hành động của bà, dù nhỏ thế nào cũng đều nằm trong tầm mắt của người ta. Mà đôi khi, bà còn phải cố ý làm khó bọn họ một chút, như vậy, Bá Văn Đế giả luôn ở bên cạnh dòm ngó một cách thèm thuồng kia mới không nghi ngờ gì. Cũng bởi vậy mà trong lòng Tề Thụy Lâm, hình ảnh vị hoàng hậu xấu xa siêu cấp đã thành thâm căn cố đế rồi, làm sao có thể nhất thời nửa khắc mà tiêu trừ được? Ta nghĩ, Mẫu Vân Cơ tôn quý là vậy nhưng kỳ thật, nỗi khổ trong lòng bà, nào ai có thể biết được? Mỗi khi bà nhìn ra lãnh cung ở góc xa xa của hoàng cung, đều nhớ đến đứa con trai rứt ruột đẻ đau của mình đang phải sống trong lãnh cung thiếu cơm thiếu áo. Trái tim bà lúc đó, nhất định là đau như dao cắt vậy! Nhưng nếu không dùng đến cách này, bà làm sao có thể bảo vệ con trai mình được?
Bà nhìn Tề Thụy Lâm tươi cười có lễ mà lạ lẫm, khóe mắt nổi lên một tầng khổ ý, nhưng lại giống như trước giờ, đem khổ ý kia che dấu…
Thái giám chuẩn bị long ỷ cho anh, anh ngồi xuống rồi nói: “Mẫu hậu, hôm nay sao mẫu hậu lại cao hứng như vậy?”
Ta nghĩ, chỉ cần bọn họ có ở trong cung, mỗi ngày bọn họ đều có hứng thú chạy đến cung của ta hết. Thua thảm quá mà, muốn gỡ vốn chứ gì nữa! Đương nhiên, chàng làm sao biết được… Trong hoàng cung nhức đầu này cũng có cái hay. Hoàng thượng mà tới, chỉ cần tiểu thái giám canh cửa thông báo một tiếng, bàn mạt chược liền thu lên, hai vị thái hậu, thái phi vô cùng tôn quý liền lẻn ra ngoài bằng cửa sau chẳng khác gì … kẻ trộm. Nói cho sang thì là, không thể phá hoại ấn tượng tốt trong lòng hoàng nhi…
Hôm nay không chơi mạt chược, cho nên không phòng bị…
Mẫu Vân Cơ liếc mắt nhìn ta một cái, có lẽ trong đầu cũng có suy nghĩ giống ta, nói: “Hoàng nhi, hôm nay Quỷ Ảnh tiền bối mang về một thứ về đây, ta đến để xem vật hiếm lạ đó mà…”
Tề Thụy Lâm nhìn xuống đất, nhíu mày nói: “Mấy thứ này, chính là châu chấu ở khu Tây Nam?”
Xem ra, anh đang rất đau đầu với nạn sâu bệnh ở khu Tây Nam, lúc nào cũng khắc khắc ghi ghi, cho nên mới vừa thấy châu chấu, đã biết là ở khu Tây Nam…
Ta gật gật đầu, kể cho anh nghe suy đoán của lão cha, nói: “Hoàng thượng, đám châu chấu đó, xem ra là có người cố ý nuôi lớn rồi thả ra…”
Tề Thụy Lâm nghe được tin tức này, lại không tỏ ra kỳ quái chút nào, nói: “Xem ra, Tây Sở cùng Đại Lương liên hợp tấn công, cũng không phải là không có chuẩn bị. Còn chuyện Tiểu Phúc Tử mất tích, bổn vương cũng cảm thấy vô cùng kỳ quái, vì sao hắn lại mất tích đúng vào lúc này?”
Ta cũng lấy làm lạ giống anh. Không biết đối phương bắt cóc Tiểu Phúc Tử để làm gì, dùng hắn uy hiếp ta sao? Vậy sao không trực tiếp bắt ta luôn đi, dùng ta uy hiếp Tề Thụy Lâm có phải hay hơn không…
Những sự kiện xảy ra liên tiếp, liên kết lại liền miêu tả sinh động có một bàn tay độc ác đang thao túng tất cả. Thiên Bảo nữ vương, đương kim nữ hoàng Đại Lương, vì trả thù chuyện Tề Thụy Lâm từ hôn, áp dụng một loạt hành động. Đầu tiên, nàng thả loại phi trùng này làm cho khu Tây Nam đất cằn ngàn dặm, khiến cho lòng nhân dân Đại Tề hoảng sợ. Đồng thời, nàng cùng Tây Sở liên hợp, cùng nhau tiến binh bao vây Đại Tề. Xem ra, đúng như ta đoán, vị nữ tử đầu đầy tóc bạc này, tính tình hẹp hòi cố chấp, sẽ không dễ dàng gì buông tha có kẻ đắc tội với nàng. Sao nàng không ngẫm lại mà xem, không phải nhờ kế sách của ta, khiến cho nàng trở mặt với Quyền thân vương, khiến nàng quyết tâm nhất trí, nàng có khả năng lên ngôi hoàng đế hay sao?… Như vậy xem ra, tư tưởng của ta và nàng cũng không khác nhau là mấy. Ai cũng không thể cao thượng hơn ai, đều tự cho rằng mình ban ơn cho người khác, chứ chẳng bao giờ nhớ đến chuyện mình đã làm điều gì có lỗi với người ta…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.