Thệ Bất Vi Phi

Chương 32: Đầu tường




Hai người nhìn nhau, đồng thời lắc lắc đầu. Ta nghĩ, có phải các ngươi chuẩn bị dùng khinh công bay qua hay không. Biết ta là nữ nhân nên ngại cùng ta tiếp xúc thân thể, cho nên mới chuẩn bị cái thang này chứ gì. Xem ra, các ngươi suy nghĩ cũng thật chu đáo quá. Ừm, là hai bậc quân tử đây. Hay là… không muốn theo giúp ta vào phủ đại tướng quân? A, đúng rồi! Ta chẳng qua chỉ nói ta muốn vào phủ tướng quân, các ngươi đâu có nghĩa vụ phải đi theo vào. Thì ra là ta hiểu lầm.
Ngồi trên đầu tường, ánh mặt trời chiếu vào chói cả mắt. Ta bỗng nhiên mãnh liệt giật mình, chợt có cảm giác như có con sâu lông bò ngang qua người vậy. Ta nhìn xuống dưới. Nhìn thấy Lâm Thụy đứng ở bên dưới, không biết lôi được ở đâu ra một cây quạt, nhẹ nhàng phe phẩy, nhìn ta mỉm cười, cười đến lục cung phấn đại vô nhan sắc (1). Không, không, không đúng, ta đang nghĩ cái gì vậy cơ chứ?
Gã trung niên bên cạnh hắn lẳng lặng vác cái thang trên lưng… bỏ đi.
Ta cứng họng, trợn mắt há mồm mà nhìn, bắp thịt cứng ngắc. Ta không muốn làm rõ, ta làm sao sẽ, làm sao có thể… lại bị mấy kiểu lừa con nít xem xiếc này lừa cho leo lên đầu tường mà ngồi? Ta cuối cùng cũng nghĩ ra. Nếu có người muốn đối phó ta, tùy tiện đến điểm huyệt vài cái, nhét vào trong bao bố, như thế không phải là xong việc rồi sao? Vì cái gì còn làm ra nhiều chuyện phức tạp thế này? Ta có thể khẳng định, Lâm Thụy kia chính là biến thái, chỉ muốn trêu cợt một cô gái bé nhỏ yếu đuối là ta mà thôi. Hơn nữa, ta lại còn không biết tại sao hắn lại trêu cợt ta. Ông trời ơi, Tiểu Phúc Tử ơi, các ngươi đang ở đâu?
Lâm Thụy vẫn nhìn ta cười. Ta phản ứng lại, thò tay sờ sờ trên đầu tường, muốn mò lấy một tảng đá ném vào mặt hắn. Ném cho cái bản mặt phù dung kia biến thành dưa hấu dập luôn.
Nhưng trên tường này vì sao lại sạch sẽ như vậy, cả một chiếc lá khô cũng không có là sao?
Quay đầu hồi tưởng, ta thầm nghĩ. Ngay cả Nhàn Phi nương nương ta cũng có thể đùa giỡn được, chẳng lẽ lại không thể đối phó được các ngươi sao? Ta còn không tin ta…
Ta trơ mắt nhìn Lâm Thụy thư thái thong thả đi ra ngõ nhỏ, bộ dáng mười phần mười giống hệt Gia Cát Lượng chít khăn phe, phẩy quạt lông gà hiến kế giang sơn. Gã trung niên vác thang trên lưng đi theo sau hắn, mười phần mười giống hệt chó săn. Ta cũng không thèm la hét, dù tức giận cũng không biểu lộ cho bọn ngươi xem.
Ta nghĩ, ta còn chưa hết hy vọng, không phải còn có nhóm mật thám của Nhàn Phi nương nương đó sao?
Ta vội kêu: “Các vị võ lâm cao thủ đi theo tại hạ ơi, giúp với, mang ta xuống có được không, nếu không, chủ tử của các ngươi còn chờ ta hầu hạ đó!”
Kêu liền ba lần cũng không có ai trả lời. Ta đành ngậm miệng. Không phải ta không muốn kêu nữa, mà là vì ta biết, có kêu cũng vô dụng. Bình thường trong cái ngõ hẻm này, hoặc nhiều hoặc ít cũng sẽ có người qua lại. Nhưng hôm nay, chúng ta ở trong này biết bao lâu rồi cũng không thấy ai khác đi qua. Ngay cả con chó con mèo cũng không thấy. Chỗ này, xem ra, đã bị Lâm Thụy phong tỏa thành cấm địa rồi. Hôm nay, ta đừng mơ tìm được người nào đến giúp.
Nhưng điều mà ta uất ức nhất chính là. Căn bản ta không biết Lâm Thụy công tử này, hắn muốn cái gì mà lại đối xử với ta như vậy, không lẽ vì năm ngàn lượng bạc kia? Hay vì thọ lễ? Ta nghĩ, nếu vì hai chuyện này, Lâm đại gia, ngươi quay lại đi, ta đập nồi bán sắt cũng sẽ trả lại cho ngươi. Đương nhiên, nếu như hắn quay lại thật, ta không biết chừng sẽ nghĩ như thế nào đâu, chuyện này nói sau đi.
Ta lại nghĩ, hay là hắn coi trọng cô nương nào trong phương các các kia rồi, lại không biết bằng cách nào lại biết được ta là bà chủ, muốn dạy dỗ ta một chút. Làm vài trò ra oai phủ đầu khiến ta phải thành thành thật thật đem cô nương ấy bán rẻ cho hắn? Nhưng ngươi cũng không cần phải sử dụng thủ đoạn này chứ! Lừa tú bà mười lăm mười sáu tuổi lên đầu tường, chuyện này là sao?
Ta một bên mắng, một bên vừa suy nghĩ đối sách. Nếu hôm nay ta thuận lợi leo xuống khỏi đây được, ta nhất định sẽ ngoan ngoãn học chút khinh công. Đương nhiên, ý niệm này một khi ta xuống được rồi thì chắc chắn sẽ … quên.
Ta nhìn trái nhìn phải. Nếu không thể có khả năng tìm được người giúp đỡ, vậy thì phải tự lực cánh sinh thôi. Bức tường này trải rộng một tầng ngói lưu ly (2) tròn vo. Ta bèn thử đứng lên. Vừa mới động đã bị trượt chân suýt nữa thì té xuống, ta liền ngồi xuống, hai chân hai bên, dùng sức hai tay bám lấy mặt tường, lê mông từ từ di chuyển về phía trước.
Ta nhớ rõ cách nơi này không xa, bên cạnh bức tường của phủ tướng quân có một gốc cây đại thụ. Có lẽ có thể theo chỗ đó leo xuống chăng?
Ta vừa di chuyển vừa thầm nghĩ. May thật, hoàn hảo sao hôm nay lại mặc một bộ quần áo bằng vải thô, không sợ bị mài. Nếu mặc thứ khác, hai cái mông mà bị mài rách trống trơn thì còn mặt mũi nào gặp ai nữa. Nghĩ đến chỗ cao hứng, ta còn khẽ hát nho nhỏ một điệu hát dân gian. Ngươi xem, ta có phải là rất không tim không phổi hay không?
Mắt thấy đã đến được chỗ gốc đại thụ kia, ta giương mắt liếc một cái, muốn khóc cũng không khóc được. Gốc đại thụ kia, đã biến mất từ khi nào rồi?
Ta khô cứng, ngồi trên đầu tường một lúc lâu. Một lần nữa cố lấy dũng khí, ngồi trên đầu tường nhìn chung quanh. Ta lo nghĩ, phủ tướng quân này lớn như vậy, có một chỗ rất gần đường cái. Tuy rằng chỉ là một đoạn nhỏ, cách ngã tư đường khoảng vài chục bước, nhưng ta cũng không tin, ta đến đó kêu to cũng không có người chịu giúp ta?
Ta vội vàng xê dịch về phía trước, tâm tình vô cùng buồn bực, cứ lẳng lặng mà tiến. Ta phỏng chừng, chiếc quần vải thô này cũng không chống đỡ được bao lâu. Vội vàng thật cẩn thận, tận lực giảm thiểu ma sát. Vừa dịch chuyển vừa nghĩ: Lâm Thụy, xem như ngươi lợi hại. Ngay cả đại thụ mà ngươi cũng dời đi được. Chờ một ngày nào đó ngươi mà lọt vào tay ta thì…
Ta nghiến răng nghiến lợi suy nghĩ mất nửa ngày, cũng không nghĩ ra được làm sao lùa được Lâm Thụy chui vào tay mình. Ôi, vẫn cứ phải dịch chuyển về phía trước vậy.
Mắt lại thấy chỗ gần đường cái kia đã tiến đến rất gần rồi. Bỗng nhiên trong đó, không biết từ chỗ nào, liên tục vang lên tiếng víu víu. Mũi tên phóng tới, bắn trên ngói lưu ly. Ta thấy phía trước, mấy miếng ngói lưu ly bị bắn dập nát, làm ta sợ đến mức dịch lùi mông về phía sau một đoạn dài…
Ta hiểu được, tiểu tử Lâm Thụy này, hắn không cho ta đi về phía trước đâu. Có lẽ nào, hôm nay hắn muốn vây ta chết khổ chết sở ở chỗ này mới chịu hay sao?
Ta lại suy nghĩ, nhìn tường viện cao cao, trong lòng thầm mắng. Đại tướng quân kia, làm gì mà ông đúc bức tường này cao như vậy chứ?
Ta lại nhớ đến những hành vi của Lâm Thụy. Sao hắn lại biến thái đến như thế chứ? Chỉ vì ta làm ra cái chuyện mà cả ta cũng không biết, liền đặt ta chết khốn trên tường này sao?
Nếu hắn muốn lấy mạng của ta, cũng đâu cần phải phí nhiều tay chân như vậy. Nhiều khả năng, hắn chỉ muốn vây khốn ta thôi. Tuy rằng ta cũng không rõ vây khốn ta để làm gì?!!! Đương nhiên, ý tưởng muốn vào phủ tướng quân tìm tòi, đến bây giờ cả nghĩ cũng không muốn nghĩ đến nữa. Bóng mặt trời đã muốn nghiêng về Tây rồi, ta còn phải gấp rút hồi cung nữa.
Trong đầu ta vụt sáng ra một câu, hai quân đánh nhau bên nào dũng bên đó thắng. Nếu như ta có dũng khí, nhất định có thể rời khỏi nơi này. Nhưng đôi chân của ta, tại sao lại giống như lúc nhìn thấy cung tên của Tuyên Vương hồi ở sân săn bắn, lại sợ cuống mà phát run lên rồi?
Còn chưa bắt đầu mà chân đã mềm nhũn rồi, làm sao nhảy xuống được đây?
Lỡ may có chuyện gì, ta nghĩ quở, hai cái đùi này sẽ tiêu tùng, sau này không còn đi trên mặt đất được nữa…
Ta vừa nghĩ, vừa đưa một chân trở mình qua bên kia mặt tường. Trong lòng còn muốn hô to một câu khẩu hiệu cách mạng gì gì đó, ví như: Vì tự do, dũng cảm hy sinh…
Nghĩ vậy nhưng lại không hô, chỉ quát to một tiếng: “Có ai ở đó thì mau đến đỡ ta…”
Nói xong, hai chân nhất dậm, nhảy xuống dưới. Ta nhắm mắt lại, chuẩn bị lừng lẫy hy sinh, nếu không thì cũng là tàn phế, đầu rơi máu chảy. Viu một tiếng, ta nghe thấy gió bên tai thổi vù vù. Chiếc eo nhỏ nhắn của ta đã bị hai bàn tay thô thiển của kẻ nào đó tóm lấy, an toàn rơi xuống đất.
Sau đó ta nghĩ. Nếu như lúc đó ta ngồi trên tường lầu ba mươi tầng, khả năng ngay cả ý niệm nhảy xuống cũng không hề xuất hiện. May quá, bức tường này cho dù cao, nhưng nhảy xuống cũng sẽ không chết được, nhiều nhất chỉ ngã gãy chân hay gì gì đó mà thôi.
Ghi chú:
(1)Đây là câu thơ miêu tả sắc đẹp của Dương Quý Phi thuộc bài thơ Trường Hận Ca của Bạch Cư Dị:
Hồi đầu nhất tiếu bách mị sinh
Lục cung phấn đại vô nhan sắc
Dịch thơ (Tản Đà)
Một cười trăm vẻ thiên nhiên
Sáu cung nhan sắc thua hờn phấn son
Dịch nghĩa:
Ngoái đầu nhìn lại nở một nụ cười, reo vào lòng người trăm ngàn mê luyến; nhan sắc của tam cung lục viện cũng trở thành vô nghĩa.
(2)Ngói lưu ly là một loại ngói đã được dùng cho các công trình kiến trúc cổ ở Việt Nam, Trung Quốc và một số nước tại Đông Á và Đông Nam Á, chủ yếu là các công trình cho vua quan. Theo những tài liệu lịch sử, ngói lưu ly có nguồn gốc xuất xứ từ Trung Quốc và được chuyển giao sang Việt Nam. 
Theo màu men, ngói lưu ly có thể chia làm ba loại: hoàng lưu ly, thanh lưu ly, và bích lưu ly. Ngói hoàng lưu ly chỉ sử dụng cho các công trình của vua, ngói thanh lưu ly dùng cho các công trình của quan lớn. Riêng bích lưu ly là màu xanh coban, không thấy sử dụng cho ngói.
_________________

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.