Thệ Bất Vi Phi

Chương 283: Ca nữ




EDITOR: DOCKE
Phàm nơi nào có tửu lâu thì nơi đó có ca nữ, nơi nào có ca nữ thì nơi đó có sắc lang. Nhưng ca nữ đôi khi cũng không hẳn đã là kẻ yếu. Có đôi khi, ca nữ cũng là sắc nữ. Ví như bây giờ…   
Hai thiếu nữ tuổi thanh xuân, uốn éo đi lên. Một người ôm đàn tỳ bà, một người đi tay không. Sau khi bị bàn của chúng ta cự tuyệt liền đi đến bàn của Tiểu Phúc Tử. Ta rõ ràng nhìn thấy một trong hai ca nữ đó sau khi trông thấy Tiểu Phúc Tử thì mắt sáng rỡ. Không thể không thừa nhận, Tiểu Phúc Tử đích xác là có vài phần tuấn mỹ. Người nào có suy nghĩ đen tối mà nhìn thấy, đích thật là một nhân tài…
Con gái làng chài, đa số đều có làn da ngăm đen, hai ca nữ này cũng vậy. Thân hình bọn họ xinh đẹp, có vẻ khác với con gái Trung Nguyên. Toàn thân như được phủ lên một lớp mật ong. Nhìn tổng thể, tuy rằng không phải là tuyệt sắc nhưng lại tỏa ra sức hấp dẫn mãnh liệt.
Đương nhiên, mặc kệ xinh đẹp cỡ nào, trước mặt Tiểu Phúc Tử đều thành vô ích…
Tiểu Phúc Tử bây giờ là một Tiểu Phúc Tử rầu rĩ không vui. Tiểu Phúc Tử lúc này, tính tình luôn không được tốt. Hắn không kiên nhẫn, phiền muội ngẩng đầu lên, liếc mắt nhìn hai ca nữ một cái. Nếu như bình thường, chỉ một ánh mắt tùy tiện của hắn cũng có thể khiến người trước mặt đông thành nước đá, thối lui ba thước. Đáng tiếc, hiện giờ hắn đang… uống rượu.
Ta thấy hắn trừng mắt, ánh nhìn mông lung, dường như có sóng nước long lanh. Chẳng những không có uy lực mà còn là men say trêu người. Không thể phủ nhận, cho dù là nam nhân nhưng lúc uống say rồi vẫn có thể hấp dẫn người khác. Hai ca nữ kia rõ ràng đã bị hấp dẫn. Một vị trong đó xem ra là một tay lão luyện từng trải chuyện gió trăng, ha ha cười. Chẳng những không hề sợ hãi ánh mắt hắn mà còn nhảy thẳng vào lòng hắn mà ngồi, muốn dùng một thân hương ngọc mềm mại để quyến rũ hắn. Ta vừa thấy liền nghĩ, muốn bị đánh à…
Quả nhiên, không hiểu thế nào mà thân hình nữ tử đó bay lên, té ra ngoài một trượng, trâm cài rơi rụng, tóc xõa tung, giống hệt như vừa bị người ta sàm sỡ…
Nàng hình như đang sợ run, nằm nghiêng dưới đất, khóc cũng không biết khóc. Nhưng thật ra, ca nữ còn lại có vẻ kinh nghiệm sa trường, có chút mạnh mẽ lại biết một chút võ nghệ, trông thấy tình huống như thế liền đi mau vài bước, nhằm về phía trước, thẳng hướng Tiểu Phúc Tử mà tấn công tới. Không thể tránh khỏi, lại tiếp tục bay lên giống như một con cá khô, trở mình một cái rồi rơi xuống đất. Bỗng nhiên lúc đó, tóc tai bù xù, nằm tại chỗ khóc lớn, vừa khóc vừa hô hoán: “Mau đến mà xem này, có người chọc ghẹo con gái nhà lành a…”
Tiếng hô hoán đã khiến cho mọi người trong tửu lâu đều nổi hứng thú. Mọi người nghe vậy liền đứng dậy, như sợ thiên hạ không đủ loạn, mọi người hỏi: “Ở đâu, ở đâu, kẻ nào dám chọc ghẹo hai đóa hải hoa?” Thần thái hưng phấn không thôi, dường như không hề có ý vì bọn họ bênh vực kẻ yếu mà ngược lại còn có chút kỳ vọng, hai nàng này bị chọc ghẹo một phen mới tốt vậy.
Ta hiểu rồi. Hai nàng này thanh danh sớm đã lọt ra ngoài, cũng không phải là thứ tốt đẹp gì…
Mặc kệ nàng thế nào… ta vội xông liền ra ngoài, lớn tiếng kêu lên: “Vị đại gia này, ngươi cho rằng đây là chỗ nào? Người đến người đi, dám chọc ghẹo con gái nhà lành, không sợ quan phụ đến bắt ngươi sao?”
Tiểu Phúc Tử vẫn đang uống rượu, mắt say sưa lờ đờ mông lung, nghe thấy ta nói như thế bèn ngẩng đầu lên. Ta trông thấy một đôi mắt ưu thương, trong ánh mắt dường như có hơi nước long lanh. Hắn không chút để ý uống một ngụm rượu, nhàn nhạt nói: “Ngươi nói cái gì? Ta chọc ghẹo nàng?”
Ta nghĩ. Tiểu Phúc Tử, ngươi mau mau liếc mắt nhìn ta một cái đi. Chỉ cần ngươi nhìn ta một cái, vậy thì ta có thể nhân cơ hội đó cho ngươi một chút ám hiệu. Đáng tiếc, Tiểu Phúc Tử trước sau vẫn không ngẩng đầu lên nữa, chẳng qua chỉ nhìn ly rượu trước mắt, ngón tay gõ nhẹ lên cạnh ly. Biểu tình trên mặt, thật sự là không có gì có thể ảnh hưởng đến hắn.
Vất vả lắm mới có người nhảy ra bênh vực kẻ yếu, hai ca nữ ngồi dưới đất liền nhân cơ hội, lay động õng ẹo đi đến. Trên mặt nước mắt tung hoành, điềm đạm đáng yêu. Lại nhân cơ hội tới gần hắn trong vòng vài bước nhưng lại không dám tiến lên nữa. Tay áo dài huy động, tóc bay rối phất phới, lên tiếng: “Nô tuy là người hạ tiện nhưng cũng có tôn nghiêm. Ban ngày ban mặt mà hắn… hắn…”
Hắn vài câu rồi lại không dám hắn tiếp nữa. Bởi vì Tiểu Phúc Tử hiển nhiên đã tỉnh rượu vài phần, ánh mắt tựa như đao quét, liếc mắt nhìn nàng một cái. Uy lực mười phần, khiến nàng phải lui thẳng về phía sau ba bước, nấp sau lưng ta. Ta vội lách mình đi ra, trừng mắt nhìn hắn. Ta lớn tiếng quát nạt đầy căm phẫn: “Đương nhiên, mọi người nơi này đều thấy rõ là ngươi muốn vô lễ với thiếu nữ yếu đuối này, xé rách quần áo của nàng. Nhưng nàng không theo, giãy dụa thì bị ngươi xô té xuống đất. Ngươi còn muốn tung chưởng đánh qua nữa sao!”
Hy vọng hắn sẽ liếc mắt nhìn ta một cái. Cho dù ta không chớp mắt làm hiệu, cũng không làm mặt quái lạ nhưng vẫn có thể trở bàn tay, trưng bày cho hắn xem phần ám tối trong bàn tay. Trên đó ta đã viết vài chữ, nếu hắn nhìn thấy tất sẽ sinh nghi. Nhưng đáng tiếc, hắn đem ta trở thành người qua đường, không thèm liếc mắt nhìn lấy một cái…
Đúng lúc này, có một bóng người cao lớn nhảy vọt ra. Ta nhận ra ngay, chính là cái tên đại gấu chó kia. Nghe nói tên là Ngư Bá Thiên, thường xuyên dùng ánh mắt sùng bái sùng kính âm thầm nhìn theo vóc người vạm vỡ của Tiểu Phúc Tử. Theo ta thấy có lẽ là… hắn yêu thầm…
Hắn nói: “Ngươi nói bậy, ân nhân vốn không hề đùa giỡn, là tự cô ta ngồi lên người ân nhân…”
Ta càng thêm căm phẫn đầy mình: “Ngươi nhìn xem. Hai tên đại nam nhân các ngươi lại đi bắt nạt hai tiểu nữ tử. Cái tên mặt thẹo này đại danh vang dội, trong trấn này ai mà không biết? Có nữ nhân nào dám ngồi vào lòng bằng hữu của hắn chứ. Ngươi đây còn không phải là nói ngang cãi lý hay sao? Các ngươi, trước mặt mọi người mà dám chọc ghẹo con gái nhà lành, nghe hát không trả tiền, còn có thiên lý không?”
Ta lén thay đổi khái niệm, đem hắn cùng Tiểu Phúc Tử nhập lại nói chung. Nói như vậy ngược lại cũng làm cho mọi người tin tưởng vài phần.  Đây gọi là cá mè một lứa, bạn của con chuột cũng không thể là lão hổ được. Có một tên gấu chó hung thần ác sát đứng ở trong này, ngươi còn dám đánh giá người đang ngồi uống rượu kia là người tốt được nữa hay không?
Tuy nói những người chung quanh đều biết rõ bản tính của hai ca nữ này, nhưng đồng tình với kẻ yếu là bệnh chung của nam nhân. Chứ chẳng lẽ lại đi đồng tình với cái tên đầu trâu mặt ngựa dữ tợn kia? Cho nên, trên mặt các nam nhân vây quanh đều hiện lên vẻ đồng tình, trong miệng muốn tấm tắc hai tiếng nhưng lại bị tên Ngư Bá Thiên kia giận dữ trợn mắt đảo qua. Mọi người tuy giận lại không dám nói gì nữa, quay ánh mắt nhìn về phía ta, đem ta trở thành một tên mãng phu nhiều chuyện…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.