Thê Điều Lệnh

Chương 40:




Sau khi Khúc Thấm đi không lâu, Khúc Liễm tự mình chỉnh trang cho ổn, xem giờ, rồi mang thọ lễ dành cho Lạc lão phu nhân, đi về hướng Gia Thiện đường.
Vừa tới trước Gia Thiện đường, thì thấy mấy tỷ muội Lạc gia đúng lúc cũng đến, đương nhiên là các nàng ta cũng đến mừng thọ Lạc lão phu nhân, Khúc Liễm canh giờ vừa đúng.
- Lần nào Liễm muội muội cũng đến đúng lúc vậy nhỉ!
Lạc Lâm cười như không cười nói, ra vẻ nhìn thấu được nàng.
Khúc Liễm ngại ngùng nở nụ cười với nàng ta, không giải thích gì.
Ánh mắt Lạc Lâm tối hẳn đi.
Lạc Anh liếc ngang Lạc Lâm một cái, gọi Khúc Liễm:
- A Liễm, mau đến đây, chúng ta cùng đi mừng thọ tổ mẫu nào.
Khúc Liễm cười đi đến cạnh Lạc Anh, trước tiên là hành lễ với mấy tỷ muội Lạc gia, rồi mới trong lúc Lạc Anh sắp hết kiên nhẫn, đi cùng họ vào Gia Thiện đường.
Thời gian bấy giờ còn sớm, khách khứa còn chưa tới, đều là con cháu Lạc gia đến thỉnh an Lạc lão phu nhân. Các trưởng bối hành lễ mừng thọ Lạc lão phu nhân trước, mấy vị lão gia Lạc gia đều từ chối tất cả mọi việc, đặc biệt ở nhà, không đi đâu cả.
Đến khi Lạc đại gia hành lễ với Lạc lão phu nhân xong, thì đến phiên nhóm con cháu.
Khúc Liễm đi cùng mấy tỷ muội Lạc gia đi vào, trong số các tiểu cô nương ấy, vóc dáng của nàng bấy giờ còn chưa cao, bị Lạc Anh, Lạc Lâm, Lạc Diểu lớn tuổi hơn che lại, khiến nàng không quá nổi bật, lẫn trong nhóm tỷ muội. Không chỉ có thế,còn có thể ngăn ánh mắt của mấy vị thiếu gia Lạc gia.
Xưa nay loại sinh vật như biểu muội vốn khó làm, đặc biệt khi gia thế nàng không có gì nổi trội, mà lại còn là biểu muội có gương mặt họa thủy, cẩn thận vẫn hơn.
Trước hết là cháu đích tôn Lạc Thừa Tự dẫn nhóm thiếu gia Lạc phủ hàng cháu đến hành lễ dập đầu với Lạc lão phu nhân, dâng lên thọ lễ của họ. Lạc Thừa Tự là cháu cả đích tôn, thê tử là đích nữ phủ Xương Đức bá An thị, đứng hàng lớn nhất trong số các huynh đệ, đương nhiên hắn ta phải dẫn nhóm đệ đệ lên hành lễ.
Hôm nay Lạc lão phu nhân mặc bộ bối tử hoa văn tiên hạc màu xanh, trên đầu cài trang sức ngọc bích, cả người trông rất có tinh thần, dường như nếp nhăn trên mặt cũng ít đi nhiều, nét mặt tỏa sáng, chính là cái gọi là người mà có việc vui thì tinh thần cũng thoải mái.
Bà nhìn cháu trai trưởng dẫn đệ đệ lên dập đầu với mình, gương mặt tràn ngập yêu thương, đến khi nhận được một chuỗi phật châu gỗ tử đàn mười tám hạt do cháu trai trưởng tự mình khắc, thì lại cười tươi hơn.
- Cháu có tâm rồi, tổ mẫu rất vui, nhưng cũng đừng vì chuyện này mà khiến mình mệt mỏi đấy.
Lạc Thừa Tự lại cười nói:
- Đây chỉ là một chút hiếu tâm của cháu, không đáng là bao, tổ mẫu thích thì tốt quá.
- Thích, thích, đều thích hết!
Mấy vị huynh đệ khác cùng lên hành lễ với lão phu nhân cùng Lạc Thừa Tự đều ngoài mặt tươi cười, chỉ là nhìn thấy biểu hiện của Lạc Thừa Tự, ánh mắt lộ ra tâm tư khác.
Lạc Thừa Phong đứng sau huynh trưởng hơi không chuyên tâm, khóe mắt vẫn hướng về bọn tỷ muội bên kia, chỉ tiếc người muốn thấy lại không thấy được, trong lòng hết sức thất vọng. Mãi đến khi theo huynh trưởng lui sang một bên, khi đến lượt bọn tỷ muội lên hành lễ với tổ mẫu, mới thấy rõ Khúc Liễm đứng phía sau muội muội Lạc Anh.
Hôm nay nàng mặc một bộ bối tử trăm bướm vờn hoa màu hồng phấn, tóc búi kiểu song loa kế, một chuỗi hoa đinh hương màu nhạt quấn quanh búi tóc đen như mun, âm thầm tỏa ra sự đáng yêu thanh tao của tiểu cô nương, dù không thấy rõ thần sắc trên gương mặt nhỏ nhắn kia, nhưng độ cong duyên dáng ấy vẫn dễ dàng đánh bại bọn tỷ muội chung quanh.
Lạc Thừa Phong nhìn đến ngẩn ngơ.
Từ sáng sớm hôm nay Khúc Thấm và Lạc Cận đã đi theo hầu hạ lão phu nhân, hai người một người diễm lệ kín đáo, một người đoan trang ung dung, một trái một phải bầu bạn Lạc lão phu nhân. Các cô đứng cạnh Lạc lão phu nhân, vị trí khá cao, đồng thời đễ dàng nhìn thấy dáng vẻ của mọi người trong phòng.
Lạc Cận thích cảnh tượng thế này, trong lòng hơi vênh váo, cũng biết cả ngày hôm nay tổ mẫu dẫn nàng ta và Khúc Thấm theo cạnh, dụng ý hết sức rõ ràng. Thế nên, hôm nay nàng ta muốn lưu lại ấn tượng tốt cho các khách khứa, chuyện này có quan hệ đến tương lai của nàng ta, chắc dựa trên thân phận đích nữ Hầu phủ này, dù sao cũng tốt hơn nhiều so với biểu tiểu thư đến tìm nơi nương tựa như Khúc Thấm.
Trên mặt Khúc Thấm cười đến là đoan trang, dường như trong mắt cũng chứa ý cười kín đáo, nhất cử nhất động, hoàn mỹ tự nhiên.
Trải qua kiếp trước khiến cô hiểu được rằng, khi một người cần ngụy trang, tốt nhất là ngay cả ánh mắt cũng ngụy trang hoàn toàn, khiến người khác không thể xem thấu nội tâm của mình, phát hiện sơ hở, vậy cũng không ai đoán được suy nghĩ của mình, kế tiếp có thể xây dựng nên một bề ngoài giả dối, rồi đạt được mục đích mình muốn.
Bấy giờ, cô nhìn người Lạc phủ tập trung đầy cả phòng, trong lòng chỉ có sự lạnh lẽo.
Ánh mắt của cô dừng lại trên nhóm thiếu gia Lạc phủ, đương nhiên phát hiện ánh mắt Lạc Thừa Phong nhìn muội muội, ngoài Lạc Thừa Phong ra, còn có một người,... Lạc Thừa Chính.
Ánh mắt của cô lạnh lùng hơn, rồi không để ý nữa mà cúi đầu.
Khúc Liễm đem ngạch khăn mình tự tay thêu dâng lên Lạc lão phu nhân, Lạc lão phu nhân tươi cười nhận lấy, khen ngợi một câu, rồi giao cho nha hoàn đứng cạnh.
Khúc Liễm ra vẻ ngoan ngoãn cụp mặt lui sang một bên, nàng biết Lạc lão phu nhân sẽ không liếc thêm lấy một lần, thế nhưng ngay cả là thế, nàng vẫn thêu bằng cả tấm lòng, hơn nữa còn thêu đẹp hơn mấy tỷ muội Lạc gia khác. Không thẹn với lương tâm là được, chuyện này cũng không khiến nàng khổ sở gì mấy, sớm đã quen rồi.
Khi ngẩng đầu, thấy tỷ tỷ mỉm cười với mình, trong mắt có vẻ lo lắng, nàng cũng nở nụ cười ngọt ngào với tỷ ấy.
Nàng biết tỷ tỷ sợ hành động của Lạc lão phu nhân khiến nàng đau lòng, nhưng tim Khúc Liễm cũng đâu phải làm bằng thủy tinh, sao có thể thương tâm chỉ vì loại việc nhỏ nhặt thế này chứ?
Mừng thọ xong, khách cũng đã đến cửa, mọi người bèn tan ra, đều tự đi tìm chuyện mà làm, cả Lạc phủ nhộn nhịp hẳn lên.
Khúc Liễm cũng theo bọn tỷ muội Lạc phủ đi ra, nhìn cũng không thèm nhìn Lạc Thừa Phong liên tiếp trông về bên này một cái, thế nhưng Khúc Thấm và Lạc Cận bị Lạc lão phu nhân giữ lại không cho ra ngoài, để kế tiếp khi các phu nhân đến chúc thọ Lạc lão phu nhân, sẽ nhìn thấy hai người họ trước.
Đây là cách ra mắt nổi bật nhất, chỉ cần Khúc Thấm và Lạc Cận thể hiện tốt, thì qua hôm nay, sẽ nhanh chóng có tin hôn sự của hai người họ.
- Còn một lúc nữa mới khai tiệc đó, A Liễm, chúng ta đi đâu chơi mới tốt đây?
Lạc Anh vui vẻ hỏi.
Vì hôm nay là sinh nhật Lạc lão phu nhân, nên các cô nương cũng được thư giãn một ngày, không cần đi học, tất cả mọi người ai cũng vui mừng.
Khúc Liễm không đánh liều đề nghị, mà âm thầm đưa mắt nhìn mấy vị tỷ muội Lạc gia xung quanh, đặc biệt là Lạc Lâm và Lạc Diểu, đều là một vẻ mất hồn - dĩ nhiên, bình thường Lạc Diểu cũng thật thà, nhìn không có gì lạ, nhưng Khúc Liễm quan sát tỉ mỉ, sao lại không nhìn ra.
Trong lòng Khúc Liễm hơi buồn bực.
- Vẫn là quên đi, chúng ta không thể đi quá xa, nếu tổ mẫu tìm chúng ta, mà lại không tìm thấy, thì rất thất lễ.
Lạc Anh bỗng dưng nói.
Khúc Liễm thấy trên mặt bọn Lạc Lâm ra vẻ tán thành, trong lòng vừa động, bỗng hiểu được.
E là các nàng ta đều biết rằng, hôm nay đến chúc thọ Lạc lão phu nhân có thế tử Trữ vương tuổi còn trẻ trong các gia đình huân quý ở kinh thành, nên đều muốn gặp đấy. Khúc Liễm không rõ tâm tư của bọn Lạc Lâm, nhưng Khúc Liễm biết mong muốn gặp Kỉ Lẫm của Lạc Anh, cô nương này một mực cho là không biết hôm nay Kỉ Lẫm có đến không, sợ mình bỏ lỡ đi.
Nàng có cần tìm cớ tránh đi không nhỉ? Bảo là thân thể không khỏe, về phòng nghỉ tạm, rồi chờ mẫu thân đến, lại tìm cơ hội cho người dẫn nương đến, đỡ cho đến khi ấy bà mất tự nhiên trong số các phu nhân.
Nữ nhân mà, mỗi tháng đều có mấy ngày không thoải mái, tất cả mọi người sẽ thông cảm thôi ~=v=
Đang định mở lời, thì thấy ai như là Hồng Nhị đứng trong hành lang gấp khúc nhìn ra, Khúc Liễm tức khắc im lặng.
Hóa ra tỷ tỷ sợ hôm nay mình đánh bài chuồn, nên ngay cả Hồng Nhị cũng đặc biệt phái đến giám sát nàng sao?
Nếu nàng dám bảo mình không khỏe, tỷ tỷ lập tức truy sát đến đây, sau khi biết nàng không sao, sẽ trực tiếp lại tha nàng tới cho bằng được, hơn nữa nói không chừng còn phải chịu cơn giận của tỷ ấy.
Sau khi các tiểu thư Lạc gia thống nhất ý kiến, mọi người bèn tìm chỗ, cùng ngồi xuống uống trà tán gẫu, thật ra là thầm đón khách khứa đến.
Sau khi tiếp khách đến, các tiểu cô nương các phủ huân quý theo trưởng bối đến được dẫn đến chơi cùng bọn nàng.
Trong lúc Khúc Liễm hòa nhập trong nhóm các cô nương, cảnh Lạc phủ rất bận.
Lạc đại phu nhân dẫn vợ con trai cả là An thị đón tiếp nữ quyến các nhà, vội đến mức chân không chạm đất, tuy còn có mấy vị phu nhân Lạc phủ cùng hỗ trợ, nhưng ngặt nỗi quan hệ thông gia bằng hữu của Lạc phủ quá nhiều, khiến họ bận như con quay.
Trong lúc Lạc đại phu nhân đang trò chuyện với phu nhân Xương Đức bá bên nhà mẹ, thì thấy vẻ mặt vợ con trai cả lo lắng vội chạy đến, bộ dáng lỗ mãng thất lễ kia khiến trong lòng bà không vui, nhưng ngại phu nhân Xương Đức bá còn ở đây, quát lớn cũng không hay, đành cười nói:
- Con cái đứa này, có chuyện gì từ từ nói, đừng vội.
Lạc đại thiếu phu nhân bây giờ sao mà không gấp được, nàng ta bất chấp thể diện mẹ chồng, vội nói:
- Nương, đại trưởng công chúa Thục Nghi đến.
Lạc đại phu nhân lập tức tròn mắt, không thể tin được hỏi lại:
- Con nói ai?
- Đại trưởng công chúa Thục Nghi.
Lạc đại thiếu phu nhân nhấn mạnh, rất thông cảm với biểu hiện của mẹ chồng, vừa rồi nàng ta nghe hạ nhân báo lại, chính mình cũng lắp bắp kinh hãi, bèn hoang mang rối loạn vội chạy đến tìm mẹ chồng.
Phủ Bình Dương hầu tuy có thế lực, nhưng kém xa phủ Trấn quốc công, năm đó Trấn lão quốc công tay cầm binh quyền, lập chiến công hiển hách nơi biên cương, ngay cả Hoàng thượng cũng một mực kính trọng, nếu không vì Trấn lão quốc công chết trận, e là cảnh tượng phủ Trấn quốc công bây giờ còn không biết đến mức nào đâu. Mà đại trưởng công chúa Thục Nghi là cô ruột của đương kim Hoàng thượng, lại là trưởng bối duy nhất còn sống trên đời của Hoàng thượng, Hoàng thượng vô cùng tôn kính.
Từ sau khi Trấn lão quốc công chết trận, đại trưởng công chúa Thục Nghi thủ tiết, bèn không thường ra ngoài, nhà bình thường làm yến hội, hoặc việc hiếu hỉ gì, rất ít khi mời được bà. Tuy Lạc đại phu nhân đã từng bàn bạc danh sách khách đến hôm nay, trong lòng cũng trông rể hiền thế tử phủ Trấn quốc công sắp tới tuổi nghị thân mà thèm, nhưng biết chỉ cần đại trưởng công chúa Thục Nghi không dễ dàng ra ngoài, không mở lời, thì làm sao cũng uổng công.
Bà hết sức vừa ý thế tử phủ Trấn quốc công Kỉ Lẫm, vẫn cảm thấy cậu ta vô cùng xứng đôi với con gái nhỏ Lạc Anh, lại bất hạnh không có cơ hội giao thiệp với phủ Trấn quốc công, giờ đại trưởng công chúa Thục Nghi vẫn luôn đóng cửa không ra ngoài đến, làm tinh thần Lạc đại phu nhân rung động.
Lập tức Lạc đại phu nhân cáo từ phu nhân phủ Xương Đức bá, sai nha hoàn báo cho lão phu nhân một tiếng, liền vội vàng cùng vợ con trai cả ra cổng nghênh đón, vừa đi vừa hỏi:
- Lão nhân gia bà tới một mình à?
Lạc đại thiếu phu nhân nói:
- Hình như không phải, thế tử Trấn quốc công đến cùng lão nhân gia nữa.
Hai mắt Lạc đại phu nhân sáng rực, điều chỉnh trái tim đang run rẩy.
Phủ Trấn quốc công luôn hành động khiêm tốn, không chỉ đại trưởng công chúa Thục Nghi đóng cửa không ra ngoài, ngay cả phu nhân Trấn quốc công cũng cực ít khi đi đâu, mà thế tử Trấn quốc công cũng hiếm lần lộ diện trong giới huân quý. Chẳng qua tuy ít, nhưng không phải không có, phàm là ai đã gặp qua thế tử Trấn quốc công, cũng sẽ không thể không thừa nhận đứa trẻ này có diện mạo đẹp, khí chất tốt, tính tình cũng tốt, thậm chí còn khá được Hoàng thượng coi trọng, đừng xem hiện tại cậu ta ở nhà nhàn nhã đọc sách, nhưng Hoàng thượng đã từng nói, chờ cậu ta lớn thêm vài tuổi, sẽ ban thưởng chức quan cho cậu ta, dù cậu ta có muốn vào Vũ Lâm quân, hay là nơi khác, cũng đều không tệ.
Đây quả thực là người rể hiền hoàn hảo đáng chọn mà! Sao có thể khiến những nhà có con gái cỡ tuổi cậu ta không động tâm chứ?
Giờ Kỉ Lẫm mười bốn tuổi, qua một hai năm nữa là có thể cưới vợ, đại trưởng công chúa Thục Nghi phá lệ đến đây, ý tứ không cần nói cũng biết, đúng là đến xem cháu dâu cho cháu trai mình yêu thương đấy.
Lạc đại phu nhân tràn đầy nhiệt huyết trong phút chốc, nghĩ nghĩ vẫn lo lắng, nói với Lạc đại thiếu phu nhân:
- Con sai người đi giám sát Anh nhi, đừng để nó nhảy loạn lên, bảo con bé học tập Liễm nha đầu nhiều vào, cô nương phải dịu dàng mới phải.
Lạc đại thiếu phu nhân biết ý định của mẹ chồng, e là muốn để em chồng tranh thủ ấn tượng tốt với đại trưởng công chúa Thục Nghi đấy, nhân tiện có thể thúc đẩy chuyện vui giữa hai nhà. Trong lòng nàng ta nghĩ tính tình em chồng được nuông chiều quá, không chừng khiến đại trưởng công chúa Thục Nghi chán ghét, nhưng ngoài mặt tươi cười thưa vâng.
Hai người nhanh chóng ra cổng, đúng lúc thấy một thiếu niên mặc cẩm bào ám văn đoàn hoa màu tím nhạt đỡ đại trưởng công chúa Thục Nghi xuống xe.
Tuy lần trước gặp đại trưởng công chúa Thục Nghi đã cách đây ba năm, nhưng Lạc đại phu nhân liếc mắt đã nhận ra, khí thế trong tôn quý có kiên cường nghiêm nghị thế này trên người đại trưởng công chúa Thục Nghi, chỉ một ánh mắt cũng đạt đến mức khiến bắp chân người khác phát run trước khí thế của mình, không lão phu nhân nào trong kinh thành này có thể làm đến trình độ này.
Có thể nói, đại trưởng công chúa Thục Nghi là một lão phu nhân vô cùng mạnh mẽ đáng sợ, khí thế mức này, ít ai có thể duy trì vẻ mặt bình thường trước mặt bà.
Mà đại trưởng công chúa Thục Nghi là người khí thế dường ấy, càng khiến thiếu niên bên cạnh bà thêm phần nhã nhặn ôn hòa, như ánh nắng tháng ba ấm áp, đẹp đẽ mà không phàm tục, cũng không vì khí thế của đại trưởng công chúa Thục Nghi mà khiến cậu ta lu mờ đi chút nào, ngược lại càng khiến người khác vui lòng kết thân với cậu.
Tuy Lạc đại phu nhân rất vui mừng vì đại trưởng công chúa Thục Nghi đến, nhưng khi nhìn thấy người thật, trong lòng hồi hộp, cố gượng gương mặt tươi cười tiến lên hành lễ.
- Không biết lão nhân gia ngài đến, thật khiến chúng con kinh hỉ một phen mà, nếu mẫu thân mà biết, không biết sẽ vui đến mức nào đâu.
Lạc đại phu nhân nịnh hót, lại khen ngợi thiếu niên đang đỡ đại trưởng công chúa Thục Nghi:
- Đây là thế tử Trấn quốc công sao? Không ngờ đảo mắt đã lớn thế này rồi, diện mạo càng lớn càng giống Trấn lão quốc công, ngài thật có phúc khí...
Đại trưởng công chúa Thục Nghi thản nhiên cười cười, ánh mắt xẹt qua người Lạc đại phu nhân và Lạc đại thiếu phu nhân, khi một ánh mắt khiến trong lòng hai người họ phát lạnh, lại nghe bà cười nói:
- Hôm nay không mời mà đến, mong quý phủ đừng trách.
- Ngài có thể đến, chúng con mừng còn không kịp, sao lại trách được chứ.
Lạc đại phu nhân vội nói.
Đang trò chuyện, thì nghe thấy tiếng, mấy người nhìn theo nơi phát ra tiếng, thì ra là Lạc lão phu nhân dẫn đám người Lạc đại gia ra đón, có thể nói là rất nể mặt đại trưởng công chúa Thục Nghi.
Gương mặt Lạc lão phu nhân hồng hào, cười vô cùng nhiệt tình thân thiết với đại trưởng công chúa Thục Nghi,
- Người muốn đến sao không cho người đến báo trước một tiếng, để ta sớm ra đây chờ người chứ.
Đại trưởng công chúa Thục Nghi thở dài, nói:
- Ta biết thế, nên mới không cho người đến báo. Ngươi cũng biết tính ta rồi, mấy năm nay càng thích tĩnh lặng, không muốn để tâm việc phô trương.
Nghe được lời của đại trưởng công chúa Thục Nghi, mấy người Lạc lão phu nhân không khỏi nghĩ đến lúc trước vợ chồng Trấn lão quốc công và đại trưởng công chúa Thục Nghi ân ái, nhưng Trấn lão quốc công lại chết trận sa trường, đại trưởng công chúa Thục Nghi vô cùng đau buồn, tự mình đến biên cương rước di thể của chồng về, trong lòng cũng không thôi thổn thức.
Sau màn chào hỏi, mọi người vây quanh đại trưởng công chúa Thục Nghi và Lạc lão phu nhân bước vào Gia Thiện đường.
Trên đường, mọi người vừa đi vừa trò chuyện, Kỉ Lẫm vẫn đỡ đại trưởng công chúa Thục Nghi như cũ, mà Khúc Thấm thì đỡ tổ mẫu, bốn người đi song song, những người khác theo sau.
Khúc Thấm vô ý ngẩng đầu liếc một cái, trước tiên là nhìn Kỉ Lẫm đang đỡ đại trưởng công chúa Thục Nghi, tươi cười khiêm tốn, toàn thân như một khối ngọc đẹp thượng hạng, lẳng lặng tỏa sáng rực rỡ, trong thời khắc ồn ào náo động này, chỉ cần nhìn cậu, như bỏ xa mọi huyên náo, khiến trong lòng người khác bình an.
Khúc Thấm lại thoáng nhìn Lạc Cận bên cạnh, phát hiện nàng ta thường đưa mắt nhìn sang, trên mặt có hơi đỏ ửng, không nhịn được lắc đầu trong lòng.
Cho dù tuổi Kỉ Lẫm nhỏ hơn họ, thì lực hấp dẫn đối với các cô nương trẻ tuổi vẫn lớn đến lạ thường. Nếu có thể, e là Lạc Cận cũng nguyện ý với nam nhân nhỏ tuổi hơn mình này, thật ra thì kém có một tuổi thôi. Kỳ thật cô hiểu tâm tư Lạc Cận, cô cũng thấy không sao, nhưng Kỉ Lẫm là muội phu của cô, đương nhiên không thể để người ngoài mơ ước.
Đến Gia Thiện đường, đại trưởng công chúa Thục Nghi đương nhiên được mời lên ghế chủ vị, bà lại chối từ, ngồi dưới tay Lạc lão phu nhân. Lạc lão phu nhân không đoán ra hôm nay bà đến làm gì, sau khi khiêm tốn mấy lời, thì ngồi lên ghế chủ vị.
Bấy giờ, các phu nhân nhận được tin tức tới bái kiến đại trưởng công chúa Thục Nghi.
Hôm nay đại trưởng công chúa Thục Nghi là khách, đương nhiên không thể kiên quyết từ chối như ở nhà được, để chủ nhà sắp xếp.
Nhìn thấy tình trạng này, Lạc lão phu nhân không hài lòng nhìn thoáng qua Lạc đại phu nhân, trách bà ta để lộ tin tức đại trưởng công chúa Thục Nghi đến ra ngoài.
Khi Lạc đại phu nhân nghe nói những người đó đến bái kiến đại trưởng công chúa Thục Nghi, mặt đổi sắc mấy lần, lại nhìn ánh mắt oán trách của mẹ chồng, trong lòng hết sức oan uổng. Lúc này bà sớm biết được, người để lộ việc đại trưởng công chúa Thục Nghi đến, đương nhiên là phu nhân Xương Đức bá khi ấy cũng ở đó.
Từ trước đến nay phu nhân Xương Đức bá quả là người không đáng tin.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.