Thế Giới Hoàn Mỹ

Chương 1224: Vạn Đạo thụ




"Kính xin công khai!" Độc Cô Vân muốn biết tường tận, thế nhưng bóng sinh linh hình người kia vẫn cất bước, cả người sắp trở về vị trí cũ bên trên Bảo bình đại đạo.
Thiên chủng được chuẩn bị cho ai mà phải cần bồi dưỡng như vậy, quả thật có chút đáng sợ!
Ở phía sau, một đám thiên tài đều tràn ngập khát vọng, những chuyện bất ngờ lần lượt xuất hiện trong hôm nay đã khiến bọn họ vô cùng chấn động, tin tức đạt được quá mức kinh người làm cho nỗi lòng mỗi người không thể nào bình tĩnh được.
"Thiên chủng này, vì sao chúng ta không thể đạt được?" Lục Đà hỏi.
Có rất nhiều người có cùng suy nghĩ như hắn, Yêu Nguyệt, Vương Hi cùng với những cao thủ của Tiên viện không ai là không đỏ mắt, ngay cả Thập Quan vương đã nắm giữ cây non Thế Giới thụ mà trong lòng cũng khó có thể bình tĩnh được.
Thạch Hạo thì mở ngay Thiên nhãn, nhìn chằm chằm vào Bảo bình đại đạo.
Một tiếng hừ lạnh truyền đến, bóng sinh linh hình người mông lung kia chợt xoay người lại, nhìn bọn họ đầy lạnh nhạt, nói: "Không cần mơ hão, đây không phải là hạt giống mà các ngươi có khả năng với tới, yên phận mà tranh đấu trong hồng trần này đi."
Hắn lạnh lùng nhìn lướt qua mọi người, loại dáng vẻ không thèm để ý này thực sự khiến cho một đám thiên tài bất bình và không cam lòng.
Đám người Trích Tiên, Thạch Hạo cùng các thiên tài hai viện, người nào không phải rồng phượng trong loài người, thiên tư kinh thế, ấy vậy người này lại chẳng chút đoái hoài, ngôn ngữ nhạt nhẽo chẳng thèm để ở trong lòng.
Ý của hắn rất rõ ràng, những người này không xứng để nắm giữ Thiên chủng!
Là do thiên tư mấy người bọn họ không được hay là thân phận không đủ? Trong lòng mọi người rất không thoải mái, muốn biết rõ ràng là nhân tài tuyệt diễm cỡ nào mới xứng đáng nắm giữ.
"Các ngươi lui ra đi!" Người kia lạnh lùng nói, là đang trục xuất đập hết hy vọng của mọi người, dứt lời hắn liền tiến vào Bảo bình đại đạo, hóa thành một vết điêu khắc mơ hồ.
Hơn nữa, khả năng hắn cũng không thể ra ngoài được thêm lần nữa, dấu ấn đã tổn hại nghiêm trọng, chỉ sót lại một chút vết tích cuối cùng mà thôi.
Trên Bảo bình đại đạo, cọng rễ mẹ kia bốc cháy thành tro bụi, không còn sót lại chút gì.
"Thực sự không cam lòng mà. Dựa vào cái gì mà chúng ta không thể tranh cướp chứ, đã tìm kiếm mọi nơi và tới được tận đây, Thiên chủng đã trong tầm mắt, kết quả nhận được tin là thứ này chuẩn bị cho người khác, còn bản thân chúng ta lại bị xem thường và coi rẻ!" Một vị cao thủ của Tiên viện tức giận bất bình.
"Ngươi có biện pháp chiếm được vào trong tay à?" Có người khác than thở.
Không ít người trầm mặc, Bảo bình đại đạo rất đáng sợ, bên trong có Hoàng tộc dị vực bị phong ấn, bọn họ không cách nào cưỡng đoạt được, nếu không rất có thể sẽ chọc phải đại họa sát thân.
"Quên đi, đây là hạt giống được chuẩn bị cho người khác. Thứ này đã được bồi dưỡng qua năm tháng dài đằng đẵng, cho nên người kia có mưa đồ rất là lớn, nếu thật có thế lực hay gia tộc nào đang có kế hoạch như vậy thì chúng ta không trêu chọc nổi." Có người tự an ủi mình.
"Không biết là thiếu gia nhà nào, hay là một hạt đậu giống được che trở bảo vệ trong một khu vườn ấm áp nào đó, ta hy vọng sẽ có một ngày quyết đấu với hắn!" Có người cười lạnh nói.
Rất nhiều người lắc đầu, cảm thấy loại thế lực kia khó có thể trêu chọc.
Bởi vì, sinh linh hình người kia đã nói, không nhuộm lấy hồng trần nên bọn họ cao cao tại thượng, không thể ước đoán, có khi còn đến từ cùng một nơi như người Bảo vệ.
Độc Cô Vân ngẩn người nhìn chằm chằm Bảo bình đại đạo mà không nói câu nào.
"Lông đỏ, lại đây!" Thạch Hạo quát lên, hiện giờ đã không còn hi vọng lấy được Thiên chủng nữa nên hắn liền nhắm vào sinh linh lông đỏ kia.
Sinh linh lông đỏ là kiệt xuất của Hoàng tộc dị vực, nghe hắn quát thế thì giận dữ, con mắt trợn tròn lộ vẻ hung ác, nếu không phải trước đó bị tập kích bất ngờ dẫn tới trọng thương thì hắn đã sớm xông tới rồi.
"Ta muốn nhai nuốt hồn phách của ngươi!" Hắn nghiến răng tức giận nói.
"Đi chết đi!" Cách rất xa, Thạch Hạo cũng đã ra tay, hắn triển khai pháp môn Lôi đế, bản thân đứng yên nhưng lại khống chế một đám mây đen mang theo lớp lớp tia chớp như đại dương phóng nhanh tới sinh linh lông đỏ.
Răng rắc!
Ánh điện hừng hực, hư không nứt ra, đất trời hoàn toàn mờ mịt.
"Đáng ghét, nếu lần này không chết, sớm muộn gì ta cũng sẽ tìm ngươi!" Sinh linh lông đỏ gào thét, sau đó hắn xoay người nhảy vào Bảo bình đại đạo.
Bởi vì, hắn đã không còn đường nào khác có thể đi, thiên tài trẻ tuổi nơi này quá nhiều, trước kia hắn ngông cuồng ra tay đánh chém nên không cách nào hòa giải được, chỉ có thể bỏ chạy.
Xoẹt!
Từ bảo bình có một vệt ánh sáng màu máu bao phủ lấy hắn, đưa hắn biến mất khỏi thế giới này.
"Tự tìm đường chết à? Trong nháy mắt sẽ luyện hóa ngươi thành tro bụi!" Có người cười khẩy.
Từ bên trong Bảo bình đại đạo trốn ra đã rất không dễ, hiện tại hắn tự chui đầu vào lại thì chẳng khác nào tự tìm đường chết.
Nơi đây khôi phục lại yên tĩnh, khắp nơi tả tơi, ngọn núi nứt sụp, tro tàn thực vật bay lả tả, Bảo bình đại đạo lại hóa thành núi đá đứng sừng sững lẻ loi ở đó.
Độc Cô Vân trầm mặc, đứng yên thật lâu.
Những người khác cũng kiệm lời ít nói, cảm thấy mất mát, đã giết được tới tận đây mà lại chẳng có thu hoạch gì, không thể đạt được Thiên chủng khiến rất nhiều người không cam lòng.
"Tên Độc Cô Vân kia dường như đã cấu kết với sinh linh dị vực!" Rất lâu sau có người nói như vậy, trong mắt tỏa ra vẻ lạnh lùng.
Có người ngăn cản, nói: "Hay quên đi, hắn là đời sau của người Bảo vệ, nếu đánh chết hắn sẽ có ảnh hưởng to lớn, cứ báo tất cả hành động của hắn cho trưởng lão là được rồi, để bọn họ xử lý."
Sau đó không lâu, đám người đều rút đi, dọc theo đường cũ từ bên trong vách đá kia lui ra.
Sau đó, bọn họ lại tiếp tục tìm kiếm trong khu vực này, bắt giữ Thần dược, vặt hái thiên địa linh vật, tuy có thu hoạch thế nhưng cũng không lớn, bởi vì vài cây Thần dược còn lại đã sớm bỏ chạy cả.
Khi bọn họ trở về tập hợp cùng trưởng lão hai viện, và kể lại những gì từng trải qua liền khiến cho vẻ mặt của nhóm lão quái vật kia biến ảo không thôi.
"Những chuyện quái lạ diễn ra ở đây lại chỉ vì bồi dưỡng nên một viên Thiên chủng?" Một ông lão cau mày, trong lòng bị chấn động mạnh.
Mấy vị trưởng lão khác cũng kinh sợ, tẩm bổ qua năm tháng dài đằng đẵng như thế thì Thiên chủng đó sẽ mạnh mẽ cỡ nào, là người ra sao mới làm nên tác phẩm lớn như vậy?
Bọn họ có chút sợ hãi, lo lắng không yên.
"Không sao, cái gọi là Thiên chủng mạnh nhất cũng chưa chắc có thể tạo ra được một người vô địch, ta tin tưởng trong số các ngươi sẽ có người có thể siêu thoát, thật sự vô địch. Tương lai nếu có một ngày đối đầu với người nắm giữ Thiên chủng kia thì sẽ lấy yếu đánh mạnh, lấy hạt giống không hoàn mỹ đánh bại hắn, đó mới được xem là chí tôn!" Một vị trưởng lão lớn tiếng nói.
Hiển nhiên, đây là đang an ủi đám thiên tài, đang tiếp sức cho bọn họ, nhưng hiệu quả cũng chẳng hề kém, huyết dịch đám người nóng ran và dâng lên một luồng hào khí.
"Đương nhiên, cũng chưa chắc các ngươi sẽ tìm không được Thiên chủng hoàn mỹ, bây giờ có người đã nắm giữ cây non Thế Giới thụ, trong hành trình tiếp theo những người khác nói không chừng còn có thu hoạch lớn hơn nữa!"
Người nắm giữ cây non Thế Giới thụ đương nhiên là Thập Quan Vương, điều này làm cho đám người ghen tỵ, ước ao, oán hận.
"Đi!"
Bọn họ rời khỏi khu cổ địa này, rời khỏi phạm vi bảo vệ của đại trận phản Ngũ Hành.
Người của Tiên viện và Thư viện Thiên Thần cũng tách ra, thời gian về sau tất cả mọi người đều điên cuồng hành động, cố gắng gặt hái hạt giống ở trên đại lục Ngũ hành này.
Thạch Hạo cùng Thanh Y đi chung với nhau, không ngừng thám hiểm, thâm nhập từng nơi kỳ dị, tiếp tục thu được nhiều viên hạt giống hơn nữa, kim mộc thủy hỏa thổ năm loại đạo chủng đều tập hợp đủ cả.
Đương nhiên, cũng không phải nói nắm giữ năm loại hạt giống có thuộc tính khác nhau thì có thể hợp thành tiên chủng Ngũ hành, chuyện đó là không hiện thực. Tuy nhiên điều này cũng đủ để chứng minh rằng bọn họ có cơ duyên kinh người.
Mấy ngày sau, rất nhiều người vô cùng hưng phấn, tinh khí trên đại lục Ngũ Hành này rất đậm đặc, ngoại trừ đạt được một vài bảo vật hiếm có trên đời thì còn có người đào bới được các loại tài liệu ngũ hành.
Đương nhiên, đối với đám người Lục Đà, Trích Tiên mà nói thì sức hấp dẫn cũng không lớn đến như vậy, khát vọng nhất của bọn họ chính là một viên hạt giống hoàn mỹ.
"Ầm!"
Ngày hôm đó, mặt đất rung động, ánh sáng vàng rực che ngợp bầu trời..
"Chuẩn Thế Giới thụ muốn rời khỏi đây rồi!" Một vị trưởng lão hét to, thông báo tất cả mọi người.
Ở nơi đó, cổ thụ màu vàng rung động, thần quang rực rỡ ngút trời, trên mỗi một chiếc lá đều nâng lấy nhật nguyệt sao trời, sức mạnh hoạt tính lan tỏa kinh người.
Nó dường như đang khai thiên tích địa, làm lại một vùng vũ trụ mới!
Ở xung quanh, khí hỗn độn càng lúc càng dày đặc, lần hấp thu tinh khí Ngũ hành này đã làm giúp nó tiến hóa tới cấp độ càng sâu hơn, nó đang từ từ tiệm cần về Thế Giới thụ thật sự.
"Đi, chúng ta cứ theo sau nó như cũ, những địa phương nó muốn tới đều là thánh thổ thần bí!" Nhị trưởng lão nói.
Chiến thuyền Tiên viện cũng khởi hành, hiển nhiên cũng có cùng chủ ý với bọn họ.
Cổ thụ màu vàng vụt lên khỏi mặt đất, mang theo khí tức sinh mệnh dồi dào xé toang thiên địa và lao về phương xa, động tĩnh nó gây ra thực sự quá to lớn, bầu trời run rẩy, chòm sao rơi lã chã.
Quả nhiên, trạm tiếp theo vẫn là một vùng đất kỳ diệu, nơi này thần thánh an lành, những áng mây lành bay đầy trời, tất cả đều là phù văn đại đạo biến thành.
Khi mọi người hạ xuống thì trong lòng nhộn nhạo, đây cũng không phải là một vùng đất lành thật sự mà là do quy tắc thế giới xây dựng thành, là một vùng pháp tắc.
"Hạt giống đạo tắc!"
Có người sợ hãi kêu lên đầy kích động, bọn họ thấy một cây thực vật, bên trên có rất nhiều trái cây, đều là đạo tắc biến thành!
"Đáng tiếc, không phải Vạn Đạo thụ, nếu là nó thì có thể sánh ngay hạt giống Mô hình vũ trụ, không kém hơn cây non Thế Giới thụ!" Có người than thở.
Tương truyền, có một cây ăn quả tên là Vạn Đạo thụ, lúc nó đơm hoa kết trái thì sẽ có tới cả vạn quả, toàn bộ đều chứa đựng các loại đại đạo, đó chính là toàn bộ quy tắc thiên địa do mẫu thể hóa thành.
Một gốc cây như vậy, chẳng cần nghĩ nhiều thì cũng biết được sự nghịch thiên của nó như thế nào rồi!
Đáng tiếc, Vạn Đạo thụ vẫn luôn là đồ vật trong truyền thuyết, chưa từng có ai nhìn thấy.
Trước mắt, cái cây mọi người nhìn thấy chỉ có mấy chục trái, nhưng như vậy cũng đã vô cùng kinh người rồi, cho nên mọi người nhanh chóng lao tới hái sạch những trái này.
Ở lại vùng đất quy tắc này hai mươi mấy ngày, mọi người tìm kiếm khắp nơi, mơ hồ có thể cảm nhận được khí thế đại đạo vô tận, có trưởng lão hoài nghi nơi này sẽ sinh trưởng một cây Vạn Đạo thụ!
"Tìm được rồi, có một hòn đảo lơ lửng trên không trung ở phía cực Tây, nơi đó có một gốc cây thi thoảng sẽ ẩn hiện ra tung tích từ bên trong vết rách hư không cực lớn kia, nó sinh trưởng rất là nhiều quả!"
Ngày hôm đó, có người kêu to, một nhóm người phát hiện được nên không cách nào giữ bí mật, tin tức nhanh chóng truyền về.
Tin tức này gợi ra náo động, mọi người cùng lên đường phóng về hướng cực Tây.
Một hòn đảo đang lơ lửng bên trên rất nhiều quy tắc, nơi đó sấm chớp đan xen, khí Thái Âm tràn ngập, tinh hỏa Thái Dương rạng ngời, xuất hiện rất nhiềucảnh tượng kì dị trong trời đất!
Những cảnh tượng này khiến cho mọi người kinh ngạc sững sờ, không một ai có thể leo lên đảo, bọn họ bị các loại quy tắc thiên địa ngăn chặn lại.
Mọi người loáng thoáng nhìn thấy được, trung tâm hòn đảo có một khu vực rất đặc biệt, nơi đó tựa như đang sinh trưởng một cây thực vật ẩn hiện trong vết rách hư không, quy tắc thiên địa không cách nào chứa được nó.
Một cây thực vật kết đầy trái, hình dạng luôn luôn thay đổi!
"Giống như là một cây trà nhưng lại mọc đầy trái cây đại đạo, lẽ nào nó chính là Vạn Đạo thụ?" Có người thán phục, mặc dù chỉ nhìn liếc qua một chút nhưng mọi người đều thấy được, bê trên có ít nhất mấy ngàn trái.
"Hả?" Đột nhiên, Nhị trưởng lão giật mình, bởi vì nhìn thấy được một chuyện càng kinh người hơn.
"Nơi đó có một người!"
Đông đảo thiên tài cũng đều run lên, bên trong cái vết rách hư không cách xa Vạn Đạo thụ có một người cổ xưa đang ngồi xếp bằng, trên người hắn quấn đầy xích sắt loang lổ gỉ sét, bị xích sắt xuyên thủng xương bả vai và giữ chặt ở đó!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.