Thế Giới Hoàn Mỹ

Chương 1144: Chiến đấu




Xung quanh Thạch Hạo là ánh sáng chói loá, nụ hoa rực rỡ, đó chính là sức mạnh thời gian tựa như là những lưỡi dao sắc bén chém về phía hắn!
Trong lúc hắn giơ tay thì không những năm ngón tay mà cả lòng bàn tay cũng xuất hiện những hoa văn kỳ dị, nó cũng mang theo hơi thở của thời gian, tất cả đều đón đánh một đòn kinh thiên của Tam Đầu vương.
Thần quang óng ánh nổ tung!
Đó là thời gian đang bị dập tắt, là năm tháng đang tách ra, trong giây lát tựa như đã trôi qua năm trăm năm, dù cho là trong toà thần miếu đầy thánh khiết nhất kia cũng tích đầy bụi trần.
Chỉ là, người bên ngoài trông thấy thì rất là ngắn ngủi, chỉ có một mảnh mưa ánh sáng lấp lánh rồi tất cả đều biến mất.
Tâm thần của Thạch Hạo tập trung cao độ, con Tam Đầu vương này quả nhiên rất đáng sợ, không ngờ còn nắm giữ thần thông tuyệt thế như vầy, nếu như không phải hắn cũng hiểu về sự huyền bí của thời gian mà đổi lại là người khác thì hơn nửa sẽ gặp nguy hiểm ngay!
Sức mạnh thời gian, thứ này là thứ đáng sợ nhất, dù là Bất hủ giả cũng vì nó mà trở nên suy yếu chứ đừng nói là những sinh linh đang không ngừng tranh đấu trong cõi hồng trần.
Ở thời cổ đại cũng không biết đã có bao nhiêu đại nhân vật kinh thiên động địa dại khờ trong năm tháng, sinh mệnh không thể mãi mãi và tọa hoá bên trong dòng sông thời gian.
Vì vậy, bảo thuật thời gian là môn khiến người khác kiêng kỵ nhất, mặc kệ là cao thâm hay là sơ sài, chỉ cần hơi chút dính dáng tới lĩnh vực thời gian thì sẽ khiến người khác căng thẳng và lo lắng.
"Cũng khá đó chứ, chỉ là một đòn tuỳ ý, không hề có tích tụ sức mạnh, chưa từng vận chuyển tới sức mạnh thời gian, tiếp nào!" Tam Đầu vương lần đầu tiên quay đầu nhìn kỹ vào đối thủ của mình, ánh mắt của nó lộ vẻ kỳ dị nhìn chằm chằm Thạch Hạo.
Thạch Hạo chẳng hề sợ hãi, vừa nãy hắn cũng đã ẩn đi thủ đoạn mạnh nhất của mình, là trực giác mách bảo hắn đòn đó sẽ không thể giết chết được Tam Đầu vương, nó rất cẩn thận và vẫn đang hết sức đề phòng.
Vì vậy, hắn vẫn tin tưởng và cũng đang chờ đợi, lúc chạm trán thật sự sẽ chớp cơ hội tung ra một đòn kết liễu đối phương!
Vù!
Gió to rít gào, Tam Đầu vương há miệng thổi một hơi thật lớn, một cơn gió màu xám phá nát hư không vù vù lao tới, thứ này làm cho người người sợ hãi, lại là một loại bảo thuật khác, chẳng lẽ cũng thuộc về cửu Thiên thập Địa.
"Giết!"
Lúc này, Mạc Đạo cũng đã xuất thủ, trong lúc hắn giơ tay thì cả bầu trời đều là ngọn lửa lớn, đâu đâu cũng có những bông hoa sen đỏ rực mang theo ánh lửa hừng hực đốt cháy trời cao, nhấn chìm Tam Đầu vương.
Bởi vì, hắn sợ Thạch Hạo sẽ phải chịu thiệt.
"Mở!"
Tam Đầu vương hét lớn rồi cơn gió mạnh kia chuyển hướng ùn ùn lao về phía Mạc Đạo, lúc này liền va chạm với bảo thuật của hắn khiến cho nơi đó trở nên sáng rực.
"Giết!"
Vị chí tôn tuổi trẻ vừa mới chiến đấu với Mạc Đạo cũng công kích tới.
Hỗn chiến vẫn tiếp tục!
Đặc biệt là cách đó không xa, những người khác cũng đã giết tới mức gay cấn nhất, thậm chí còn kịch liệt hơn cả nơi này, máu tươi tung toé, đã có thi thể ngã trên mặt đất.
"Phụt!"
Cách đó không xa, bả vai của Vương Hi đã hiện máu tươi, nàng đã bị một sợi tơ nhện đánh trúng và bị thương nhẹ.
Bởi vì, vào lúc này nàng đang bị hai ba vị đã tu ra ba luồng tiên khí tập kích.
Lúc Tam Đầu vương nhằm về phía Mạc Đạo thì chợt chuyển hướng rồi cùng liên thủ với những người khác đối phó Vương Hi, mục đích là muốn giết chết, loại bỏ địch thủ nắm giữ ba luồng tiên khí trên chiến trường này.
"Đáng ghét, con nhện lớn kia, chạy đi đâu đó hả!" Thạch Hạo hét lớn phía sau.
Tam Đầu vương tức giận, với thân phận như nó thì ai dám khinh nhờn, hết lần này tới lần khác gọi là nhện lớn, lúc này nó quay đầu trở lại chiến trường nơi đây.
"Ầm!"
Cách đó không xa thì Yêu Nguyệt hơi loạng choạng một chút, đồng dạng cũng nhận phải một đòn mạnh mẽ của mấy đại cao thủ hợp lực.
Ầm!
Những nhân vật quan trọng cũng chưa có ai ngã xuống thế nhưng đã có một vài anh kiệt đã nổ tung trong mưa máu.
Chiến trường hoàn toàn rối loạn tựa như là một cối xay thịt, rất nhiều người dồn dập ngã xuống, thi thể xương cốt đâu đâu cũng có, vô cùng thê thảm.
Nhưng trong lúc này, bên phía trận doanh của Thạch Hạo, những tấm Bảo Mệnh phù mà trưởng lão của Thư viện Thiên Thần đã đưa trước đây lập tức hiển hiện và quấn lấy những người đã chết biến mất.
Tương tự, sinh linh của vực ngoại cũng có thủ đoạn bảo mệnh của riêng mình, cũng không thiếu những thi thể của các tu sĩ hoá thành luồng cầu vồng rời đi.
"Đáng chết, ta xuất lực nhiều như thế mà lại không có thủ đoạn giữ mệnh." Thạch Hạo không cam lòng.
Đương nhiên, cũng có vài người hoàn toàn bỏ mạng, mặt đất loang lổ những vết máu, hài cốt khắp nơi, dù cho có Bảo Mệnh phù cũng không thể cứu nổi.
Việc khiến Thạch Hạo vui mừng nhất chính là, con Hư Không thú từng bị đánh giết qua trước đây cũng không có chạy thoát, là bị đánh gục hoàn toàn, việc này hoàn toàn có quan hệ với cường độ của lực công kích.
Càng hỗn loạn hơn, càng khốc liệt hơn, sinh linh trong chiến trường không ngừng chém giết về các phương, có trận tiến thẳng vào trong các dãy núi, cũng có trận lao vút vào những hẻm núi.
"Không xong, hắn đi nơi nào rồi?" Vương Hi giật nảy mình, khi quay đầu lại thì không thấy Thạch Hạo đâu nữa, vừa nãy nàng liều mạng với đại địch cho nên không chú ý tới hắn.
"Em gái, cũng biết lo cho người khác nữa hả?" Yêu Nguyệt công chúa cười hi hi trêu tức, thế nhưng vẫn đang chiến đấu với một vị chí tôn trẻ tuổi cách đó không xa.
Vương Hi mắng: "Nói linh tinh gì thế hả? Là ta thấy tiếc thôi, hắn đã thu phục được một chí tôn trẻ tuổi tu ra tới ba luồng tiên khí và đang chinh chiến cho chúng ta, nếu như lúc này mà chết đi thì tổn thất quá lớn."
"Không cần lo lắng, vừa nãy ta nhìn thấy hắn lao vào dãy núi nơi xa kia với Tam Đầu vương, vả lại Mạc Đạo theo sát phía sau nên chắc chắn sẽ không gặp vấn đề gì đâu." Yêu Nguyệt nói.
"Lại nói, Luyện Thể giả rất mạnh mẽ, cơ thể của hắn có thể ngang bằng với Tam Đầu vương." Có người bổ sung.
Tiếng kêu 'giết' rung trời, các lộ thiên tài đều liều mạng trong chiến trường, tất cả đều đại chiến tới sôi máu.
Nhưng vào lúc này, Thạch Hạo đã rời xa chiến trường và tiến vào nơi sâu của dãy núi.
Giờ khắc này, Mạc Đạo không còn làm chủ lực nữa mà đã đổi thành Thạch Hạo, hắn hoàn toàn bạo phát!
Thiếu niên áo bào trắng Mạc Đạo đứng bên cạnh trợn tròn con mắt, dáng vẻ tựa như là thấy quỷ!
Thiếu niên kia không ngờ cũng đã tu ra ba luồng tiên khí, không chỉ là Luyện thể giả mà còn là một chí tôn trẻ tuổi đầy khủng khiếp, thực lực tuyệt luân, đứng đầu cả một vực.
Mạc Đạo thở dài, lúc này trong lòng hắn đã hoàn toàn mất hết sự tức giận lẫn không cam lòng, trước kia còn tự trách tại sao lại áp chế bản thân, dùng hai luồng tiên khí để đánh cược với người ta, lúc thua thì hoàn toàn không phục, nhưng khi nhìn thấy cảnh này thì hắn không còn cảm thấy như vậy nữa.
Một thiếu niên còn nhỏ tuổi hơn hắn lại tu ra ba luồng tiên khí, lúc này hoàn toàn bạo phát hoá thành một con khủng long hình người, vô cùng dũng mãnh!
Đòn đầu tiên Thạch Hạo vận dụng bảo thuật của Liễu Thần, xích thần trật tự đầy trời đánh thẳng về trước, lập tức đâm lên cơ thể của Tam Đầu vương và tạo thành những lỗ máu lớn.
Tam Đầu vương tựa như nếm trọn chiếc giày thúi lên mặt, lập tức sắc mặt tái xanh đầy khó chịu, trong mắt nó đây chỉ là một nhân vật nhỏ yếu, là một sinh linh thấp kém thế nhưng lúc này lại chẳng hề kém hơn chính mình, cũng đã tu ra ba luồng tiên khí, thần dũng vô địch.
Trước giờ nó chưa từng nếm phải thiệt thòi lớn như vầy, suýt nữa thì đã dính phải một đòn tuyệt mệnh.
Tựa như một con cừu non ngoan ngoãn chợt biến thành một con sư tử hung ác ăn tươi nuốt sống kẻ chăn nuôi.
Tam Đầu vương cảm thấy quá bất ngờ, thiếu niên này đột nhiên bạo phát lại như là một cơn ác mộng, nếu không phải thực lực của nó nghịch thiên thì lúc nãy thiếu chút nữa đã bị giết chết nơi đây rồi!
"Vù!"
Một tấm lưới lớn lao tới, thứ này lao ra từ trong miệng của Tam Đầu vương, chính là thần thuật thiên phú của nó, tấm lưới này che kín cả bầu trời và bao phủ cả Thạch Hạo vào bên trong, tiếp đó nó hét lớn: "Lưới trời tuy thưa thế nhưng lại rất khó lọt!"
Thạch Hạo tức giận chỉ thẳng mặt, nói: "Cái con côn trùng hung ác này, gì mà lưới trời tuy thưa chứ?"
"Rầm!"
Hàng vạn cành liễu vọt tới, những sợi xích thần trật tự màu vàng chói tựa như là cầu vồng còn kinh khủng hơn lúc trước xuyên thẳng qua những khe hở của mạng nhện, và đâm thẳng tới thân thể của Tam Đầu vương này.
"Ta biết rồi, đây chính là pháp của cái cây Liễu Thần năm đó!" Tam Đầu vương biến sắc rồi chợt hét lớn.
Cây liễu kia quá nổi danh, được mệnh danh là Tổ Tế linh, năm xưa đã tránh được thiên la địa võng và gắng gượng giết thẳng ra ngoài, nó vẫn chưa hề chết đi.
Ở thời kỷ nguyên Tiên cổ, Liễu Thần tung hoành khắp thế gian, dù cho đã có rất nhiều Bất Hủ giả cùng nhau truy sát thế nhưng vẫn chẳng thể làm được gì, nó đã trở thành một loại cấm kỵ, chém giết ra một vùng trời mới.
"Vạn Chu ma công!" Tam Đầu vương hét lớn.
Mạng nhện của nó không thể giam cầm được thiếu niên kia, đã bị pháp môn Liễu Thần phá giải, hiện giờ nó vận dụng tới một loại Thiên công cổ!
Lúc này, tám chân nhện của nó đều hoạt động và vẽ ra từng quỹ tích đầy huyền ảo và phức tạp, nối liền với sức mạnh ngân hà trên trời cao, dựa vào thứ này để giết chết Thạch Hạo.
"Lục Đạo Luân Hồi."
Thạch Hạo hét lớn, hai tay kết ấn sáu thức mở đầu đầy quen thuộc.
"Ầm!"
Trời long đất lở, khi hai môn thiên công va vào nhau thì những khe nứt đen ngòm trong hư không lan xa không biết bao nhiêu dặm, sát khí ngập trời.
"Không ngờ lại là Lục Đạo Luân Hồi?" Tam Đầu vương lên tiếng đầy kỳ lạ, năm xưa môn Thiên công cổ này một khi xuất hiện thì thứ gì cũng có thể hiển hiện ra.
Đi kèm theo môn thiên công này chính là sự huy hoàng, bố trí trường sinh, đã lưu lại quá nhiều bí ẩn trong quá khứ, ngay cả Chân Tiên cũng từng khen ngợi không thôi.
Ngay cả Mạc Đạo đứng gần đó cũng chấn kinh không nhỏ, sự lợi hại của người này vượt quá tưởng tượng của hắn, không ngờ lại sử dụng một vài bảo thuật mà ngay cả bản thân hắn cũng không biết là gì.
Thạch Hạo chém giết tới đỏ cả mắt, không ngừng lấy cứng chọi cứng với Tam Đầu vương, cuối cùng hắn xách một cái chân nhện to lớn đầm đìa máu tươi trên tay, trận chiến này vô cùng điên cuồng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.