Thế Giới Hoàn Mỹ

Chương 1056: Phượng Hoàng sơn




Những sinh linh này quá mạnh mẽ, Thạch Hạo nhìn thấy những xương cốt còn sót lại chìm ở dưới đáy biển dung nham, chỉ riêng tinh lực mà bọn họ lưu lại từ Thiên linh cái bắn ra đã đủ đánh nát sao lớn trên trời rồi, quá khủng khiếp!
Vùng biển dung nham này rất rộng, Thạch Hạo và Ma nữ đã đi qua không biết bao nhiêu vạn dặm, từng ngôi sao rơi xuống dưới khiến vùng biển văng tung tóe, sóng lớn ngập trời.
Nhưng, có vài bộ Đế cốt ở bên dưới nên cũng không tạo ra những trận rung chuyển dữ dội quá mức nào.
Trong đó, một bộ Đế cốt đang ngồi xếp bằng phát sáng, ngôi sao tan nát, từng ngôi sao lớn hạ xuống liền hóa thành tro bụi và trở thành một phần của biển dung nham.
"Việc này..." Dù là Ma nữ cũng ngạc nhiên không thôi, chiếc miệng nhỏ xinh há lớn, đôi mắt đầy quyến rũ trợn tròn, bộ dáng lôi cuốn lắc lư, bộ ngực phập phồng, hô hấp dồn dập.
Những cảnh tượng này cần phải có thần thông và thủ đoạn nghịch thiên tới mức nào đây?
Thạch Hạo ngẩng đầu nhìn trời cao rồi lại nhìn về những bộ xương Đế cốt nằm sâu trong vùng viển này, tinh lực còn sót lại ở trong biển ý thức lại có thể đánh rớt nhật nguyệt, quá kinh người.
Hắn đang đánh giá về sự mạnh mẽ của những người này lúc còn sống.
Đáng tiếc, không cách nào đoán được, bởi vì cảnh giới cấp độ đó đã vượt qua lý giải của hắn, chưa đạt tới thì không cách nào hiểu.
Chủ yếu là hiện giờ tu vi của hắn còn chưa đủ mạnh, chưa thể siêu thoát lên trên được, nếu không chắc chắn sẽ biết được bọn họ là những người như thế nào.
"À, ta từng nghe nói, người được mệnh danh là Đại Đế thì chắc chắc là những tồn tại vang dội cổ kim, chắc chắn không hề giả." Ma nữ cảm thán, kinh hãi vì thực lực của những người này và cũng rất đau buồn cho kết cục hiện tại.
Nhân vật mạnh mẽ như vậy mà lại chết chết như vầy, trận chiến năm xưa kịch liệt tới mức nào chứ, không thể tưởng tượng.
"Không biết nơi này có Đế bảo không?" Cặp mắt của Ma nữ đảo liên tục, bộ dáng như kẻ có ý đồ xấu.
Thứ được gọi là Đế bảo, chắc chắn là những vật lưu danh sử sách, sức mạnh của cả một bộ tộc tụ tập lại rồi chế tạo nên một món, bất kỳ món nào xuất thế cũng sẽ chấn động cả thiên hạ.
Thứ được gọi là Đế bảo, sở hữu trường sinh bất tử, đứng ở đỉnh cao nhất trong hồng trần, mỗi một món đều là vật ngạo thị cả đời đó, vô địch trong một khoảng thời gian, hơn nữa còn có đại khí vận gia thân, những bảo vật như này được chế tạo thành thì tất nhiên không cách nào suy đoán được.
Thạch Hạo cũng không ngừng tìm kiếm, thiên nhãn mở lớn nhìn khắp đáy biển dung nham.
"Có hàng ngon!"
Rất nhanh, Thạch Hạo nhìn thấy được những thanh tàn binh bên dưới đáy dung nham, dù cách rất xa thế nhưng vẫn có thể cảm nhận được sự lạnh lẽo toát ra từ chúng, miếng tàn khí này đủ xé rách cả tinh vũ.
"Haizz, hay là rời đi cho rồi, chúng ta không thể nào đoạt được đâu." Ma nữ than thở, chấp nhận lấy hiện thực.
Bởi vì, vừa nãy có một tia tinh lực được bắn ra từ tàn cốt đó đã khiến nhật nguyệt tinh thần rơi rụng, nếu như kích thích những Đế bảo này thì chắc chắn sẽ rước họa vào thân ngay.
Hai người quan sát rất lâu ở quanh khu này.
"Nơi đây hiện tại không có công dụng gì cả, thế nhưng tương lai chắc chắn sẽ trở thành một khu chiến trường." Thạch Hạo nói rồi liếc nhìn về Đế cốt dưới đáy biển, tiếp đó là quan sát tinh không vô tận, trong lòng có chút bồn chồn.
"Là sao?" Ma nữ hỏi lại.
"Sớm muộn gì cũng sẽ khai chiến, những người này chết đi với lòng không cam trong trận chiến ấy, Đế cốt vẫn còn thì khả năng sẽ có một người những kẻ địch kia lại tìm tới, lúc đó cũng khó nói sẽ phát sinh chuyện gì." Thạch Hạo nói.
Mạnh mẽ như hai người mà cũng phải chọn cách đi vòng, sau đó cả hai tiếp tục nhằm về phía trước, muốn nhanh chóng tới tòa thành khổng lồ ở nơi sâu trong Cấm khu này.
"Ồ?" Ma nữ kinh ngạc.
Sau khi đi được trăm vạn dặm và bước bên trên dung nham đỏ tươi thì cả hai cảm nhận được một luồng uy thế mạnh mẽ.
Phía xa tít biển dung nham tựa như có một hòn đảo rất lớn chắn ngang, tuy rằng ở rất xa thế nhưng vẫn có thể mơ hồ thấy được.
"Là đảo hay là phần cuối của biển dung nham?" Ma nữ nghi hoặc.
"Vẫn đang trong biển!" Thạch Hạo đáp.
Hai người nhanh chóng đi tới, cảnh vật mờ ảo từ từ sáng rõ, tiếp đó hai người chấn động không thôi.
Làm gì mà là phần cuối của vùng biển này chứ, đó là một ngọn núi to lớn lọt hẳn vào trong tầng mây, càng tới gần thì càng cảm nhận được độ hùng vĩ và to lớn của nó.
Ngọn núi này càng ngày càng rõ chứ không còn mơ hồ như trước, hiện giờ đã có thể thấy rõ toàn bộ.
Ngọn núi này quá lớn, không phải là núi mà cứ như là một đại lục vậy, chỉ là có hình dáng của một ngọn núi và đứng sững sững vững vàng trong biển dung nham.
Bên trên không hề có một ngọn cỏ nào, mờ ảo, yên tĩnh, tựa như một ngọn núi lửa đã dừng hoạt động.
Hai người mở thiên mục quan sát, đây... tựa như là một ngọn núi lửa, chỉ là nó lớn tới mức quá đáng, không cách nào hình dung được.
Ngọn núi này như muốn chọc thẳng tới ngoài vực ngoại, quá cao.
Thậm chí, hai người còn hoài nghi, biển dung nham này là do ngọn núi lửa hùng vĩ trước mắt phun trào nên.
Ngọn núi này quá lớn, cũng không biết cao bao nhiêu dặm, nó chọc thẳng vào tầng mây, gần kề với những ngôi sao vực ngoại.
"Phượng Hoàng sơn!"
Thạch Hạo kinh ngạc, bên trên ngọn núi ấy hắn nhìn thấy được ba chữ cổ xưa và đầy kỳ dị.
"Ồ, chỉ cần nghe tên thì đã biết là nơi tốt rồi, phải lên tham quan chút mới được!" Ma nữ lên tiếng.
Chân Hoàng, đó là tồn tại cỡ nào chứ, xếp phía trước ở trong Thập Hung, dũng quan vạn tộc, năm xưa chính là nhân vật vô địch trên trời dưới đất, được mệnh danh là sinh linh bất tử.
Ở nơi này lại một ngọn núi dùng tên của nó để đặt cho nên khiến người khác liên tưởng tới những vấn đề này.
Đặc biệt, nơi đây lại cuộn trào dung nham, hội tụ lại thành biển thì càng khiến người khác nghĩ ngợi hơn, tương truyền, Phượng Hoàng dục hỏa trùng sinh, mà nơi đây lại có ánh lửa hừng hực không dứt.
Hai người liếc mắt nhìn nhau.
Nói là núi không bằng gọi là đại lục thì đúng hơn, khi bước chân lên ngọn núi này thì mới cảm giác được sự bao la của nó.
Chỉ khi bay lên trời cao và nhìn xuống bên dưới thì mới có thể cảm nhận được sự tráng lệ của ngọn núi khổng lồ này.
Mọc lên từ bên dưới đáy biển và hình thành nên một ngọn núi lớn hùng vĩ chọc thẳng trời xanh, thật sự rất dọa người.
"Một tòa thành cổ!"
Sau khi đi lên tới đỉnh núi, nơi đây rất bằng phẳng và có một tòa thành trì lớn, việc này khiến người khác rất dễ phán đoán, đây có thể là một tòa thành cổ Chân Hoàng.
Nên biết, năm xưa trên thế gian này có Phượng hoàng thuần huyết và sinh sống trong Tiên thổ.
Hiện giờ, có thể thấy những di tích của chúng thì cũng không có gì là lạ.
Ma nữ thán phục không thôi, bởi vì nàng phát hiện bên trong tòa thành này có rất nhiều cây ngô đồng, tuy rằng đã chết khô từ lâu thế nhưng vẫn không hề bị hủ mục, ánh sáng lấp lánh tựa như được tạo thành từ kim loại vậy.
Núi lớn màu xám, cổ thành tĩnh mịch, còn có ngô đồng chết khô, tất cả đã nói lên đây là nơi nào.
Nơi Phượng hoàng sinh sống sẽ có ngô đồng, những tin đồn liên quan tới những thứ này có quá nhiều.
Chỉ là nơi này quá mức yên tĩnh, tử khí âm u cả vùng, không hề lưu lại thứ gì.
"Ủa, có gì đó là lạ!" Trong lòng Ma nữ chợt sinh ra báo động.
Thạch Hạo sớm cũng đã cảm thấy có gì đó kỳ lạ, tiếp đó kéo lấy cánh tay trắng mịn của nàng rồi nhanh chóng bỏ chạy về nơi xa.
Sương mù bốc lên, nơi đó hoàn toàn mơ hồ.
Trong nhất thời, bọn họ đã bước lên trên đường phố, từ từ đi vào trong thành.
"Hỏng rồi, chúng ta đi lạc vào tòa cổ thành này rồi!" Ma nữ biến sắc.
Vốn cả hai đang ở ngoài thành thế nhưng trong lúc gấp rút đã bỏ chạy và khơi dậy trận pháp, không biết vì sao cứ thế tiến vào trong tòa thành cổ này.
Rõ ràng, nơi đây có đại trận tuyệt thế.
Hai người thử xung kích mấy lần nhưng không cách nào đi ra ngoài được, thậm chí hai người thấy được cả tường thành nhưng không cách nào leo lên trên được, đều bị đánh văng ngược lại.
Vừa mới bay vút lên cao thì sẽ bị một nguồn sức mạnh áp chế đánh ngược xuống dưới.
Hai người biến sắc, đảo mắt đã bị vây nhốt được ba ngày.
Toàn cổ thành Chân Hoàng này có gì đó rất kỳ lạ, không cách nào thoát khỏi được.
Ầm!
Đột nhiên, vào ngày thứ năm thì trong thành truyền lên những âm thanh ầm ầm, từ vẻ yên ắng chuyển ngược thành sôi động, việc này rất đột ngột, hai người nhanh chóng ngẩn đầu nhìn về phía phát ra âm thanh đó.
Trong vẻ mơ hồ thì có một con quái vật cực lớn một chân đang di chuyển, đáng tiếc là do sương mù quá dày nên đã che mờ thiên nhãn, không cách nào quan sát được hình dáng của nó.
Chỉ biết là nó tương tự như con người thế nhưng cũng không hề giống lắm, cao tới mấy ngàn trượng, nơi tay vác theo một cây đại bổng Lang Nha.
"Rầm!"
Nó đánh ra một gậy, những phòng ốc, cây ngô đồng trong thành cổ đều nát bấy hàng loạt.
Thạch Hạo và Ma nữ hoảng sợ, bởi vì cả hai từng cảm nhận qua, sức mạnh này như muốn đánh nát tòa cổ thành, con quái vật này muốn đào tẩu thế nhưng đều thất bại, không cách nào hủy diệt được những kiến trúc được bố trí trận pháp này.
Con quái một chân rất mạnh, ít nhất mạnh hơn rất nhiều so với hai người.
Ầm!
Lại thêm một loạt kiến trúc sụp đổ, cát bụi mù mịt, con quái vật ấy vẫn tiếp tục hủy diệt những thứ mà nó thấy.
Nhưng, tòa thành cổ Chân Hoàng này rất kỳ quái, hàng loạt kiến trúc sau khi bị con quái một chân phá hủy từ từ từ khôi phục lại như lúc ban đầu.
Thạch Hạo và Ma nữ nhanh chóng chạy trốn, bởi vì cả hai phát hiện ra, phương hướng mà con quái này đáng nhắm tới là nơi này.
Ầm!
Đại bổng Lang Nha dài tới mấy ngàn tượng vụt sát ngay trên đỉnh đầu bọn họ, kiến trúc nổ tung, con quái này quá mạnh, quá khủng khiếp.
Rốt cuộc, sau khi tàn phá rất lâu thì nó từ từ biến mất, bốc hơi khỏi nơi này.
Ma nữ và Thạch Hạo trợn trong mắt, cả hai đều tận mắt quan sát toàn bộ thế nhưng cái quái vật đó chốc lát chợt biến mất, tựa như trước giờ chưa hề xuất hiện vậy.
Tiếp đó, lại qua nửa tháng nữa, hai người chỉ biết ngậm ngùi, yên lặng không hề nói gì, bởi bọn họ không cách nào tìm được lối thoát.
Thạch Hạo muốn hỏi Đả Thần Thạch thế nhưng tên này vẫn đang ngủ say, bên ngoài kết thành một chiếc kén bằng đá, đang tiến hành việc lột xác ở bước quan trọng nhất, không cách nào lay tỉnh được.
Bị vây nhốt trong tòa thành chết này hơn mười mấy ngày khiến cả hai lo lắng không thôi, sợ bản thân sẽ bỏ qua đợt tuyển chọn thư viện Thiên Thần kia, lần này quá bất cẩn rồi.
"Có người!"
Rốt cuộc thì bọn họ cũng lại phát hiện ra dị thường, mơ hồ thấy được một người.
Bọn họ xoay người trèo lên một tòa kiến trúc cao cao rồi nhìn về hướng kia.
Người này tựa như là một u hồn bay bổng theo gió, hắn vô thanh vô tức chẳng hề có chút sóng thần lực nào, tựa như là một cọng cỏ bị gió cuốn bay từ dưới mặt đất lên vậy.
Đó là một ông lão còm nhom, hai mắt hãm sâu và nhắm nghiền.
Lớp da vàng ố khô quắt bọc lấy xương, tựa như được dát một lớp đồng lên trên người vậy.
Đó tựa như là một bộ tử thi cổ xưa đi ra từ lòng đất vậy.
"Hắn chết rồi!" Ma nữ nhỏ giọng nói.
Mặc cho người này đang di chuyển thế nhưng lại giống như là u hồn chẳng hề có chút tiếng động nào, chỉ có âm u và kinh khủng.
"Hả?!" Rất nhanh, ánh mắt của hai người sáng rực lên.
Ông lão này ngẩng đầu nhìn về trời cao, tiếp đó đưa tay ngắt lấy hai ngôi sao và luyện hóa thành hai hạt châu đặt vào trong lòng bàn tay, mặc cho hai ngôi sao không ngừng xoay tròn.
Thạch Hạo và Ma nữ ngẩn người, chuyện này quá bất hợp lý.
Một người đã chết nhưng tại sao lại có thần uy lớn cỡ đó?
Trên thực tế, người này đã chết, nơi mi tâm của hắn bị đục thủng từ trước ra sau, như là bị một thứ gì đó rất sắc bén xuyên thủng.
Hiện tại, cũng chỉ là một loại bản năng, và xuất hiện ở tòa thành cổ Chân Hoang này.
Một bộ xác ướp cổ!
Nhưng, thứ này không hề giống với những sinh linh trong Minh thổ, trông bộ dáng thì rất là đặc biệt, nói là có linh hồn thì hoàn toàn sai, nói là vật chết thì sao lại còn có thể hành động.
"Một loại bản năng, là chấp niệm còn lưu lại trước khi chết nên mới khiến thân thể ông ta bất diệt, tựa như là dã quỷ đang du đãng vậy. Thế nhưng sinh linh này chắc chắn rất đáng sợ, sau này nếu phát sinh đại chiến thì rất có khả năng sẽ phát huy được uy lực khó mà tưởng tượng nổi." Thạch Hạo lên tiếng.
Cũng may là sinh linh này từ từ phiêu đãng, không hề để ý tới Thạch Hạo và Ma nữ, nó men theo con đường cổ xưa này, qua lại như là u hồn.
"Ngươi cảm thấy kẻ đó như thế nào, có thể là Phượng hoàng, một trong Thập hung?" Ma nữ hỏi.
Trái tim của Thạch Hạo đập thình thịch, việc này cũng khó mà nói được.
"Hôm nay, ta lại thấy được một trong Thập Hung?"
"Không chừng là sự thật đó."
Hai người nói thầm.
Loáng một cái lại thêm một tháng, cả hai đã bị nhốt thêm ba mươi ngày, thật sự khiến người khác phải lo lắng, rơi vào trong đây tựa như đang lãng phí thời gian và sinh mệnh vậy.
"Hai tên trước kia đều là quái vật cả, và cũng không hề làm thương tổn tới chúng ta, thật kỳ lạ." Ma nữ nói.
Rốt cuộc, sau nửa tháng nữa thì hai người đã tìm được chút đầu mối, khi thăm dò những tòa kiến trúc cổ thì phát hiện được một vài đại trận và có thể rời khỏi tòa cổ thành này.
Nhưng, khi Thạch Hạo và Ma nữ thúc dục đại trận trong mấy ngày kế tiếp thì cả hai liền mờ ảo, và được truyền tống rời khỏi.
Đây là một động phủ tràn ngập khí hỗn độn, tiên quang sáng rực.
Vẫn trong tòa thành ư?
Hay nói là, nơi này nối liền với tòa thành cổ kia.
Việc khiến Thạch Hạo và Ma nữ khiếp sợ nhất chính là, trong động phủ này có một quả trứng.
Rất nhanh, bọn họ cảm nhận được một luồng sinh cơ rất mạnh mẽ, từ trong quả trứng ấy tản ra lượng lớn tinh khí sinh mệnh.
"Hả, lẽ nào trứng Phượng hoàng, đừng nói rằng, chúng ta đã gặp được vận may vô cùng lớn, sẽ mang ra ngoài một con Chân Hoàng vô thượng!"
Thạch Hạo nghĩ tới rất nhiều thứ, trong lúc vô tình lại phát hiện ra một thứ nghi là trứng Phượng hoàng, đúng như là buồn ngủ lại gặp chiếu manh.
Quả trứng này rất lấp lánh, rất to lớn, thế nhưng Thạch Hạo loáng thoáng có thể cảm nhận được luồng khí tức này tương tự như Hoàng nữ mà mình đã mộng về Tiên cổ trước kia, là cô gái đã tu ra ba luồng tiên khí.
"Không thể là nàng được, ta rõ ràng tận mắt thấy nàng chết đi mà." Thạch Hạo lắc đầu.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.