Thê Điều Lệnh

Chương 47:




Nửa canh giờ sau, hai tỷ muội Khúc Liễm về đến ngõ Song Trà.
Quý thị rất vui vì hai con gái trở về, tự mình xuống bếp làm món đậu hủ cơm rượu và thịt kho tàu đầu sư tử mà họ thích ăn, bận rộn chút cũng không sao, tựa như mỗi lần Khúc Liễm và tỷ tỷ trở về sau mấy tháng ở Lạc gia, bây giờ tóm lại là Quý thị cứ mừng vui không dứt, bận bịu vì hai con gái, ngay cả việc thắp hương bái Phật cũng để sang một bên.
Thế nhưng Khúc Liễm cũng rất vui, rốt cuộc cũng về đến nhà, không cần phải làm bộ ngoan ngoãn quy củ nữa, nói thẳng ra, là ở chính nhà mình, nàng muốn làm gì thì làm, chẳng ai săm soi bắt lỗi nàng, cũng chẳng ai chê trách hạnh kiểm nàng xấu, mà ngược lại chỉ cần nói một tiếng thôi, sẽ có người chuẩn bị xong xuôi giúp nàng hết thảy.
Khúc Thấm thoạt trông cũng rất vui, sắc mặt thoải mái hơn không ít, khi thấy Quý thị còn đang bận, không nhịn được nói:
- Mẫu thân người ngồi chút đi, mấy chuyện khác cứ bảo hạ nhân làm là được mà.
Quý thị cười nói:
- Hiếm khi các con về nhà, ở nhà mình muốn ăn gì thì cứ ăn cho thỏa thích đi.
Tuy gia thế phủ Bình Dương hầu hiển vinh, nhưng dù sao cũng chẳng phải Khúc gia, Quý thị luôn lo hai con gái bị tủi thân ở đâu đó, bà không làm được gì, đành phải hết sức yêu thương chúng thật nhiều.
Sau khi nghe xong, sắc mặt Khúc Thấm ảm đạm đi hẳn.
Nếu là trước kia, cô nghe Quý thị nói mấy lời thế này, trong lòng nhất định sẽ không vui, thế nhưng đãhai kiếp làm người, cách nhìn đối với nhiều việc cũng thay đổi, cô cũng biết Quý thị nói vậy chứ khôngcó ý gì khác, chẳng qua là lo lắng cho bọn cô phải chịu bắt nạt ở phủ Bình Dương hầu mà thôi. Dù nơi đó có ngoại tổ mẫu yêu thương của cô đi chăng nữa, thì rốt cuộc vẫn chẳng phải nhà bọn cô, bọn cô ở đó, chỉ là khách mà thôi.
Nghĩ thế, Khúc Thấm thở dài.
Đối với phủ Bình Dương hầu, cô cũng không có nhiều tình cảm, chỉ có ngoại tổ mẫu là cô không bỏ được, còn những người khác kiếp trước đều có lỗi với cô, chỉ có mình ngoại tổ mẫu là thật lòng yêuthương cô mà thôi. Quả thật năm nào ngoại tổ mẫu cũng cho người đón bọn cô vào kinh, cho bọn cô ăn nhờ ở đậu, nhưng làm vậy cũng vì tốt cho bọn cô, dù sao lớn lên ở hầu phủ trong kinh thành, tầm mắt sẽ xa rộng hơn những tiểu thư thế gia khác ở phủ Thường châu một chút.
Ngoại tổ mẫu hết lòng dạy dỗ bọn cô, có ơn nuôi dạy nên người, khiến quy củ lễ nghi của tỷ muội cô dù so với nhóm quý nữ các phủ huân quý trong kinh, hay những tiểu thư Khúc gia khác không được học, thì đều có tác dụng to lớn đối với việc lập gia đình sau này của bọn cô, thậm chí sau khi bọn cô gả đi, phủ Bình Dương hầu coi như là bệ đỡ cho bọn cô, nhà chồng nể mặt phủ Bình Dương hầu, sẽ kính trọng các cô hơn vài phần.
cô đã biết đạo lý này từ khi còn nhỏ, nên mới nhân dịp dẫn muội muội theo, bởi lo lắng muội muội ở cạnh kế mẫu, không học được gì hay, dù sao kế mẫu là người nhà quan lại xuống cấp, có thể dạy bọn cô quá ít thứ so với hầu phủ, mà tính tình kia, lại...
Đến trưa, ba mẹ con cùng nhau ăn một bữa trưa phong phú, không khí vô cùng hòa hợp.
Ăn trưa xong, ba mẹ con ngồi bàn bạc với nhau, đương nhiên là bàn hôn sự của Khúc Liễm.
- Sáng sớm hôm nay, nương nhận được danh thiếp phủ Trấn quốc công đưa tới, đại trưởng công chúa Thục Nghi sẽ đến bái phỏng vào ngày mai.
Quý thị hơi bất an nhìn Khúc Thấm:
- Nghe quản sự phủ Trấn quốc công hôm nay đến đưa thiếp nói, đến khi đó đại trưởng công chúa Thục Nghi sẽ đến cùng Trấn quốc công, phu nhân Trấn quốc công.
Da mặt Khúc Liễm run rẩy, tình thế này cũng không khỏi quá lớn đi.
Quý thị chỉ cần nghĩ đến việc gặp đại trưởng công chúa Thục Nghi và phu nhân Trấn quốc công là trong lòng hoảng loạn, bởi chuyện này có quan hệ với tương lai của con gái, bà hiểu được khả năng của bản thân, e đến lúc đó mình tiếp đãi không chu đáo, làm con gái nhỏ mất mặt, nếu về sau con gái gả vào phủ Trấn quốc công, chẳng phải có cớ để người ta khinh rẻ hay sao?
Hơn nữa Trấn quốc công cũng tới, phụ nhân nội viện như bà không thể ra mặt tiếp đãi được, để đứa con mười tuổi ra đãi khách à, làm sao được? không đủ khả năng đâu.
Khúc Thấm suy nghĩ một hồi, nhân dịp nói:
- Nương, không bằng thế này, đến khi ấy chúng ta mời Nhị thái gia và Nhị tổ mẫu đến, có Nhị thái gia và Đại bá, cũng không xem là quá thất lễ.
Khúc gia họ tuy chẳng vẻ vang gì, nhưng vẫn có người ra mặt.
Khúc Thấm sắp xếp:
- Buổi chiều mẫu thân dẫn chúng con sang ngõ Thường Diệp tìm Nhị thái gia, đợi Loan đệ về, bảo đệ ấy đến ngõ Du Lâm một chuyến, nói với Đại bá.
Quý thị và Khúc Liễm đều không có ý kiến.
Buổi chiều, Quý thị dẫn hai con gái đi ngõ Thường Diệp bái kiến nhà Khúc nhị thái gia.
Người hầu hạ bên ngõ Thường Diệp này cũng không nhiều lắm, trừ hai vợ chồng Khúc nhị thái gia, chỉ còn con dâu Ôn thị thủ tiết ở cạnh, mấy người khác đều tự thành gia lập nghiệp, đi bên ngoài hết cả, Khúc Nhị thái gia giờ đang nhậm chức Phụng chỉ tu soạn điển tịch ở Hàn Lâm viện, tuy chức quan khôngcao, nhưng phải chịu nhiều kham khổ, rất được người đọc sách kính trọng.
- Ôi, sao mọi người lại đến đây?
Ôn thị gặp họ, tươi cười dẫn họ vào.
Quý thị cười nói:
- không biết nhị thẩm có ở nhà không, chúng tôi có việc cần phiền đến lão nhân gia bà, thật sự chẳng nhờ ai khác được, đành phải mặt dày đến đây vậy.
Sau khi Ôn thị nghe xong, ngoài mặt lộ chút tò mò, nhưng không mạo muội hỏi thăm, mà tươi cười đưa họ đến viện của Khúc nhị lão phu nhân.
Khúc nhị lão phu nhân thấy họ đến cũng rất vui vẻ, bây giờ con gái không ở bên cạnh, các cháu trai cháu gái đều theo cha mẹ đi hết, ở kinh thành chỉ có mỗi con dâu hầu hạ bên người, thường ngày chẳng có mấy ai đến trò chuyện, bà rất mừng khi có khách đến. Đương nhiên, lão nhân gia càng thích mấy đứa cháu, nhìn thấy Khúc Thấm Khúc Liễm hai cô nương như hoa như ngọc, vội vui mừng bảo nha hoàn chuẩn bị trà bánh ngon nhất.
Đến khi mọi người ngồi xuống hết, Quý thị liền nhắc đến việc sắp đến.
Sau khi nghe xong, hai người Khúc nhị lão phu nhân và Ôn thị đều ngây ngẩn cả người, không nhịn được nhìn Khúc Liễm im lặng ngoan ngoãn ngồi giữa mẫu thân và tỷ tỷ.
- Đó thật sự là hôn sự mà thằng Thận Chi định ra cho Liễm nhi ư?
Khúc nhị lão phu nhân hơi không tin, dù sao gia thế hai nhà quá chênh lệch, cũng không trong cùng vòng giao tế, nhìn sao cũng thấy mối hôn sự này là không thể tưởng tượng được.
Hôm qua nhân sinh nhật Lạc lão phu nhân đại trưởng công chúa Thục Nghi mới công bố chuyện đính hôn từ nhỏ của Kỉ Lẫm và Khúc Liễm, còn chưa đến một ngày, nên chỉ có mấy nhà huân quý mới biết tin tức này, trong kinh còn rất nhiều người chưa biết, chẳng hạn như Khúc gia bên ngõ Thường Diệp này ít khi tiếp xúc với giới huân quý nên lại càng chưa biết.
Vẻ mặt Quý thị bất đắc dĩ nói:
- Con cũng không rõ việc này, nghe đại trưởng công chúa Thục Nghi nói, hẳn là khi lão gia nhậm chức ở phủ Tuyên Đồng thì định ra, mới xong không lâu, thì lão gia đã đi rồi...
Sắc mặt bà ảm đạm:
- Người cũng biết rồi đấy, khi đó Thấm nhi còn ở kinh thành, Loan nhi bị thủy đậu, con chưa đi cùng, mãi đến khi lão gia nhà con bệnh nặng con mới biết tin, vội vã chạy qua, thì cũng chẳng kịp nữa rồi.
nói xong, khóe mắt lại đỏ lên.
Khúc nhị lão phu nhân thương tiếc vỗ tay bà, thở dài:
- Con cũng là người số khổ, may là mấy đứa nhỏ đều hiếu thảo.
Quý thị lấy khăn chấm khóe mắt, lại nói:
- Chính đại trưởng công chúa Thục Nghi mở miệng, con biết đấy là lão nhân gia có lòng tốt muốn nâng đỡ Liễm nhi nhà con, nên muốn mời Nhị thẩm và tẩu tử hôm đó sang giúp.
Khúc nhị lão phu nhân gật đầu nói:
- Đây là việc nên làm, con yên tâm, đến khi đó chúng ta sẽ đến.
Rồi lại đánh giá Khúc Liễm, cười nói:
- Dung mạo Liễm nhi nhà chúng ta xinh đẹp, tính tình cũng tốt, lại lớn lên bên cạnh Lạc lão phu nhân, ai lại chẳng khen đâu? Con cũng đừng lo lắng quá, đấy là phúc phận của Liễm nhi.
Lão nhân gia sống cả đời, dĩ nhiên là thấy được nỗi lo của Quý thị, không nhịn được an ủi đôi câu.
Quý thị được lão nhân gia an ủi, nỗi lo lắng sợ hãi trong lòng cũng vơi bớt vài phần.
Trò chuyện thêm một lát, Khúc nhị lão phu nhân đưa mắt ra hiệu với Ôn thị, Ôn thị cười tươi mời tỷ muội Khúc gia đến trong viện ngắm hoa.
Sau khi hai tỷ muội đi, Khúc nhị lão phu nhân bắt đầu hỏi đến việc hôn nhân của Khúc Thấm:
- Năm nay Thấm nhi cập kê, cũng đã đến tuổi nghị thân, không biết các con đã chọn được ai chưa? Ta biết xưa nay Lạc lão phu nhân yêu thương Thấm nhi, vậy bà ấy đã thu xếp thế nào? Bây giờ Liễm nhi đãđính hôn, con bé là tỷ tỷ cũng không thể lần lữa thêm nữa, tránh để người khác chê cười.
Mặt Quý thị lập tức nhăn lại:
- Nhị thẩm, thẩm cũng biết con vốn ngốc, chuyện này cũng căng thẳng đến không chịu được, cũng không biết Lạc lão phu nhân đã có an bài chỗ nào, con rất nóng lòng, nhưng đến hỏi Lạc lão phu nhân lại không hay.
- một khi đã thế, vậy nhìn xem bên Lạc phủ sắp xếp thế nào đi, Lạc lão phu nhân biết rộng, ắt có thể tìm được mối hôn sự tốt cho Thấm nhi.
Khúc nhị lão phu nhân an ủi nói, tuy bà yêu quý Khúc Thấm, nhưng không biết Lạc gia tính toán thế nào, không thể mạo muội nhúng tay. Dù sao Lạc lão phu nhân là ngoại tổ mẫu ruột thịt của Khúc Thấm, bây giờ Khúc Thấm lại không có phụ thân, cũng có thể nói vài câu vào việc hôn nhân của Khúc Thấm.
Ở ngõ Thường Diệp thêm một chút, được Khúc nhị lão phu nhân đồng ý, thấy Khúc Loan sắp tan học về nhà, Quý thị bèn dẫn hai con gái cáo từ mà về.
Khi về đến nhà, đúng lúc gặp Khúc Loan cũng mới về.
- Đại tỷ, Nhị tỷ!
Khúc Loan thấy hai tỷ tỷ về, cũng vô cùng vui mừng.
Cậu giống mẫu thân, cũng cho rằng dù Lạc phủ tốt, nhưng chẳng phải nhà của mình, hai tỷ tỷ ở đó không tránh được phải chịu tủi thân, dĩ nhiên là hy vọng các tỷ tỷ về nhà. Thế nhưng Lạc gia có ơn nuôi dạy với hai tỷ tỷ, hai tỷ tỷ thân thiết với Lạc gia đương nhiên sẽ có lợi cho họ, hơn nữa Lạc lão phu nhân là ngoại tổ mẫu ruột thịt của đại tỷ, đại tỷ có thể sang đó chăm sóc lão nhân gia, cũng là một hành vi hiếu thảo, lại tốt cho thanh danh của tỷ tỷ, phản đối cũng không hay.
Thế nên, mỗi lần hai tỷ tỷ về, cậu rất mừng.
Thấy con về, Quý thị lại sai con sang ngõ Du Lâm tìm đại bá Khúc Phách của chúng, nói với ông chuyện ngày mốt đại trưởng công chúa Thục Nghi đăng môn bái phỏng, mong đến khi ấy ông có thể đến chiêu đãi Trấn quốc công.
Khúc Loan biết chuyện này liên quan đến chung thân đại sự của Nhị tỷ, không nói nhiều, lập tức ngồi xe ngựa đến ngõ Du Lâm.
Tới lúc lên đèn, Khúc Loan mới về, đến chỗ Quý thị, cười nói với mẫu thân:
- Đại bá đã đồng ý, nói ngày đó sẽ xin nghỉ một ngày để đến.
Quý thị thở phào nhẹ nhõm, có Khúc đại gia ở đây, cũng không xem là quá thất lễ với Trấn quốc công.
Hôm sau, Quý thị và Khúc Thấm bận lu bù, lục tung, sắp xếp lại đồ gia dụng trang trí trong nhà lần nữa, để tiếp đãi đại trưởng công chúa Thục Nghi, thậm chí Khúc Thấm còn lấy một bộ trà cụ trong của hồi môn của mẫu thân ra.
Quý thị vội lên tiếng ngăn cản:
- Sao có thể dùng đồ mẫu thân con để lại cho con chứ? Con hãy cất mấy thứ này đi, về sau làm đồ cưới cho mình.
Khúc Thấm cười cười nói:
- Vật chỉ là vật chết, người mới là người sống, đến lúc đó phu nhân Trấn quốc công cũng đến, vì tương lai của muội muội, dẫu sao cũng không thể khiến họ cảm thấy nhà ta rất keo kiệt được. Mẫu thân, không sao đâu, cứ giao cho con là được.
nói xong, lại cho người đi báo với Từ Sơn, dặn dò nhiều chuyện một lượt, rồi cùng mẫu thân, muội muội bàn bạc thực đơn cho hôm đó, đương nhiên, đều là Khúc Thấm và Khúc Liễm bàn, Quý thị nghe.
Kiếp trước Khúc Thấm quản lý việc bếp núc phủ hoàng tử, từng giao thiệp với Trấn quốc công, đương nhiên có thể sắp xếp để khách hài lòng, nên vốn không sợ. Thế nhưng, cô vẫn muốn bồi dưỡng cho muội muội một ít việc quản gia trước, sau này nó gả vào phủ Trấn quốc công, mới không quá vất vả.
Đương nhiên Khúc Liễm cũng hiểu, giương mắt nhìn trộm quản sự đang báo cáo với tỷ tỷ, không nhịn được mà giật giật khóe môi.
Nàng có thể tin rằng, tỷ tỷ đã làm người hai kiếp, tuổi tâm lý so ra đã trưởng thành, nên thật sự xem nàng là con gái mà đối xử.Hơn nữa, nàng cũng có thể thấy được tỷ tỷ quản lý việc bếp núc này rất thông thạo, chẳng hề sợ hãi đối với việc phải tiếp đãi đại trưởng công chúa Thục Nghi, thậm chí rất nhiều chuyện lộn xộn, chỉ cần tỷ ấy ra mặt, thì liền trôi chảy.
Dù Khúc Liễm đã theo học Lạc lão phu nhân mười mấy năm, cũng không thể học đến trình độ này của tỷ tỷ.
Ừ, nói chung là nàng theo học lão phu nhân, nhưng chưa từng tự mình trải qua, không giống như tỷ tỷ, chính là người từng quản lý việc bếp núc của cả phủ hoàng tử đấy.
Ngày phủ Trấn quốc công đến bái phỏng nhanh chóng đến.
Sáng sớm, Khúc nhị lão phu nhân, Ôn thị và Khúc đại gia đều sang.
Khúc đại gia nhìn Khúc nhị lão phu nhân, vội đến hành lễ, hỏi:
- Lão nhân gia Nhị thúc đang bận sao? Hôm nay không đến ạ?
Nhị lão phu nhân nói:
- Con cũng biết ông ấy đang tới thời điểm quan trọng ở Tu Soạn Điển Tịch, thật sự không thể phân thân mà đến, nên đến khi ấy phải phiền con vậy.
Khúc đại gia vội nói:
- Đây là việc con nên làm mà.
Tới giờ Tỵ, quản gia vội vào bẩm báo, xe ngựa phủ Trấn quốc công đã tới, Khúc nhị lão phu nhân bèn dẫn mọi người ra cổng nghênh đón.
Khúc Liễm và Khúc Thấm một trái một phải, đỡ Nhị lão phu nhân ra cổng, thì thấy đại trưởng công chúa Thục Nghi được một phu nhân xinh đẹp chừng ba mươi tuổi đỡ xuống xe ngựa.
Phu nhân kia mặc một bộ bối tử màu hồng điểm hoa cẩm chướng, váy xếp li* màu xanh dương viền mai trúc lan, đầu cài đầy châu ngọc, càng tôn lên sự xinh đẹp cao quý của bà, ngũ quan rất giống Kỉ Lẫm, nhìn thì biết đây chính là phu nhân Trấn quốc công. Thế nhưng tuy ngoài mặt bà ta mang ý cười thản nhiên, nhưng nụ cười không đọng nơi đáy mắt, ánh mắt hết sức lạnh lùng, chỉ bình tĩnh quét mắt qua người Khúc Liễm một cái, thì thu hồi ánh mắt, cung kính dìu đại trưởng công chúa Thục Nghi đến.
Khúc Liễm không cần nghĩ cũng biết vị phu nhân Trấn quốc công này không ưa mình.
Chú thích:
* Nguyên văn là 襕 边综裙, mình không biết dịch sao, nhìn hình thì có vẻ khá giống váy xếp li nên mình để tạm, có bạn nào biết cách dịch hay và chính xác hơn thì xin nhắc giùm để mình sửa lại nhé!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.