Thế Giới Hoàn Mỹ

Chương 1229: Tiểu Thiên vương




Yên lặng như tờ, các cường giả nhìn thấy tình cảnh này thì tinh thần nhảy loạn, đều cảm thán không hổ là Hoang, mặc dù ngay tại thời khắc lựa chọn tiền đồ của cả đời vẫn ngang ngược như vậy.
Dù cho là đệ tử của Tiên viện thì nói đánh là đánh, tuyệt không chịu thua!
Tại hiện trường rất nhiều người đều há miệng nhưng lại không thốt được lời nào, ngay cả hai người bị bắt cũng sững sờ, không ngờ lại có người sỉ nhục bọn họ như vậy.
"Hoang, ngươi đánh ta? !" Cô gái tóc bạc kia gào thét, cú tát vừa rồi vụt thẳng trên mặt nàng, cơn đau đến tận cốt tủy, khuôn mặt sưng phù không ra hình thù gì, ngay cả mắt phượng cũng bị sưng vù như bị đóng kín lại vậy.
Thạch Hạo cất bước, đá bay nàng lên không, không chút lưu tình.
"A. . . Ai giết hắn dùm ta với? !" Cô gái tóc bạc kêu to, lại lần nữa nhận lấy nhục nhã, cả người như muốn phát điên, nàng là con cháu của nhân vật có tiếng trong Tiên viện, nào gặp phải đau đớn lớn như vậy chứ, lúc này vừa kinh ngạc giận dữ vừa lại sợ hãi.
Rầm!
Hư không rung động như một cái trống lớn bị người đập trúng, liên tục run rẩy dữ dội, những người chung quanh bị chấn đến mức khí huyết sôi trào, sắp ngất đến nơi.
Là thanh niên tóc tím kia đang ra tay, mới rồi hắn bị Thạch Hạo ném xuống đất và đạp gãy xương mũi, gò má lõm vào, bây giờ khi nghe cô gái kia rít gào thì âm thầm ra tay.
Thanh Hàng Ma xử màu vàng trong tay hắn phát ra vạn luồng ráng lành, ngàn tia chảy xuôi, uy thế bộc phát không gì sánh được, hư không sụp đổ, đập về phía Thạch Hạo.
Không thể nghi ngờ về sự đáng sợ của thanh Hàng Ma xử này, có thể đánh giết Thiên Thần, là một món đại sát khí, cũng có thể nói là thần binh dùng để hàng phục ma quái!
Lấy nó làm trung tâm, gợn sóng kinh người khuếch tán, vật nào tiếp xúc với nó cũng đều bị đánh nát, vô cùng kinh người.
Cách đó không xa có mấy người thảm thiết kêu rên, họ bị gợn sóng màu tím phát ra từ Hàng Ma xử quét trúng, thần quang khuấy động, lập tức bị đánh bay ngược ra ngoài và phun đầy máu tươi, suýt nữa chết đi.
Nhưng mà, Thạch Hạo đứng giữa chiến trường lại bình yên vô sự, lù lù bất động nơi đó, hắn được một mảnh thần hà bao phủ tựa như tắm rửa trong tiên quang.
Dáng vẻ hắn trang nghiêm, hai mắt thâm thúy đột nhiên xoay người, nhìn về phía tên thanh niên và nói: "Không nhớ gì hết à!"
Rất nhiều người chấn động trong lòng, hắn lại không chút tổn hại dưới đòn đánh này, không có bất cứ khác thường nào, thực sự làm cho các cường giả khác phải kinh sợ.
"Là Động Thiên duy nhất sao? !" Có người thất thanh la lên, mọi người trong Thư viện Thiên Thần đã từng nghe qua bản lĩnh của hắn, biết hắn đột phá cực cảnh, mở ra Động Thiên có một không hai!
Động Thiên phát sáng như một vầng mặt trời rưc rỡ treo cao, bảo vệ Thạch Hạo ở trung ương, vạn pháp bất xâm, mặc cho thanh Hàng Ma xử kia đè xuống cỡ nào thì căn bản cũng không thể gây tổn thương cho hắn mảy may.
"Ầm!"
Thạch Hạo giẫm mạnh chân, thanh niên tóc tím kia hét to, căn bản không tránh né được. Lúc nãy hắn chỉ gắng gượng vươn mình để vung Hàng Ma xử lên nên hiện tại nhận lấy một cước đạp xuống.
"Phụt!"
Hắn phun ra đầy máu, bàn chân ấy dường như một ngọn núi lớn đè xuống, không còn chỗ để tránh, nó còn mang theo khí tức của đại Đạo khiến hắn nghẹt thở!
"Răng rắc!"
Tiếp theo, hắn cảm giác được xương ngực gãy vỡ, máu dồn lại nơi lồng ngực, sự đau đớn khiến mặt hắn nhăn nhó, hét lớn: "Hoang, ngươi còn muốn tiến vào Tiên viện không hả? !"
Hắn muốn dùng việc này để uy hiếp, để Thạch Hạo phải dừng tay, nói đúng ra là dừng chân, nếu không, hắn cảm thấy toàn bộ thân thể gần như bị Thạch Hạo đạp bát bấy.
"Rắc!"
Một lát sau, hắn cảm thấy trong tay trống không, thanh Hàng Ma xử kia mất hết ánh sáng, màu tím lặn mất, nó đã biến hình dưới cú giẫm chân vừa rồi, rất nhiều cốt văn tiêu tán.
Điều này làm cho hắn giật nảy cả mình, thân thể và pháp lực của thiếu niên trước mắt này đáng sợ đến bực nào? Chỉ dựa vào một chân đã hủy diệt được một thanh thần binh!
Hàng Ma xử rạn nứt, đã mất đi thần năng vốn có.
Trong tiếng phụt, thanh niên tóc tím bị một cước đá bay, xương cốt trong cơ thể kêu lên lốp bốp, gãy vỡ không biết bao nhiêu cái, cả người tàn phế.
Đồng thời lúc đó, Thạch Hạo cũng tiến lên đá bay cô gái kia, miệng mũi phun máu, không chút lưu tình.
Toàn bộ những chuyện này đều xảy ra trong chớp mắt, nhanh đến mức người ta không kịp phản ứng.
"A. . ."
Cô gái tóc bạc kêu lên đau đớn, cuối cùng cũng đã tỉnh táo lại, nàng ý thức được đây không phải là Tiên viện, không cách nào bảo vệ cho nàng, thiếu niên trước mắt lại không hề thương hương tiếc ngọc gì.
Nàng khống chế bình quý, dùng hết khả năng để phòng ngự, trợn mắt đồng thời hô: "Sư huynh nhanh cứu ta!"
Thạch Hạo chẳng chút nể nang, điểm ra một chỉ, giông tố mãnh liệt đinh tai nhức óc, cảnh tượng hết sức kinh người.
Hắn như được một vầng mặt trời bao phủ trông vô cùng thánh khiết, lúc này lại nhấn một ngón tay dường như thần phật giáng thế, hàng yêu trừ ma, trong lúc thi triển thần uy còn có một loại uy nghiêm lớn lao, cũng có một loại khí chất xuất trần.
Điều này có chút mâu thuẫn, nhưng lại đồng thời xuất hiện trên cùng một người.
Rắc!
Bình quý vỡ vụn tỏa ra ánh sáng rạng ngời, mảnh vỡ bay về phía tứ phía.
Rất nhiều người hoá đá, dù gì đây cũng là một món báu vật, là bình quý được vẽ lên hoa văn đại đạo, cứ như vậy bị Hoang vung tay đánh nát, thật khiến người ta nghe mà kinh hãi.
Cô gái kia kêu la thảm thiết, trên người chi chít vết thương, bị mảnh vỡ của bình quý xuyên thủng rất nhiều chỗ, mang theo từng đám mưa máu lớn phụt mạnh ra ngoài, cơ thể của nàng không thể động đậy được chút nào ngoài việc rên la.
"Dừng tay!"
Trên con đường vàng óng, những người mới bị đánh bay lúc nãy quát lớn, đồng loạt cầm chặt pháp khí trong tay nhằm ngăn cản Thạch Hạo.
Thạch Hạo xoay người, cũng không hề tiếp tục hạ sát thủ nữa, bởi vì hắn cũng không có muốn giết người, nếu không những lão quái vật kia chắc chắn sẽ không đồng ý, hắn dạy dỗ đám người này tới như vầy là đủ rồi.
Nơi này đầu tiên là yên tĩnh, tiếp đó là xôn xao, xảy ra chuyện như vậy thì không dẫn tới náo loạn cũng không được, ai cũng không ngờ rằng Thạch Hạo lại mạnh mẽ như vậy.
"Người của Tiên viện cũng chỉ đến như thế mà thôi." Có người nhỏ giọng thầm thì nói.
Lời nói kiểu này không khác nào đổ thêm dầu vào lửa, người nọ đang cố ý xúi giục để mâu thuẫn càng căng thẳng hơn, rất nhiều người tìm kiếm nơi phát ra tiếng nói ấy nhưng không có kết quả.
Không ít người nhìn hồ lô bằng xương trắng bên trên không trung kia, đó là pháp khí phi hành của Thánh viện, mọi người hoài nghi, có thể là có người trong đó đang chế nhạo.
Bất kể nói gì thì kẻ trong bóng tối cũng đã thành công, lời của hắn khiến sắc mặt người Tiên viện tái xanh, mặc dù biết tâm tư kẻ kia không tốt lành gì nhưng cũng không nhịn được muốn ra tay.
Trên thực tế, mặc dù không có người nhỏ giọng nói như vậy thì cao thủ Tiên viện cũng sẽ không ngồi yên không để ý đến, không thể bị Hoang trấn áp thẳng thừng như vậy được.
Thiên thể bằng đá rung động phát sinh âm thanh như thuỷ triều dâng trào, đồng thời hình thành nên một tràng vực đáng sợ giam cầm trời cao lại, xa xa có con chim bay ngang qua liền không thể động đậy được.
Mọi người biến sắc, tràng vực này quá mạnh mẽ.
Thiên thể xuất hiện một cánh cửa và có một cây cầu bằng cầu vòng, tiếp đó mười mấy người dọc theo cầu thần đi tới và đứng bên trên cây cầu vòng được hội tụ bằng những ráng màu này.
"Đúng là không biết trời cao đất rộng mà, nhiều lần mạo phạm uy nghiêm của tiểu Thiên vương, nay Thiên vương đã đích thân tới, để ta xem ngươi còn tạo nên sóng gió gì!" Có người lạnh giọng nói.
Từ bên trong thiên thể rất nhiều người bước ra, đều là thiên tài trẻ tuổi của Tiên viện, nhân số không ít hơn mấy chục người, có thể thấy được lần giao lưu này Tiên viện cũng phí một chút tâm tư, mang đến không ít cao thủ.
"Tiểu Thiên vương xuất hiện rồi!"
Rất nhiều người bên dưới đều giật mình, chính chủ rốt cục đã hiện thân, muốn quyết đấu với Thạch Hạo sao?
Nghe đồn, đây cũng là một vị thiên kiêu tuyệt đại, ngạo thị thế hệ cùng thời, căn bản không có đối thủ, được mệnh danh Thiên vương, nhưng vì tuổi tác không lớn nên mới thêm một chữ "tiểu".
Người xứng với danh xưng như thế này đã đủ để chứng minh tất cả, có thể liếc nhìn ngươi cùng thế hệ trong cửu Thiên thập Địa!
Tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm vào cầu vồng bảy màu kia, nhìn nhóm người ấy, ai cũng muốn kiến thức xem hình dáng của tiểu Thiên Vương phi phàm tới cỡ nào.
Ở nơi đó, nam nam nữ nữ nhiều đến bốn mươi mấy người, mỗi một người tinh khí cuồn cuộn, thần thức như dải lụa, tất cả đều có tu vi cao thâm hiếm thấy trong những người cùng trang lứa.
Trong số họ, không chỉ một vài người nắm giữ ba luồng tiên khí, thậm chí có mấy người trên đầu còn tỏa ra cánh hoa đại đạo, nở đủ ba đóa, cảnh tượng doạ người, diễn biến áo nghĩa thần đạo.
Chính giữa bọn họ có một người thanh niên với làn da trắng nõn như mỡ dê, mang theo ánh sáng óng ánh long lanh lộng lẫy, thân thể toả ra tiên vụ, siêu trần thoát tục.
Hắn sở hữu mái tóc màu xanh nước biển như một dải lụa mềm mại bóng loáng, khuôn mặt không thể nói là đặc biệt anh tuấn thế nhưng luôn luôn mỉm cười, rất ôn hòa, rất an lành tĩnh lặng.
Đôi mắt của hắn trong suốt, không có tạp chất, phát ra hào quang xanh thẳm như ngọc thạch hoàn mỹ, không nhiễm bụi trần.
Người này rất không bình thường, chỉ nhìn sơ qua như vậy mà đã dễ dàng khiến người ta sinh ra cảm giác thân cận, bởi vì hắn gần gũi với đạo, rời xa không khí ô trọc của thế gian.
Hắn như là một vị Trích tiên, căn bản không giống như tu sĩ trong trần thế, có một loại tao nhã mà người thường khó có thể lý giải được, phảng phất là Tiên nhân sống lại.
"Siêu phàm nhập thánh, khí chất không nhiễm chút bụi trần, người như vậy rất hiếm thấy trên nhân gian từ xưa tới nay!"
"Rất giống con của Chân Tiên!"
Có người than thở, loại dáng vẻ và khí phách này tương tự như con trai Tiên đạo được ghi chép trong sách sử, giống y như đúc, loại thể chất ấy được dùng tiên khí để tẩm bổ vừa nhìn là biết ngay.
Người như thế thì thành tựu là không thể tưởng tượng, nếu không có chuyện ngoài ý muốn chắc chắn sẽ thành Tiên, sau khi đặt chân vào Trường Sinh thì thực lực nhất định kinh động xưa nay.
"Ta không phải là đối thủ của hắn!" Bên cạnh Thạch Hạo, Mạc Đạo nhẹ giọng thở dài.
Người như thế, khí tức tự nhiên ở bên ngoài cũng đã khiến hắn cảm nhận được uy hiếp, Mạc Đạo có loại cảm giác quen thuộc, trong đời hắn từng biết được một người tương tự, hắn tuyệt đối không phải là đối thủ.
"Ngươi quá thiếu tự tin rồi đó." Thạch Hạo liếc mắt nhìn hắn.
Mạc Đạo lắc đầu có chút cay đắng, há miệng rất muốn nói cho Thạch Hạo, hắn đã gặp người như vậy.
"Rõ ràng cách thành Tiên còn xa, thế nhưng lại có từng tia khí thế của Chân Tiên, giống như người mà ta từng gặp qua, vì lẽ đó ta tự biết tuyệt đối không phải đối thủ của hắn." Rốt cuộc Mạc Đạo cũng nói ra.
Thạch Hạo quay đầu lại nhìn về phía hắn, rất nhanh đoán được người kia là ai, nói: "Chị của ngươi cũng có loại phong thái Tiên đạo này?"
"Đúng!" Mạc Đạo trả lời, một nhà hai chí tôn, đây là chuyện lớn kinh động cả dị vực, nhưng dưới ánh sáng của tỷ tỷ mình thì chí tôn như hắn có chút không đáng chú ý.
Tất cả mọi người đều biết, tỷ tỷ của hắn thật sự là một người vô song, cũng chính bởi vì vậy nên được Bất Hủ giả coi trọng và dẫn tới nơi khác, bồi dưỡng chung với những người trong Hoàng tộc.
"Giữ giáp trụ xanh thẳm của ta, ngươi có thu hoạch gì không?"
Giữa không trung, tiểu Thiên vương mở miệng, âm thanh mang theo vẻ từ tính, rất ôn hòa, khiến người ta cảm giác như gió xuân ấm áp, tâm tình rộn ràng cũng theo đó mà lắng xuống.
"Không hổ là tiểu Thiên vương, lại có loại phong độ tuyệt thế như này, mọi cử động không hẹn mà hợp với Tiên đạo!" Thư viện Thiên Thần, có vài thiếu nữ đôi mắt đẹp tỏa ra ánh sáng kỳ lạ.
"Thật sự giống như con cháu của Chân Tiên ghi trong cốt thư kia, phong hoa tuyệt đại, người như thế nhất định sẽ trường sinh, sẽ không ở nhân gian lâu đâu." Tiểu Thiên vương mới vừa xuất hiện đã thu hút sự chú ý và đánh giá rất cao của mọi người.
"Hơi có thu hoạch." Thạch Hạo đáp, nhìn người thanh niên trẻ phong thái tuyệt thế trên bầu trời.
Giữa bầu trời, Yêu Nguyệt công chúa nghiêng nước nghiêng thành, quần trắng bay phần phật theo gió, nàng quen biết người của Tiên viện nên đứng trên cầu vồng và sát bên cạnh tiểu Thiên vương.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.