Thế Giới Chi Giá

Chương 29:




An Đạt nghe xong lời nói của Hạ Cảnh Ngữ, cư nhiên lại không hề tức giận thêm, ngược lại lãnh bình tĩnh lại, cậu nói: “Hạ Cảnh Ngữ, chị thật đáng sợ, không ngờ là chị lại có thể theo dõi Tạ Khánh nhiều năm như vậy.”
Hạ Cảnh Ngữ cầm lấy thìa quấy cà phê trong ly: “Cậu cho rằng tôi muốn sao? Người kia giống hệt cậu, khiến tôi cảm thấy ghê tởm.”
Câu nói này khiến An Đạt thấy tức cười: “Thế nhưng không phải anh ấy là người em trai chị thích sao? Cho dù chị cảm thấy ghê tởm cũng không có biện pháp phải không?”
Hạ Cảnh Ngữ bị cậu nói đến mặt trở nên tái nhợt, nhưng mà ngay sau đó cô liền cười, nói: “Nếu là Cảnh Ngôn thích, cũng chỉ có thể thuộc về một mình Cảnh Ngôn.”
An Đạt mặt không chút thay đổi nói: “Chị là một kẻ điên.”
Hạ Cảnh Ngữ nhấp một ngụm cà phê: “Đúng, tôi điên rồi, vào cái ngày tôi nghe tin em trai chết thì tôi đã điên rồi.”
“Vì sao gười chết là em trai tôi, sao người kia không chết đi. Có điều nếu là Cảnh Ngôn vì cậu ta ngay cả tính mạng cũng có thể không cần, cậu ta liền cả đời thuộc về Cảnh Ngôn.” Cô ta hai tay chống ở cạnh bàn, nhìn An Đạt, nói, “Cho dù là cậu muốn cứu vớt cậu ta cũng không được.”
“Cho nên chị liền ép buộc hắn? Buộc anh ấy rời khỏi tôi, rời bỏ toàn bộ nơi này, cùng chị trở về?” An Đạt nhíu mày, sau đó cậu nghiêng đầu, lau mặt một lượt, nói, “Tôi đã rất lâu rồi chưa từng tức giận như vậy. Em trai chị cũng không muốn đi thương tổn người ta, chị không có tư cách làm tổn thương anh ấy.”
Hạ Cảnh Ngữ lạnh lùng cười, cả khuôn mặt đầy vẻ khinh bỉ: “Thế nhưng em trai tôi vì cậu ta mà chết!” Cô cúi đầu, giọng nói tràn đầy oán hận, “Tôi xót thương cho em trai vì cậu ta mà chết trên đỉnh núi Tuyết cao hàng ngàn mét, nhưng cậu ta lại ở đây có được cuộc sống mới. Sự nghiệp tình yêu… Những thứ đó em trai tôi cũng vĩnh viễn không thể nào chiếm được, cậu ta dựa vào cái gì mà có được?”
An Đạt nhìn Hạ Cảnh Ngữ nửa ngày, đột nhiên nghiêng người sang, kề sát vào Hạ Cảnh Ngữ, vẫn như cũ không có biểu tình gì, thế nhưng ánh mắt lại lạnh đến có chút âm trầm: “Anh ấy dựa vào cái gì có được ư? Chỉ bằng Hạ Cảnh Ngôn ngay cả tính mạng của mình cũng không cần cũng muốn anh ấy sống thật tốt!”
“Mạng của anh ấy là do Hạ Cảnh Ngôn đổi lấy, con mẹ nó bây giờ chị đang lãng phí mạng sống của Hạ Cảnh Ngôn!”
Người Hạ Cảnh Ngôn và cậu cẩn thận từng li từng tí bảo vệ, lại bị người phụ nữ này từng bước một dồn đến cực hạn.
An Đạt nhìn ra được Tạ Khánh đã rất cố gắng muốn có được cuộc sống mới yên bình, ngay cả cậu cũng cho rằng Tạ Khánh sắp thành công, nhưng mà người phụ nữ này đã phá hủy hết thảy.
An Đạt hung hăng ném túi giấy mang theo lên trên bàn, nói: “Chị ở trước mặt Tạ Khánh nói những lời than thở oán trách thì thôi đi, thế nhưng chị lại tìm người đánh tôi, là để khiến anh ấy sợ hãi, hay khiến tôi sợ? Tìm người phóng hỏa đốt cửa hàng bán hoa, là để hoàn toàn chặt đứt mối bận tâm của anh ấy?”
Mặt Hạ Cảnh Ngữ trắng bệch nhìn chứng cứ trên bàn.
An Đạt nói:”Hạ Cảnh Ngữ, Trung Quốc có câu châm ngôn gọi là ‘Nếu muốn người không biết, trừ phi mình đừng làm’.”
Hạ Cảnh Ngữ bị cậu dọa, chậm rãi lắc đầu, nói: “Nhưng mà Tạ Nhất Miên còn sống, vẫn hơn em trai tôi, cậu ta còn sống…”
An Đạt so so lồng ngực của mình, chậm rãi nói: “Sự khác biệt giữa con người và động vật, là ngoại trừ thân thể, nơi này cũng cần phải sống.”
Hạ Cảnh Ngôn sửng sốt.
“Nếu Hạ Cảnh Ngôn cần chỉ là cái xác không hồn không có trái tim, cậu ấy cần gì phải hi sinh tính mạng của mình. Em trai chị là người thế nào, kỳ thật chị so với bất luận kẻ nào đều rõ hơn, nói khó nghe là, nếu chị tiếp tục đối xử như vậy với người cậu ấy yêu mến, sau trăm tuổi chị đợi đến nhận tội với em trai chị đi!”
An Đạt cảm thấy đầu óc choáng váng, đã rất lâu rồi cậu chưa có tức giận như vậy. Cậu nói: “Những tài liệu này chính chị giữ lại từ từ xem đi, tôi biết chị chán ghét tôi, lời nói vừa rồi của tôi chị coi như không nghe thấy cũng không sao. Nhưng nếu chị tiếp tục làm điều gì mờ ám…”
An Đạt hừ một tiếng: “Dù sao tôi cũng không muốn chị hận tôi thêm. Nhưng mà ——” cậu xem thường nhìn Hạ Cảnh Ngữ, “Chị không biết là chính chị đẩy mình đến tình trạng khiến cho người ta thương hại?”
Người khác sẽ nói, người phụ nữ này vì em trai mà điên rồi, thật đáng thương.
An Đạt để lại túi giấy ở trên bàn, vứt thêm mấy tờ tiền rồi bước nhanh ra khỏi quán cà phê.
Lại dừng lại một chút, cậu thật sự không biết bản thân mình đã làm ra chuyện gì.
Gặp Hạ Cảnh Ngữ, cậu luôn không nắm bắt được điểm mấu chốt. Người phụ nữ này chung quy vẫn khiến cho mặt ác liệt nhất của cậu bộc phát ra ngoài.
Mấy năm trước cô ta tìm cậu buộc cậu đuổi Hạ Cảnh Ngôn ra khỏi nhà cậu là như thế, sau khi Hạ Cảnh Ngôn xảy ra sự cố cô ta không khống chế được cảm xúc gọi điện thoại cho cậu giận chó đánh mèo là như thế, bây giờ vì chuyện của Tạ Khánh cô ta cũng như vậy.
Mẹ nó, cậu vốn không phải người dữ dội, có lẽ không nên cùng người khác làm ra loại chuyện cãi nhau kịch liệt thế này.
Cũng là vì người kia.
An Đạt cảm thấy mệt mỏi quá, kiệt sức.
——— ————
Tạ Khánh ngơ ngác nhìn An Đồng.
An Đồng chờ câu trả lời của hắn, nhưng mà hắn nửa ngày cũng không lên tiếng, An Đồng nóng nảy: “Anh nói thật đi, anh có phải là đàn ông hay không hả, chuyện này cũng không dám trả lời?”
Thân người Tạ Khánh mạnh liệt ngã xuống, khiến cho An Đồng hoảng sợ. Tạ Khánh làm ra một tư thế mất mát gập người về phía trước, một tay chống lên, một tay đấm xuống, nói: “Tôi thao([bad word]), nếu không thương, tôi còn cố sức trốn làm gì!”
An Đồng thất kinh(kinh ngạc lúng túng), người này quả nhiên là người quái dị, trên đường lớn liền động kinh. An Đồng rất muốn giả bộ như không quen hắn, thế nhưng vẫn kiên trì nói: “Nếu yêu anh còn cố trốn cái gì hả!”
Tạ Khánh đứng lên, khụt khịt mũi, nói: “Trẻ con biết cái gì.”
Nếu nói không yêu, hắn liền có thể thật yên bình cùng An Đạt sống bên nhau; nếu nói không yêu, hắn cũng sẽ không cảm thấy mắc nợ Hạ Cảnh Ngữ; nếu nói không yêu… Hắn cũng sẽ không cảm thấy đã phản bội Hạ Cảnh Ngôn.
Làm sao bây giờ, Tiểu Ngôn, hắn đã yêu một người khác.
Vì trừng phạt chính bản thân mình, hắn nhất định phải đi, đi thật xa.
An Đồng nhìn bộ dạng hồn bay phách lạc của hắn, nói: “Em thật là không thể hiểu được…” Cô bé thì thào nói, “Trước kia em cảm thấy anh rất lạc quan giống với một người, hiện tại xem ra một chút cũng không giống. Anh so với anh ta kém xa.”
Tạ Khánh nghi hoặc ngẩng đầu, hỏi: “Anh giống ai?”
“Mấy năm trước ở nhà anh nhỏ, anh nhỏ nhặt anh ta về, anh ấy bị người nhà vứt bỏ nhưng vẫn cả ngày vui tươi hớn hở như thường, đáng tiếc sau lại… Người tốt sống không lâu.” An Đồng thở dài, “Quên đi, chuyện đã qua rồi.”
Tạ Khánh cảm thấy sao cả thế giới này đều đang rung động vậy? Một lát sau, hắn mới phát hiện ra là chính bản thân hắn đang phát run.
Hắn nghe thấy mình dùng giọng điệu máy móc hỏi An Đồng: “Người kia tên gọi là gì?”
An Đồng nói: “Hạ Cảnh Ngôn, khi đó em còn thường xuyên để anh ấy giúp kèm em học bài đấy.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.