Thế Giới Hoàn Mỹ

Chương 1205: Thiếu tự trọng




Một hạt giống mạnh nhất từ xưa tới nay, chỉ một câu thôi lập tức kích thích toàn bộ máu huyết của những người trẻ tuổi nơi này, tâm tình vô cùng kích động!
Ai không muốn tiến vào võ đạo tuyệt đỉnh?
Nếu như bước lên con đường này, đã lựa chọn việc tu cổ pháp thì nhất định phải chọn được một hạt giống phù hợp nhất cho bản thân, như vậy mới có thể phát huy hết mọi tiềm năng.
Từ xưa tới nay, Tiên chủng mạnh nhất và tốt nhất chỉ có thể một vài loại như Thế Giới thụ mầm mon, hạt giống Mô hình vũ trụ... mà thôi.
Nhưng nay lại có thêm một lựa chọn nữa thì làm sao không khiến người người kích động chứ, bất kể là nam hay là nữ thì đều nắm chặt nắm đấm, ánh mắt thèm khát, ngay cả người con gái bình tĩnh như Vương Hi cũng không ngoại lệ.
"Hạt giống Ngũ hành từng được suy diễn ra các loại huyền ảo thế nhưng vẫn không có ai đoạt được cả, nghe đồn nơi này có một hạt, như vậy chỉ còn dựa vào thủ đoạn của từng người rồi!' Nhị trưởng lão khích lệ.
"Đi!"
Trong nháy mắt, nhiệt huyết của tất cả mọi người đều trào dâng, niềm tin tràn ngập, ai cũng muốn nhân cơ hội này để một bước lên tận trời cao, tìm được hạt giống trong truyền thuyết kia.
Đại lục này mênh mông vô tận chẳng hề biết đâu là ranh giới, nếu không thì làm sao chuẩn Thế Giới thụ cắm rể ở bên trên được chứ.
Trên mặt đất có rất nhiều mảnh vỡ của các ngôi sao, cũng không biết vì sao lại rơi vỡ ở nơi này, cùng với rất nhiều hố sâu tạo thành, tất cả đều do các tinh cầu từ vực ngoại va đập xuống.
Các địa phương đều hiện lên từng làn ánh sáng, đó chính là tinh khí ngũ hành, chúng nồng nặc tới đáng sợ, nếu như tu hành ở nơi này thì vô cùng tốt.
Nếu không phải chỉ vì tìm kiếm Tiên chủng thì Thạch Hạo ước ao có thể vùi bản thân vào sâu trong vùng đất này, thoả thích rút lấy tinh hoa ngũ hành, tu hành đạo pháp của bản thân.
Mọi người bắt đầu phân tán tựa như là những hạt bụi nhỏ, so với tổng thể thì bọn họ nhỏ bé tới đáng thương.
"Nơi này rộng quá, sợ còn lớn hơn cả một tinh vực nữa á, nếu cứ tìm như vầy thì biết khi nào thấy chứ, chẳng trách không một ai có thể đạt được hạt giống hoàn mỹ này." Có người ủ rủ than thở.
Chỗ này quá lớn, đã trôi qua mấy ngày rồi thế nhưng đừng nói là nơi sâu của đại lục này, ngay cả một góc nhỏ mà mọi người cũng chưa hề thăm dò xong.
Phạm vi tìm kiếm của mọi người rất rộng thế nhưng so với cả khu cổ địa này thì chỉ là một góc nhỏ không đáng nhắc tới, cảm thấy bản thân bé nhỏ tí ti đang đối mặt mới thiên thể đầy mênh mông, mọi người tựa như chẳng thể bằng với một con kiến.
"Xoẹt!"
Nơi xa dựng lên một luồng hào quang xanh thẳm nối liền với cửu tiêu, nó vô cùng rực rỡ và êm dịu, đó là một luồng khí tức đầy thần thánh, hiển nhiên có hạt giống kinh thế đã xuất hiện.
Thạch Hạo biến đổi sắc mặt, khi đuổi tới thì nhìn thấy Yêu Nguyệt công chúa, ánh sáng màu xanh lam tựa như một đầm nước đang bao bọc lấy nàng lại.
Nàng vạch mở một ngọn núi lớn được cấu từ linh khí mờ mịt, tiếp đó lấy ra một hạt giống màu xanh lam vô cùng lấp lánh và đắm say lòng người, tựa như là một trái tim của cả hải dương, rực rỡ và long lanh.
"Hạt giống Thuỷ đạo!" Có người bật thốt lên đầy kinh ngạc.
Hiển nhiên, bởi vì cảnh tượng này quá kỳ dị nên đã thu hút lôi kéo không chỉ một hai người tới, không ít tu sĩ tới đây đều nhìn thấy màn này.
Hạt giống thuộc về ngũ hành vô cùng quý báu!
"Haizz!" Có người thở dài, khi nhìn thấy Yêu Nguyệt đoạt được thì ý nghĩa tranh giành đã bay mất, bởi vì không ai có thể làm đối thủ với nàng được.
"Thanh Y, đi theo ta nào!" Thạch Hạo chào hỏi, tuy rằng hai người cách nhau không xa thế nhưng cũng không phải là đồng hành cùng nhau.
Thanh Y hơi chần chờ đôi chút, tuy rằng hai người từng đồng hành đi chung với nhau thế nhưng đó là xum tụ cùng với những cố nhân ở Thư viện Thiên Thần, còn việc đi riêng lẻ hai người thì không nhiều lắm.
Bởi vì, Thanh Y vẫn cảm thấy có chút trốn tránh, tuy rằng giao tình rất sâu thế nhưng cũng có quá nhiều điều khiến nàng ngại ngùng, những chuyện phát sinh ở quá khứ vẫn chưa hề "tiêu biến" trong lòng nàng.
Hoặc có thể nói, quan hệ giữa hai người rất khó định nghĩa, nàng thì vẫn lảng tránh không muốn dây dưa và gắn kết khăng khít hơn nữa, nếu không chắc chắn sẽ càng ngại ngùng hơn.
"Nơi này có chút kỳ quái, ta cảm thấy sẽ gặp phải nguy hiểm gì đó, chúng ta cùng nhau đi mới được." Thạch Hạo bước tới, không giải thích gì thêm mà lôi Thanh Y rời đi.
Xa xa có vài người lộ vẻ khác lạ, hai người này chẳng ai là người thường cả, một người là Hoang, uy hiếp những người trẻ tuổi ở Thư viện Thiên Thần, một người khác lại có Hoả chủng của Thanh Nguyệt tiên tử trong cơ thể, ngay cả Trường Sinh thế gia cũng mơ ước thậm chí là muốn kết thông gia.
"Thạch huynh, ngươi thật phóng khoáng đó nghen." Yêu Nguyệt công chúa đã thu lại hạt giống kia rồi trên mặt nở nụ cười, nói: "Ta vừa có chút thu hoạch, vậy mà ngươi không chúc mừng đôi chút à?"
Từ khi thấy Thạch Hạo và Vương Hi trở mặt với nhau thì nàng vẫn luôn gọi mời, hy vọng có thể kéo Thạch Hạo về gia tộc của mình.
"Đương nhiên phải chúc mừng rồi, thu hoạch như vậy ngay cả ta cũng thèm đây này, nên cần phải mau chóng đi tìm cơ duyên cho mình." Thạch Hạo cười nói, sau đó kéo Thanh Y phá không rời đi.
Yêu Nguyệt công chúa nở nụ cười đầy ý sâu xa, nói: "Ngươi trốn không thoát đâu."
Thanh Y rất hoà nhã tránh thoát cái nắm tay của Thạch Hạo, nói: "Nơi này đâu đâu cũng có tinh khí ngũ hành cả, nó chỉ sản sinh ra vẻ thần thánh chứ không hề có tội lỗi và hiểm ác gì đâu."
Thạch Hạo lắc đầu, nói: "Vậy là ngươi không hiểu rồi, nguy hiểm được sản sinh trong thần thổ thì mới đáng sợ nhất, đạo lý vật cực tất phản, chắc chắn ngươi hiểu rõ."
Hai người tiếp tục tiến về trước tìm kiếm hạt giống Ngũ hành, ven đường đi cả hai thấy được rất nhiều chỗ kỳ lạ cùng với hàng loạt mỏ quặng cổ, đều do những người xưa lưu lại cả.
Bởi vì, nơi đây không chỉ có Đạo chủng hi thế mà còn có những loại thần liệu khác nữa, thậm chí còn có cả tiên kim Ngũ hành, loại báu vật như vầy thì ngay cả Tiên nhân cũng thèm khát, nó có thể luyện thế tiên khí.
Bỗng nhiên Thạch Hạo liếc mắt nhìn về phía sau, nhỏ giọng nói; "Còn nói không có nguy hiểm nữa chứ, ngươi xem kìa, xuất hiện rồi kia, nếu như không phải ta đi bên cạnh ngươi thì chắc chắn có phiền phức rồi đó."
"Nàng tới rồi." Trong lòng Thanh Y sinh ra cảm giác và biết Nguyệt Thiền đã xuất hiện, tiếp đó nàng lại nói: "Chẳng phải là vì ngươi sao, nàng không hề tin tưởng ngươi."
Khi nói tới đây thì trên gương mặt tinh xảo đầy đoan trang và thánh khiết của Thanh Y chợt hồng lên, nàng nghĩ tới một số chuyện.
Quả thật Nguyệt Thiền đã tới, nàng không muốn thấy Thạch Hạo đi với Thanh Y, bởi vì dưới ánh mắt của nàng thì Thanh Y chính là một nửa của mình, không thể để cho kẻ địch đầy căm ghét này khinh nhờn lần nữa.
Nếu không phải hiện giờ Thanh Y có Thanh Nguyệt diễm hộ thể thì Nguyệt Thiền đã chém thứ thân này rồi, bởi vì những chuyện đã xảy ra trước kia khiến nàng cảm thấy tấm thân sạch sẽ của mình đã bị vấy bẩn, không cách nào chịu đựng được.
Nàng là một người theo đuổi con đường hoàn mỹ, những gì phát sinh trước kia khiến nàng không cách nào nhẫn nhịn được, một ngày đó chính là ngày tăm tối nhất trong cuộc đời của nàng.
"Ngươi muốn làm gì đó hả?" Thanh Y giận dữ, bởi vì cảm thấy như có một cánh tay đang đặt trên vai của mình, tựa như muốn ôm chặt lại.
"Đừng có vội." Thạch Hạo mỉm cười, nhanh chóng bổ sung: "Tất nhiên là chặt đứt cái đuôi kia rồi, nếu không phải có trưởng lão đang giám sát thì ta đã bắt ngay lấy ả rồi."
"Chớ có lộn xộn!" Trong đôi mắt đẹp rạng ngời của Thanh Y lộ ra hào quang trong veo.
Bởi vì, cánh tay của Thạch Hạo đang nhẹ nhàng xoa bóp bờ vai của nàng.
"Ha ha, đừng nghĩ nhiều, tất cả đều là muốn ép nữ nhân kia mà thôi." Thạch Hạo cười nói.
Xa xa, thân thể của Nguyệt Thiền chợt run lên, nàng cảm thấy bối rối vì cảm nhận lây từ Thanh Y, nơi bờ vai của mình như bị người khác không ngừng xoa bóp.
Chủ thân và thứ thân là cùng một thể, ở trong khoảng cách nhất định thì có thể giao cảm với nhau, tuy hai mà một, không hề khác biệt.
Với một người thích sạch sẽ như Nguyệt Thiền, đồng thời là người đang theo đuổi con đường hoàn mỹ, chuyện bị kẻ thù xoa bóp rờ mó thì không cách nào tưởng tượng nổi, là việc mạo phạm vô cùng nghiêm trọng.
"Thanh Y, ngươi có thể đoan trang một chút không !?" Nguyệt Thiền không thể chịu được nữa nên hô lớn từ sau.
"Mắc mớ gì tới ngươi, không thấy nhiều chuyện à?" Thạch Hạo hăm hở trả lời, đồng thời một tay sờ mó còn tay kia thì lại giơ lên chiếc cằm nhỏ nhắn của Thanh Y.
Lúc này, Nguyệt Thiền cảm thấy lông tơ toàn thân dựng đứng, một tầng da gà nổi dầy, phần eo cứng ngắt, cảm thấy nơi đó bị một vòng tay ôm chặt, vả lại chiếc cằm lại bị một con sâu róm bò qua.
"Mắc ói!"
Nguyệt Thiền cảm thấy khó chịu nên nhanh chóng rút lui, đồng thời không ngừng nôn thành tiếng, đây là một loại phản ứng theo bản năng khi bị người khác mạo phạm thân thể mình, không thể bỏ qua được, trong lòng lòng căm ghét tới cực điểm.
Thạch Hạo thấy thế thì cảm thấy bất ngờ, tiếp đó là tức giận, nói: "Ngươi có ý gì đó hả, ta cũng chỉ ôm eo xinh của Thanh Y mà thôi, tại sao ngươi lại ói mửa vậy hả?!"
Hắn là người thích tự sướng, khi thấy một mỹ nhân tuyệt đại có phản ứng này thì sắc mặt trở nên đen xì, lập tức ôm chặt lấy Thanh Y để trả thù, tiếp đó xoa bóp càng nhiệt tình vùng eo và gương mặt của nàng hơn.
"Cái tên khốn khiếp này!" Thanh Y cũng nổi giận theo.
Ngay cả đứng nơi xa xa, gương mặt xinh đẹp và hoàn mỹ của Nguyệt Thiền trở nên méo mó, nàng phủi phủi eo nhỏ như muốn thoát khỏi thứ gì đó, tiếp đó là không ngừng nôn thốc nôn tháo.
Tiếp đó, nàng rít lớn: "Thanh Y, ngươi không biết tự trọng là gì à!"
"Gì mà không tự trọng chứ, đang nói mình đó hả, đi ở phía sau đúng là đang rình trộm người ta mà, chẳng lẽ đây là chuyện thường tình của tiên tử Bổ Thiên giáo à?" Thạch Hạo châm biếm.
Nguyệt Thiền tức giận tới mức muốn một cước giậm chết tươi hắn, từ xưa tới giờ chưa từng ai giở trò bẩn thỉu như thế này với nàng.
Thạch Hạo mở lời lần nữa, nói: "Lần trước lúc ta với Đại trưởng lão nói chuyện, ổng cũng nói rằng khả năng chúng ta sẽ chết trận, nên muốn ta sớm sớm tìm đạo lữ và lưu lại con cháu với huyết thống mạnh mẽ nhất, cho nên ta cũng không muốn chờ lâu nữa, nếu như ngươi đi ở phía sau và cảm nhận lây từ Thanh Y, vậy lúc đó không biết có sinh cho ta chút huyết thống nào không nữa."
Thanh Y tức giận véo mạnh và đẩy bàn tay của Thạch Hạo ra khỏi người mình, không cho hắn "nói hưu nói vượn" nữa.
Ngay cả Nguyệt Thiền cũng tức tới phun máu và xoay người rời đi, bởi vì nàng càng đi theo thì càng rước lấy nhục mà thôi, cơ bản không thể thay đổi được gì.
"Nè, ta nói sự thật mà!" Thạch Hạo giải thích với Thanh Y, nói: "Sau khi trở về từ chiến trường Tiên gia thì Đại trưởng lão từng nói chuyện riêng với ta, và ổng cũng từng có ngụ ý này đó!"
Xa xa, Nguyệt Thiền lảo đảo suýt nữa ngã nhào xuống dưới, thật sự nàng đã bị doạ tới mức sợ hãi, nếu có một ngày như vậy, Thanh Y kết đạo lữ với Thạch Hạo thì chắc chắn nàng sẽ cảm nhận theo, vậy... không thể nào tưởng tượng nổi, là hậu quả nặng nề!
"Được rồi, ả đáng ghét kia rốt cuộc cũng đi rồi, thôi chúng ta cũng nên lên đường thôi, ta muốn đạt được hạt giống mạnh mẽ nhất!" Thạch Hạo lên tiếng.
"Gì mà ả đáng ghét chứ, nàng với ta là một người nhưng hai gương mặt đó, vốn là một người đó." Thanh Y không hề thích nghe những từ ngữ như vầy.
"Nói bậy rồi, ta sẽ giúp ngươi hàng phục ả, để các ngươi hoàn toàn dung hợp với nhau và ý chí của ngươi sẽ làm chủ." Thạch Hạo cười nói.
"Sau này cấm nói linh tinh, sợ lúc đó sẽ kích thương nàng và đâm ra phản ứng quá khích nào đó." Thanh Y nói.
"Ta cũng có nói linh tinh gì đâu, thật sự Đại trưởng lão từng nói qua chuyện này mà, ổng rất lo lắng, không hề đặt lòng tin trong tương lai nên muốn mọi người lưu lại dòng dõi mạnh nhất của mình, sau đó đưa tới một nơi thật xa." Thạch Hạo nói.
...
Giới phần, ở bên ngoài đại lục Ngũ Hành, hư không vô tận, cổ giới vô ngần, vô số đại tinh vỡ nát.
Một chiếc chiến thuyền vô cùng cổ xưa đang nhanh chóng hướng về phía đại lục này.
Bên trên chiến chiến thuyền này được tiên vụ nồng nặc bao phủ, tôn lên vẻ mơ hồ thần bí và kinh người của nó, bởi vì có tiên khí che khuất lấy nó.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.