Thế Giới Hoàn Mỹ

Chương 1276: Nhất Khí Hóa Vạn Linh




Chín loại bí thuật, chín môn thần thông, có thể tiêu diệt đại địch đương đại, đánh đâu thắng đó!
Lam Tiên, một thiếu nữ kinh diễm cổ kim, ở độ tuổi này mà tinh thông chín loại bảo thuật, thật sự siêu phàm nhập thánh, sức chiến đấu không gì có thể sánh được!
Nàng đứng nơi ấy, xung quanh cơ thể xuất hiện hào quang chín màu hình thành nên một quầng sáng sắc sỡ, tựa như là một vòng thần lấp lánh bao phủ nàng ở bên trong, trong sáng không dính chút bụi trần.
Ầm!
Trời long đất lở, chín đại thần thuật đánh nát cả trời cao, bùng phát về phía trước, thảo phạt lấy Thạch Hạo, phải tiêu diệt cho bằng được.
Nên biết, chỉ một loại thần thông như vầy cũng đã đủ chấn thế rồi, tới cấp bậc như hiện tại của bọn họ thì những bảo thuât được thi triển thì đời nào tầm thường chứ, nàng tới từ thế gia Trường Sinh và cũng tu hành ở trong Tiên viện, đó là không bao giờ thiếu thần thông ngạo thế.
Rất nhiều người sợ hãi, bởi vì uy thế như vậy khiến bọn họ cảm thấy bản thân vô cùng bé nhỏ, hư không nổ tung, dư âm ấy chấn động tận tâm hồn, không cách nào địch lại.
Phụt!
Có người thổ huyết, một ít gợn sóng lan tới thì không kịp tránh né khiến cả người bị ăn mòn, đứt gân gãy xương, suýt nữa thì bị xé thành những mảnh vỡ.
"Sao có khả năng chứ, thần thông như vầy cần phải có sức mạnh tới cỡ nào?!" Một cường giả thuộc Hư Đạo cảnh kinh ngạc tới ngây người, đồng thời cảm thấy sau lưng chợt lạnh toát, vẻ sợ hãi xâm chiếm.
Cùng ở tại Hư Đạo cảnh vậy mà chênh lệch lại tới như thế ư? Nếu so sánh với những chí tôn ở thế hệ trẻ tuổi, hắn quả thật chẳng hề đáng nhắc tới, chênh lệch rất nhiều!
Ở bên cạnh hắn, một vài Thiên Thần càng thê thảm hơn nữa, bọn họ chẳng hề tin tưởng nên không có tránh né, kết quả khi một ít hào quang lan tới thì đâm xuyên qua thân thể của bọn họ, máu tươi tung tóe, suýt nữa thì bỏ mạng.
Chỉ trong nháy mắt, biến thành tro bụi!
Vào đúng lúc này, trong lòng những người này chợt sinh ra cảm giác như thế, nếu là một vị chí tôn trẻ tuổi cố ý muốn giết bọn họ thì quá dễ dàng, thực lực mạnh hơn rất nhiều thì có thể nghiền ép ngay tức khắc!
Nhưng, khi bọn họ nhìn về tình cảnh ở phía trước thì lại chấn động không thôi, linh hồn run rẩy, nội tâm sợ hãi. Hoang đang xuất thủ, siêu phàm nhập thánh, không thể nào suy đoán được.
Một dải ngân hà mà hắn há miệng phun ra kia không chỉ chặn đứng được chín môn đại thần thông, hơn nữa những cốt văn kia đang diễn hóa thành vạn linh, đầy trời đều là bóng người.
Thời khắc này, không chỉ có bọn họ mà là những người khác, kể cả là những nhân vật lão làng già cả cũng ngạc nhiên không thôi, toàn bộ mọi người như hóa đá, cảnh tượng ấy quá chấn động.
Sinh linh lên tới hàng ngàn hàng vạn, che kín cả trời cao, đâu đâu cũng có. Có voi ma mút vàng óng đứng trên mặt đất và ngửa mặt lên trời thét gào; có sư tử bạch kim to lớn như núi cao, cái bờm tựa như thác nước đầy uy mãnh, nó há miệng gầm thét nứt toác cả hư không; có thôn thiên tước tựa như mây đen chiếu rọi một mảng đen ngòm bên dưới mặt đất, hai con mắt tựa như vầng huyết nguyệt đổ đậm; có thao thiết đứng giữa hư không đầy dữ tợn, to lớn vô biên, như muốn nuốt chủng những ngôi sao bên ngoài vực ngoại; còn có cả chim bằng đáng sợ, hai cánh tựa như đám mây che trời, chúng lao vút lên tận trời cao, như muốn đánh hạ những ngôi sao trên trời!
...
Mọi người tựa như đi tới những năm cuối của Tiên cổ, vạn linh cùng nhau xuất hiện, tranh đấu cùng Thiên, đại chiến với tu sĩ đầy khủng khiếp của dị vực, tất cả đều bạo động.
Những sinh linh mạnh mẽ có thể nghĩ tới được trên thế gian gần như đều xuất hiện, hoặc là giương cánh xé rách càn khôn, hoặc là đứng bên trên mặt đất gầm rú như muốn phá tan mặt trăng vậy!
Bóng hình lít nhít, to lớn vô biên, cho nên tựa như bao trùm cả thiên địa, che kín trời sao vô ngần, tất cả đều là những sinh vật chí cường.
Hết thảy những thứ này đều do dải ngân hà do Thạch Hạo đánh lên hóa thành, một hơi hóa vạn linh, biểu hiện ra thủ đoạn chí cao!
Những mãnh thú chim thần này, có tung vó chạy nhảy, có há miệng gầm thét dẫm nát mặt đất, hư không tan tành, không gì sánh được, không gì có thể chống đỡ.
Chỉ trong nháy mắt này, chín môn thần thông của Lam Tiên liền trở nên lu mờ.
Đầu tiên, Hoang phun ra một dải ngân hà để ngăn cản và trấn áp chín môn đại thần thông kia, thế nhưng dù gì cũng là đang chém giết lẫn nhau nên lúc này chợt thay đổi, chín môn thần thông đang phá diệt, đang tan rã và hóa thành vô hình.
Chỉ trong chốc lát Thạch Hạo biến thủ thành công, đột phá cực hạn, muốn áp chế lấy Lam Tiên.
Đương nhiên, mọi người cũng không phải quan tâm tới vấn đề này, thắng bại không phải quan trọng nhất.
Tất cả mọi người bao gồm cả những ông lão đều đang ngó chừng những sinh linh kia, tại sao lại xuất hiện nhiều như thế chứ, đó là môn bảo thuật gì, trong một ý nghĩ lại có thể gọi ra cả vạn linh?
Ầm!
Giữa bầu trời tựa như sơn hải nổ tung, vô số mãnh thú hồng hoang lao nhanh tới, nghiền nát tất cả mọi thứ ngăn cản.
Chín môn thần thông tan rã, chúng không cách nào ngăn chặn được những sinh linh này, vạn cầm vạn thú cùng buông vó, ai mà không biến sắc chứ, những nhân vật thuộc cấp bậc hóa thạch sống đều lộ ra tinh quang trong mắt, không ngừng suy tư.
"Là bộ đầu của Nguyên Thủy Chân Giải, là phương pháp được ghi chép trên Vạn Linh đồ thuộc Thần Dẫn đã biến mất kia!" Có người ý thức được đó là gì nên nói ra mấy câu như vậy.
Mọi người ngây ngẩn rồi là giật nảy mình, lại là bộ phương pháp này, tất cả mọi người đều hóa đá, đó không phải là cốt văn nguyên thủy nhất hóa thứ mục nát thành hiếm thấy ư, tại sao còn có bí thuật như vầy nữa?
"Nghe đâu, khi ngộ tới cảnh giới cao thâm thì những pháp môn bình thường đều có thể phóng thích ra uy năng kinh thiên động địa, ta không biết Hoang dùng cách nào mà có thể thể hiện ra vạn linh như thế này, thật sự là quá bất phàm!" Một vị trưởng lão của Tiên viện nói nhỏ.
Lời này khiến mọi người chấn động, Hoang chẳng hề tầm thường chút nào, có thể hiểu bộ Chân Giải này tới mức độ như thế này, thế gian thật hiếm có, xưa nay vẫn chưa từng nghe qua có ai làm được như vầy.
Lam Tiên rơi vào thế bị động, bị vô số cổ thú bao vây, nguy hiểm phát sinh, một vài ác điểu thậm chí còn lao tới như muốn xé nát nàng ra.
Một góc ống tay áo của nàng bị kéo nát, bị một con chim Loan vàng óng xé tan và suýt chút nữa đã có thể biến bàn tay tựa như ngó sen của nàng thành bãi mưa máu, không phải thần thông của nàng không đủ mạnh mà là do thủ đoạn của đối phương quá kinh người.
Chín môn đại thần thông của Lam Tiên vô cùng khủng khiếp, đã đánh giết vô số chim thần, tiêu diệt cả trăm cả ngàn con cổ thú đáng sợ, đây tuyệt đối là cấp độ kinh thế.
Thế nhưng những sinh linh kia quá nhiều, mỗi một con đều là những chiến thú, là những chủng tộc hiếu chiến, là những sinh vật mạnh mẽ, có thể đánh giết một ít cũng đã là đáng gờm lắm rồi.
Huống chi nàng cũng đã giết chết nhiều như thế!
Nhưng, không ngăn được là không ngăn được, cả vạn sinh linh cùng lao tới, giương cánh kích thiên, khiến nơi đây nhanh chóng biến thành vùng đất hoang tàn, bất cứ thứ gì cũng không tồn tại được.
Lúc này, không cần nói những người khác mà ngay chính Thạch Hạo cũng như ngốc dại.
Chiêu thức này không ngờ lại khủng khiếp như thế, hắn cũng chỉ phun ra tinh khí bản nguyên tự nhiên và khống chế lấy Nguyên Thủy Chân Giải đã từng được tìm hiểu thấu đáo trong mấy lần bế quan vừa qua, không ngờ lại có uy lực như thế này, thanh thế lại hùng vĩ như vậy.
Thạch Hạo cũng chưa từng ngờ tới, những cốt văn bình thường bên trong Nguyên Thủy Chân Giải sau khi được triển khai toàn bộ, sau khi được hắn thăng hoa tới cực điểm thì có thể như vậy!
Thế nhưng diễn biến lần này lại tiêu hao thần lực khó mà tưởng tượng nổi, vạn linh đều hiện, mỗi một con đều to lớn như núi, có những con như Chân Hống tử kim muốn thôn thổ nhật nguyệt, những con như chim bằng lại lao vút tới thẳng vực ngoại, chặn đánh những ngôi sao bên trên, như vậy ngang tàng tới mức nào chứ? Thế nhưng lại tiêu hao cực kỳ lớn!
Mạnh như Thạch Hạo vào thời khắc này cũng cảm thấy đôi chút suy yếu, theo dải ngân hà này lao ra và hóa thành vạn linh thì tựa như có một cái hố đen không ngừng nuốt chửng lấy tinh khí thần trong cơ thể hắn.
"Một hơi hóa vạn linh, thật mạnh, thế nhưng lại rất nguy hiểm!" Thạch Hạo lẩm bẩm.
Nếu đổi lại là người khác thì lúc này sớm đã bị hút khô, không cách nào có thể cung cấp cho sự tiêu hao của vạn linh này.
Ầm!
Cuối cùng, hắn há miệng hút vào một hơi, toàn bộ sinh linh hóa thành từng điểm sáng ngưng tụ lại một chỗ tựa như dải ngân hà, tiếp đó là lao vào bên trong cơ thể hắn.
Mọi người chỉ biết trợn tròn mắt, ai nấy cũng sợ hãi không thôi
"Úm, Ma, Bá, Hồng..." Đúng lúc này, tiếng kinh văn lớn lao vang lên tựa như có thể trấn áp cả cửu Thiên thập Địa này, nó vừa mới xuất hiện thì đã quấy phá một loại cân bằng nào đó của càn khôn.
Âm thanh kinh văn này giúp cho mọi người hoàn hồn trở lại, tiếp đó là ngơ ngác quay đầu nhìn về phía Đại Tu Đà nơi ấy, hắn ngồi xếp bằng trong hư không, miệng tụng chân kinh.
Thời khắc này thì mọi người mới tỉnh táo lại, Thạch Hạo không chỉ đang tiến hành chiến đấu với một người mà là đồng thời giương kích về phía ba đại cao thủ, vừa nãy cũng chỉ là sự đặc sắc khi đánh chém với Lam Tiên mà thôi, cho nên mọi người mới quên đi hai trận còn lại.
Một trong những tâm kinh mạnh nhất Tiên cổ, đó chính là do vị tăng kia khai sáng nên, thành tựu thì có thể giúp lòng viên mãn, giác ngộ chân tính, vấn tâm vấn đạo, đó chính là pháp môn của bọn họ.
Những vị cổ tăng này, mỗi người đều có sức mạnh tinh thần mạnh tới mức kinh người, không gì sánh được!
Bọn họ có thể dựa vào kinh văn, ngồi yên tụng kinh là có thể siêu độ đối thủ, trấn áp quần hùng, kỳ lạ và mạnh mẽ vô cùng.
Vào thời Tiên cổ, vị chí tôn trẻ tuổi tự xưng là Phật khi còn trẻ kia từng tạo nên những hành động vô cùng vĩ đại, tiếng tụng kinh vang vọng bốn phương, kết quả là độ hóa toàn bộ cừu địch, để bọn họ đi theo bên cạnh mình, trở thành thuộc hạ của bản thân, quả là thần uy cái thế!
Đại Tu Đà nhận được truyền thừa này, hiện giờ đang vận dụng tới sức mạnh tinh thần đầy mạnh mẽ, khống chế Phật Đà tâm kinh.
Kinh văn không dứt, chúng hình thành từng ký hiệu to lớn tựa như núi cao trong hư không, ánh kim loại lấp lánh chiếu rọi, toàn bộ trấn áp về phía Thạch Hạo.
Lúc này, Hoang hơi lảo đảo một cái, thân hình không được ổn định.
Lần này dẫn tới những âm thanh kinh ngạc của mọi người, ai nấy đều liếc mắt nhìn về nơi ấy.
Chủ yếu là, vừa nãy Thạch Hạo vận dụng một cách tùy tiện áo nghĩa vạn linh, vận dụng Nguyên Thủy Chân Giải tới mức cao nhất nên tinh khí thần tiêu hao quá nhiều, có thể nói là tiêu giảm cả một lượng lớn.
Cho nên, lúc này hắn mới suy yếu trong giây lát như vậy.
Ầm!
Thần diễm ngập trời bạo nổ, Thạch Hạo lần nữa trở nên lấp lánh, hắn ổn định lại thân hình, những khe hở của những 'cánh cửa' trong cơ thể tựa như mở rộng hơn đôi chút, cung cấp tiềm lực cuồn cuộn không dứt cho hắn.
"Cháy!"
Thạch Hạo quát lớn một tiếng, nguyên thần tí hon đang ngồi xếp bằng trước mi tâm chợt trở nên chói mắt, đồng dạng cũng không ngừng tụng kinh văn.
Là sự áp chế của tinh thần, là sự đối kháng của thần niềm, về sau, nguyên thần tí hon đó hóa thành một thanh kiếm thai vô cùng sắc bén, vèo, nó lao vút chém thẳng về Đại Tu Đà.
Thời khắc này, Vương Hi đang đứng trong nhóm người bên dưới chợt ngạc nhiên không thôi, đây không phải là bí mật bất truyền của Vương gia hay sao?
Bình Loạn quyết!
Là một trong tam đại kiếm quyết mạnh nhất từ cổ chí kim, có thể giúp nguyên thần vững chắc bất hủ, hóa thành binh khí, chặt đất toàn bộ ràng buộc của bản thân, chém rơi hết thảy ngăn cản trong thế gian!
Những người khác cũng khiếp sợ không thôi, cảm thấy không thể nào tin vào mắt mình được.
Hoang sao có thể học được chứ? Chuyện này tuyệt không thể! Vương Hi thầm hét lớn trong lòng, không có tâm pháp chân chính thì dù thế nào cũng không thể diễn dịch ra được.
Vốn là Đại Tu Đà rất bình tĩnh nhưng lúc này khóe mắt chợt nheo lại, cuối cùng cũng không cách nào bình tĩnh được nữa, hắn không còn xếp bằng và hai tay không ngừng hết ấn.
"Xoẹt!"
Vào lúc đó, Tử Nhật Thiên Quân cũng xuất thủ, không có đợi Hồng Mông Tử Khí chủng ngưng tụ hoàn toàn mà đã nhào giết tới rồi.
Bởi vì, hạt giống hoàn mỹ muốn hiện ra thì cần rất nhiều thời gian, dù sao hắn cũng chỉ mới dung hợp nên không thể thích làm gì thì làm, hiện giờ lại có thời cơ nên hắn không muốn bỏ lỡ.
Nhưng, Hoang đang tập trung về phía Đại Tu Đà thì chợt cười khẩy, đột nhiên xoay người, tay bắt pháp ấn chém mạnh về phía hắn.
Ầm!
Hoang và Tử Nhật Thiên Quân va chạm, bạo phát ra cuộc chiến đấu đáng sợ vô cùng, từng cú đấm thấu thịt, chưởng đối chưởng, máu tươi tung tóe, là đánh chém trực diện, là liều mạng.
"Hả?" Xa xa, Đại Tu Đà kinh ngạc không thôi, hắn lại bị lừa!
Thanh kiếm thai nguyên thần đang xông lại chỉ là vệt bóng mờ, là giả chứ không phải là chân thân, vả lại nhìn thấy Thạch Hạo đang hùng hổ chém giết với Tử Nhật Thiên Quân thì nháy mắt hắn liền hiểu rõ, nguyên thần của hắn sớm đã trở về rồi.
Ầm!
Chém giết đầy kịch liệt, va chạm đầy mạnh mẽ, Thạch Hạo chiến với Tử Nhật Thiên Quân tới mức gây cấn tột độ, Tử Nhật Thiên Quân gào hét, vốn là hắn muốn cướp đi thể xác của Thạch Hạo nhưng không nghĩ lại rơi vào tình cảnh này.
Ngược lại, hắn cũng không phải sợ hãi mà đi đoạt lấy thân thể của Thạch Hạo, chỉ là muốn trước tiên tóm vào trong tay mình để chế nhạo, để chà đạp Thạch Hạo, dù sao thì vừa mới bị ăn phải thiệt thòi lớn như vậy nên rất là không phục.
Nhưng giờ nhìn lại, hắn đã tính sai, nãy giờ đối phương vẫn chưa để bản thân rơi vào nguy hiểm nào cả.
Rầm!
Trời long đất lở, quỷ khóc thần gào, Thạch Hạo lần lượt xuất thủ những đòn đánh nặng nề, Lôi Đế ấn liên tiếp oanh kích ra ngoài chấn cho Tử Nhật Thiên quân ói ra đầy máu tươi, khí tím cùng với tia chớp đan xen cùng nhau, thân thể hắn run rẩy không thôi
Xoẹt!
Đại Tu Đà xuất thủ, hắn cảm thấy bản thân bị người trêu đùa, không còn vận dụng tới chân kinh nữa mà là vung lên bàn tay lớn vàng óng và chụp về trước.
"Đầu trọc, cơ thể của ngươi vẫn còn yêu lắm!" Thạch Hạo quát lớn, ầm, một chưởng đánh bay Tử Nhật Thiên quân, khiến cho khóe miệng hắn chảy đầy múa tươi, tiếp đó là tay phải nắm chặt nắm đấm đánh về phía Đại Tu Đà.
Ầm!
Trượng Lục Kim thân Đại Tu Đà phát sáng, trong lúc liều mạng với Thạch Hạo thì lắc lư đầy kịch liệt.
Tiếp đó, Thạch Hạo há miệng hét lên một tiếng, ánh sáng trong veo lan tràn, đâu đâu cũng có, như muốn giam cầm lấy Đại Tu Đà.
Lam Tiên vọt tới, bàn tay nhỏ nhắn phát sáng, nàng vận dụng tới một môn thiên công cổ, gợn sóng xanh lam sôi trào bao phủ nơi này.
Boong!
Thạch Hạo rất đơn giản và đầy mạnh bạo, khi đối mặt với vị Trích tiên tử này thì hắn dùng một quyền đẩy lùi Đại Tu Đà, tiếp đó xoay người hai tai nắm thành quyền ần đánh mạnh tới.
Gào!
Tử Nhật Thiên Quân truy kích tới, lần nữa gia nhập chiến trường.
Thân thể của Đại Tu Đà chợt sáng rực, phật quang chiếu rọi, cũng gia nhập theo.
Thạch Hạo lần lượt chinh chiến với mỗi người, nhưng lại tập trung toàn lực để đánh chém Lam tiên.
Phụt!
Cuối cùng, ống tay áo phấp phới của Lam Tiên bị đánh nát và lộ ra cánh tay trắng mịn, có thể thấy được năm vết máu bên trên cánh tay phải của nàng, đó chính là quyền ấn do Thạch Hạo tạo nên, suýt chút nữa thì đã đánh gãy cánh tay này rồi!
Sắc mặt của Lam tiên đỏ bừng đầy quyến rủ, ngay cả quần áo cũng bị người đánh nát, hoàn toàn mất đi hình tượng của một vị Trích tiên tử.
"Úm!"
Đại Tu Đà hét lớn, dùng thần chú phối hợp với thủ thế* của bản thân đánh ra một đòn kinh thiên động địa về phía Thạch Hạo.
(*): Dùng tay tạo nên những ký hiệu.
Đối mặt với loại thảo phạt này thì Thạch Hạo liền xuất khiếu nguyên thần và hóa thành một thanh kiếm thai chém về phía đầu lâu của Đại Tu Đà, thế nhưng hắn lại không hề rơi vào bẫy mà công thẳng về phía Thạch Hạo, chỉ là hơi chút ngăn chặn lại thanh kiếm thai kia mà thôi.
Ầm, hai bên va chạm đầy kịch liệt với nhau, Thạch Hạo dùng một quyền đầy mạnh mẽ ngông cuồng chặn đánh một đòn toàn lực của Đại Tu Đà, lần nữa khiến đòn này trở nên công cốc.
Mà cũng trong lúc đó, lông tóc của Đại Tu Đà đều dựng thẳng, bởi vì kiếm thai nguyên thần kia đã chém thẳng tới, nó đã phá tan những thứ ngăn cản và lao tới sát bên cạnh, đây không phải là bóng mờ như trước kia.
Hắn nhanh chóng xuất thủ, dùng mọi khả năng để ngăn chặn.
Thời khắc sống còn, kiếm thai hóa thành một người tí hon cao bằng nắm đấm xoay tròn bên trên đầu của Đại Tu Đà, nó không cách nào đột phá được thần quang hộ thể của hắn thế nhưng lại làm ra một động tác.
Rầm!
Người tí hon này tát mạnh lên trên đầu của hắn một cái, tiếng vang lanh lạnh, mặc cho đánh lên trên kim quang hộ thể ấy thế nhưng lại vang dội tựa như đánh lên trên thân thể vậy.
Mọi người trợn tròn mắt, ngay cả Đại Tu Đà cũng ngẩn ngơ không kém.
Là đùa giỡn bỡn cợt mà!
Tất cả mọi người không biết nói gì cả, Hoang là cố ý, dù cho đòn đánh này không thương tới người bên dưới thế nhưng lại dọa cho hắn nhảy dựng lên.
Đại Tu Đà giơ tay chụp lên trên, dùng đại thần thông hòng giam cầm hư không, bắt cho bằng được nguyên thần tí hon này.
Chớp mắt, người tí hon hóa thành mưa ánh sáng tản ra bên ngoài, đó chỉ là một phần nguyên thần lực cho nên lúc này trở lại trong mi tâm của Thạch Hạo.
Ầm!
Thân thể của Thạch Hạo phát sáng, vẫn ra sức tranh đấu với Tử Nhật Thiên Quân, tay phải của hắn lấp lánh đi kèm là từng sơi xích thần trật tự, Liễu Thần pháp xuất kích, suýt nữa thì đã khóa chặt chiếc cổ của Tử Nhân Thiên quân lại.
Phụt!
Tử Nhật Thiên quân rên lên một tiếng, đi kèm là huyết dịch tung tóe cùng với vài lọn tóc rơi xuống, một sợi xích thần màu vàng quẹt vào cổ của hắn và cắt đứt đi một đoạn ngắn.
Tất cả mọi người như ngây dại, kích động không thôi.
Đây là cuộc đại chiến cao cấp nhất, trước nay chưa từng diễn ra, là cuộc tranh đấu giữa cấp bậc cao nhất trong thế hệ trẻ tuổi!
Đặc biệt là những đệ tử Thư viện Thiên Thần, mỗi một người đều run rẩy kích động, hô vang tên của hắn.
Những người khác cũng không có kích động như vậy, thế nhưng nỗi lòng lại phập phòng theo bóng người đang ở giữa chiến trường kia.
Thạch Hạo, một người độc chiến với ba đại chí tôn, ngang dọc trong thiên địa, thần dũng không gì sánh được, hắn giương kích về phía ba người nhưng chẳng hề rơi vào hạ phong, thể hiện ra tư thái bễ nghễ thiên hạ, không thể địch lại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.