Thế Giới Hoàn Mỹ

Chương 1280: Tiên Thành




Tiên thật sự, là sinh linh như thế này ư?!
Một đám người đều nín thở chẳng hề di chuyển, ai nấy như hóa thạch gắn liền với nơi đây.
Một tòa thành cổ như vậy, trường tồn cùng thời gian không biết bao nhiêu vạn năm, kỷ nguyên trước đã bị diệt thế nhưng nó đã tồn tại từ trước, hiện giờ tại sao lại còn có người sinh sống bên trong chứ?
Không một ai dám manh động vì sợ chọc tức những tồn tại kia, nếu không hơn phân nửa đó sẽ là mầm tai họa vô cùng lớn!
Giáp trụ đen ngòm chẳng chút vết hoen ố nào, thay vào đó là ánh kim loại lấp lóe, thời gian dài đằng đẵng trôi qua thế nhưng vẫn được giữ gìn tốt như vậy, thi thoảng mọi người có thể cảm nhận được sự sắc bén của tiên kim!
Về binh khí của bọn họ, những chiến kích thiên mâu đều có màu đen bóng, những binh khí cổ xưa được xếp ngay hàng thẳng lối, trong vẻ cổ xưa mang theo mùi máu tanh tựa như có thể nuốt chủng cả thiên địa.
Việc này làm mọi người sợ hãi, bởi vì những binh khí này tuyệt đối đã giết qua cường địch, chém qua nhân vật phi phàm, nếu không sẽ không ẩn chứa vẻ hung ác như vậy!
Những người ấy lan tỏa tiên khí vả lại binh khí cũng khủng khiếp như thế nên càng khiến vẻ mặt của mọi người càng thêm nghiêm túc.
"Ẩn chứa tiên kim Hắc Ám!" Tên mập Tào Vũ Sinh gan rất to nên lẩm bẩm như thế.
Những bộ giáp trụ cùng với binh khí kia đều có pha tiên kim Hắc Ám, vô cùng xa xỉ, tiên kim rất khó tìm, trên thế gian này đều dùng đơn vị hạt để tính toán.
Tòa thành bằng kim loại to lớn hùng vĩ, cửa thành hùng dũng tựa như một ngọn núi thái cổ đứng sừng sững, bóng ảnh tối om trải dài trên mặt đất khiến người khác nghẹt thở.
Tường thành màu vàng đen hùng vĩ kéo dài tựa như dãy núi, nó nằm ở nói ấy, ngăn cản con đường tiến về trước.
Mấy sinh linh ấy từ từ bước ra khỏi cửa thành, mặt mày đều được giáp trụ che kín, chỉ lộ mỗi thần mang đầy sắc bén của cặp mắt, chúng tựa như là những tia chớp quét mạnh lên trên mặt của người đối diện.
Lúc này, những chí tôn trẻ tuổi đang ẩn núp kia đều trầm mặc, không dám làm bất cứ điều xằng bậy nào.
Lộc cộc...
Tiếng bước chân vang dội rõ ràng khi bước lên trên những tảng đá, tựa như đang chuyển động trong lòng của tất cả mọi người làm ai ai cũng sợ hãi.
Nói bọn họ là sinh vật Tiên đạo mang theo những thanh tiên khí, quả thật chẳng hề sai chút nào, thế nhưng lúc này lại trở nên ngột ngạt, bọn họ chẳng hề nói lời nào làm cho mọi người cảm giác tò mò.
Vào lúc này, nơi mi tâm của những sinh linh hình người này chợt nứt ra và xuất hiện một con mắt dọc, một luồng ánh sáng đỏ đậm quét về mọi người.
"Ấy da!" Thỏ nhỏ sợ hãi hét toáng lên.
Bởi vì, luồng ánh đỏ này chiếu lên người nàng trước tiên làm cho cả thân hình run lên bần bật, tựa như bị tia chớp bắn trúng, toàn thân lắc lư không thể nào dừng lại được.
"Sao thế?"
Người bên cạnh kinh ngạc hỏi, muốn tới trợ giúp thế nhưng chưa kịp lại gần thì đã bị ánh đỏ ấy đánh văng, không cách nào chạm vào được.
"Huyết thống tinh khiết nhất của Tiên cổ, có thể vào thành." Người đó trầm thấp lên tiếng, thứ tiếng này rất kỳ lạ, người bình thường tuyệt không thể hiểu được.
Bởi vì đây là ngôn ngữ Tiên cổ và đã biến mất rất nhiều năm trước rồi, thế nhưng những người xuất hiện ở đây ai cũng chẳng là hạng người phàm tục, đều từng học qua những điều kỳ lạ trong thư viện mình, thậm chí còn biết chữ viết của thời đại trước nữa.
Mọi người kinh ngạc, người bảo vệ cửa thành đang kiểm tra bọn họ ư?
Thái Âm ngọc thỏ vô cùng cao hứng nhảy nhót không thôi, cặp mắt to tròn đỏ bừng muốn chảy ngay vào bên trong.
Kết quả, ầm, nàng bị màn sáng đánh văng, không thể vào trong.
"Tại sao, không phải ngươi nói ta có huyết thống tinh khiết nhất sao, tại sao không cho ta đi vào vậy?" Thỏ nhỏ trừng cặp mắt to tròn đầy không hiểu, đồng thời cũng rất tức giận.
"Còn có huyết thống của sinh vật nào tinh khiết hơn cả ấu thú Kỳ Lân nữa à, có quan hệ với chư tiên của Tiên cổ." Sinh linh cầm thanh kích lớn đen ngòm trong tay lạnh lùng nói đầy vô tình và cũng có chút khô khan cùng máy móc.
Xoạt, ấu thú Kỳ Lân từ trong lòng ngực của Thái Âm ngọc thỏ mò ra ngoài rồi nhảy xuống dưới đất. Ba năm trôi qua, nó đã cao lớn hơn trước rất nhiều thế nhưng lại rất lười, thường ngày vẫn rất thích được người khác ôm bế, thân thể vẫn luôn duy trì trạng thái dài một thước.
Ấu thú Kỳ Lân trắng như tuyết vô cùng vui vẻ, nó đã sớm phát hiện ra cảm giác thân thuộc của nơi này cho nên không kìm được liền chạy vào trong thành.
"Cái con thú chết bầm chẳng có lương tâm này, lại dám bỏ mặt chúng ta ở đây hả!" Thỏ nhỏ tức giận mắng.
Ấu thú Kỳ Lân trắng như tuyết dừng chân rồi chớp chớp cặp mắt đầy trong veo giao lưu với mấy vị sinh linh trông giữ cửa thành này, như đang xin xỏ để cho mọi người được tiến vào.
Lúc này, mắt dọc nơi mi tâm của vị sinh linh kia vẫn mở to rồi khẽ đảo qua những người khác, cuối cùng gật đầu, nói: "Là đời sau của di dân Tiên cổ, không phải là sinh linh của thế giới bờ khác, hơn nữa có huyết thống Kỳ Lân bảo lãnh, có thể đi vào."
Mọi người kinh ngạc, người thủ thành nơi này lại đề phòng sinh vật của dị vực, đây chẳng lẽ là lý do mà bọn họ có thể sống sót và tồn tại ư?!
"Có thể đi vào!" Sau khi quét thật kỹ thì những sinh linh này tránh sang, nhường ra một con đường và ra hiệu cho mọi người đi vào.
Đám người Thạch Hạo lần lượt tiến vào trước, đi ngang qua cửa thành và tiến thẳng vào trong, tới lúc này đã không còn lý do để lùi bước nữa, dù cho có nguy hiểm cũng phải xông vào.
Đột nhiên, một thanh thiên mâu màu đen đâm thẳng, lưỡi mâu sắc bén lấp lóe ánh đen đầy chói mắt, nó mang theo sát khí rất kinh khủng tựa như có thể bao phủ cả cửu Thiên thập Địa này.
Thanh hung binh này liền ngăn cản con đường, chặn đứng phía trước một người.
"Kẻ xâm lấn từ dị vực, tử địch!" Một tiếng hét lớn tựa như sấm nổ làm cho mọi người đều sợ hãi và giật mình.
Trong bọn hắn có gian tế của dị vực? Chuyện này khiến mọi người sởn cả tóc gáy, trước giờ sao không biết, không hề xuất hiện.
Tất cả mọi người đều quay đầu và nhìn về phía sau.
"Hắn, đúng là tới từ dị vực." Thạch Hạo đi lại và nói thế.
Người bị ngăn lại chính là Mạc Đạo, là người từng bị Thạch Hạo đánh bại và thu làm người hầu, xét về huyết thống thì hắn giống như người của cửu Thiên thập Địa, thế nhưng lại sinh sống ở dị vực.
Lúc này, Thạch Hạo không hề giấu giếm gì cả, bởi vì hắn không biết Mạc Đạo sẽ có phản bội hay không, vào thời khắc sống còn có phản chiến hay không.
Nếu như nơi này rất trọng yếu thì không bằng cứ hạn chế việc đi vào của hắn.
Ầm!
Bóng người cao to với bộ giáp trụ đen ngòm bước tới, tiếp đó một tay tóm chặt lấy Mạc Đạo, con mắt dọc nơi mi tâm trở nên sáng rực và tỏa ra luồng sáng lấp lánh nhìn chằm chằm Mạc Đạo.
Một lát sau thì hắn thả Mạc Đạo xuống.
"Có thể đi vào, thế nhưng giới hạn ở trong phạm vi đặc biệt của tòa thành, còn lại không thể xâm nhập." Hắn lạnh lẽo nói.
Mọi người thở dài một cái, ngay cả Thạch Hạo cũng trở nên thoải mái, nếu như có thể dò xét ra điểm gì đó kỳ quái từ Mạc Đạo thì chắc chắn không thể không tiêu diệt được!
Đám người phía sau cũng không có vấn đề gì cả, bao gồm cả nhóm Ma nữ, Trường Cung Diễn, Phượng Vũ, Chân Cổ cùng với một vài đệ tử của Thư viện Thiên Thần.
Tiếp đó là mấy chí tôn trẻ tuổi vẫn luôn ẩn núp không có xuất hiện lần lượt hiện thân, đám người Lục Tiên, Đại Tu Đà, Thích Cố đạo nhân đồng thời đi tới trước cửa thành.
Thế nhưng những người này đều có thần quang hộ thể, có sương mù lượn lờ, không ai muốn hiện ra chân thân cả.
Sau cùng, ngay cả Tử Nhật Thiên Quân đã bất tỉnh hồi nãy cũng xuất hiện, hắn được lão già của Tiên viện dùng thần đan để thúc đẩy việc hồi phục, không muốn hắn bỏ qua cơ duyên này.
Trong thành rất yên tĩnh, trên đường phố không hề có bóng người nào, tựa như cả tòa thành cũng chỉ có vài vị thủ thành đầy thần bí kia mà thôi.
Xoẹt!
Bóng người lóe lên, những nhân vật thuộc cấp độ hóa thạch của Thư viện Thiên Thần, Tiên viện, Thánh viện cũng giáng lâm và xuất hiện ở trước cửa thành, bọn họ muốn giao lưu cùng với những sinh linh mặc giáp trụ đen bóng kia.
Chủ là, đáng lại bọn họ chính là những thanh đại kích đầy lạnh lẽo, ngăn cản con đường tiến về trước.
"Các ngươi quá già, cơ duyên bên trong gần như sắp hết, nếu để phần cho các ngươi thì hiệu quả không lớn lắm, chỉ có thể lãng phí mà thôi."
Những người này im lặng, chẳng nể mặt gì cả, cứ nói toạc ra như vậy sao.
Đồng thời, trong lòng bọn họ cũng trầm xuống, tòa thành rộng như vậy mà lại không có cơ duyên cho bọn họ ư? Quá đáng tiếc mà.
"Vốn tưởng rằng đây là hậu chiêu do Tiên vương lưu lại, quá đáng tiếc." Có người nhẹ thở dài.
"Tiếc gì mà tiếc, tòa thành này tất nhiên là một trong những lá bài tẩy quan trọng nhất." Người bảo vệ kia lạnh lẽo nói.
"Nơi đây có gì thế?" Một vị trưởng lão của Tiên viện lóe lên hào quang trong hai mắt nhìn chằm chằm bọn họ.
"Là thứ do hai vị Tiên vương lưu lại thế nhưng không phải là dành cho các ngươi, chỉ có những người nắm giữ huyết thống Tiên cổ tinh khiết nhất mà thôi!" Một người trong số đó âm trầm nói.
Lúc này, tất cả mọi người tiến vào thành đều nghe được nên lộ vẻ thất kinh, di tích của Tiên vương, không ngờ nơi này lại là đạo tràng của Tiên vương, hơn nữa còn là của hai người!
Nên biết, từ cổ chí kim có bao nhiêu Tiên vương chứ, chí ít kỷ nguyên này không hề có!
Kỷ nguyên trước chắc chắn có thể chỉ ra được, mà nơi này lại có tới hai vị, vậy bọn họ lưu lại thứ gì?!
Hai mắt của mọi người đều lộ vẻ thèm khát cùng ao ước, đây tuyệt đối là nơi tạo hóa nghịch thiên, làm mọi người tràn ngập vẻ chờ mong.
Chỉ là, sinh linh bảo vệ cửa thành từng nói, là thuộc về truyền nhân chính tông nhất của Tiên cổ.
Trong thành, rộng lớn vô ngần, to lớn vô biên tựa như là một thế giới, rộng hơn rất nhiều lần so với lúc dõi mắt nhìn quanh ở bên ngoài.
"Đó là gì, sao rực rỡ thế!"
Đúng lúc này chợt có người thốt lên, lập tức thu hút của rất nhiều người, bọn họ nhìn thấy ráng màu cuồn cuộn nơi cuối con đường, có sương trắng mờ ảo, thần thánh và an lành.
Mọi người nhanh chóng xông về trước, thế nhưng Thạch Hạo lại đi vòng về phía sau đề phòng đám chí tôn trẻ tuổi kia, trong đội ngủ này thì chỉ có mình hắn mới có sức uy hiếp mạnh nhất, những người khác nếu đối đầu trực diện với các chí tôn chân chính thì khó mà cản nổi.
Hoang, một mình cũng đủ làm cho người người kiêng dè!
Quả nhiên, đám người Lam Tiên nhíu mày, không muốn vừa vào thành lại vây công chiến đấu với đám Thạch Hạo, cho nên vẫn giữ đúng nhip bước tiến về trước.
"Ôi trời, là Dẫn Hồn liên, lại có tới ba cây lận!"
Tào Vũ Sinh kinh ngạc hét lớn, tựa như không tin vào mắt của mình vậy.
Ở phía trước con đường có một quảng trường nhỏ, nơi đó có một chiếc ao tỏa ra từng làn ráng thần, bên trong có ba cây Dẫn Hồn liên, chúng đều là thần dược và lưu chuyển hào quang lấp lánh.
"Đó là thần dược đấy, cùng một loại nhưng sao lại xuất hiện và sinh trưởng cùng một nơi thế này!" Những người khác cũng giật mình theo.
Thần dược, chưa chắc là độc nhất vô nhị, không cách nào sánh vai cùng với Trường Sinh dược được.
Thế nhưng, mỗi một loại thần dược đều ít ỏi tới mức đáng thương, tìm khắp trong thiên địa cũng chỉ có một vài cây, vả lại chúng cũng không cách nào sinh trưởng cùng một chỗ được, nếu không sẽ không đủ tinh khí cho chúng hấp thụ.
Nhưng mà, nơi đây xuất hiện cùng lúc ba cây, đều là Dẫn Hồn liên cả, chỗ thần kỳ nhất của loại dược này chính là có thể giúp lớn mạnh nguyên thần, chỉ cần thần thức còn lưu lại một chút cũng có thể giúp người phục sinh!
"Hạnh phúc quá, cơ hội để rèn luyện nguyên thần đang ở ngay trước mắt!" Rất nhiều người mừng rỡ.
Tào Vũ Sinh thì nhảy chủm vào trong ao, một hơi lặn tới đó.
"Thơm quá, dược tính của thần liên sớm đã chảy khắp ao nước rồi, ngọt thơm thánh khiết, đặc tới mức không cách nào hòa tan được luôn!" Hắn há miệng uống ừng ực rồi cười ha hả không thôi.
Không ít người cũng răm rắp học theo hắn, ai nấy cũng đều tiến vào trong ao mà rút lấy dược tính nồng nặc kia.
"Dược dịch này thơm thật đó!" Tào Vũ Sinh há miệng uống mạnh, đồng thời không ngớt lời khen ngợi.
"Ai đang hò hét uống nước tắm của ta thế?" Đúng lúc này chợt có âm thanh truyền tới, lập tức lời nói của mọi người đều im bặc, ai nấy cũng kinh ngạc rồi tiếp đó nhảy lên trên bờ, cẩn thận đều phòng xung quanh.
"Ở nơi nào?" Tào Vũ Sinh đứng trên bở tức giận hét lớn, hắn đã uống một bụng nước thế nhưng lại bị người khác nói rằng đó là nước dùng để tắm, quá dơ mà.
"Tên mập kia, ngươi cẩn thận đó, muốn giẫm chết ta hả!" Lời nói non nớt từ bên dưới mặt đất truyền về.
Tên mập Tào Vũ Sinh cúi đầu nhìn kỹ và nhìn thấy một sinh vật, lúc này khiến hắn ngây ngốc rồi cười lớn không thôi.
"Hạt đậu, nhỏ xíu như vậy mà cũng dám lý sự với tao hả, cẩn thận tao giẫm nát bây chừ." Hắn cười hà hà nói.
"Dám chế nhạo ta, ta một đấm sẽ đánh bay ngươi!" Trên mặt đất, sinh vật này vô cùng nhỏ, không chú ý thì sẽ không cách nào phát hiện được.
Tào Vũ Sinh cảm thấy thú vị rồi ngồi xổm xuống, tiếp đó duỗi ra đầu ngón tay chọc chọc về phía sinh linh dài không tới một tấc kia.
"Rầm!"
Nhưng, một lát sau thì hắn chợt bối rối!
Bởi vì, hắn bị một quyền đánh trúng, tựa như bị một con voi ma mút đạp phải, tựa như một ngọn núi thái cổ đập trúng, cả người bay người về phía cuối chân trời, dù muốn dừng lại cũng không được, đồng thời cảm giác đau nhức lan tràn toàn thân, toàn bộ xương cốt tựa như gãy vỡ.
"Con bà nó, ta #$%... Ta lại bị một hạt đậu đánh bay, ta ^&*..." Tào Vũ Sinh chửi mắng, trước kia bất tỉnh thì hắn hét ầm lên, tiếp đó là... bị cú đấm kia đánh cho ngất lịm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.