Thệ Bất Vi Phi

Chương 284: Mãng phu




EDITOR: DOCKE
Ta không muốn làm mãng phu. Ta đảo mắt nhìn mọi người vây quanh, khuyên bảo: “Tên mặt thẹo này, trong trấn này có lẽ ai ai cũng biết hắn là tên giết người không chớp mắt. Nghe nói có quan hệ với Hắc Phong Bang. Chọc ghẹo con gái nhà lành thì có là gì đâu chứ? Với địa vị giang hồ của bọn họ, cần gì phải chọc ghẹo? Ta khuyên các vị, nếu trong nhà có con gái thì tự động tự giác tắm rửa sạch sẽ cho chúng rồi đưa tới cho bọn họ, để hai vị đại gia đây nhìn kỹ xem. Nếu nhìn trúng, coi như các ngươi có phúc, để hai vị đại gia đây mượn chơi hai ba ngày, cũng không tổn thất gì. Còn như nhìn không trúng, cũng không sao cả, các ngươi lại lĩnh trở về thôi…”  
Mọi người thấy ta ban đầu giống như là hóa thân của chính nghĩa, mới đảo mắt lại thấy ta vô cùng hèn hạ, tất cả đều trợn mắt há hốc mồm. Có người còn nghệt mặt, cằm chảy ra, ngay cả nước bọt nhỏ thành giọt rồi mà cũng không cảm giác được.
Thật ra, ta diễn trò phản phúc như vậy, mục đích chỉ mong sao Tiểu Phúc Tử liếc mắt nhìn lên ta một cái mà thôi. Đáng tiếc, Tiểu Phúc Tử đã hạ quyết tâm, cương quyết không thèm nhìn lên. Bàn tay ta hết giơ ra lại nắm vào, nắm vào rồi lại giơ ra. Vừa muốn phòng ngừa bị Tuyên Vương phát hiện, lại vừa muốn nhân cơ hội trưng ra cho Tiểu Phúc Tử thấy. Thật sự là mệt chết ta mà.
Vết sẹo trên mặt Ngư Bá Thiên kịch liệt nhảy lên. Thân hình như tháp sắt của hắn đứng ở giữa phòng, ánh mắt ngoan lợi đảo qua. Mọi người đều sợ, ai ai cũng đều khe khẽ nói nhỏ: “Thì ra là hắn. Hắn chính là nhất bá của trấn này đó. Khó trách sao hai nữ tử kia lại bị đùa giỡn. Ồ, xem ra kẻ đùa giỡn bọn họ chính là ân nhân của hắn. Xem cái vẻ hình người dáng chó kia cũng biết không phải thứ tốt rồi…”
Lại nghị luận đến ta: “Vị tiểu ca này không biết là ai nhỉ, đảo mắt đã thay bộ mặt khác rồi. Bên trong cũng không biết có cái gì cổ quái không nữa. Chẳng lẽ có ai đó đã nhắc nhở hắn rằng Hắc Phong Bang rất lợi hại?” Khó trách sao mọi người trông thấy ánh mắt của Ngư Bá Thiên lại nhiều phần kính sợ như thế, có kẻ nhát gan còn bắt đầu lẩn trốn nữa. Phỏng chừng là vì sợ hãi con gái nhà mình, nếu như bị yêu cầu tắm rửa sạch sẽ rồi đưa lại đây, vậy thì sẽ mất nhiều hơn được.
Ta lại chững chạc đàng hoàng đứng ở giữa phòng, nghiễm nhiên vì mọi người là mưu cầu phúc lợi, nói: “Các vị nhìn xem, hai người này, các vị cần phải nhận rõ. Nếu về sau thật sự đưa con gái đến chỗ bọn hắn thì phải thu từ bọn hắn một khoản phí dùng, không thể cho bọn họ dùng miễn phí được. Tục ngữ nói rất hay: Cho dù người ta có làm cho mình cái cuốc, dùng xong rồi, có đôi khi cũng nên tặng lại cho người ta một con cá khô chứ. Đương nhiên là nếu có quan hệ tốt thì không cần. Nhưng các ngươi và hắn, lại chẳng có quan hệ gì cả…”
Ta vừa nói hươu nói vượn, nước miếng bay tứ tung nhưng mục đích duy nhất cũng chỉ là muốn Tiểu Phúc Tử ngước lên nhìn ta một cái, hay nửa cái cũng được. Nhưng hắn lại không thèm nhìn ta. Ta thật không hiểu, ngay cả hai ca nữ kia hắn cũng nhìn đến hai lần, nhưng vì sao lại xem ta như không khí, như không có gì, không thèm để ý gì đến ta? Ta mắng chửi bôi nhọ hắn như vậy, hắn cũng không hề tức giận, vẫn cứ uống hết ly rượu này đến ly rượu khác? Tuyên Vương kia cũng thật là, thấy ta biểu diễn nửa ngày cũng chẳng có chút hiệu quả gì, mặc dù bên ngoài được bao bởi một lớp da hóa trang, không thấy được ý cười nhưng ta thấy hắn tựa hồ như đang mở nhạc tung hoa trong bụng vậy…
Ngư Bá Thiên ngốc nghếch. Ta đây trắng trợn dùng lời gièm pha mị tục bọn họ, ngầm bôi nhọ bọn họ vậy mà cái gã cao to đang đứng ở giữa phòng ấy lại ăn nói vụng về, bị thụt mất lưỡi hay sao mà miệng mồm lắp bắp. Thấy mọi người muốn nói “Phải” thì chỉ biết dùng ánh mắt hung tợn mà đảo tới đảo lui. Càng trừng càng khiến mọi người thêm nhận định hai người này không phải là thứ tốt. Ngay cả những người vốn quen mặt hai ca nữ này, biết rõ bản tính của hai ca nữ mà cũng ngờ ngợ, hay là ca nữ này bị người ta trêu ghẹo thật? Trong một năm thật sự đụng phải một lần toàn màu?
Ta chỉ có thể nhận định. Tiểu Phúc Tử say rồi, thậm chí còn thật sự say mềm lơ mơ. Nghe ta nói nửa ngày, làm dậy lên nỗi bất mãn mãnh liệt trong lòng quần chúng, vậy mà cũng không biết đáp trả lấy một câu. Ngược lại, một tiếng cũng không nói, ngồi ở đàng kia giống như lão tăng nhập định.
Chỉ nói đúng một câu: “Cút…”
Ta cũng không cảm thấy gì. Dù sao trước mặt ta cũng là một người cực kỳ quen thuộc. Tuy rằng bây giờ hắn không quen ta, nhưng ta lại quen biết hắn. Ngay cả người sưởi ấm giường cho hắn, ta cũng đều giúp hắn đi tìm, còn có gì mà không quen nữa. Ta chỉ cảm thấy ca nữ phía sau run rẩy một chút rồi đột nhiên xoay người bỏ chạy, rầm rầm rầm chạy thẳng xuống lầu. Mọi người cũng động đậy thân mình, đi theo. Hiển nhiên, một tiếng nhàn nhạt “Cút” của Tiểu Phúc Tử đã phát tác toàn bộ sự ngông cuồng, lệ khí cùng ngoan khí trên người hắn, làm hại người ta hoảng sợ không nhẹ.
Ta vừa thấy, vai chính cũng đã đi rồi, vở kịch này làm sao mà diễn được nữa, ngay cả kẻ yếu để bênh vực cũng không còn nữa thì biết bênh vực ai đây?
Đúng lúc này, Tuyên Vương đi tới, giữ chặt ta lại, nói: “Chuyện của người ta, ngươi ở đây ầm ĩ cái gì? Ngay cả chủ tử ta đây cũng không màng…”
Lại ghé vào tai ta nói: “Đừng làm quá…”
Ta lớn tiếng nói: “Chủ tử, chẳng qua chỉ là ta thấy có hai tên đại nam nhân lại đi bắt nạt hai tiểu nữ tử, không chịu nổi thôi…”
Ta đành phải yên kỳ tức cổ (xếp cờ thu trống), bắt tay nắm chặt, nhanh chóng dấu mấy chữ viết đi. Âm thầm hy vọng, trận ầm ĩ này của ta có thể khiến hắn cảnh giác, tiến tới điều tra nhóm người chúng ta là người thế nào. Lại nghĩ, Tiểu Phúc Tử, ngươi chính là môn chủ Tố Y Môn đó nha, đừng để ta phải thất vọng.
Nhưng Tiểu Phúc Tử ngay cả nhìn cũng không nhìn ta lấy một cái, vẫn với tạo hình như lão tăng nhập định mà nhìn ly rượu trước mặt. Làm như trong ly rượu kia đang nở ra một đóa hoa vậy…
Trong lòng ta hầu như đã cực kỳ thất vọng…
Tuyên Vương lại nói bên tai ta: “Thế nào? Bổn vương cũng rất phối hợp nha. Đáng tiếc, mặc kệ ngươi làm thế nào, hắn đều không nhận ra ngươi…”
Ta chỉ đành cười khổ, nghĩ rằng. Tiểu Phúc Tử, cho dù ngươi không nhận ra ta thì cũng phải nhận ra cái tên Tuyên Vương đeo mặt nạ da người trước mặt ngươi chứ…
***
Chúng ta trở về thuyền. Tuyên Vương cười cười nói: “Để ta nhìn tay ngươi một chút…”
Ta cả kinh nhưng ngoài mặt vẫn tươi cười, đưa tay cho hắn. Trắng nõn không tỳ vết, một vết bẩn cũng không có. Ta đương nhiên sẽ không viết chữ lên tay, ngu xuẩn như vậy. Trong tay ta gắp theo một tờ giấy nho nhỏ, nếu vô ích thì cứ thu lại là xong.
Tuyên Vương thấy trên tay ta không có gì, nghi hoặc không giải, vẻ mặt kinh nghi bất định.
Nhưng ta biết, cuộc chiến giữa hai chúng ta, bây giờ mới vừa bắt đầu.
_________________

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.