Thế Giới Hoàn Mỹ

Chương 1313: Bại hoại




Bất Diệt kinh tới tay, Thạch Hạo và Kiến nhỏ vô cùng thỏa mãn, mục đích của chuyến đi này đã đạt được, nội tâm tràn ngập niềm vui sướng của cuộc thu hoạch lần này.
Tuy có chút tiếc nuối là, bản cuối của Bất Diệt kinh nằm ở Nơi Bất Tử, ở bên trong một khu cấm sinh mệnh nào đó thế nhưng với cảnh giới trước mắt của bọn họ thì vẫn chưa cần tới bản cuối này.
Hiện giờ, cần phải nỗ lực tu hành cho hoàn thành bản đầu này đã!
"Các ngươi nên rời đi rồi, bên dưới lòng đất nơi đây có trấn áp nồng đậm sát khí, nếu ở lâu thì sẽ bị ăn mòn, không tốt cho thân thể đâu." Quạ đen nhắc nhở.
Vùng đất này chôn cất hài cốt của tiên dân, sát khí thường ngày sẽ không xuất hiện thế nhưng vào một vài thời gian đặc thù thì sẽ bạo phát, tới lúc ấy dù cho chí tôn có tới thì vẻ mặt cũng biến thảm.
"Đa tạ tiền bối!" Thạch Hạo hành đại lễ, nói lời cảm ơn tận đáy lòng.
"Ta hi vọng ngươi có thể luyện thành Bất Diệt kinh này và đạt tới cảnh giới viên mãn!" Quạ đen nói rất chân thành.
"Ta sẽ thành công!" Thạch Hạo gật đầu, việc này rất là gian nan, bởi vì cần phải có năm tờ kinh văn khác nữa, tương lai cần phải đi tìm kiếm Nơi Bất Tử kia nữa.
"Ngọn núi này đã bị phá hủy, giờ cứ mặc kệ nó à?" Kiến nhỏ màu vàng hỏi.
Dù sao thì bọn họ đã đạt được chỗ tốt từ nơi này, khi nhìn thấy Bất Diệt sơn sụp đổ thì không khỏi khẽ thở dài.
"Không cần để ý làm gì, nếu có một ngày người của thế giới bờ khác trở lại và thấy cảnh này, như vậy bọn họ vẫn cho rằng mình đã phá hủy nơi đây." Quạ đen nói, đồng thời hóa thành một luồng khói đen rồi lao nhanh xuống dưới, lần nữa sắp xếp các tảng đá về vị trí như trước kia.
"Tiền bối, hẹn gặp lại!" Thạch Hạo xoay người.
Nhưng, còn có thể gặp lại ư? Bởi vì, hắn biết Quạ đen là thứ gì!
Xoẹt!
Sau lưng bọn họ có một chùm khói đen ngưng tự lại Quạ đen, thế nhưng sau đó thì ầm nổ tung biến thành từng gương mặt to lớn, nó mang theo nỗi tuyệt vọng, mang theo vẻ thê thảm.
Sau cùng, những gương mặt to lớn này mờ ảo và tiêu tán, trở thành từng tia sát khí chui vào trong lòng đất.
Bọn họ là những anh linh đã chết trận mang lòng không cam dù đã chết từ vạn cổ, những thứ này rất khó có thể tiêu diệt, bọn họ chết trận ở nơi này và chấp niệm khó mà tiêu tán.
Một đám người đáng thương, một nhóm sinh linh không sợ chết, bọn họ muốn thấy người đời sau quật khởi và rửa sạch sự sỉ nhục của tiên dân, đánh bại thật sự kẻ địch truyền kiếp của thế giớ một bờ khác.
Người của dị vực đã hủy diệt đi vùng tịnh thổ ở bên này, giết chết những Chiến giả và còn tiêu diệt sạch người nhà, đời sau của bọn họ, diệt sạch thành không.
Đây là đại hận thiên cổ, dù cho có chết đi thế nhưng loại tuyệt vọng ấy vẫn còn quanh quẩn và hóa thành loại tâm tình đặc biệt bồng bềnh trong thế giới này.
Thạch Hạo rời xa, trong lúc mơ hồ như có như không hắn nghe được một bản hành khúc cổ xưa, tuy rằng rất mơ hồ thế nhưng loại bi tráng ấy, loại thế lương kia lại xông thẳng vào trí óc của người nghe.
Bọn họ đã thất bại, toàn bộ đều chết trận, không cách nào bảo vệ được người thân con cái, đều bị tàn sát và giết chóc trong thiên địa này.
Trong bất chợt Thạch Hạo nhìn thấy được một vùng đất nhuốm đầy máu, chàng trai các tộc tham chiến, toàn bộ phụ nữ trẻ em kêu khóc, kết quả là đại bại, ngay cả những ông lão già nua cùng với những thiếu nữ trẻ con đều bị giết sạch.
Tiên dân chết trận, diệt vong toàn bộ!
Đây chính là sự đáng thương của Tiên cổ, vốn rằng rất phồn thịnh thế nhưng lại bị chôn vùi, bị thế giới một bờ khác dùng máu để tẩy rửa, tạo thành thảm kịch diệt thế.
"Đời này, ta không cho phép chuyện như thế phát sinh!" Trong lòng Thạch Hạo thầm thề đồng thời nắm chặt nắm đấm.
"Mẹ, anh, chị, ta nhớ mọi người..." Cặp mắt của Kiến nhỏ đỏ bừng quay đầu lại, người thân của mình đã chết trận ở nơi đây ư?
Lòng của nó khó có thể thanh tịnh, thề nói: "Ta muốn trở nên mạnh mẽ hơn, giết thẳng vào thế giới một bờ khác kia, báo thù cho mọi người muốn tiếp tục chiến đấu, dù cho có bỏ mạng thì cũng phải giống như ba, dù cho trôi sạch giọt máu cuối cùng thì cũng phải khiến cho đám cường giả dị vực kia sợ hãi!"
Dọc trên đường đi bọn họ cũng chưa hề nhìn thấy cảnh vật đặc biệt nào.
Trước khi tiến vào thì bọn họ nhìn thấy rất nhiều thi thể, máu tươi cùng với hơi nóng không ngừng lan chảy, tất cả đều rất chân thật, không cách nào phân biệt được.
Thạch Hạo biết, những gì bọn họ nhìn thấy đều rất chân thực, đều từng phát sinh qua, là kết cục cuối cùng của tiên dân!
Thê thảm, lừng lẫy, bi liệt!
Đáng tiếc, đáng thương, đáng buồn!
Bọn họ rời đi, từ khu đất cổ này đi ra ngoài, rồi dọc theo sơn đạo tiến về phía người những ngọn núi hùng vĩ kia.
"Trời ơi, ta có nhìn nhầm không, đó là... Hoang, không ngờ hắn có thể sống sót ra ngoài!" Có người chợt hét lớn.
Bên ngoài có một số người vẫn chưa hề rời đi, vẫn một mực chờ đợi tin tức nơi đây, trên thực tế người ở nơi này cũng không hề ít, nhân số vờn quanh ở bên ngoài ngọn núi lớn.
Rừng đá Bắc Hải có mấy tòa thành khổng lồ và nhân khẩu rất đông đảo.
Tất cả mọi người đều cho rằng, sau khi Thạch Hạo tiến vào nơi tu luyện chung cực thì chắc chắn sẽ phải chết, không thể sống sót ra ngoài được, đó là kết cục không thể nào thay đổi được.
Vì vậy, có rất nhiều người sớm đã rời đi và không muốn lãng phí thời gian ở đây.
Nhưng, Thạch Hạo xuất hiện, sống sót đi ra, đây tuyệt đối là sự biến hóa đổi kinh thiên, là tin tức to lớn chấn động cả Bắc Hải này!
Một nơi chưa một ai còn sống ra ngoài, một nơi tràn ngập nguy hiểm, một nơi tu luyện chung cực đáng sợ thái quá, cơ bản không cách nào sống sót.
Mà ngày hôm nay lại có người đã đánh vỡ thần thoại ấy, khai sáng ra một hành động vĩ đại khó có thể tin nổi!
Ầm!
Nơi đây sục sôi, tin tức không ngừng lan nhanh về bốn phương tám hướng, truyền tới các tòa thành khổng lồ và truyền sâu về nơi xa Bắc Hải.
"Lại có thể sống trở ra, Hoang đúng là kỳ tài ngút trời!"
Thời khắc này, bất kỳ lời tán dương nào cũng chẳng ý nghĩa, nơi đó từ xưa tới nay không hề có ai thành công, đã đi vào thì chỉ có đường chết, ít nhất ở kỷ nguyên này không một ai có thể xông vào.
Đừng nói là mọi người mà chính ngay Thạch Hạo cũng tự cảm thán không thôi, với cảnh giới như hắn gặp phải Hạc Vô Song cũng chỉ biết lưỡng bại câu thương, song phương đều chết. Hắn biết được, người ở cảnh giới khác nhau khi tiến vào ngọn tuyệt phong ấy, tiến vào nơi tập luyện chung cực ấy thì đều gặp phải những nguy hiểm tương ứng mà ở cảnh giới như hắn vừa trải qua.
Hắn có thể gặp phải Hạc Vô Song thì những bá chủ đương đại này nếu tới, chắc chắn sẽ gặp phải nửa bước Bất Hủ!
Dọc theo con đường này rất là yên tĩnh, không hề có chuyện gì phát sinh gì cả.
Quan tài cổ ở trên núi cùng với xác ướp cổ không biết có thể phục sinh hay không đang mở to cặp mắt ngồi xếp bằng trên sườn núi kia vẫn yên lặng không hề có động tĩnh gì cả, mặc cho hắn rời đi.
Rốt cuộc rời khỏi vùng đất nguy hiểm thì Thạch Hạo mới thở dài một hơi.
Vù!
Đột nhiên, gió lớn thổi tới và màn khói đen đi kèm cơn mưa tầm tả tẩy rửa cả bầu trời, chúng che ngợp bời trời, nhấn chìm mặt đất của mấy ngọn núi tơ lớn ở xung quanh.
Chuyện này quá đột ngột, khiến người khác khiếp sợ!
"Không tốt rồi, mấy ngọn thần sơn cả trăm vạn năm chưa có người leo lên đang phát sinh quỷ biến, quỷ thành tiên, là sự thật, chúng nó xuất hiện rồi!"
Có người la lớn khiến cho rất nhiều người hoảng sợ theo và không ngừng chạy trốn.
Bởi vì, nơi đây trở nên tăm tối, sương mù màu xám mờ ảo và đầy ngột ngạt.
Chỉ có Thạch Hạo mới rõ, đây tuyệt đối không phải là quỷ thành tiên, không phải là quỷ biến do những ngọn núi cổ xưa dù trăm vạn năm chưa người leo qua kia gây nên, mà là do những sinh linh khác.
Gió mạnh xé trời, sau đó Thạch Hạo bị cuốn về trong vực ngoại.
Đứng ở nơi này, ngóng nhìn tinh không vũ trụ và cảm nhận được sự nhỏ bé của bản thân mình.
"Là các ngươi!" Nơi trán của Thạch Hạo nhíu lại, vẻ mặt rất khó coi.
Đối diện có hai người, một già một trẻ, già thì không quen biết, đầu tóc trắng lưa thưa, gương mặt nhăn nheo, già nua tới mức có thể cảm nhận được mùi vị đất cát, vừa nhìn đã đoán rằng sẽ không sống được bao lâu nữa.
Về phía người trẻ thì Thạch Hạo nhận ra, trước đây không lâu từng giao thủ ở Thư viện Thiên Thần và đã bị hắn đánh cho ói đầy máu tươi suýt chút bỏ mạng, kẻ này tên là Vương Mãng Long.
Đây là người của thế gia Trường Sinh - Vương gia, là tộc nhân của Vương Hi.
"Các ngươi làm vầy là có ý gì?" Thạch Hạo hỏi.
"Ta nghĩ ngươi đã hiểu rõ!" Vương Mãng Long với thần sắc lạnh lẽo, kèm theo là sát ý cùng với oán khí thê thảm.
Trong lòng Thạch Hạo phát lạnh, Vương gia cũng dám ra tay, muốn diệt trừ hắn ở nơi đây?
"Ta bị đám Vương gia các ngươi đẩy vào Cổ quáng Thái Sơ và rơi vào tình cảnh ngàn cân treo sợi tóc, còn bị xem là nô tài, các ngươi luôn luôn áp chế và nhằm vào ta, hiện giờ còn muốn đuổi tận giết tuyệt nữa à?" Thạch Hạo hỏi.
"Ha ha, người trẻ tuổi, ngươi rất giỏi, thiên phú siêu tuyệt làm người khác kính nể. Nhưng cũng chính vì vậy ngươi đã làm nhiều người sợ hãi, một khi cứ để ngươi tiếp tục trưởng thành thì chỉ sợ Vương gia ta sẽ gặp phải đại họa." Ông lão này lên tiếng, tuy rằng khiến người khác cảm thấy gần đất xa trời, bất cứ lúc nào cũng sẽ chết đi thế nhưng lời nói lại tựa như chuông vàng nổ vang, chấn cho huyết khí của người nghe sôi trào!
"Các ông giết ta như thế, không cảm thấy quá bị ổi à? Ngoài ra, nếu như Đại trưởng lão của Thư viện Thiên Thần biết được thì các ông có thể sống ư?" Thạch Hạo lạnh lùng nhìn bọn họ.
"Ai biết chúng ta gây nên chứ, tất cả mọi người đều nhìn thấy, chính là do quỷ biến của ngọn thần sơn cả trăm vạn năm chưa ai leo lên kia gây ra và dẫn tới sự mất tích cùng tử vong của các ngươi." Ông lão của Vương giả híp mắt nói.
"Cho rằng thủ đoạn thông thiên, thế nhưng, trên cõi đời này rất khó có bí mật, với tu vi công tham tạo hóa của Đại trưởng lão thì nhất định sẽ hiểu rõ toàn bộ." Thạch Hạo nói.
"Vì tộc nhân, vì tiêu diệt tận gốc mầm tia họa, dù cho bị lão già chết bầm kia biết thì đã sao chứ, khi đó ngươi cũng đã chết, lẽ nào hắn sẽ khai chiến với Vương gia ta chắc?" Vương Mãng Long cười khẩy.
"Ngươi cho rằng sau khi ta chết thì ngươi còn có thể sống à?" Thạch Hạo lạnh lùng nói.
"Ta sớm biết nên mới khiêu khích ngươi ở Thư viện Thiên Thần, là ta cố ý đó, là phụng mệnh làm việc, ở đó kết cừu kết hận và lưu lại một nút thắt, và nếu như giết ngươi ở đây thì mới hợp tình hợp lý!" Sắc mặt của Vương Mãng Long trắng bệch oán hận nhìn chằm chằm Thạch Hạo, nói: "Lão nhân vật kia của Thư viện Thiên Thần muốn hỏi tội ta thì lão cũng chỉ có thể tra được tâm đầy oán giận của ta mà thôi, vì báo thù nên mới diệt trừ ngươi, với tình huống như thế và cũng vì đại cục nên lão cũng sẽ không thể trở mặt với Vương gia ta được, nhiều nhất là giết ta mà thôi!"
"Còn có lão hủ nữa, dù gì cũng sẽ chết thôi, sống thêm được vài năm nữa là cùng, cho nên đồng ý chôn cùng với ngươi." Ông lão Vương gia cười ha hả, mang theo vẻ âm trầm cùng sát khí nhìn chằm chằm Thạch Hạo.
Sắc mặt của Thạch Hạo càng thêm lạnh lẽo hơn, nói: "Các ông hận ta tới mức đó à, không tiếc mạng sống của mình để chôn cùng với ta luôn?"
"Tính ra thì cũng không đáng như thế nhưng vì ngươi trưởng thành quá nhanh, nếu cứ tiếp tục như vậy thì sớm muộn gì cũng sẽ có một ngày tạo thành uy hiếp với Vương gia ta, là kẻ gây họa, không bằng đánh giết kịp lúc." Ông lão mang theo ý cười nói.
Hắn nói thẳng, là muốn bóp chết kỳ tài, sớm loại bỏ, phòng người tai họa lỡ sinh ra trong tương lai.
Việc này cũng đủ để chứng minh sự lưu ý tới cỡ nào của thế gia Trường Sinh Vương gia đối với Thạch Hạo, chính mình là một quái vật khổng lồ thế nhưng vì giết chết hắn nên không tiếc bỏ qua tộc nhân của chính mình.
"Người của thế giới một bờ khác chuẩn bị xâm lấn tới đây rồi, vả lại ta cũng được xem như là nhân vật thuộc cấp hạt giống, nếu như ta không chết và ngay sau có đột phát, lúc ấy chắc chắn sẽ tạo nên tác dụng cực lớn." Thạch Hạo bình tĩnh nói.
"Nực cười, là sợ ngươi quật khởi nên mới muốn giết chết ngươi thật sớm, chẳng lẽ còn trơ mắt nhìn ngươi trở nên mạnh mẽ nữa à?!" Ông lão cười ha hả.
"Ông..." Sắc mặt của Thạch Hạo phát lạnh, nói: "Ông không nghĩ tới kẻ địch của thế giới một bờ khác ư?"
"Mặc kệ trời đất có sụp, sóng thần có ngập trời, sinh linh có đồ thán hay không thì có quan hệ gì tới chúng ta chứ? Chỉ cần thế gia Trường Sinh Vương gia ta trường tồn mạnh mẽ là được rồi, người của thế giới bờ bên kia có xâm nhập thì mắc mớ gì tới chúng ta!" Ông lão cười khẩy.
"Ông đang nói gì đó hả?!" Thạch Hạo quát lớn.
"Người trẻ tuổi, ngươi quá ngây thơ rồi đó, thật sự cho rằng toàn bộ thế gia Trường Sinh đều muốn quyết một trận tử chiến với dị vực à, thế gia Trường Sinh mặc dù có thể trường tồn, từ hơn kỷ nguyên trước yên ổn và vượt qua thì mỗi thế gia đều có thủ đoạn riêng, mỗi nhà đều có đạo lý riêng của mình!' Ông lão thản nhiên nói, thế nhưng lại làm người khác không rét mà run.
"Ông..." Thạch Hạo tức giận, lời nói của lão già này quá rõ ràng, đáng chém!
"Ồ, ngươi đã tiến vào nơi tu luyện chung cực mà vẫn không chết, vẫn bình yên lành lặn đi ra, nói vậy thì đã đạt được thứ ngươi muốn?" Ông lão nói, tiếp đó cười ha hả nói: "Lấy ra đi, cho thể hai chúng ta sẽ chôn cùng ngươi thế nhưng không phải là hiện tại, trước mang tạo hóa nghịch thiên mà ngươi đã đạt được về Vương gia ta cái đã."
"Lão già chết bầm này, Vương gia các ông đúng là một đám bại hoại mà!" Thạch Hạo cắn răng nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.