Thế Giới Hoàn Mỹ

Chương 1116: Phục kích




Là nhằm về ai?
Thạch Hạo đứng đằng xa quan sát, thần quang trong mắt ẩn vào bên trong, vẫn chưa hề bộc lộ ra sức mạnh kinh khủng của chính mình mà chỉ lẳng lặng quan sát.
Tất cả những việc này quá nhanh, hai đại cao thủ chưa gì đã lao vút tới!
Yêu Nguyệt công chúa phong hoa tuyệt đại, quần áo tung bay từ trên trời giáng xuống, nàng tựa như là Quảng Hàn tiên tử từ trên mặt trăng bay xuống và ngăn chặn giúp nhân gian, cánh tay trắng muốt vung mạnh, thần quang tinh khiết lan tỏa khiến người khác không cách nào nhìn thẳng được.
Huyền Côn thét dài, tóc dài tung bay, hai tay kết ấn, dùng thế Thái sơn áp đỉnh đánh sụp trời cao.
Ầm!
Nơi đây nổ tung, sức mạnh bàng bạc trút xuống như mưa kích thẳng về phía người đang đại chiến bên dưới
"Vương Hi nguy rồi!" Thạch Hạo lẩm bẩm, hắn nghĩ rằng hai người này sẽ nhằm về Vương Hi, dù sao thì Yêu Nguyệt công chúa vẫn luôn đối đầu với Vương hi, hai người đều thuộc hai Trường Sinh gia tộc cho nên vẫn luôn luôn cạnh tranh với nhau.
Nhưng, kết quả lại nằm ngoài dự đoán của hắn.
Hai người từ trên không trung hạ xuống rồi đồng loạt đánh về Lục Đà chứ cũng không phải là Vương Hi, quyết đoán và dứt khoát, bá đạo và ác liệt, vô cùng kiên quyết!
Đồng thời, đúng lúc này Vương Hi cũng chuyển động, triển khai ra Thiên công cổ của chính mình đánh về phía Lục Đà, oai hùng hiên ngang, khí tức ép người.
Chuyển biến phát sinh, ba đại cao thủ xuất kích, vận dụng tới thủ đoạn mạnh nhất giết hướng Lục Đà, cả ba vây hắn vào trung tâm.
Thạch Hạo lộ vẻ khác thường, không ngờ rằng Yêu Nguyệt công chúa lại có thể dẹp thành kiến sang một bên, không còn cạnh tranh mà liên thủ nhằm vào tên còn lại.
Rõ ràng, đây chẳng phải là việc đột ngột gì cả, mà là kế hoạch từ sớm giữa Yêu Nguyệt công chúa, Huyền Côn, Vương Hi đều đã có bàn bạc qua với nhau.
Là cơ hội để liên thủ giết chết!
Hành động này làm người khác thầm than, ngay cả là địch thủ đang đối đầu với nhau vẫn có thể bắt tay đối phó với Lục Đà, như vậy đủ chứng minh sự bất phàm rồi, chuyện như vậy không phải là người thường có thể làm được.
Rầm!
Hư không nổ tung, tiếng sấm không dứt, càng có chân long và huyết hoàng bay lượn, kỳ lân rít gào, tất cả đều do bảo thuật tạo nên, là sự diễn dịch của Thiên công.
Cảnh tượng như vầy rất kinh người, bầu trời rạn nứt, tràng vực được khiển khai, kinh thiên động địa, ngay cả đất trời cũng phải run rẩy theo.
Đây chính là trận chiến của chí tôn trẻ tuổi, nơi này bị khí hỗn độn nhấn chìm, hàng loạt bảo thuật bay múa, Thiên công cổ bùng phát ra toàn bộ uy thế vô thượng khiến hồn phách người khác sợ hãi.
Nơi đó mịt mờ, dường như chỉ có mỗi tiên khí đang thiêu đốt, lúc ánh sáng chói mắt bùng phát thì người khác mới có thể nhìn thấy được!
Tiên quang ngút trời, càn khôn rạn nứt!
"Phụt!"
Trong cuộc phục kích này thì Lục Đà phun đầy máu tươi, rốt cuộc cũng đã bị thương nặng, bị đánh văng về nơi xa.
"Đại nhân!"
Hai người đi theo sợ hãi hét lớn nhảy tới cứu viện.
Xa xa có người trông thấy thì đều kinh ngạc hóa đá, bởi vì bọn họ không ngừng chăm chú quan sát trận chiến này và cũng không nghĩ tới kết quả sẽ thành ra như thế.
"Vương Hi tiểu thư, Yêu Nguyệt công chúa, Huyền Côn lại lập mưu với nhau, là muốn diệt trừ Lục Đà mà!"
Mọi người cảm thán, một đời hùng chủ trẻ tuổi như Lục Đà, kinh tài tuyệt diễm tới dường nào mà sẽ bỏ mạng nơi này? Trận chiến này đã tỏ rõ sự mạnh mẽ của hắn, nếu không sẽ không khiến người khác phải kiêng kỵ và muốn diệt trừ hắn ngay đầu tiên.
"Giết!"
Ba người truy kích và đồng loạt xuất thủ, khống chế Thiên công cổ vô thượng trấn áp chàng trai đầy mạnh mẽ đang chạy trốn kia.
Âm thanh của Lục Đà tựa như sấm nổ chấn cho rất nhiều thú lông đỏ xung quanh nổ tung, bóng người hóa thành một vệt sáng lao vút về phía chân trời hòng rời khỏi chiến trường này.
Xa xa có không ít người đang xem chiến đấu đều bị tiếng hét này chấn cho thân thể run lẩy bẩy, còn có một nhóm người miệng phun đầy máu, thân thể lảo đảo thối lui.
Lục Đà nhanh như tia chớp, hắn chỉ để lại một chuỗi bóng mờ gần như đã biến mất.
Chỉ là, Vương Hi, Huyền Côn, Yêu Nguyệt công chúa cũng chẳng phải là kẻ yếu gì, tất cả đều là chí tôn trẻ tuổi đã tu ra ba luồng tiên khí, là một trong những người mạnh mẽ nhất ở đời này, bọn họ truy sát ở ngay sau khó mà bị cắt đuôi được, hơn nữa lần lượt khống chế đại pháp vô thượng bắt đầu công kích người phía trước.
Thiên công cổ lượn lờ, trời long đất lở!
Tuy rằng Lục Đà ra sức tránh né thế nhưng vẫn phải bị động đón đánh, nếu không sẽ ăn phải rất nhiều thiệt thòi, hắn không cách nào kéo dãn một khoảng cách an toàn được mà vẫn đang trong phạm vi công kích.
"Ầm!"
Lần va chạm mạnh này khiến cho phù văn bùng cháy, cốt văn lan tỏa chói lóa vô cùng.
Lục Đà hét lớn, thương thế càng lúc càng nặng hơn, khóe miệng không ngừng ứa ra máu tươi rơi xuống đầy mặt đất.
Chuyện này không chỉ mỗi hắn không nghĩ tới mà tất cả mọi người cũng thế, ba cao thủ cùng nhau phục kích đánh giết hắn, vô cùng chấn kinh.
"Phụt!"
Lại phun ra một ngụm máu tươi, Lục Đà gần như là lập tức bị tiêu diệt chín cái mạng, vẻ uể oải lan tràn khắp thân, con đường lưu vong này quá chấn động lòng người, thế nhưng tóm lại mạng vẫn còn.
Xương cốt trong cơ thể hắn đã gãy nát rất nhiều chỗ, bản thân thì đại thương nguyên khí nên cũng không biết tới bao giờ mới có thể tiếp tục cậy mạnh để tranh đấu nữa.
Điều vui nhất chính là, hắn đã trốn thoát thành công, thiêu đốt tinh huyết, khống chế thiên công của bản thân rồi biến khỏi nơi này, những người khác không cách nào tìm thấy được nữa.
Những người đi theo chắc chắn sẽ không đuổi kịp tốc độ của hắn, ngoại trừ đám người Thạch Hạo ra thì gần như đã bị cắt đuôi cả.
Những người có thể thấy được chuyện xảy ra thì đều là cường giả hoặc là những người đang ở trong khu vực này, nếu không cũng không tài nào bắt kịp bóng dáng của các đại cao thủ này.
Thạch Hạo cứ thế im lặng truy theo, hắn không có ra tay mà chỉ từ xa quan sát, trong nhất thời chợt có một luồng kích động muốn truy sát Lục Đà đang trọng thương kia, nhưng tóm lại là vẫn kìm chế.
"Rắc!"
Trong hư không sinh ra tia chớp đầy đáng sợ đồng thời tiếng rồng ngâm hổ gầm vang lên, còn có những tiên ảnh, tiêng quang dâng trào.
Lần này chẳng hề tốt chút nào, sẽ có người lợi dụng cơ hội hiếm có này!
Yêu Nguyệt công chúa với phong hoa tuyệt thế cùng với Huyền Côn đột nhiên công kích về phía Vương Hi, đại chiến lại tiếp tục bùng phát.
Chuyện này rất đột ngột, và cũng rất là hợp tình hợp lý.
Bởi vì, Yêu Nguyệt công chúa là địch thủ của Vương Hi, hai bên không ngừng cạnh tranh lẫn nhau, ở dưới bất kỳ tình huống nào cũng sẽ chống đối dù cho từng chung sức liên thủ trong giây lát.
"Ầm ầm!"
Tiếng vang không dứt bên tai, Vương Hi chống trả lại hai người.
Xoẹt!
Một vệt thần quang lóe lên rồi lao vút lên trời cao, xuyên thủng hàng loạt phù văn của các bảo thuật.
Long tranh hổ đầu lại bắt đầu!
Thiên công của ba người lần lượt xuất hiện trên thế gian.
Phụt!
Khóe miệng của Vương Hi ứa máu, nàng đã bị thương, lần này không phải đối phó với Lục Đà mà mục tiêu lại chính là nàng.
Nàng nhanh chóng lẩn trốn, một người độc chiến hai đại cao thủ chắc chắn sẽ không có kết quả tử tế nào, phải nhanh chóng chạy trốn mới được.
Chỉ là, hai người kia quá mạnh mẽ, mặc nàng có xung kích cỡ nào thì cũng trở nên gượng gạo tựa như Lục Đà lúc nãy, bị người khác phục kích nên bị thương nặng!
Xoẹt!
Vương Hi không hổ là thiên nữ một đời của Trường Sinh thế gia, tuy rằng bị Yêu Nguyệt công chúa tìm cách ngăn chặn thế nhưng vẫn có thể chạy ra ngoài và biến mất khỏi nơi đó.
"Đi!" Trên đường chạy trốn thì nàng lướt qua bên Thạch Hạo rồi phát ra một mảnh huyền quang bao phủ lấy hắn, tiếp đó cùng nhau chạy thoát.
"Cần ta giúp một tay không, để ta ra tay giúp ngươi cho." Thạch Hạo nói.
"Ngươi không phải là đối thủ của họ đâu, không cần mạo hiểm." Vương Hi lên tiếng.
Lưu vong được một đoạn thì nàng chợt dừng lại rồi nhanh chóng ngồi xếp bằng, nhét vào miệng vài viên thần đan để chữa thương và khôi phục nguyên khí.
Thạch Hạo không hề nhúc nhích, chỉ đứng yên nơi đó bảo vệ giúp nàng.
Sau đó không lâu thì Vương Hi mở mắt, gặp phải sự oanh kích của sinh linh đã tu ra ba luồng tiên khí thì thương thế của nàng không cách nào tốt lên nhanh như vậy được, thế nhưng không thể không rời đi, nếu không rất có thể sẽ bị bọn họ đuổi kịp.
Bọn họ tiếp tục rời đi, dĩ nhiên phương hướng chính là hướng Lục Đà đã đào tẩu.
Vương Hi vẫn chưa lau sạch vết máu trên người, có thể thấy được nàng đã trải qua một trận đại chiến và nỗi vã lên đường như thế nào rồi.
"Lục Đà!" Thạch Hạo híp híp mắt, hắn nhìn thấy một bóng người đang cản ở phía trước, tóc dài tung xõa, khí thế cả người đáng sợ như núi lớn.
Vương Hi dừng lại rồi nhìn về phía trước, nhưng cũng không có ra tay.
Một lát sau nàng ôn nhu, nói: "Chúng ta cùng nhau giết ngược trở lại, phải làm cho hai người họ cũng bị thương như vầy, nếu không, hai ta đều đại thương nguyên khí và sẽ bị coi như là con mồi bị thương, sợ rằng sẽ rơi vào thế bị động!'
Lục Đà trầm mặc giây lát rồi gật đầu, cùng với nàng quay ngược trở lại.
Rất khó tưởng tượng được, trước đây không lâu Vương Hi từng tham gia vây công Lục Đà, ấy vậy mà chỉ trong thời gian hắn bọn họ đã đứng chung cùng nhau, và còn muốn liên thủ đối địch nữa.
Chủ yếu, những người tu ra ba luồng tiên khí như bọn họ quá đáng sợ, Lục Đà và Vương Hi đều đã bị thương, đều đã hao tổn nguyên khí rất nghiêm trọng, trong lúc bọn họ dưỡng thương và bị người cùng cấp truy sát thì sẽ gặp nguy hiểm vô cùng.
Vì sinh tồn nên hai người tạm thời liên thủ.
Sau đó không lâu, Vương Hi và Lục Đà ẩn núp lẳng lặng chờ đợi cơ hội, bởi vì bọn họ có phương pháp để lánh nạn.
Rốt cuộc thì Yêu Nguyệt công chúa, Huyền Côn cũng đã xuất hiện, sau khi trải qua trận thắng lớn và hiện tại nếu như tìm thấy bóng dáng của đám Lục Đà và Vương Hi thì lại càng hoàn mỹ hơn.
Ầm!
Tiếng rung mạnh mẽ phát sinh, thiên địa nổ vang.
Vương Hi và Lục Đà đánh lén thành công, Huyền Côn bị đánh trúng một chưởng và một chỉ khiến cho máu thịt be bét, cứ thế rơi vào tình trạng đầy khó khăn.
Chuyển biến này quá nhanh, Huyền Côn lảo đảo, máu me khắp người, miệng mũi đều đỏ sậm chảy dài máu tươi.
Nhưng hắn lại vô cùng kinh người, không có bỏ mạng mà cố gắng vượt qua tình cảnh này.
"Đạo huynh, ráng chịu đựng, hai người chúng ta cũng chẳng hề sợ hai người bọn họ!" Yêu Nguyệt công chúa lên tiếng.
Nhưng, Huyền Côn nhìn kỹ nàng một cái rồi quyết đoán rời đi xa.
Rõ ràng, Huyền Côn đã bị thương nặng cho nên không dám đứng chung với Yêu Nguyệt công chúa đang ở đỉnh cao, tốt nhất cứ để nàng ở lại công chiến thì hơn.
Bởi vì, sự cạnh tranh giữa đôi bên quá kịch liệt, nếu như một người hoàn hảo không chút thương tổn nào đuổi bắt những người đã trọng thương còn lại, vậy thì chẳng hề tốt chút nào.
Yêu Nguyệt công chúa nhanh chóng xoay người tránh lui!
Không ai nghĩ tới, sự tình sẽ diễn biến tới mức này, quả là làm người khác ngạc nhiên không thôi.
"Ầm!"
Cùng với việc Vương Hi và Lục Đà điên cuồng xuất thủ thì Yêu Nguyệt công chúa vừa trốn vừa nghĩ biện pháp cắt đuôi, lúc này nàng cũng đã bị thương nặng, miệng mũi đều ứa máu tươi.
Thạch Hạo thấy mà trợn tròn mắt, bốn người đều bị thương, cái gọi là liên minh trước kia quá mỏng manh, hơn nữa suy nghĩ của bốn người cũng hoàn toàn khác nhau cho nên mới tạo nên tình cảnh như hiện tại.
Chiến đấu ngừng lại, không một ai liều mạng và tử chiến cả.
Thạch Hạo lẩm bẩm, nói: "Tới lúc ta ra tay rồi à, sau khi đạo hoa của ta nở rộ thì trăm hoa sẽ tiêu tàn ư?!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.