Thế Giới Hoàn Mỹ

Chương 1317: Cường giả tuyệt thế




Cánh cửa nổ tung, đá vụn tung tóe!
Nơi đấy, cao thủ đang ngồi xếp bằng kia chợt đứng thẳng dậy, ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm Đại trưởng lão, đã không biết bao nhiêu năm trôi qua chưa từng ai dám càn rỡ như thế này!
Đây là nơi nào? Vương gia, một thế gia Trường Sinh, ai dám tới quậy phá chứ!
Nhưng hôm nay lại có người mang theo đầu lâu, mang theo tàn thi vứt thẳng vào cánh cửa của Vương gia, là khiêu khích trắng trợn.
"Ngươi rất mạnh thế nhưng nếu muốn trêu chọc Vương gia ta thì hoàn toàn sai lầm rồi đó, ngươi sẽ rước lấy đại họa sát thân!" Người kia lên tiếng, hắn là một người trung niêm với vóc người rất cao lớn.
"Cũng chẳng phải xuất hiện một con thú dữ nào." Đại trưởng lão lên tiếng rồi mang theo Thạch Hạo đi vào bên trong khu phế tích.
Đứng nơi đây nhìn khắp, phía trước là hàng vạn sợi long khí, trên mỗi một ngọn núi liên miên vô tận tựa như đều rất thần kỳ, hơn cả vạn ngọn núi đều nồng nặng linh khí!
Như vậy rất là kinh người, nếu một ngọn thần sơn nào ở đây xuất hiện ở bên ngoài thì đều rất quý giá, thế nhưng nơi đây lại có tới hơn cả vạn ngọn, to lớn và hùng vĩ.
Ngọn núi được tiên vụ vờn quanh, cả vạn ngọn nối liền cùng nhau, có thể gọi là tráng lệ!
Đây là một kỳ cảnh hiếm có, không thể nào nhìn thấy được phần cuối, thác nước bạc buông xuống, những hòn đảo lơ lững trên không trung, thụy cầm cùng với tường thú qua lại, đây là một vùng tịnh thổ Tiên gia.
Thậm chí có thể nói là, đây là một vùng Tiên địa danh xứng với thực!
Bởi vì, thời Tiên cổ nơi đây từng xuất hiện Trường Sinh giả, là cao thủ tuyệt đỉnh chân chính nên đời này mới có thể bất diệt, nơi đây chính là tịnh thổ Tiên đạo của bọn họ, trường tồn từ thời xa xưa.
Hiện tại, nếu như tìm kiếm một vùng tịnh thổ như thế này thì cũng chỉ có thể khai quật đại địa, đào bới những động phủ cổ mà tiên dân lưu lại, thế nhưng ở nơi Vương gia này lại vẫn đang trường tồn!
"Xoẹt!'
Người trung niên kia xuất thủ đầy tàn nhẫn, hắn vận dụng tới Phá Thiên thức, ánh kiếm như cầu vòng, từng ánh nối tiếp từng ánh đầy chói mắt lao tới hòng đánh giết Đại trưởng lão!
Trong nhất thời, giữa bầu trời xuất hiện hàng loạt chùm sáng, tựa như là những ngôi sao băng vút ngang trời cao và va chạm về cùng một điểm.
"Rầm!"
Khi đối mặt với công kích này thì Đại trưởng lão chỉ giơ tay lên rồi quét mạnh một cái, toàn bộ ánh kiếm đều lu mờ tựa như nến tàn trong gió, chúng nhanh chóng tắt lụi đi.
Tiếp đó, hắn mở rộng cánh tay, ầm, chụp gọn lấy người này rồi búng nhẹ một cái, một vị tu sĩ mạnh mẽ vô cùng liền ho ra đầy máu, suýt chút nữa thì nổ tung.
Vào thời khắc mấu chốt thì Đại trưởng lão đã lưu tình, quẳng người này xuống dưới đất.
Phía sau có không ít người trẻ tuổi thấy tình cảnh này thì tâm thần đều chấn động, sắc mặt tái nhợt, đây là một ông lão khủng khiếp tới mức nào chứ, chỉ cần giơ tay là có thể áp chế một vị đại cao thủ trong tộc!
Nên biết, người trung niên kia là một ngọn núi lớn không thể nào lay động trong lòng bọn họ, thế nhưng hiện tại lại bị người khác áp chế một cách dễ dàng, quá chấn động.
"Địch tấn công!" Có người hét lớn.
Trên thật tế, không cần bọn họ tỏ thái độ thì sơn môn nơi xa cũng đã có người phát hiện ra, tiếp đó là thổi lên chiếc kèn bằng sừng trâu, âm thanh trầm thấp và vang vọng cảnh báo vào bên trong.
Cánh cổng này được đặt ở vị trí nơi xa dùng để cảnh giới mà thôi, phía trước mới thật sự là sơn môn chân chính, nơi đó là một tòa cung điện đầy hùng vĩ chặn ngăn trên con đường duy nhất.
Cung điện này rất rộng rãi và khổng lồ, được dùng một thứ kim loại nào đó tạo thành, hiện giờ lấp lánh hào quang trắng bạc tựa như một ngôi sao đang lấp lánh trên trời cao vậy.
"Tinh Thần điện!"
Đây chính là một khu trọng địa của Vương gia, dùng để bảo vệ sơn môn, vẫn luôn có nhân vật tuyệt đỉnh tọa trấn.
"Lão tổ tông, không tốt rồi!" Có người với vẻ mặt như đưa đám, tay nâng người trung niên vừa rồi đồng thời còn có cả một nửa thân thể của Vương Mãng Long cùng với chiếc đầu lâu đã chết của ông lão kia tiến vào trong Tinh Thần điện màu bạc ấy.
"Hoảng cái gì hả!" Ông lão quát lên, tiếp đó ánh mắt của hắn ngưng lại, nói: "Đây là người của tộc ta?"
"Dạ!" Có người nhỏ giọng nói.
Ầm, ông lão này đứng thẳng lên với ánh mắt lạnh lẽo, một bước bước ra khỏi Tinh Thần điện và nhìn về phía Đại trưởng lão cùng với Thạch Hạo ở phía cuối chân trời kia.
"Các ngươi là ai mà dám giết người của Vương gia ta, dù thế nào thì cũng phải dùng máu để trả lại, phải trả giá thật lớn!" Người lão tổ này lên tiếng, ngông cuồng và quyết đoán, thái độ cùng với niềm tin của hắn không cách nào thay đổi được.
"Cửu thế tổ, người trẻ tuổi kia là... Hoang!" Có người nhận ra Thạch Hạo, bởi vì có nhiều nguyên nhân nên thế hệ trẻ tuổi của tộc này đều biết được chân dung của hắn.
Hiện giờ Thạch Hạo vô cùng nổi dung, vả lại từng là tôi tớ của bộ tộc bọn họ, từng tiến vào Cổ quáng Thái Sơ để đào Sinh Mệnh thạch và gây ra rất nhiều phong ba, dù không biết muốn cũng không được.
"Là hắn, là người trẻ tuổi liều lĩnh kia?" Ánh mắt của Cửu thế tổ Vương giả trở nên lạnh lẽo.
"Đúng ạ, hắn nhiều lần đối nghịch với Vương gia ta, không biết trời cao đất rộng là gì, xin lão tổ hãy bắt hắn lại!" Có người nói.
Người được gọi là Cửu thế tổ này vô cùng kiêu ngạo, mặc dù tuổi tác rất lớn thế nhưng vẫn mang theo một luồng tàn bạo, là một người có tính cách bao che, hoặc có thể nói là một người mang tính cực đoan.
Dù đúng hay sai thì hắn chỉ biết mỗi gia tộc mình, không cần hỏi đạo lý, hắn cũng từng nghe qua việc Thạch Hạo chống đối gay gắt với Vương gia, trước kia rất xem thường nên không hề đánh giết thế nhưng nay lại đưa tới tận cửa, tất nhiên hắn sẽ không nương tay.
"Tuổi còn nhỏ nhưng lòng dạ lại vô cùng độc ác, lại dám giết người của Vương gia ta, như vậy thì ngươi cũng đừng nên sốngn ữa!" Cửu thế tổ Vương gia lạnh giọng nói.
"Vì sao ông không hỏi lý do ta giết bọn họ?" Thạch Hạo nói.
"Cần gì phải hỏi chứ, dù cho ngươi có đúng nhưng đã động vào người Vương gia ta dù chỉ một ngón tay, thậm chí là một cọng tóc thì ta cũng không được phép!" Cửu thế tổ Vương gia nói năng đầy bá đạo.
"Đây chính là Vương gia thế gia Trường Sinh à, thật sự rất bá đạo đó!" Thạch Hạo nói, trong lòng ngập tràn tức giận.
"Vương gia, được lắm!" Đại trưởng lão cũng trầm mặt xuống, đối phương cũng quá ngông nghênh, đối với người khác thì không cần biết đúng sai mà chỉ hỏi tộc nhân mình có chịu thiệt hay không, còn những chuyện khác không cần quan tâm.
"Thì sao, các ngươi không phục à, cũng vô dụng thôi, nếu dám chọc giận Vương gia ta thì đều phải dùng máu để trả!" Cửu thế tổ Vương gia nói.
Đang nói chuyện thì hắn chập hai ngón tay như đao chém về phía Thạch Hạo, ầm ầm ầm, luồng ánh đao này rất đáng sợ, sắc bén tuyệt thế, mạnh tới mức không thể suy đoán được.
Đây chính là đao khí chí tôn, người được gọi là Cửu thế tổ này mạnh mẽ tới mức thái quá, hiện giờ gần như đã thành chí tôn chân chính, chỉ còn thiếu một chút xíu nữa là được!
Hắn là người có thân phận cực kỳ cao thế nhưng cũng chẳng hề nương tay đối với một người hậu bối như Thạch Hạo, có thể nói là rất vô liêm sỉ, nếu như bị chém trúng thì chắc chắn sẽ phải chết!
Keeng!
Đại trưởng lão ra tay, một đầu ngón tay nhấn tới và luồng đao khí chí tôn kia nát tan, vả lại ngón tay ấy cũng chẳng hề giảm đi ngược lại còn nhanh chóng phóng to.
"Ngươi..." Cửu thế tổ Vương gia vừa tức vừa sợ.
Hắn biết, Đại trưởng lão là một cao thủ thế nhưng không nghĩ tới sẽ cao tới mức như vậy, hắn đã đánh giá rất cao đối phương, tưởng rằng tu vi gần bằng với mình thế nhưng ai ngờ lại hơn xa so với hắn.
Cửu thế tổ Vương gia biết chuyện chẳng lành đã xảy ra nên nhanh chóng lùi về sau.
Nhưng, nếu như Đại trưởng lão đã ra tay thì sẽ không công ư? Đầu ngón tay kia hóa lớn, nó tựa như là một cây cột chống trời nhanh chóng hạ xuống và nện thẳng lên trên người của người này.
Phụt!
Cửu thế tổ Vương gia ho ra đầy máu, gân đứt xương gãy, hét thảm một tiếng đầy đau đớn, xương sống gần như đứt đoạn cả.
Việc này quá kinh người, vừa mối đối mặt mà hắn đã trọng thương sắp chết rồi!
"Đừng nói tới việc ngươi chưa phải là chí tôn, dù cho thật sự bước vào lĩnh vực này đi chăng nữa thì cũng không có tư cách ngông cuồng trước mặt ta!" Đại trưởng lão lạnh lùng nói.
Những người xung quanh đều há hốc miệng, Cửu thế tổ, người được mệnh danh là cao thủ đỉnh cao lại thất bại như thế? Chỉ vừa đối mặt mà lại bị bại một cách dễ dàng, tất cả mọi người không dám tin vào những gì trước mắt.
"Ngươi... là người nào?" Cửu thế tổ Vương gia hoảng sợ, hắn biết phiền phức lớn đã tới, một nhân vật cái thế lại tìm tới tận cửa.
Thế nhưng, hắn vẫn muốn dùng tiếng tăm của Vương gia để làm kinh sợ đối phương, nói: "Dù ngươi là ai thì nơi đây chính là Vương gia, uy nghiêm của gia tộc Trường Sinh chúng ta không cho phép bất cứ kẻ nào kinh nhờn!"
"Uy nghiêm của thế gia Trường Sinh... Không cho phép bất cứ kẻ nào khinh nhờn?" Đại trưởng lão nhìn chằm chằm hắn, nghĩ ngay tới lời nói đầy ngông cuồng vừa rồi, chỉ bắt sai người khác, không hề nói lý lẽ, hiện tại lập tức trở nên lạnh lùng.
"Vương gia vẫn luôn sừng sững trên đỉnh cao, không hề biết khí hậu của vùng đất bên dưới, xem chúng sinh tựa như là giun dế, sự bá đạo lớn lối đã thành thói quen, hôm nay ta muốn dạy cho các ngươi một bài học." Đại trưởng lão lạnh giọng nói.
Đang nói chuyện thì hắn giơ tay, cũng là chập ngọn tay như đao rồi vạch về trướ.
"A, không!" Cửu thế tổ của Vương gia hét thảm, trong mắt tràn ngập sự sợ hãi.
Phụt!
Một đao này liền chém lìa cổ của hắn, mưa máu phun xối xả và chỉ còn một cái đầu lâu rạn nứt lăn long lốc, nguyên thần thì đã bị trọng thương!
Ầm!
Đồng thời Đại trưởng lão vẩy mạnh tay áo, chiếc đầu lâu này đập mạnh vào tòa Tinh Thần điện màu bạc kia!
Ầm!
Tòa cung điện này nổ tung và hóa thành vô số mảnh kim loại màu bạc, tiếp đó phát tán về bốn phương tám hướng.
Chuyện này lập tức dẫn tới sóng lớn ngập trời, không cần nói là khu sơn môn nơi đây, dù là bên trong Vương gia cũng đã bị kinh động, rất nhiều bóng người bay vút lên trời cao và phóng mắt nhìn về nơi này.
Bởi vì, sự ảnh hưởng đã quá sâu!
Tòa Tinh Thần điện màu bạc đó chính là cánh cửa của tộc này, là lối đi đi nhất trấn thủ vùng tỉnh thổ đó, hiện giờ lại bị người khác đánh nổ tung!
Nên biết, từ vô tận năm tháng trước, ngay cả Tiên cổ bị xóa bỏ và kỷ nguyên này được mở ra thì chuyện như thế này cũng chỉ phát sinh có hai lần, tất cả đều dấy lên sóng gió ngập trời!
Hiện giờ, laij có người tới và lại dám ra tay như thế!
"Ông ta... tới cùng là ai?" Có người run giọng nói.
Có nhiều người của Vương gia rất ít khi ra ngoài, vẫn luôn tu hành bên trong vùng tịnh thổ này cho nên không hề biết tới Đại trưởng lão, đặc biệt Đại trưởng lão đã công tham tạo hóa, người bình thường dù có cất bước bên ngoài cũng vô duyên gặp được.
"Gọi Vương Trường Sinh ra đây gặp ta!" Đại trưởng lão quát lớn, âm thanh như sấm nổ ầm ầm, chấn động cả đạo tràng Tiên gia cổ xưa này.
Mọi người nghe được lời này thì tê dại da đầy, sợ hãi không thôi, đây rốt cuộc là người nào mà lại dám xưng hô tổ tông của bọn họ như vậy?
Vương Trường Sinh là ai? Hắn chính là cháu trai của người từng trở thành Tiên của Vương gia năm đó, cũng chính là tổ tông của Vương gia hiện tại, người này vẫn luôn một mực bế quan, rất nhiều vạn năm rồi vẫn chưa hề xuất hiện, cũng không biết còn sống trên thế gian hay không.
"Tưởng ai, hóa ra lại là ông!" Nhưng vào túc này thì tiên khí ngập tràn, uy thế mạnh mẽ che ngợp trời cao và bao phủ toàn bộ đạo tràng Tiên gia này.
Một người đầu đội mũ vàng tím, người mặc đạo bào màu xanh lơ từ từ tiến lại.
Khí tức của hắn tỏa ra khủng khiếp vô cùng, tựa như là một vị tiên nhân giáng trần vậy!
Tiếp đó, từ một hướng khác cũng có một người trắng như tuyết xuất hiện, tiên khí che kín thân thể, vô cùng chấn thế!
Tiếp theo, bóng người thứ ba xuất hiện, trên người mặc một đạo bào vàng óng từng bước đi lại, dưới chân hiện ra nhật nguyệt tinh thần, chấn động lòng người!
"Có gì đó không đúng!" Kiến nhỏ màu vàng đứng bên trên bờ vai của Thạch Hạo rụt cổ lại, nó cảm thấy chóng váng, thân thể không được khỏe. Bởi vì, Đại trưởng lão chỉ đích danh Vương Trường Sinh thế nhưng hiện giờ lại xuất hiện mấy cường giả tuyệt thế!
Khí tức của mấy người này vô cùng đáng sợ, tắm rửa trong ánh tiên, tựa như đã đặt chân vào lĩnh vực Trường Sinh, có một tư thế không thể nào ngang hàng được!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.