The Cutting Edge

Chương 8:




Brett ngồi bật dậy trên giường, mồ hôi nhỏ giọt khắp người, hàm anh nghiến lại trong một nỗ lực kìềm chế không gào lên. Chửi thầm trong miệng, anh đá tung cái chăn nhàu nhĩ sang một bên và quăng mình ra khỏi giường. Tim anh vẫn đập mạnh, và anh đang thở hổn hển như vừa chạy hàng chục dặm. Trần truồng, anh bước qua bước lại trong ranh giới căn phòng khách sạn, thọc tay vào mái tóc vốn đã rối bù của mình.
Giấc mơ quá thật, nhưng nỗi kinh hoàng thật sự của nó chính là vì nó giống như đang xảy ra trong thực tế. Tessa bị kết án, và anh nhìn theo cô bị dẫn đi, vào nhà tù. Cô mặc một bộ đồng phục bằng vải thô màu xanh ngắn cộc cỡn, và cô quá nhợt nhạt và mong manh đến nỗi anh sợ rằng cô sẽ vỡ vụn. Cô bước đi khuất khỏi tầm mắt anh mà không hề ngoái đầu nhìn lại, bị kẹp hai bên bởi hai hai quản ngục vạm vỡ, và rồi cô biến mất trong một đường hầm đen ngòm. Ngay khi cô vừa ra khỏi tầm nhìn, một cách cửa nặng bằng sắt đóng sập lại và khóa chặt, và anh biết anh sẽ không bao giờ nhìn thấy cô nữa. Đó là khi anh bị giật mình tỉnh giấc, cổ họng anh đau rát vì gào thét phản đối trong câm lặng.
Cảnh tượng thật là khủng khiếp. Trong bóng tối sáng suốt của màn đêm, anh biết rằng dù cô có ăn cắp bao nhiêu tiền không cũng quan trọng, thậm chí là cô làm anh thành một thằng ngu cũng không quan trọng, điều quan trọng là anh không thể chịu đựng được việc cô phải vào tù. Không phải Tessa, với nụ cười sáng loá và đôi mắt lấp lánh, giọng nói rề rà chầm chậm dịu dàng, tiếng cười trong trẻo lôi cuốn. Và cảm xúc hạnh phúc nóng bỏng của cơ thể cô, anh nghĩ, nhắm mắt lại khi ký ức đâm sầm vào anh với sức mạnh như búa tạ. Cặp đùi mượt mà của cô quàng quanh hông anh. Cái nhìn tin tưởng đầy đam mê trong mắt cô khi anh chiếm cô. Những cử động quyến rũ, uể oải của hông cô khi cô bước đi. Cái chớp chớp đầy khêu gợi của hàng mi dài che hờ đôi mắt đang cười cợt mời gọi. Mọi thứ ở cô đều làm anh mê mẩn cuồng nhiệt , và đó là cơn mê cuồng ngọt ngào như men say mà anh biết sẽ đeo đuổi anh đến hết đời.
Anh muốn uống gì đó, nhưng một cái liếc qua đồng hồ báo anh biết bây giờ đã gần hai-rưỡi sáng. Miệng anh cong lên nhăn nhó. Chắc chắn là quá sớm…hay quá muộn…để say xỉn. Bố anh sẽ gục gặc đầu và cười tự mãn và nói bảo anh ông luôn nói rằng một người phụ nữ có thể làm cho đàn ông phải say. Ý nghĩ về Tom nhắc anh nhớ rằng anh đã không còn khả năng đưa Tessa đến gặp ông nữa, như anh đã gần như hứa với cô anh sẽ làm, cuối tuần này. Nhưng bây giờ đã là sớm thứ Hai rồi, và kỳ cuối tuần đã trôi qua. Đã một tuần rồi kể từ khi anh làm Tessa bị bắt, một tuần mà suốt thời gian đó anh đã chết hàng ngày, mỗi ngày một chút vì vết thương lòng gây nên bởi sự vắng mặt của cô.
Cảm xúc của anh bị bẻ ngoặt từ đau đớn và tổn thương sang giận dữ; rồi cơn giận lại chuyển thành lòng kiêu hãnh bị xúc phạm, và một quyết tâm rằng cô sẽ không bao giờ có cơ hội biến anh thành thằng ngốc lần nữa. Bây giờ, mặc dù vậy, lòng kiêu hãnh có vẻ không còn rất quan trọng so với sự thật là anh sẽ mất cô mãi mãi nếu anh để cô bị tống vào tù. Tội lỗi của cô chẳng còn ý nghĩa gì hết. Điều có ý nghĩa là anh sẽ có cô lại trong vòng tay lần nữa. Anh sẽ nâng niu cô và giữ cô an toàn cho đến hết đời, và chắc chắn rằng cô sẽ không bao giờ được rúc vào cái đống rác rưởi như thế này lần nữa.
Với nhận thức trong lòng rằng chẳng điều gì có ý nghĩa nhiều với anh như Tessa, anh chợt nhận ra một cảm giác an bình dâng tràn, như gánh nặng trên vai anh đã được cất đi. Hành động mà anh cần làm lúc này đột nhiên trở nên rõ rệt. Anh chưa bao giờ nghĩ nó sẽ dễ dàng, nhưng anh biết cần phải làm gì. Anh phải bắt chuyến bay đầu tiên có thể về San Francisco.
Anh đã có khả năng ngủ lại được , nhưng anh thức dậy rất sớm, hăm hở muốn thúc đẩy sự việc nhanh hơn. Không cần phải gói ghém hành lý. Anh có kế hoạch trở lại ngay tối nay, cho dù là anh phải lái xe. Anh tắm và cạo râu, không để ý trong gương khuôn mặt anh sắt lại đầy quyết tâm. Sau khi gọi hãng Hàng không và đặt một chỗ trên chuyến bay khỏi hành lúc Chín rưỡi, anh gọi Evan.
“Tôi sẽ đi gặp Joshua dáng nay,” anh nói dứt khoát khi Evan trả lời điện thoại.
“Có việc gì xảy ra à?”
“Tôi không để cô ấy vào tù đâu.”
Evan thở dài. “Đã đến lúc rồi. Anh sẽ nói với ông già cái gì đây? Ông ấy đã sắp xếp để có bêu gương cô ấy cho những kẻ trộm tương lai rồi.”
”Tôi sẽ thu xếp.” Nếu Joshua không quyết định làm mọi việc khó khăn, anh đã có một kế hoạch hợp lý để bồi thường cho Joshua và cứu Tessa khỏi tù tội. Nếu Joshua không đồng ý với điều đó, Brett biết anh phải làm gì.
“Anh có nói với Tessa không?”
“Không. Tôi không cô ấy biết một tý gì hết.” Có lẽ hơi phũ phàng khi giữ bí mật với cô, nhưng không phũ phàng bằng làm cô hy vọng và làm thần kinh cô căng thẳng cho đến khi cô nghe được tin của anh.
“Có thể điều đó làm mọi việc ở văn phòng lắng xuống,” Evan lẩm bẩm.
“Có thể.” Khi anh bỏ máy, một nụ cười không mong muốn nở rộng trên miệng Brett. Tessa không thiếu người ủng hộ. Mọi người đều phản ứng om sòm hết cả lên, và anh được chào đón gần bằng Typhoid Mary (Mary Mallon (ngày 23 tháng 9, 1869 – ngày 11 tháng 11, 1938), còn được biết với cái tên Typhoid Mary, được biết như là người đầu tiên trong lịch sử Hoa Kỳ mang theo vật kí sinh của thương hàn, là người có virus kí sinh trong người nhưng không bị gây bệnh hay bất cứ tổn hại nào từ virus nhưng có thể lây nhiễm cho người khác.- theo Wikipedia). Anh đã chờ bị đâm một dao sau lưng bất cứ lúc nào từ quả tên lửa tóc đỏ nhỏ bé, và đã hai lần anh có cảm giác khó chịu rằng giấy tờ trong văn phòng anh không ở đúng chỗ anh đã để. Nó chẳng có ý nghĩa gì, vì anh đã giữ tất cả những giấy tờ quan trọng khoá trong cặp anh, và tất cả những chứng cứ buộc tội Tessa đều ở chỗ Chưởng lý quận. Nhưng nếu anh bắt gặp kẻ nào trong văn phòng anh thì anh sẽ buộc kẻ đó thôi việc ngay lập tức. Thậm chí cái đồ động vật không xương sống Perry Smitherman cũng cáu kỉnh với anh, một việc đã mang lại cho anh vài giây phút tiêu khiển vì sự phi lý của nó.
Gần trưa, anh sải bước qua những hành lang trải thảm nhung xám trong toà nhà Carter-Marshal. Vài người đi ngang qua chào anh; nhưng hầu hết không nói gì. Nét mặt cau có của anh đủ làm mất dũng khí của hầu hết mọi người trừ những người can đảm nhất.
Anh vào phòng Joshua Carter, cô thư ký ngước nhìn lên. Một nụ cười làm sáng bừng khuôn mặt xinh đẹp của cô khi cô nhận ra anh. “Ngạc nhiên chưa kìa. Chúng ta có nghĩ anh về sớm thế này đâu nhỉ? ”
“Đúng là không,” anh lẩm bẩm, nhưng anh vẫn cố nhếch một nụ cười với cô. Donna đã cho anh nhiều đặc ân trong quá khứ.
“Anh mang về tin tốt chứ…trước khi có cơn khủng hoảng mới.”
“Anh chỉ tạt qua thôi. Anh cần gặp Joshua. Việc khẩn đấy.’
Donna mím môi, cau mày. “Để xem, ông ấy có cuộc hẹn ăn trưa, nhưng em sẽ giữ chân họ lại. Anh vào đi.”
“Cảm ơn em. Anh sẽ khiêu vũ trong đám cưới sau của em nhé.”
“Tha cho em đi,” cô thì thầm. Donna vừa cắt đứt với đàn ông, cô vừa trải qua một cuộc ly hôn ầm ĩ.
Brett gõ mạnh vào cửa, rồi mở ra. Joshua Carter đang ngồi ở bàn ngước nhìn anh, ngạc nhiên làm mắt ông mở to, rồi ông cười rạng rỡ. “Quỷ thật, đáng lẽ tôi phải đoán ngay ra là ai theo cái cách cậu đột ngột xông vào phòng tôi mới đúng, nhưng tôi không biết cậu đã về. Mọi việc ở đó đã làm cậu u mệt nhoài chưa?”
Brett đặt cặp xuống một cái ghế và bước về phía quầy bar chiếm một góc phòng làm việc của Joshua, chuồn ra sau quầy vớ luôn bình cà phê luôn được đổ đầy ở đó.
Anh rót ra một tách cà phê bốc khói, rồi ngước lên nhìn ông chủ của mình. Joshua có khổ người tầm thước, nhưng vạm vỡ bởi một thời gian làm công việc chân tay nặng nhọc. Mái tóc xám của ông đã thưa thớt, và ông đã phải đeo kính, nhưng vẫn còn một ánh lấp lánh trong cặp mắt xanh khắc nghiệt của ông cảnh báo mọi người ông là một địch thủ ghê gớm. Joshua bắt đâu sự nghiệp từ nghèo khổ đói rách, nhưng nhờ trí thông minh mẫn tiệp của chính mình và lòng quyết tâm không thể lay chuyển ông đã xây nên một cơ đồ. Ông không có xu hướng bỏ qua tội trạng cho ai đó lấy cắp của ông. Với Brett, ông đã gặp đối thủ ngang tài về sức mạnh ý chí, và bây giờ họ sẽ phải làm một thoả thuận khó khăn.
“Chúng ta hãy đàm phán một chút.” Brett nói đều đều.
Nghe âm sắc trong giọng Brett, Joshua nhướng một bên mày bạc, đôi mắt xanh của ông trở nên thận trọng. “Đàm phán? Nghe có vẻ nghiêm trọng đây. Một thằng săn đầu người nào đó đã túm được anh rồi hả?”
“Không. Nó liên quan tới vụ việc Los Angeles.”
“Người phụ nữ anh bắt quả tang tham ô ấy à? Có việc gì với cô ta?”
“Tôi muốn đàm phán về cô ta.”
“Đàm phán kiểu gì?” Joshua nổi cơn tam bành.
“Tất cả các lời buộc tội được rút lại và ông sẽ được bồi thường đầy đủ.”
Joshua đứng lên , chống cả hai tay lên bàn. Ông hít vào một hơi thật sâu. “Không có kiểu nào lại như thế cả.”
Brett nhấp một ngụm cà phê. Đấy chính là phản ứng mà anh nghĩ tới. “Tôi không muốn cô ấy ở trong tù.” Anh nói bình thản.
Nếu có gì đó trong tính cách của Joshua, thì đó là tính cay độc. Ông gay gắt nhìn Brett một lúc lâu trước khi ông khụt khịt khinh bỉ. “Nhưng anh muốn cô ta trong ở trong giường anh đúng không?”
“Chính xác.”
“Tôi đã nghĩ rồi sẽ thấy ngày này mà,” Joshua lẩm bẩm. “Tôi nghĩ tôi cũng muốn uống cà phê.” Khi ông già bước ngang phòng, Brett rót thêm một tách nữa và đặt nó lên quầy. Joshua ngồi xuống một cái ghế đẩu cạnh quầy bar và cầm tách cà phê. “Tôi không có ý định cho cô ta thoát với một cái vỗ nhẹ an ủi vào cổ tay đâu. Mất bao nhiêu tiền? Năm mươi nghìn?”
“Năm-mươi-tư.”
“Thế cô ta lấy nó làm gì? Mua trang sức? Hay bỏ trốn?”
Brett nhún vai. Anh không thấy chứng cớ nào nói lên cô đã tiêu tiền vào việc gì. Cô mặc đẹp, nhưng không đáng giá năm mươi nghìn đô. “Ông sẽ được trả lại.”
“Cô ta vẫn đang giữ tiền à?”
“Tôi không biết. Nếu cô ấy không còn, tôi sẽ trả lại ông.”
Hai hàng lông mày xám nhíu lại. “Brett, anh đang chơi bời với một người đàn bà đắt giá đấy.”
“Tôi không chơi bời,” Brett nói ngắn gọn.
“Được rồi, tôi đáng bị nguyền rủa.” Lần đầu tiên, giọng Joshua có một dấu hiệu yếu đuối thật mờ nhạt. Ông thành thật quý Brett, một anh chàng như được đúc ra cùng khuôn với ông , một người không để cái gì làm trở ngại đến công việc…hay ít nhất, không cho đến người đàn bà này. “Cô ta phải có ý nghĩa với anh lắm.”
“Cô ấy đặc biệt. Văn phòng ở Los Angeles thực tế đã nổi loạn chống lại tôi vì đã làm cô ấy bị bắt giữ. Evan đang lồng lộn như một con chó bị xích.” Brett lồng những ngón tay vào mái tóc bờm xờm. “Và tôi còn tồi tệ hơn tất cả bọn họ cộng lại,” anh tả tơi chấp nhận.
“Nói tôi nghe. Tại sao tôi phải đồng ý không khởi tố cô ta nữa? Tại sao cô ta không phải trả giá cho hành động trái pháp luật của mình?”
“Cô ấy đã phải trả rồi.” Ngón tay của Brett xiết chặt tách cà phê khi anh nhớ lại bộ mặt trắng nhợt của cô. Đã một tuần rồi từ khi anh nhìn thấy cô, và anh đang nhức nhối muốn chạm vào cô, để thì thầm với cô mọi việc rồi sẽ ổn, rằng anh sẽ chăm sóc cho cô.
“Cậu sẽ cưới cô ta à? Chuyện gì sẽ xảy ra nếu cô ta không muốn lấy cậu? Lúc này, tôi không tưởng tượng ra cậu là người được cô ta yêu quý.” Joshua chỉ rõ.
Brett biết điều đó, nhưng anh không để mình nghĩ về việc đó nhiều. Anh sẽ giải quyết khi đến lúc, sau khi cô không còn nguy cơ bị mất tự do nữa. Khi anh làm cho những lời buộc tội chống lại cô được rút lại, khi cô đã an toàn, rồi anh sẽ quan tâm đến cơn giận của cô. Anh vẫn còn giữ cơn giận của chính anh để thanh toán, và chắc sẽ có vài ngày bão táp trước khi hai người giải quyết xong xuôi mọi việc giữa họ, nhưng anh sẽ không để cô thoát khỏi anh.
“Cô ấy sẽ lấy tôi,” anh nói quả quyết. Rồi anh nhìn Joshua, đôi mắt xanh của anh nhức nhối. Anh có thể sẽ tự cắt cổ chính mình bằng cách nói cho Joshua nghe điều sắp xảy ra, nhựng anh sẽ không nói dối ông già này. Anh luôn thẳng thắn trong bất cứ thoả thuận nào giữa anh và Joshua, và lúc này anh cũng sẽ không thay đổi. “Ông quyết định như thế nào không quan trọng, tôi muốn ông biết rằng tôi sẽ sớm nghỉ việc. Tôi muốn trở về trang trại…và tôi muốn đưa Tessa về cùng.”
“Nói với tôi điều ấy là không thông minh đâu,” Joshua ngắt lời.
“Nhưng trung thực,” Brett ngắt lời lại. Anh không bao giờ bợ đỡ Joshua, đó là một trong những lý do Joshua đánh giá cao anh. Dù tình huống đen tối tới đâu, hay tin tức khó nghe tới mức nào, ông luôn được Brett thông báo sự thật.
“Người đàn bà đó…Tessa…là lý do để anh bỏ việc à?”
“Cô ấy chỉ là một nửa lý do thôi. Tôi đang bồn chồn, muốn trở về trang trại. Điều hành trang trại là công việc tôi làm giỏi nhất, công việc làm tôi hài lòng nhất.”
“Anh rất giỏi trong công việc hiện tại.”
“Tôi cũng rất giỏi việc điều hành trang trại.”
Joshua xoa cằm, quan sát Brett. Ông cay độc đủ để nhận ra điều duy nhất ông có thể làm bây giờ là ký một thoả thuận với Brett, đó chính xác là điều Brett có ý định suốt từ lúc nãy tới giờ. Ông có thể thoả thuận, hay mất Brett hoàn toàn. “Tại sao tôi lại phải quẳng vào sọt rác những lời buộc tội, khi tôi đằng nào cũng mất cậu?”
Mắt Brett hơi sáng lên. “Đàm phán,” Anh nói
Joshua phá lên cười.” Đàm phán, quỷ thật! Anh đang dồn tôi chính xác vào đúng điểm anh muốn tôi dẫm lên ngay giây phút anh bước qua cửa văn phòng tôi đấy. Tôi có thể không hợp tác với anh, hay anh sẽ hoàn toàn thôi việc, nhưng ngược lại nếu tôi vứt bỏ những lời buộc tội chống lại người đàn bà của anh, tôi…sẽ có anh ở vị trí…cố vấn đặc biệt-có thường xuyên không đấy?”
“Chúng ta sẽ tính toán sau,” Bret nói mềm mỏng.
Thở dài, Joshua chìa tay . “Xong,” ông nói, và Brett bắt tay ông kết thúc thoả thuận, trong khi gút mắc trong bụng anh giãn ra, khuây khoả.
Điện thoại kêu, và Tessa sững người một giây trước khi cô tắt vô tuyến, cái đồ vật cô đang nhìn chằm chằm vào mà không nhận ra cô đang xem gì, và đứng lên trả lời điện thoại. Mấy ngày vừa qua cô đã trả lời rất nhiều cuộc điện thoại của Silver và Sammy, trong khi Billie thường xuyên ghé lại thay vì gọi điện, nhưng cô vẫn không ngăn được cái rùng mình chạy dọc xương sống cô mỗi lần nghe tiếng chuông điện thoại reo. Sammy đã không gặp may mắn, cả trong việc tìm kiếm tên tài khoản hay thu thập thông tin có thể giúp anh tìm kiếm trên máy tính. Cả hai đều đi vào ngõ cụt, và thời gian còn lại cho cô rất ít. Bồi thẩm đoàn sẽ họp tuần tới.
Tiếng chuông reo không ngừng nhắc cô về cú điện thoại, và cô lắc đầu xua đi nỗi sợ hãi khủng khiếp đang đặt trên vai cô. Cô cầm ống nghe lên, chờ được nghe lại giọng Silver. Đã gần mười giờ đêm ở Tennessee, và Silver có lẽ đã chuẩn bị lên giường, nhưng bà luôn gọi Tessa trước khi đi ngủ.
“Hello.”
“Tessa. Brett đây.”
Cô nhảy dựng lên như phải lửa, và giật ống nghe khỏi tai. Cô không cần anh nói cô biết anh ta là ai. Cô không bao giờ quên cái giọng đó, rất trầm và khàn. Rùng mình, thở gấp, cô quăng ống nghe vào giá trước khi cô có thể nghe thêm điều gì khác. Trời ơi, Trời ơi, tại sao anh ta lại gọi lúc này? Cô đã sắp đặt mọi thứ trong vòng kiểm soát, cô sẽ không gục ngã lần nữa, nhưng chỉ đơn thuần giọng nói của anh ta đã làm tan vỡ sự phòng thủ mong manh của cô. Một âm thanh cao lanh lảnh tấn công tai cô khi đầu gối cô cứng ngắc, rồi ngã quỵ xuống sàn. Cuộn mình lại như quả bóng trên sàn, Tessa bắt đầu nức nở. Điện thoại lại đổ chuông nữa, nhưng cô chẳng thể trả lời, ngay cả khi cô dám.
Tất cả nỗi đau của việc bị phản bội, của tình yêu trao đi và bị rẻ rúng, bùng lên trong cô thành những tiếng nức nở làm cả người cô run rẩy và cô cảm thấy như chúng đang xé toang ngực cô, cắt nát họng cô. Cô sẽ gào lên đau đớn nếu cô có khả năng hít thở, nhưng tất cả cô có thể làm là nằm co lại trên sàn.
Cô khóc cho đến khi cô nghĩ mình không còn có thể khóc thêm được nữa, cho đến khi họng cô đau buốt và bỏng rát, niêm mạc sưng lên vì làm việc quá sức, nhưng nước mắt vẫn tuôn rơi trên mặt cô. Ít nhất thì cô cũng có thể đứng lên được, và lò dò bước vào phòng tắm, cúi gập xuống như một cụ già, tay cô vịn vào tường để đứng vững. Rồi cô hắt nước lạnh lên mặt, thở hổn hển vì giật mình, nhưngg cái lạnh đột ngột trả lại sự kiềm chế cho cô. Cô nắm chặt hai bên thành bồn rửa mặt, run bắn lên với nỗ lực làm mình thôi khóc, nhưng cuối cùng cô cũng làm được và chậm chạp thẳng người dậy. Khuôn mặt cô phản chiếu trong gương làm cô hổn hển lần nữa; mặt cô đỏ dừ và nhem nhuốc, mắt cô sưng mọng, gần như bị nhoà đi vì nước mắt. Nhìn chằm chằm vào mặt mình, vào cặp mắt ám ảnh trống rỗng, cô tự hỏi đến bao giờ cô mới có khả năng quên anh, và có lúc nào đó cô thôi không còn cảm nhận nỗi đau bởi sự nhận biết anh sẽ chẳng bao giờ yêu cô hết.
Cô uống vài hụm nước, và suýt nghẹn khi dòng chất lỏng chảy qua cổ họng rát buốt đáng nguyền rủa của cô. Tại sao anh gội điện thoại? Để cho hả hê à? Chẳng lễ anh hạ nhục cô như thế chưa đủ sao?
Điện thoại lại đổ chuông nữa. Tuyệt vọng Tessa chạy vra phòng ngoài và rút đầu cắm, nhưng cái im lặng đột ngột cúng làm cô kích động gần bằng tiếng ồn của chuông điện thoại. Cô cắn môi. Có lẽ đó là Silver, hay Sammy, nhưng cũng chẳng có gì quan trọng. Cô đơn giản không thể chịu rủi ro phải nghe Brett gọilại. Cô không thể chịu được điều đó; cô không thể chịu đựng thêm một chút nào nữa.
Đó thật sự là một đêm mất ngủ dài dằng dặc. Sự căng thẳng mệt mỏi của nó hằn lên gương mặt cô sáng hôm sau. Họng cô đã bớt sưng, nhưng mặt cô chẳng có chút sắc khi nào , và mắt cô thâm quầng. Việc đầu tiên cô phải làm là gọi điện thoại cho Silver và cam đoan một lần nữa với bà là cô hoàn toàn ổn, mặc dù Tessa cảm thấy như chẳng có gì có thể trên đời có thể trở lại đúng như cũ. Cô cắm lại điện thoại và bấm số, nhưng khi Silver trả lời điện thoại ngay hồi chuông đầu tiên, như thể bà đã và đang lo âu chờ đợi, Tessa thấy rằng cô chẳng thể nói gì.
“Hello? Hello?” Silver nói điên cuồng.
Với một nỗ lực, Tessa hắng giọng, cau mày vì đau. “Dì Siver,” cô rền rĩ.
“Tessa? Cháu đấy phải không? Có việc gì vậy?”
Một lần nữa Tessa thử cất giọng, nhưng không có âm thanh nào thoát ra. Nuốt vào lần nữa, cô xoay xở nói được, “Đau họng.”
“Ôi, khổ thân cháu tôi, Dì cũng đoán thế! Cháu đã đến bác sỹ chưa? Đêm qua cháu không trả lời điện thoại, và dì đã gần mất trí vì lo. Cháu bị ốm từ lúc nào?”
“Đêm qua.” Mỗi từ nói ra lại dễ dàng hơn một chút, nhưng giọng cô hoàn toàn vẫn không quen thuộc với cô, ồm ộp như ếch kêu và chỉ có thể vừa nghe vừa đoán. Sẽ chỉ làm Silver lo lắng thêm nếu kể cho bà nghe chuyện gì đã xảy ra, nên Tessa để bà nghĩ cô ở trong tâm trạng tồi tệ vì cổ họng cô bị đau. Khi còn là một đứa trẻ, cô vẫn thường hay bị đau họng và bị bệnh viêm thanh quản nên Silver sẽ không cho thế là không bình thưòng.
“Ờ, chú ý giữ gìn chăm sóc mình nhé, nghe không? Dì sẽ không gọi cháu trong lúc cháu không thể nói thành tiếng đâu, cháu yêu, nên hãy gọi dì khi cháu cảm thấy khá hơn nhé. Và nếu cháu chưa đến bác sỹ, thì hãy đi ngay hôm nay. Hứa với dì đi.”
Tessa rền rĩ một tiếng mà Silver coi đó là một lời hứa. Họ gác máy, và cô lại rút phích cắm điện thoại. Trong trường hợp này, cô sẽ phải chấp nhận bị rút điện thoại cả tháng. Nếu có gì thực sự quan trọng, cô nghĩ, bị tác động bởi nhận thức rằng trừ khi Sammy có thể mang lại điều kỳ diệu, cô sẽ không cần đến điện thoại một thời gian dài. Cô nên cắt luôn nó đi cho tiện, để tiết kiệm được nhiều tiền hết mức có thể.
Tự ép mình phải làm một việc gì đó, cô đi tắm và gội đầu, nấn ná trong làn hơi nước ấm áp trong một nỗ lực làm dịu cổ họng cô cho đến khi nước bớt nóng. Quá bơ phờ để bỏ công vào mái tóc, cô đơn giản chỉ lau khô và chải để khi khô tóc sẽ xoã trên vai. Khi đã mặc đồ xong, cô rót nước cam lạnh và uống thay cho bữa sáng, hy vọng cái lạnh sẽ làm giảm bớt cái đau trong cổ họng cô, khi hơi nước nóng chẳng có tác dụng gì.
Đã gần trưa khi có ai đó gọi chuông cửa cô, rồi bắt đầu gõ mạnh ngoài cửa. Tessa tê liệt, nước mắt lại long lanh trên mắt cô. Chẳng có cách nào để không trả lời cả.
“Cô Conway! Cô có ở nhà không? Calvin Stine đây. Tôi cần nói chuyện với cô ngay lập tức.”
Lông mày cô nhíu lại. Tại sao anh ta có vẻ gấp gáp thế? Cái gì đã xảy ra? Có việc gì liên quan tới cuộc gọi của Brett đêm qua à? Cô vội vã ra cửa, lóng ngóng với cái khoá và xích an toàn cho đến khi cô có thể tháo chúng và mở rộng cửa. Calvin Stine bước vào phòng, ăn mặc lịch sự trong bộ vét xanh sẫm, đôi lông mày rậm của anh ta cau cau phía trên cặp mắt xám bình tĩnh, sắc sảo.
Cô đóng cửa và dối mặt với anh ta, hai bàn tay cô xiết lấy nhau phía trước bụng, khuôn mặt nhợt nhạt của cô lo âu. Mắt cô nhìn anh ta dò hỏi.
“Cô đi thay đồ đi, thật nhanh lên đấy,” anh ta hướng dẫn. “Tôi đã cố gọi cô cả sáng nay, nhưng điện thoại của cô hiển nhiên đã bị hỏng. Viên trợ tá chưởng lý quận đã gọi tôi hẹn gặp hai chúng ta ở văn phòng ông ta trong một tiếng rưỡi nữa.”
Cô đứng sững một chỗ, cảm giác như một con thú nhỏ bị săn đuổi. “Làm ơn nhanh lên,” anh ta nói cáu kỉnh. “Sáng nay giao thông thật khủng khiếp. Chúng ta chắc phải mất cả tiếng đồng hồ mới tới đấy được. Tiện thể , cô đã báo hỏng điện thoại chưa?”
Tessa lắc đầu , và chậm chạp đi tới máy điện thoại. Nâng sợi dây lên, cô chỉ cho anh ta thấy điện thoại đã bị rút dây nối. Nếu anh ta đã cáu kỉnh lúc trước, thì lúc này anh ta hoàn toàn giận điên lên.
“Như thế là không thông minh đâu, Cô Conway. Tôi sẽ không phải mất công tới đây nếu tôi có thể nói chuyện với cô trên điện thoại.’
Imlặng, cô vào trong phòng ngủ và đóng cửa. Cô mặc một cách máy móc một bộ lanh trắng với một cái váy mỏng và một cái áo khoác ngắn thanh lịch. Có lẽ trắng không phải là lựa chọn khôn ngoan nhất, nó làm cho cô có vẻ tái nhợt, nhưng cô không cảm thấy cần thiết phải mất thêm công sức để thay đổi sang bộ khác thích hợp hơn. Sau khi một hồi cố gắng trang điểm thật nhanh, cô nhìn cái kết quả loè loẹt trong gương rồi túm một cái khăn giấy và lau gần hết chúng đi. Cô quá nhợt nhạt để nhìn giống một cái gì khác ngoài một bộ mặt hề sặc sỡ nếu cô trang điểm đầy đủ. Tóc cô vẫn còn ẩm, và vì thiếu thời gian nên cô sẽ chẳng thể làm gì kiểu cách nên cô xoắn nó lại thành một búi và ghim chặt trên đầu. Hai mươi phút sau lúc cô vào phòng ngủ, cô bước ra, mặt cô đờ đẫn , và ví kẹp chặt dưới cánh tay. Dù có gì xảy ra cũng chẳng quan trọng, cô sẽ không bị sụp đổ lần nữa. Cô sẽ không cho họ được hài lòng. Trong suy nghĩ của cô lúc này, “họ” là tất cả mọi người trừ Silver, Billie và Sammy, và “họ” còn bao gồm cả luật sư của chính cô.
Anh ta nhìn đồng hồ ở cổ tay. “Cô nhanh đấy.” Rồi anh ta trách cứ nhìn bộ mặt nhợt nhạt, vô hồn của cô. “Đừng sợ hãi quá. Chỉ là một buổi gặp mặt thôi mà.”
“Cô gật đầu chậm rãi, và ngay lập tức anh ta nhận ra cô đã không nói một lời nào kể từ khi anh ta bước vào phòng. Anh ta lại cau mặt nữa. “Cô Conway, cô có ổn không?”
“Ổn,” cô nói, cố gắng vượt qua đau đớn thốt ra một từ. “Tôi hoàn toàn ổn.”
“Cô ốm à?”
“Không,” Cô bước ngang qua anh. “Tôi sẽ tự lái xe tôi nhé, để anh đỡ phải đưa tôi về.”
Anh ta cau mặt trước giọng nói khàn khàn, rất khó nghe rõ của cô. “Không, chúng ta có thể sẽ bị lạc nhau trong đám xe cộ trên đường. Cô đã uống thuốc gì để chữa họng của cô chưa?”
Tại sao anh ta lại quá quan tâm đến họng cô như thế? Cô không mất công trả lời, và anh ta theo sau cô ra khỏi căn hộ, khoá cửa lại đằng sau anh ta. Anh ta nắm cổ tay cô, những ngón tay của anh ta dịu dàng một cách không hợp lý khi anh ta dẫn cô tới xe anh và mở cửa cho cô.
“Viên trợ lý Chưởng lý quận tên là Owen McCary,” anh ta nói với cô trên đường. “Tôi khá lạc quan về cuộc gặp gỡ này. Tôi nghĩ họ sẽ đưa ra đề nghị để chấp nhận một thương lượng về lời biện hộ của bị cáo. Hoàn toàn có thể xem một phiên toà là không cần thiết, cô sẽ được hưởng án treo và chịu một thời gian quản thúc.”
Thế được cho là sẽ làm cô run lên cảm động? Tessa nhìn ra ngoài cửa sổ, cảm thấy lạnh giá và xa lạ, hơi mất phương hướng. Cô hoàn toàn không để ý tới cách nhìn lo lắng bất đắc dĩ mà Calvin Stine thỉnh thoảng liếc về phía cô, cái nhìn khó xử trong mắt anh ta.
Giao thông ở trong tình trạng hỗn độn, lộn xộn đúng như anh ta nói, nhưng họ mất ít hơn 5 phút so với dự tính để thoát ra. Thêm năm phút nữa để rẽ vào đường vào văn phòng chưởng lý quận, nơi một người đàn ông trẻ lịch thiệp đưa họ vào một văn phòng riêng chật chội. Ngay khi Calvin dẫn cô vào văn phòng với bàn tay anh ta đặt ở hõm lưng cô, Tessa nhìn thấy bộ mặt kiềm chế, tối tăm của Brett, và tâm trí cô trở nên mờ mịt, trống rỗng. Cô không nhận ra mình bị ấn xuống ghế, hay cái vỗ nhẹ an ủi của Calvin trên bàn tay giá lạnh của cô.
Sự trống rỗng kỳ diệu, đầy che chở không tồn tại lâu. Những giọng nói xâm nhập vào ý thức cô khi mọi người bắt đầu giới thiệu với nhau, và cô chậm chạp nhìn quanh văn phòng trong một nỗ lực định hướng cho chính mình, nhưng cô rất cẩn thận không nhìn về phía Brett. Evan Brady cũng ở đó, tất nhiên, năng lực trí óc của anh ta thực tế bắt đầu hoạt động tích cực. Owen McCary, trợ tá chưởng lý quận, ngồi sau bàn ông ta nhìn hệt như đúc khuôn từ một mẫu người California tóc vàng điển hình, ngoại trừ vẻ từng trải trong ánh mắt ông ta. Ngoài ra ở trong phòng còn một người nữa, một người đàn ông cao, tóc bạc, và ông ta được giới thiệu là Benjamin Stiefel, một luật sư của Carter-Marshal.
Cô có thể cảm thấy sức áp đảo của mắt Brett nung nóng cô, cảm nhận được anh mong muốn cô nhìn vào anh, và cô càng thu mình lại hơn. Cô tự khoá bản thân trong những ý thức của mình, chìm sâu trong những ý nghĩ mang cô đi xa khỏi cuộc gặp mặt này. Để Calvin đi mà giải quyết. Đấy là lý do mà cô thuê anh ta.
Ngay giây phút cô bước vào trong phòng, anh thấy mình thở thật khó khăn, đến gần như không thể. Cô quá nhợt nhạt, nét mặt cô bất động, và cô thậm chí nhìn còn mong manh hơn là anh nhớ. Cái miệng rộng, hay nói cười tươi tắn tỉnh của cô giờ lặng lẽ. Lúc này chẳng tìm thấy đâu nụ cười đáng yêu, lôi cuốn làm miệng cô cong cong, mặc dù tất nhiên anh không mong cô sẽ mỉm cười, nhưng không phải thế này. Anh đã chờ đợi cô sử dụng hết mức sức quyến rũ của mình, trò đùa giỡn của hàng mi chớp chớp trên đôi mắt sáng của cô làm nguôi ngoai nỗi tức giận trong lòng anh, nhưng thay vì vậy, cô ngồi như một bức tượng bằng đá thanh nhã, không hề nhìn vào anh, cho dù là anh mong muốn dữ dội cô sẽ làm vậy. Anh muốn mắt cô gặp mắt anh. Anh muốn khẳng định chắc chắn với cô mọi việc sẽ được xử lý ổn thoả.
Cô đã treo máy không nghe anh đêm qua, và mặc dù anh muốn lắc cho cô rụng răng vì thế, anh cảm nhận được anh hiểu cô cảm thấy thế nào. Cô đã không biết rằng anh đang đưa cho cô tự do.
Cô đang nghĩ cái quái gì vậy? Nét mắt cô luôn thật biểu cảm, thật sống động, nhưng bây giờ trông như cô đang đeo một cái mặt nạ vậy. Tại sao cô không nhìn vào anh? Khi cô nghe thấy lời đề nghị, cô có khóc không? Anh không thể chịu đựng được ý tưởng thấy cô khóc, thậm chí là vì khuây khoả. Anh sẽ đưa cô ra khỏi đây, tới một chỗ mà họ có thể ở một mình với nhau, rồi anh sẽ lau khô nước mắt cho cô, và bắt đầu quá trình gắn kết lại mối quan hệ của hai người. Nếu cô chỉ nhìn vào anh một chút.
“Cô Conway. Tessa,” Calvin Stine nói nhẹ nhàng, lôi kéo sự tập trung của cô vào anh ta. Ánh nhìn của cô quay sang anh ta ảm đạm, chờ anh ta nói cho cô hay tại sao anh lại kéo cô ra khỏi cái kén che chở của ý thức cô.
Anh ta cầm tay cô, ôm nó trong cả hai tay anh ta để làm ấm những ngón tay lạnh giá của cô. “Ông Rutland đã đề xuất, với sự đồng ý của văn phòng Chưởng lý quận, rằng lời buộc tội chống lại cô sẽ bị huỷ bỏ nếu cô đồng ý ký vào bản nhận tội, và trả lại khoản tiền đã bị lấy mất.” Anh ta nói dịu dàng, quá dịu dàng đến nỗi chỉ có mình cô có thể nghe tiếng anh ta. Những người khác trong phòng sẽ nghĩ là họ đang hội ý, chứ không phải anh ta đang diễn giải cái gì đó đáng lẽ cô phải tự mình nghe được. Nhưng đôi mắt xám của Calvin vẫn dịu dàng khi chúng lướt khắp khuôn mặt cô. “Tessa, cô có hiểu không?”
“Có, tôi hiểu,” cô thì thầm.
Có một nét gì choáng váng, ám ảnh trong mắt cô , và theo bản năng, anh ta chuyển tới đứng trước mặt cô, che cô khỏi cái nhìn của những người khác trong phòng. “Tôi khuyên cô nên chấp nhận lời đề nghị của họ,” anh ta thì thầm khẩn thiết. “Cô chịu đựng như thế đủ rồi. Tôi không thể nói cô hay sẽ rủi ro thế nào nếu phải ra trước toà.”
Giọng nói kiềm chế của cô hầu như không nghe được. “Anh không nghĩ tôi có một chút cơ hội nào được tuyên bố trắng án à?”
“Tôi e là chỉ có một cơ hội rất rất nhỏ, vì những chứng cứ rất chắc chắn. Đừng bỏ lỡ cơ hội này. Cô không thể sống nổi trong tù đâu,” anh ta nói giận dữ.
Tại sao anh ta lại tức giận? Anh ta đã không tin cô vô tội, không tin ngay từ đầu. Nhưng dưới con mắt luật pháp, thậm chí kẻ phạm tội cũng được quyền có người đại diện hợp pháp, và đó là cái mà anh ta đang cung cấp cho cô lúc này. Anh ta đang cố gắng đưa cho cô lời khuyên tốt nhất mà anh có thể có.
Một hơi thở nhẹ thoát ra khỏi phổi cô trong lúc sự kiệt sức lan khắp chân tay cô. “Tôi sẽ phải ký bản nhận tội phải không? Một bản tự thú à?”
“Đấy là điều họ muốn, đúng vậy.”
Lúc này cô mới mỉm cười, một cử động chậm chạp của đôi môi tái nhợt. “Nhưng tôi không phạm tội.”
Một cái nhìn tuyệt vọng hiện trong mắt anh ta. “Đừng nghĩ đến nó, Tessa. Hãy nắm lấy cơ hội họ trao cho cô rồi biến mất đi với nó.”
“Tôi sẽ phải chạy trốn. Tôi chắc chắn sẽ không thể nhìn mặt mình trong gương vào các buổi sáng. Lòng tự trọng của tôi, thanh danh của tôi, là tất cả tôi còn giữ được, và tôi sẽ không còn giữ được chúng nữa nếu tôi ký vào một bản nhận tội không đúng sự thực. Nó sẽ là một hành động của kẻ hèn nhát.” Giọng cô vỡ ra vài lần, và âm thanh khàn khàn căng thẳng, nhưng cô cố nói lên ý nghĩ của cô.
“Trời đất, đây không phải là lúc cho lòng cao thượng!”
“Không, tôi không cao thượng chút nào hết. Tôi đang tuyệt vọng.” Cô xoay bàn tay cô trong tay anh ta cho tới khi cô nắm được hai tay anh ta, cố gắng làm anh ta hiểu cô. “Tôi sẽ không làm thế. Tôi xin lỗi, nhưng tôi không thể nhận cái gì tôi không làm.”
Anh ta kìm lại lời nguyền rủa đã sẵn sàng bật ra trên môi. Anh ta cũng nhợt nhạt và vã mồ hôi. Đằng sau anh,những người khác đang ngồi nhấp nhổm không yên, ngạc nhiên vì mấy câu hội ý quá lâu, vẻ nài nỉ khẩn thiết mà họ nghe loáng thoáng được qua giọng nói thì thào của Calvin. Tessa thả tay Calvin ra và đứng dậy. Mắt cô nhìn thẳng vào Owen McCary. Cô không dám nhìn nơi nào khác.
“Tôi từ chối chấp nhận lời đề nghị,” cô nói, gắng sức nói to đủ nghe. ‘Tôi không thừa nhận điều gì tôi không làm.”
Brett đứng bật dậy, thốt ra một lời nguyền rủa thô bạo. Tessa không nhìn vào anh, nhưng cô cảm nhận được anh đang bước thẳng tới chỗ cô, và trái tim cô như ngừng đập. Bám chặt vào cánh tay Calvin, cô bước qua mặt Brett như không hề có anh ở đó, hay anh là một kẻ vô hình .
Cánh cửa đóng lại sau lưng họ, và chỉ còn lại bầu không khí im lặng trong phòng, Evan khẽ chửi thề. Brett quay lại đối mặt với anh ta, mắt anh cháy bỏng một thứ tình cảm không thể nói rõ. Một cảm giác kinh hoàng cấu xé lòng anh. “Trời đất ơi, tôi đã làm gì cô ấy vậy?” anh nghẹn lời. “Cô ấy vô tội. Cô ấy không làm chuyện đó!”
Benjamin Stiefen thở dài. “Tôi chưa bao giờ nghĩ tới chuyện này.”
Thế là đã nói bớt đi rồi đấy, Brett nghĩ thù nghịch. Như một con thú hoang, anh quay lại Owen McCary. “Quẳng ngay lời buộc tội đi. Quẳng hết đi. Ngay lập tức.” Từng từ thoát khỏi miệng anh như những viên đạn.
McCary cũng run, nhưng ông ta vẫn nói. “Ông Rutland, chứng cứ chống lại cô ta rất thuyết phục_”
“Tôi biết chúng thuyết phục thế nào,” Brett ngắt lời sỗ sàng. “Tôi chính là người tìm ra chúng. Nhưng tôi đã không nhìn đủ xa. Tôi không phát hiện ra người đã dựng nên chúng nhằm làm Tessa phải chịu tội. Tôi đang rút lại lời buộc tội, ngay lúc này.”
Benjamin Stiefen cố xen vào một lời cảnh báo. “Brett, tôi không nghĩ Ông Carter sẽ chấp nhận_”
“Tôi không yêu cầu ông ấy phải chấp nhận. Tôi có quyền rút lại lời buộc tội, và tôi đang làm thế. Ông ta sẽ có kẻ trộm của ông ta, được thôi. Tôi sẽ dâng hắn cho Joshua Carter trên một cái đĩa bạc.”
Cặp mắt đen của Evan cũng tràn ngập nỗi giận dữ như Brett. “Ben, chúng ta suýt tống một người phụ nữ vô tội vào tù. Nó đã không đúng ngay từ đầu. Nó không phù hợp với con người của cô ấy. Chúng tôi sẽ thông báo cho Ông Carter biết chúng tôi vẫn đang tiếp tục công việc, và nếu ông ấy không muốn vậy,” _Evan nhún vai_ “cứ để ông ấy sa thải chúng tôi cũng được.”
Brett lồng lộn bước trong phòng như một con thú bị giam trong lồng, sức kiềm chế của anh bị phá huỷ hoàn toàn bởi những sự kiện vừa xảy ra. Không cần thiết phải suy nghĩ cho có logic, anh biết ngay khi cô từ chối lời đề nghị của anh vì cô vô tội. Bằng bản năng anh đã biết ngay, và không hề nghi ngờ. Anh đã dồn cô vào cơn hiểm nguy, làm cô đau đớn_anh cau mặt với ý nghĩ không biết anh đã làm cô tổn thương sâu sắc đến đâu. Chẳng trách gì cô đã không thể nhìn vào anh!
Anh sẵn sàng cho đi hết để kéo thời gian quay ngược lại, để xoá sạch cái tuần vừa qua khỏi ký ức của cô như nó không hề tồn tại. Mỗi bản năng che chở của nam nhi trong anh bị khuấy động, và xỉ nhục, vì anh đã gần như phá huỷ chính người mà anh yêu nhất trên đời. Anh phải tìm cho ra kẻ tham ô, để minh oan cho tên tuổi của Tessa trong tâm trí của mọi người cũng như trong lý lịch của cô. Đấy là sự bồi thường duy nhất mà anh có thể trao cho cô.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.