Thế Giới Hoàn Mỹ

Chương 1119: Đụng độ mạnh mẽ




Một đao chém qua không chỉ kết liễu ba người đi theo của Phong Hành Thiên mà còn cả hai đệ tử chính thức của thư viện đã tu ra tiên khí nữa.
Nhưng mà, trong cơn giận dữ đầy tột độ của Thạch Hạo thì bọn họ cũng chỉ như gà sành chó đất, không cách nào đỡ lấy một đòn!
Những người khác sợ hãi hét lớn, còn Thạch Hạo thì từ từ cất bước với uy thế ngày một tăng cao, chiến đao vàng óng trong tay hắn phóng to rồi lần nữa xoay tròn quét tới.
Ánh đao rất dài tựa như là thác nước trút từ trên cao xuống, vô cùng rực rỡ.
"Phụt!"
Có thêm vài người bị giết chết, đồng thời ánh chớp lao ra xa đánh cho hai người ở phía trước hóa thành tro tàn.
"Ngươi dám!" Xa xa truyền tới tiếng quát lớn của Phong Hành Thiên, trong lúc giơ tay thì một luồng cầu vồng từ bàn tay của hắn lao vút tới.
Thạch Hạo tránh sang một bên, ngay tại chỗ liền xuất hiện một cái vực thật sâu, trong lòng đất là vẻ tăm tối vô biên.
Hắn là ai?
Tu sĩ của Ba ngàn châu kinh ngạc không hề nhận ra Thạch Hạo, bởi vì hiện giờ hắn hoàn toàn khác trước, đã vận dụng tới Bảy mươi hai biến, không chỉ thay đổi hình dáng mà ngay cả xương cốt cùng huyết nhục đều được biến đổi.
Rõ ràng, việc thay đổi xương cốt, biến dạng huyết nhục rất là đau đớn, thế nhưng độ bảo mật lại cực kỳ cao, người khác không cách nào phát hiện ra được.
Dù cho có dùng Thiên nhãn thông cũng không phát hiện ra được dấu vết gì, bởi vì đây là huyết nhục xương cốt thật sự chứ không phải là ảo thuật đơn giản.
"Ngươi là ai mà dám đối địch với Phong tộc?" Một người đi theo của Phong Hành Thiên mạnh miệng quát mắng, bởi vì hiện giờ chẳng còn cách nào cả, tên Ma thần này đang từ từ ép sát về phía bọn hắn.
"Người đi theo cũng chẳng ít." Thạch Hạo lạnh lùng và châm biếm nói.
Bởi vì, cái gọi là người đi theo còn sót lại kỳ thực là đệ tử chính thức của thư viện, phải tới sáu bảy người thế nhưng bọn họ lại cam nguyện chịu sự sai khiến của Phong Hành Thiên.
Sau khi biết Phong tộc muốn áp chế hắn thì cơn lửa giận trong lòng Thạch Hạo bùng cháy, nếu không phải hắn mạng lớn thì đã chết trong Cổ quáng Thái sơ rồi.
Nói chính xác, Nguyên Thanh chỉ là đồng lõa mà người chủ mưu thật sự chính là Phong tộc!
Đặc biệt, bên trong lại còn có ẩn tình, lại dính dáng tới ân oán tình cừu của lão tổ tông Phong tộc cùng với tổ tông Thạch tộc thuộc một trong bảy vương ở Biên hoang, việc này càng khiến hắn kích động hơn.
"Đều là những chuyện xưa xửa xừa xưa mà vẫn không hề quên đi, tuy rằng từng chiến đấu qua với tổ tiên của mạch chúng ta thế nhưng lại không hề để ý tới thân phận để nhờ vả áp chế chúng ta."
Thạch Hạo tự nhủ trong lòng, lửa giận sục sôi, nắm đấm bóp chặt, áp chế hắn mười năm, với thời gian này thì đã gạt tan toàn bộ tạo hóa bên trong thư viện, chặt đứt con đường tiến lên của hắn.
Ai cũng biết, Thư viện Thiên Thần sẽ dốc toàn bộ tài nguyên, dùng Long huyết, kinh văn Tiên đạo... để bồi dưỡng hai ba vị chí tôn trẻ tuổi mạnh nhất, sẽ tập trung toàn bộ tâm huyết vào những người này.
Bọn họ tập hợp toàn bộ tinh hoa của cửu Thiên, ở những môn phái khác không tài nào được như vậy, có thể nói đây là một cơ duyên không cách nào tưởng tượng nổi.
Thế nhưng trong bối cảnh như vậy mà Phong tộc lại triển khai thủ đoạn, ngăn cản và áp chế Thạch Hạo, không cho hắn gia nhập vào và đẩy hắn vào tuyệt địa, rơi vào cảnh ngàn cân treo sợi tóc.
"Xoẹt!"
Thạch Hạo giơ tay, năm ngón tay phải xòe rộng lập tức có năm luồng thần quang lao ra đánh thẳng về đám người phía trước.
Răng rắc!
Âm thanh vỡ nát của bảo cụ truyền ra, những người kia không ngừng hét thảm.
"Rắc!"
Tiếng vang lanh lảnh của cốt văn bị phá tan truyền tới, rất nhẹ nhàng thế nhưng lại chấn động lòng người. Nên biết, những người này đều đã thiêu đốt tiềm năng, vận dụng tới thần thông mạnh nhất mà cả đời có thể triển khai được thế nhưng lại bị người này dùng tay không đánh nát.
Phụt!
Âm thanh của huyết dịch tung tóe ẩn chứa vẻ không cam lòng của đám người này, mi tâm của bọn họ bị xuyên thủng và ngã ngửa ra sau, chết tươi trong vũng máu.
Vô cùng mạnh mẽ, tung hoành chẳng chút trở ngại, khi giơ tay là giải quyết mấy đại cao thủ, hình ảnh này khiến cho mười mấy tu sĩ của Ba ngàn châu đều ngây dại.
"Can đảm lắm!"
Phong Hành Thiên nổi giận, hắn không muốn để cho Huyền Côn chạy thoát cho nên ra sức xuất thủ hòng đánh giết, thế nhưng lại không nghĩ rằng nhân mã của mình lại lần lượt ngã xuống như vậy.
"Hả?"
Thạch Hạo lộ vẻ khác thường, bởi vì mười mấy đệ tử chính thức kia sau khi chết thì cốt phù bảo mệnh trên người đang từ từ hấp thu tinh huyết và chuẩn bị bỏ chạy.
"Phá!"
Thạch Hạo hét lớn một tiếng, quyền ấn đánh nổ toàn bộ!
Đây vốn là thần phù mà trưởng lão của thư viện ban tặng với kỳ hiệu là bảo mệnh, thế nhưng kết cục vẫn không cách nào thoát khỏi.
Xoẹt!
Một lát sau, ánh đen ào ạt lao tới, nó mênh mông vô tận, hoàn toàn nhấn chìm Thạch Hạo vào bên trong, Phong Hành Thiên phân chút tinh lực xuất thủ hòng tiêu diệt Thạch Hạo.
Đây chính là sức mạnh của thuộc tính Hắc ám, bắt nguồn từ một môn Thiên công cổ nào đó.
Thạch Hạo không hề đỡ lấy mà sau lưng xuất hiện ra một đôi cánh lôi điện rồi khẽ động rời đi, hắn nhanh chóng tránh né đòn đánh này.
Hắn hiện giờ vẫn chưa muốn ra trận, vẫn chờ đợi hai người bọn họ chém giết lẫn nhau, hắn không phải vì nghĩa vụ giải vây cho Huyền Côn, hiện giờ hắn không muốn liều mạng tranh đấu với Phong Hành Thiên.
Tất cả phải chờ sau khi hai người kia kết thúc chiến đấu đã!
Thạch Hạo lựa chọn thái độ bàng quan đứng nơi đó.
Đương nhiên, Phong Hành Thiên sẽ không cho phép tình huống như thế xảy ra, dù cho đang phải đối phó với cường địch Huyền Côn thì cũng tiếp tục xuất thủ lần nữa, hắn sử dụng tới bảo thuật hắc ám đầy mạnh mẽ kia, khói đen ngập trời công hướng về Thạch Hạo.
"Vù!"
Chính vào lúc này hư không chợt run rẩy, một vầng minh nguyệt sáng ngần xuất hiện và xua tan màn đêm, thứ này từ từ tỏa sáng bên cạnh Phong Hành Thiên, hắn đã bị đột kích.
Yêu Nguyệt công chúa đã tới, nàng quyết đoán xuất thủ giúp đỡ Huyền Côn.
Nàng đã bị thương thế nhưng lúc này cũng không hề chần chờ mà triển khai một đòn kinh thế, bởi vì nếu như Huyền Côn chết và nàng lại đang trọng thương, và nếu Phong Hành Thiên tìm được nàng ở quanh đây thì hơn nửa sẽ gặp được.
Đồng thời, dù gì nàng với Huyền Côn cũng đang có quan hệ kết minh, nếu như hắn gặp phải nguy nan mà nàng ra tay giúp đỡ thì chắc chắn sẽ khiến đối phương cảm kích vô cùng.
Thạch Hạo nở nụ cười, sự việc lại diễn biến tới mức này, lại diễn ra hỗn chiến.
"Thập tự thần đạo!" Phong Hành Thiên quát lạnh.
Hai tay hắn vạch mạnh một cái, lập tức trong hư không liền xuất hiện hai chùm sáng trắng đen giao chéo nhau, thứ này hóa thành một chữ thập không ngừng lan tỏa phù văn đại đạo và đánh mạnh về phía Yêu Nguyệt.
"Rầm!"
Tựa như trống thần oanh kích, trong hư không vang lên những tiếng vang nặng nề, thế nhưng lại khiến cho linh hồn người chấn động.
Tiên khí lập tức bao phủ, đây là cuộc đối quyết của nhân vật cao cấp!
Đáng tiếc, Yêu Nguyệt công chúa, Huyền Côn sớm đã thụ thương cho nên không có ở trạng thái đỉnh cao nhất, nếu không khi cả hai liên thủ thì Phong Hành Thiên sẽ chắc chắn phải ôm hận.
Phụt!
Yêu Nguyệt, Huyền Côn đều ho ra máu thế nhưng Phong Hành Thiên cũng chẳng hề dễ chịu hơn, sắc mặt của hắn ửng hồng, nơi khóe miệng ứa ra chút tơ máu.
"Giết!"
Phong Hành Thiên hét lớn một tiếng rồi vận dụng tới loại Thiên công cổ hắc ám của mình, ma vân dâng lên cuồn cuộn, cả người hắn đều biến mất chẳng thấy tăm hơi đâu, chỉ còn mỗi bóng đêm bao trùm lấy mặt đất.
Yêu Nguyệt, Huyền Côn hét lớn rồi đồng loạt dùng hết khả năng, vận dụng tới Thiên công mà bản thân được truyền thừa, nhân vật như bọn họ tất nhiên sẽ có pháp môn cao cấp nhất này.
Ầm ầm ầm!
Nhật nguyệt ảm đạm, thiên địa biến sắc, một vụ nổ lớn bộc phát khiến càn khôn xảy ra những dị tượng, tất cả tựa như là không, hết thảy đều tiến gần về điểm kết thúc.
Bầu trởi nổ tung!
Khí hỗn độn nơi đây không ngừng tàn phá khắp nơi.
Mặc cho là chiến trường Tiên gia, mặc cho mặt đất cứng rắn đi nữa thì lúc này không ngừng nổ tung và bên dưới lòng đất xuất hiện một cung điện vô cùng to lớn.
Những người nơi này đều ngây dại, không ngờ lại đánh tung và lộ ra một tòa cung điện nằm ngay bên dưới lòng đất.
Ánh đen tán đi, hỗn độn biến mất, cung điện rộng rãi bên dưới lòng đất ấy từ từ hiện ra trong tầm mắt mọi người, nó nằm ẩn bên dưới vực sâu.
Hương thơm nhàn nhạt lan tỏa, đó là... thần dược!
Thạch Hạo giật nảy mình, lập tức liền biết, đây hơn phân nửa là nơi mà sinh linh không đầu kia đã bước ra!
Những người khác cũng hiểu nên nhanh chóng lao xuống.
Vèo!
Quả nhiên bên trong vực sâu có một cây thần dược xuất hiện rồi trốn thật nhanh vào trong cung điện ấy.
Vào lúc này, Thạch Hạo không thể không quan tâm được, hắn nhanh chóng vọt xuống và muốn tiến vào trong cung điện bên dưới lòng đất này.
Rõ ràng, nơi đây là một tòa động phủ.
Ầm!
Yêu Nguyệt công chúa, Huyền Côn, Phong Hành Thiên tiếp tục đại chiến, lần này lại càng kịch liệt hơn, ai cũng vận dụng tới thần thông mạnh nhất của mình khiến cốt văn sục sôi, hư không sụp nứt.
"Giết!"
Khi nơi đó hơi bình ổn trở lại thì cả ba đều ho ra máu, có thể tình trạng của Phong Hành Thiên tốt hơn chút cho nên lần nữa hét lớn, sau đó kết ra một pháp ấn đầy đáng sợ và muốn khống chế môn Thiên công vô thượng lần cuối cùng.
"Hừ!"
Nhưng vào lúc này thì Thạch Hạo xuất thủ, hắn cũng bắt đầu kết ấn rồi đáp xuống từ trên cao, trong giây lát, hắn hóa thành sáu người và kết ra sáu loại pháp ấn.
Trên thực tế, vẫn chỉ là một chân thân thế nhưng tốc độ lại rất nhanh nên mới khiến người khác sinh ra ảo giác như thế.
Hắn đang mượn nhờ pháp ấn để triển khai Thiên công cổ, Lục Đạo Luân Hồi!
Môn Thiên công này vừa ra thì thiên địa thất sắc, khí tức liền thay đổi khiến người khác nghẹt thở.
Thạch Hạo kết ấn rồi đánh thẳng về phía Phong Hành Thiên.
Mấy người trong chiến trường đều giật nảy mình, tựa như ý thức được chuyện gì đó.
Trong mắt của Yêu Nguyệt công chúa lóe lên ánh sáng kỳ lạ nhìn chằm chằm Thạch Hạo, thế nhưng cũng không chút do dự mà cùng nhau phối hợp công hướng Phong Hành Thiên.
Ngay cả Huyền Côn cũng chẳng cần phải bàn tới, hắn hận Phong Hành Thiên thấu xương thấu thịt, cho nên cũng xuất thủ theo.
"Rầm!"
Càn khôn nổ tung, hỗn độn dần hiện, phù văn khắp nơi, cú va chạm đầy đáng sợ bùng phát.
Hắc Ám thiên công của Phong Hành Thiên không cách nào địch lại được cho nên khiến hắn bay ngược ra sau, miệng không ngừng phun ra đầy máu.
Dù vậy, hắn cố gắng cắn răng rồi phóng mạnh vào cung điện dưới lòng đất.
"Chạy đi đâu!" Thạch Hạo hét lớn, lần nữa kết Lục Đạo Luân Hồi ấn, triển khai Thiên công cổ trấn áp về phía hắn!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.