Phía sau, khóe miệng Tô Tử Bội hơi nâng lên thành một nụ cười vừa đắc chí.
Đương nhiên là hắn cố ý.
Một cái khổ nhục kế nho nhỏ đã khiến cho nàng đến bên cạnh hắn.
Cho dù bên cạnh mỹ nhân như mây nhưng hắn vẫn còn ở trong tim của nàng, nàng vẫn quan tâm hắn, đau lòng vì hắn, nhận ra điều này khiến lòng hắn dâng lên vui sướng ngọt ngào và dũng khí.
Chẳng qua Thanh Văn quá ngu ngốc, chỉ biết lo lắng suông, không biết đi tìm nàng, khiến hắn phải chịu đói bụng hai ngày, đói đến hoa mắt, lại còn lúc nóng lúc lạnh khiến cả người hắn khó chịu. May là Lam Linh thông minh, nhìn dáng vẻ khó chịu của hắn, cười đến vô cùng đáng ghét. Nàng liếc mắt liền hiểu ý đồ của hắn, một mình mạo hiểm vượt gió tuyết đẩy xe lăn đi tìm Quân Nhược Thủy.
Đang suy nghĩ thì Lam Linh đẩy cửa đi vào, khóe miệng vẫn treo một nụ cười như có như không: “Tô thiếu gia, bây giờ đã hết bệnh chưa?”
Tô Tử Bội trừng mắt nhìn nàng ga, không thèm để ý.
Đáng tiếc người nào đó lại không chịu hiểu. “Ta nói này Tô thiếu gia, ngươi muốn gặp nàng thì cứ nói đi, cần gì hành hạ mình như thế, còn giày vò luôn cả chúng ta, phải liều mạng vì ngươi?” Lam Linh nhạo báng nói, khuôn mặt cười cười, nhìn thế nào cũng thấy chướng mắt: “Chậc, khó được lúc thép cứng cũng hóa thành chỉ mềm!”
Tô Tử Bội lạnh mặt, không chút khách khí hạ lệnh đuổi khách: “Ngươi có thể đi ra ngoài, lần sau trước khi đi vào nhớ gõ cửa!”
Lam Linh vừa nghe xong, vẻ mặt khoa trương đau khổ tố cáo: “Làm sao ngươi có thể qua cầu rút ván như vậy được!”
Tô Tử Bội đã quen với cách nói chuyện không đứng đắn của nàng ta nói, nhíu mày nói: “Cầu đã qua, không phá đi thì còn giữ lại làm cái gì?”
Lam Linh ngẩn người, không ngờ hắn sẽ nói “phá đi” đầy hùng hồn, lí lẽ như vậy. Sau đó, con ngươi nàng ta liếc ngang liếc dọc, nói: “Giữ lại biết đâu có thể dùng vào chỗ khác thì sao?”
“Ví dụ như?” Tô Tử Bội có chút hăng hái nhìn nàng.
“Sẽ có lúc dùng đến.” Lam Linh cười cười có thâm ý: “Mỹ nhân bên cạnh Quân Nhược Thủy cũng không ít!”
Tô Tử Bội khẽ cười, liếc nàng ta một cái, không để ý nói: “Ngươi thì có thể dùng vào việc... gì? Chẳng lẽ dùng mỹ nhân kế?”
“Không phải có thể bày mưu tính kế sao!” Đường cong nơi khóe miệng của Lam Linh rộng ra: “Hơn nữa đầu óc ta rất linh hoạt, xinh đẹp như hoa, ha ha, nói không chừng thật sự có thể giúp ngươi giải quyết tình địch đấy!”
“Chỉ sợ ngươi không có được sức quyến rũ này!” Tô Tử Bội lành lạnh nói một câu.
“Ha ha, đối với việc này thì ta vô cùng tự tin!” Lam Linh cười nói, cúi đầu nhìn mặt đất đầy mảnh vỡ và nước thuốc, không khỏi cười vui vẻ hơn: “Tô thiếu gia, ngươi vẫn chưa đói sao? Chẳng lẽ ngươi còn chuẩn bị trình diễn tiết mục đói đến ngất xỉu?”
“Không cần Lam chưởng quỹ ngươi lo lắng, có nàng ở đây, ta không đói được đây.” Tô Tử Bội khí định thần nhàn, lúc nói chuyện, dáng vẻ cực kì dương dương tự đắc.
“Được rồi.” Trong lòng Lam Linh cười thầm, làm bộ thở dài: “Nếu không có cơ hôi ra sân, ta đành phải đứng ở một bên xem cuộc vui rồi.”
“Ngươi đứng ở yên lặng ở bên cạnh là tốt rồi.” Tô Tử Bội nói. Hăn có thiên ngôn vạn ngữ không thể nói được với Quân Nhược Thủy, chỉ cần cái tên chỉ sợ thiên hạ không loạn này đừng làm loạn thì coi như đã cám ơn trời đất rồi.
Lúc Quân Nhược Thủy tiến vào thì nhìn thấy Tô Tử Bội đang nghiêng người dựa vào giường trò chuyện rất vui vẻ với Lam Linh. Trong lòng không khỏi nổi lên ghen tuông, lúc hắn nói chuyện với nàng rất ít khi vui vẻ như vậy.
Lam Linh thấy Quân Nhược Thủy đi vào, cũng không kiêng dè, ngược lại càng cười mập mờ hơn với Tô Tử Bội, trừng mắt nhìn nói: “Tử Bội, một lát nữa ta trở lại thăm ngươi.”
Tô Tử Bội hung hăng trừng mắt nhìn nàng ta, trong lòng âm thầm mắng to, rồi lại trăm miệng cũng không thể bào chữa, không thể làm gì khác hơn là trầm mặc không nói.
Sau khi Lam Linh rời đi, Quân Nhược Thủy đóng cửa lại, xoa xoa đôi bàn tay, thật sự rất lạnh. Quay đầu lại, giống như cái gì cũng không thấy, cười nhẹ nhàng.”Thuốc vừa mới được sắc xong, uống nhanh đi. Thanh Văn thật là tri kỷ, đã sớm quạt than để nấu thuốc rồi.” Giống như muốn nói Tô thiếu gia người quá khó hầu hạ rồi, Thanh Văn sợ rằng hắn không chịu uống nên đã nấu rất nhiều thuốc.
Vốn đang định uống thuốc, kết quả nghe thấy nàng khen Thanh Văn tri kỷ, nhất thời trong lòng tức giận không nguôi, ném chén thuốc chướng mắt kia đi. Cũng may Nhược Thủy đã có dự đoán trước, né tránh chén thuốc bay đến. “Như vậy cũng không sao.” Nàng híp mắt cười vô lại, cúi đầu ngậm một hớp thuốc, nhanh chóng cúi người dán xuống môi hắn, thừa dịp hắn đang kinh ngạc thì đẩy nước thuốc qua miệng hắn.
“Ngươi......” Mắt Tô Tử Bội trừng lớn, không thể tin được hành động khác người này của nàng, ngơ ngác nhìn nàng, không tự chủ được mà nuốt nước thuốc trong miệng xuống.
Nàng nhẹ nhàng mút môi của hắn, mới lưu luyến không thôi rời khỏi, buồn cười nhìn hắn đang ngẩn người, giọng nói nhỏ: “Như thế nào? Còn dư lại, ngươi tự mình uống hay là muốn ta đút cho ngươi? Hả?”
Nghe được chữ đút, Tô Tử Bội mặt của lập tức đỏ lên, cúi đầu bưng lên chén thuốc lên uống cạn một hơi, sau đó nhanh chóng rúc vào trong chăn, quấn chăn cực kì chặt chẽ.
Quân Nhược Thủy buồn cười, trêu chọc: “Thế nào, lại không muốn gặp ta sao?” Đối với tính tình tùy hứng và trẻ con của hắn, nàng đã sớm hiểu rõ mấy phần. Chẳng qua việc gì cũng có thể dung túng cho hắn, chỉ có —— cách thư kia, thật sự làm cho nàng thất vọng...... Cho nên nàng mới nản lòng thoái chí, mặc kệ nó.
“Ai muốn gặp người kì cục như ngươi. Hừ!” Tô Tử Bội vừa thẹn thùng vừa lúng túng, ở trong chăn không lựa lời nói.
“Thật sao?” Quân Nhược Thủy mỉm cười, tự lẩm bẩm: “Xem ra ta nên đi tìm mấy tiểu quan tú sắc khả xan mới được.”
“Ngươi dám!” Tô Tử Bội nghe xong lời này, lập tức vén chăn lên ngồi dậy, tức giận trợn mắt nhìn nàng.
Quân Nhược Thủy lắc đầu một cái, đi qua nhẹ nhàng ôm hắn, xin tha mà nói: “Không dám không dám, tiểu nhân không dám. Có đói bụng không? Thanh Văn đã nấu cháo rồi, ta cũng đã nếm qua, có bỏ vào thêm một miếng nhân sâm, vừa mềm lại vừa đặc, bổ khí tốt dạ dày. Hai ngày nay ngươi chưa ăn gì, ăn một chút có được hay không?”
Thanh Văn Thanh Văn, lại Thanh Văn, Tô Tử Bội ghen tuông dữ dội, né tránh cánh tay của nàng, dùng sức đẩy nàng một cái: “Ngươi đi ra ngoài! Ngươi đi tìm Thanh Văn đi, ở chỗ này của ta làm gì?”
Quân Nhược Thủy ngẩn người, đây là ăn đang ăn giấm sao? Trong lòng không khỏi buồn cười, đôi mắt chuyển động, đầu óc xấu xa lại nổi lên tâm tư trêu chọc, bộ mặt phớt tỉnh nói: “ Hiện tại Thanh Văn đang bận rộn. Chậc, Thanh Văn thật sự có năng lực lại còn hiền huệ!”
“Ngươi......” Tô Tử Bội vừa tức vừa giận, trong lòng ê ẩm chua chua, đột nhiên đứng lên muốn đẩy Quân Nhược Thủy ra ngoài cửa. Còn chưa kịp dùng sức thì cảm thấy choáng váng đầu óc, mắt mờ đi, trước mắt tối đen, người liền mềm nhũn ngã xuống.
“Bội Nhi!” Quân Nhược Thủy hoảng sợ, vội vươn tay tiếp được thân thể đang trượt xuống của hắn ôm vào trong ngực, ảo não không thôi, tự trách mình đã biết rất rõ tính tình của hắn lại còn chọc hắn tức giận.
Trước mắt mờ mịt mơ hồ, nhưng Tô Tử Bội cảm nhận được một đôi dịu nhẹ nhàng ôm hắn lên, dựa vào trong ngực của nàng. Hắn cố gắng mở hai mắt nhưng lại nhìn không rõ lắm, nhưng hắn biết rõ người đó là nàng. Đôi tay dịu dàng, hơi thở hết sức quen thuộc thuộc về của nàng. Sau đó tay của nàng nhẹ nhàng đặt lên trên cổ tay hắn, bắt mạch cho hắn. Hắn có thể cảm thấy nàng đang cau mày, trong lòng không khỏi cảm thấy vui sướng và buông lỏng.
Cuối cùng nàng vẫn yêu hắn.
Từ lúc viết cách thư hắn đã hối hận, khi nàng trả con dấu Tô gia mà mẫu thân cho nàng thì hắn mới cảm giác mình đã làm sai quá nhiều. Sẽ không còn một nữ nhân chỉ có hai bàn tay trắng lại không tham làm tài vật Tô gia như nàng, không dịu dàng như nàng, mặc kệ hắn có điêu ngoa ương ngạnh như thế nào thì cũng không vì gia thế sau lưng hắn mà chỉ vì hắn là Tô Tử Bội như nàng. Cho nên mặc dù trong lòng giận nàng nhận cách thư mà không giải thích lời nào, phiền não vì nàng sai người trả con dấu đoạn tuyệt tất cả quan hệ, hận nàng lâu như vậy cũng không tới thăm hắn, một khi thấy nàng, tất cả tức giận cũng bị ném ra sau đầu, chỉ muốn làm nũng, chỉ muốn nàng dịu dàng an ủi.
﹡﹡﹡
Hỉ mạch...... Là hỉ mạch! Quân Nhược Thủy có chút sững sờ ngồi xuống, nhìn Tô Tử Bội đang nằm yên tĩnh trên giường, từ từ tiêu hóa sự thật khiến nàng khiếp sợ. Nàng có hài tử rồi, lại là một nam tử sinh con cho nàng, quả thật là một trải nghiệm rất kì quái. Nhưng sau đó đáy lòng lại dâng lên vui sướng nhàn nhạt. Nàng cũng là người bình thường, nàng chỉ hi vọng kiếp này được trải qua năm tháng an ổn, cùng nam tử mình thích cảm nhận những điều bình thường vụn vặt trong cuộc sống, có tiểu bảo bối mềm mại thơm thơm hầu hạ dưới gối. Mà đột nhiên những thư này trở nên gần trong gang tấc, có thể chạm tay đến. Nụ cười như sóng nước từ từ lan ra.
Nằm một lát thì Tô Tử Bội từ từ tỉnh lại, hai tay chống giường muốn ngồi dậy.
Quân Nhược Thủy thấy thế lập tức cẩn thận đỡ hắn ngồi dậy, nhanh tay nhét một gối dựa sau lưng hắn, bưng qua chén cháo đặt trên bàn qua, đút từng muỗng từng muỗng cho hắn ăn: “Để nguội một lúc, nhiệt độ rất vừa vặn. Mau ăn đi!”
Quả thật bụng Tô Tử Bội rất đói, nhìn nữ nhân trước mặt đang mỉm cười, ngoan ngoãn ăn hết chén cháo.
“Về sau không được bướng bỉnh như vậy nữa, dù sao thân thể cũng không phải là của riêng ngươi.” Quân Nhược Thủy đặt chén xuống, sau khi hắn súc miệng xong thì dùng khăn lụa tỉ mỉ lau nước còn đọng trên miệng hắn, nhẹ nhàng trách cứ.
“Không phải của riêng ta?” Tô Tử Bội sững sờ lặp lại lời của nàng..., xem ra hắn hoàn toàn không biết gì cả. Hắn không xác định hỏi: “Ta có hài tử rồi?”
“Đúng vậy.”Quân Nhược Thủy gật đầu một cái, cảm thấy có chút không chân thực: “Chúng ta...... chẳng qua chỉ một lần kia......” Một lần là trúng thưởng, tỉ lệ chính xác đúng là rất cao.
Tô Tử Bội lập tức nhổm người dậy, lông mày xinh đẹp dựng ngược, nhảy xuống giường. chân không dẫm trên đất: “Có phải ngươi không tin hài tử là của ngươi không? Vậy thì tốt, ngay bây giờ ta sẽ đi uống cây nghệ tây, phá bỏ hài tử không được hoan nghênh này, phá bỏ sinh mệnh còn đang trong bụng đã bị xem là con hoang......”
Quân Nhược Thủy dùng tay bịt cái miệng của hắn, ôm hắn ở trong ngực, không thể làm gì hơn là cười khổ nói: “Nào có phụ thân nói hài tử của mình như vậy?” Vừa nói vừa ôm hắn lên giường: “Tại sao cứ luôn vặn vẹo ý của ta, hả?”
“Vậy ý của ngươi là gì?” Tô Tử Bội nghiêng đầu sang chỗ khác, không nhìn nàng, khóe mắt chảy xuống một giọt lệ, đôi tay vẫn ôm thật chặt hông của nàng, không muốn buông ra.
Trong lòng Quân Nhược Thủy không khỏi dâng lên thương tiếc. Nghĩ đến hắn là một nam nhi, không để ý thành kiến của xã hội, xuất đầu lộ diện quản lí sản nghiệp Tô gia, trong đó có bao nhiêu chua cay khổ sở khó diễn đạt thành lời? Nàng có thể hiểu được bất lực và sợ hãi cùng với sự thấp thỏm của hắn, hắn dùng kiên cường để chống đỡ cô độc. Nàng cúi người, nhẹ nhàng hôn lên khóe mắt của hắn, dịu dàng nói: “Bội Nhi, ta chỉ cảm thấy đây là do ông trời ưu ái, ban cho chúng ta hài tử này. Biết không, hài tử cũng phải cần có duyên phận mới có thể tới thế giới này được.”
Tô Tử Bội từ từ quay đầu lại, đôi mắt sáng lấp lánh mang theo nước mắt nhìn nàng, hình như có chút không dám tin những gì mình mới vừa nghe được. Như vậy là nàng đã tha thứ cho hắn sao?
Hình như biết đắn đo trong lòng hắn, Quân Nhược Thủy đặt một nụ hôn như chuồn chuồn lướt nước lên môi hắn, than nhẹ: “Bội Nhi, ngươi không nên chạm đến ranh giới cuối cùng trong lòng ta.” Cho nên mặc dù nàng sẽ tha thứ nhưng trái tim lạnh lẽo trong nhất thời không thể ấm lại ngay được.
Trong nháy mắt mặt của Tô Tử Bội tái nhợt, trong đôi mắt đen tràn đầy nước mắt, đôi môi mấp máy lại nói không ra một chữ nào. Nàng nói như vậy là không muốn hắn, cũng không cần hài tử sao?
“...... Ngươi, vẫn còn đang trách ta viết cách thư sao? Một tờ cách thư lại khiến cho ngươi khó chịu như vậy, ngay cả hài tử cũng không cần sao?”
Quân Nhược Thủy hơi kinh ngạc nhìn hắn, đã bao giờ Tô tam thiếu gia lại dùng vẻ mặt nhượng bộ cầu toàn và giọng nói nhỏ nhẹ cầu xin này?
Tô Tử Bội thấy Quân Nhược Thủy vẫn trầm mặc không nói như cũ, đột nhiên từ trong cổ bật ra tiếng cười thật nhỏ, sau đó tiếng cười càng lúc càng lớn, mà sắc mặt của hắn thì càng ngày càng tái nhợt. Hắn cười lớn rồi che miệng ho khan. Từng giọt từng giọt nước mắt từ từ rơi xuống.
Quân Nhược Thủy sợ hết hồn, khẩn trương hỏi: “Bội Nhi, ngươi làm sao vậy?” Nàng vỗ nhè nhẹ sau lưng hắn, lo âu và ân cần trong mắt không lời nào có thể diễn tả được.
Tô Tử Bội ngừng cười, đưa tay đẩy nàng ra, đứng lên, ánh mắt đờ đẫn, mờ mịt không có tiêu cự, khiến Quân Nhược Thủy lo lắng. Quân Nhược Thủy kéo hắn lại, nóng nảy hỏi: “Ngươi muốn đi đâu?”
“Không cần Quân tiểu thư quan tâm.” Hắn lạnh lùng nói: “Cho tới bây giờ thì Tô Tử Bội ta không phải là người có da mặt dày giống như chó vẩy đuôi mừng chủ. Không phải là Quân tiểu thư không cần lo lắng ta sẽ ăn hiếp ngươi nữa sao.”
Quân Nhược Thủy không khỏi cười khổ, kéo hắn ngồi xuống trên ghế thái sư, để cho hắn ngồi trên đùi mình, đưa lò sưởi đưa cho hắn, sau đó đôi tay dịu dàng ôm lấy hắn, dỗ dành: “Là ta không đúng, đừng nóng giận, cẩn thận làm tổn thương thân thể.” Nhỏ giọng dỗ dàng hồi lâu, thân thể cứng còng của Tô Tử Bội mới thả lỏng, nụ cười lạnh lẽo cũng chậm rãi nhu hòa lại. Hắn hiểu rồi, nàng có thể bao dung hắn, có thể nhẫn nại hắn, nhưng không phải là mặc cho hắn ta cần ta cứ lấy, nàng có nàng ranh giới cuối cùng của mình, tuyệt đối không có khả năng chạm đến. Mặc dù hắn không quá rõ ranh giới cuối cùng mà nàng nói đến tột cùng là cái gì.
Nhìn nụ cười trên khóe miệng hắn, lúc này Quân Nhược Thủy mới yên lòng: “Được rồi, đừng tức giận nữa, về giường ngủ định, trời lạnh, đừng để bị đông cứng.”
“Ừ.” Tô Tử Bội rũ mí mắt xuống, khe khẽ gật đầu. Nhưng lại không chịu đứng dậy, đôi tay vẫn treo trên cổ của nàng, không có ý định buông tay. Hắn thật sự rất thích, rất thích dịu dàng của nàng.
Quân Nhược Thủy cười cười, thật ra thì có những lúc người này rất là đáng yêu. Nàng ôm hắn đứng dậy, đi tới bên giường nhẹ nhàng đặt hắn xuống, đắp kín mền cho hắn, giọng nói cực kỳ nhỏ nhẹ: “Ngoan ngoãn đi ngủ, sáng mai ta trở lại thăm ngươi.”
Đang chuẩn bị xoay người thì không ngờ ống tay áo bị hắn bắt được. Ngẩng đầu đối diện với ánh mắt tràn đầy mong đợi, thấp thỏm và hơi ngượng ngùng của hắn, không khỏi thở dài, hiểu hắn xấu hổ không muốn nói ra miệng. Nàng cười trêu nói: “Công tử, ta ở lại chỗ này thì không hợp lí, dù sao thân phận của ta cũng là thê chủ bị bỏ rơi!”
Mắt hắn u oán, cắn răng nói: “Ngươi lấy cái này để uy hiếp ta...... Ta......” Nói xong, đôi mắt hắn hơi ửng đỏ, buông ống tay áo nàng ra, nghiêng người đưa lưng về phía nàng, lạnh lùng nói: “Ngươi đi đi.”
“Thật sự muốn ta đi sao?” Nàng đùa giỡn nói, trong lòng không khỏi than nhẹ, người này, tại sao lại không chịu nhượng bộ một lần. Cũng được, cho tới bây giờ nàng cũng không nghĩ đến việc chỉnh đốn hắn, ai kêu từ nhỏ công tử này đã bị chiều hư rồi. Nàng cúi người khi in lên má hắn một nụ hôn, sau đó cởi áo khoác, xoay người lên giường.
“Tại sao không đi?” Hắn hừ nhẹ, nhưng trong lòng lại cực kì vui sướng.
Quân Nhược Thủy đưa tay ôm chặt lấy hắn từ phía sau lưng, hơi thở ấm áp phả vào tai, vào cổ hắn: “Sao đi được? Ôn hương nhuyễn ngọc đầy cõi lòng......”
Tô Tử Bội cảm thấy mình rơi vào trong một cái ôm ấm áp mềm mại, lỗ tai nhạy cảm ngứa ngáy, tê tê, gương mặt đột nhiên nóng lên, thân thể cũng nóng lên, cả người không khống chế được mà run rẩy nhè nhẹ. Hắn có chút kinh hoảng muốn tránh né, rồi lại không muốn tránh né nữa.
“Đừng động đậy, để cho ta ôm ngươi và hài tử của chúng tôi.” Quân Nhược Thủy nhỏ giọng nỉ non vào lỗ tai hắn.
Trái tim Tô Tử Bội ấm áp, khóe miệng nở nụ cười tươi. Cơ thể thoải mái, mềm nhũn dính vào trong ngực nàng, an tâm ngủ. Chỉ chốc lát sau đã truyền tới hô hấp nhẹ nhàng vừng vàng của hắn. Quân Nhược Thủy mỉm cười, nhẹ nhàng hôn lỗ tai của hắn, vui vẻ đi vào giấc mộng.
Đời này nàng cũng không muốn làm người có chí lớn mưu to gì, chỉ muốn cùng hắn, cùng tất cả người nhà vui vẻ ở bên nhau. Không cầu gì khác.