Thế Giới Hoàn Mỹ

Chương 1333: Thất bại




"Buông tay!" Mặc cho Thiên Giác nghĩ nắm giữ Sức lực máu huyết mạnh mẽ nhất cũng tránh không được, hoàn toàn bị đè yên một chỗ.
Thạch Hạo lắc đầu không muốn cho nó tiến len, bởi vì chỉ sơ sẩy đôi chút là sẽ quyết sinh tử, mà Kiến nhỏ vẫn còn chưa trưởng thành nên không thích hợp cho việc chiến đấy này, muốn chiến thì phải là hắn lên mới đúng.
Ba sinh linh phía đối diện đều rất đáng sợ, sinh linh già nhất kia có hình người thế nhưng lại sinh ra tận tám cánh tay, vóc người bình thường, gương mặt đầy lân phiến.
Hắn được khói đen vờn quanh làm tăng sự mạnh mẽ cùng vẻ kỳ dị, lúc cất bước thì thiên địa run rẩy theo, tinh lực tựa như đại dương đang thong thả gầm thét.
Đây là một tu sĩ vực ngoài cực kỳ mạnh mẽ, trong khi hắn chớp mắt là từng luồng tia chớp bắn ra ngoài, lúc này chợt mở lời, nói: "Ta tu đạo được hai mươi vạn năm, rất muốn cùng đám các ngươi xác minh đôi chút."
Bên cạnh hắn là tràn ngập khí hỗn độn, sinh linh trung niên kia vô cùng uy mãnh, thân hình cao lớn, trên đầu không hề có cọng tóc nào mà là những xương gai đầy sắc nhọn, vô cùng dữ tợn.
Sinh linh này có một luồng khí tức chí cường, đang ở độ tuổi trung niên thì trong cơ thể dồi dào tinh khí, đây chính là thời đại hoàng kim nhất của hắn, gợn sóng khủng khiếp không hề yếu hơn ông lão kia.
Lúc này hắn cũng mở miệng đầy uy nghiêm, nói: "Ta tu đạo năm vạn năm, ai dám đánh một trận với ta?"
Theo sát phía sau, người trẻ tuổi tiến về trước, long hành hổ bộ, thần võ khiếp người, hắn rất anh tuấn và đi kèm là luồng tiên khí, tựa như là một vị Trích tiên đang qua lại giữa thế gian.
Ba Bông hoa đại đạo nở rộ trên đỉnh đầu của hắn, tiên khí buông xõa tiến vào trong cơ thể và rồi lại từ đỉnh đầu bốc lên, lần nữa ngưng tụ hóa thành Bông hoa đại đạo, tuần hoàn liên tục, tẩm bổ thân thể mình.
"Hả?"
Tất cả mọi người đều giật nảy mình, người trẻ tuổi này ngoại trừ nơi mi tâm có một chiếc vảy hình thoi ra thì hình thể rất giống Nhân tộc, chẳng hề khác chút nào cả. Hơn nữa, rõ ràng hắn tu Tiên cổ pháp, ngay cả ba Bông hoa đại đạo cũng là do ba luồng tiên khí ngưng tự thành.
Người này vô cùng mạnh mẽ, đáng sợ tới kinh người!
"Ta tu đạo hai mươi lăm năm, khao khát một lần bại!" Người trẻ tuổi mở miệng, đồng thời vận dụng cũng không phải là thần niệm mà là một loại ngôn ngữ cổ xưa.
Là ngôn ngữ Tiên cổ, bắt nguồn từ một giới này!
Rất nhiều người ngây dại, đặc biệt Thạch Hạo vừa nghe liền biết được, người này tới từ phía bên kia Biên hoang, là đồng nguyên với sinh linh giới này, giống như Mạc Đạo mà hắn từng thu phục.
Chỉ là, người này càng mạnh mẽ hơn!
Già, trung, trẻ đồng thời xuất kích, ba người đại biểu cho ba thời đại quan trọng!
Bên phía cửu Thiên thập Địa chẳng thể yên tĩnh được, rất nhiều người ngỏ ý muốn tiến hành một trận chiến.
"Ta tu đạo hai mươi vạn năm, chấp nhận chiến một trận!"
Trước tiên là có một vài ông lão đáp lời đồng thời bước lên trước, ai cũng muốn chiến một trận.
Ngoài ra, cường giả tu đạo năm vạn năm cũng có mấy người nguyện xông pha.
Đương nhiên, nhân số ứng chiến nhiều nhất chính là mấy thế hệ trẻ tuổi, bên trên chiến thuyền lưu chuyển ánh đỏ lần lượt có một đám chí tôn trẻ tuổi rục rịch, ai cũng muốn tới chiến một trận!
"Để ta ra tay!" Một ông lão tóc đỏ lên tiếng, mái tóc hừng hực đỏ rực như ngọn lửa bùng cháy, hắn cất bước lên trước.
Hắn tới từ một gia tộc Trường Sinh, chỉ trong giây lát này thì không ít nhân vật lão làng đều gật đầu tán thành.
"Xích Thần Quân, hắn có năng lực này!"
Dù là Đại trưởng lão của Thánh viện cũng gật đầu tán thành việc hắn xuất chiến, đồng thời vị Đại trưởng lão này cũng rất bi ai, trong lòng ôm chặt lấy thi thể của đệ tử Hướng Phong, ngay cả Dẫn Hồn liên cũng đã dùng tới thế nhưng cũng không cách nào cứu vãn nguyên thần của người này.
Hướng Phong tu đã đã trăm vạn năm, là người xuất trận đầu tiên, kết quả lại bị đói thủ chụp nát xưng trán,, nguyên thần biến thành tro bụi, hoàn toàn bỏ mạng.
Thần dược mạnh hơn nữa thì cũng cần phải có một mảnh mỡ nguyên thần lưu lại thì mới có thể cứu chữa được, mà Hướng Phong thì đã hoàn toàn tịch diệt, ngay cả một chút dấu vết của nguyên thần cũng không hề lưu lại.
"Xích Thần Quân, tu luyện Đại Thần thiên công, được mệnh danh là có thể thiêu cháy toàn bộ tai họa, môn thiên công này từng khắc chế rất nhiều tu sĩ dị vực ở thời Tiên cổ!"
"Cái tên Xích Thần Quân còn vang danh hơn nữa nhưng rất ít người biết tên của hắn, hai mươi vạn năm trước đã từng quét ngang người cùng thế hệ mà không hề gặp đối thủ nào."
Có người nghị luận, sau khi hiểu rõ hắn là Xích Thần Quân thì cũng hơi an lòng đôi chút.
"Có chút kỳ lạ, làm sao ta lại cảm nhận được một luồng hơi thở quen thuộc chứ." Ông lão với tám cánh tay kia co rút con ngươi lại và nhìn chằm chằm Xích Thần Quân.
"Các ngươi trước cứ lùi về sau đã, cứ ở bên xem chiến." Ông lão tám tay nói vậy, không muốn người trung niên và thanh niên kia ra tay vội, bởi vì hắn có cảm giác khác thường.
Đại chiến bạo phát, sau khi Xích Thần Quân tiến tới thì liền quyết chiến với ông lão tám tay.
Ầm!
Lửa đỏ bùng cháy tận trời cao, đốt cháy cả cửu Thiên.
Đại phần thiên công phát uy, ngọn lửa đốt cháy và khiến hư thiên nổ tung, Xích Thần Quan vừa mới xuất chiến thì đã thể hiện ra môn thiên công cổ này, muốn áp chế cường địch dị vực.
Nhưng sự đáng sợ của ông lão tám tay này lại khó mà tưởng tượng nổi, tám cánh tay cũng chuyển động và bắt nắm những pháp ấn khác nhau đầy mạnh mẽ, không ngờ lại có thể chống cự lại được với ngọn lửa Phần thiên* kia.
(*): Ngọn lửa đốt trời.
Rầm rầm vang vọng, hai người giao phong đầy kịch liệt.
Ngọn lửa đỏ hóa thành màu vàng và bắt đầu sôi trào, nó bao phủ cả đất trời, đốt cháy một ít ngôi sao đang lơ lững ngoài vực ngoại thành dung nham.
Trong hư không là vẻ nóng rực, không gian sụp đổ, đây chính là ngọn lửa Phần thiên, có thể hủy diệt vạn vật.
Chém giết đầy kịch tính, hai người địa chiến tới ba trăm hiệp, màu sắc ngọn lửa của Đại Phần thiên công từ từ nhạt bớt, ánh sáng hỗn độn xuất hiện và thiêu đốt nơi ấy.
Mọi người hít vào hơi khí lạnh, quả nhiên Xích Thần Quân quá lợi hại, ngọn lửa mà hắn tu luyện có thể giao thoa với hỗn độn, nếu như có một ngày nó hoàn toàn hóa thành Hỗn Độn diễm thì sẽ trở nên vô địch rồi.
Hơn nữa, một khi bước tới bước kia thì hơn nửa sẽ dòm ngó tới lĩnh vực Trường Sinh, sắp sửa thành Tiên!
"Còn chưa đủ mạnh, nghe nói trên một kỷ nguyên trước từng có người tu luyện môn thiên công cổ này, ký hiệu Tiên đạo hóa thành nội diễm, hỗn độn hóa thành ngoại diễm và cả hai giao hòa với nhau, có thể đốt cháy cả Bất Hủ giả!" Ông lão tám tay đánh giá.
Mọi người lấy làm kinh hãi, hắn mạnh tới cỡ nào chứ, ngay cả Đại Phần thiên công cũng không thể nào thương tổn được hắn, đồng thời lúc này hắn còn dư lực để đi bình phẩm nữa.
Xích Thần Quân giận dữ thét dài, cả người tỏa ra tàng lớp gợn sóng, đó chính là sức mạnh thần bí lan tràn từ bên trong thân thể của hắn và gia trì cho ngọn lửa này, muốn đốt cháy cường địch.
"Hừ, mồ hôi như thủy ngân!" Ông lão tám tay nheo mắt ra tay đầy vô tình, hắn cũng bắt đầu liều mạng nếu không rất có thể sẽ chết ở nơi này.
Giống như lời nói của hắn, mồ hôi trắng bóng như tuyết của Xích Thần Quân tựa như là thủy ngân, vô cùng thần kỳ, có một luồng gợn sóng đầy mạnh mẽ.
"Ầm!"
Nhưng mà, Xích Thần Quân vẫn bị thương và trong miệng phun ra một ngụm máu tươi, bị một luồng pháp ấn đập trúng bả vai, bởi vì đối phương có tới tận tám tay nên lực công kích cũng đã tăng lên mấy lần rồi.
"Thủy ngân trong máu!" Ông ão tám tay kinh ngạc.
Những người khác khi nhìn thấy sau khi Xích Thần Quân vận dụng toàn lực thì mồ hôi như thủy ngân, bên trong máu huyết đỏ tươi kia cũng mang theo từng dòng ánh bạc, trắng bóng tinh khiết.
"Ngươi chính là hậu duệ của một chủng tộc mạnh mẽ nào đó của giới ta!" Ông lão tám tay phán đoán như vậy.
"Ngươi ăn nói linh tinh cái gì thế hả?!" Xích Thần Quân quát lớn.
"Ngươi tu vi cũng bất phàm, có huyết thống của một cường tộc nào đó ở giới ta, không nên phạm sai lầm." Ông lão tám tay nói, trước đây hắn cảm thấy có một luồng khí tức quen thuộc, hiện tại thì đã xác định được Xích Thần Quân là hậu duệ của dị vực.
"Cút!" Xích Thần Quân từ chối thẳng.
"Đã như vậy thì ta đành tiễn ngươi lên chầu trời vậy, dù là hậu duệ của cường tộc thế nhưng lại phản bội tổ tiên, khuyên can mà vẫn u mê không tỉnh, chết không hết tội!" Ông lão tám tay nói lớn, hắn đã đại chiến với Xích Thần Quân tới bốn trăm hiệp.
"Không tốt, Xích, trở về!" Nhân vật cấp độ hóa thạch sống của gia tộc Trường Sinh nào đó quát lên.
Đáng tiếc đã chậm, tên đệ tử mà bọn họ bồi dưỡng này, được mệnh danh là vương giả số một số hai ở hai mươi vạn năm trước đã gặp phải một đòn đánh đầy nghiêm trọng.
Sinh linh tám tay thật đáng sợ, một đòn tiện tay mà đã có thể đánh nát ngôi sao ở vực ngoại.
Lúc này, một cánh tay của hắn chợt đâm thủng lồng ngực và đánh nát trái tim của Xích Thần Quân.
"A..."
Xích Thần Quân gào thét, thần diễm bên ngoài thân thể trở nên hừng hực, khí hỗn độn khuếch tán, chém giết đầy kịch liệt.
"Phụt!"
Ông lão Tám tay thật đáng sợ, một tay tiếp theo hạ xuống và vặn gãy cổ Xích Thần Quân.
"Lên đường thôi" Một tiếng gào lớn cuối cùng, ông lão tám tay nắm quyền ấn đánh nát đầu lâu của Xích Thần Quân, khiến hắn chết oan chết uổng.
Chiến đầu kết thúc, vừa vặn dừng đúng ở chiêu thứ năm trăm.
"Dù cho là hậu duệ của giới ta, một khi không quy thuận thì cũng sẽ chém giết!" Ông lão tám tay vô tình nói.
"Xích!" Phía sau có người hét lớn đầy bi thảm.
"Sao có thể bại chứ, đã tu thành Đại Phần thiên công, có thể khắc chế tu sĩ của dị vực, vì sao vẫn thua?"
Xích Thần Quân, được mệnh danh là vương giả trẻ tuổi số một số hai ở hai mươi vạn năm trước, thế nhưng dù tu đạo đã nhiều năm như vậy, tu vi bản thân tiến bộ dũng mãnh tới mức không cách nào tưởng tượng được, kết quả lại chết trận.
Đối với tu sĩ của cửu Thiên thập Địa, đây là một đả kích vô cùng nặng nề.
"Ngươi là ai, hãy xưng tên ra đi!" Đệ tử của Xích Thần Quân, còn có cao thủ trong sư môn, có không ít người hét lớn, cặp mắt muốn lồi ra ngoài, vô cùng bi phẫn.
"Các ngươi có thể gọi ta là Bát Tí thượng nhân, ở hai mươi vạn năm trước thì xếp hạng thứ mười!" Hắn lạnh lùng nói, sau đó từ từ lui về sau.
"Ai muốn tới tìm cái chết nữa!" Lúc này, người trung niên với xương gai sắc bén đầy đầu gầm thét trong chiến trường.
Hắn tỏa ra khí tức vô cùng khủng khiếp, không hề yếu hơn Bát Tí thượng nhân chútn ào, vả lại hắn cũng chỉ mới tu đạo có năm vạn năm.
Có người đi tới, hoàn toàn chính xác, đó chính là một vị chí tôn, là nhân vật tuyệt đỉnh bên trong đồng đại, hắn được tiên khí quấn quanh, mạnh mẽ tuyệt thế.
Ầm!
Đại chiến lại tiếp tục, song phương giao thủ cực kỳ kịch liệt, chém giết tới mức nhật nguyệt ảm đạm, thiên địa thất sắc.
Rất đáng tiếc, lần chiến đấu này kết thúc lại càng nhanh hơn, chủ tới tám mươi mấy chiêu thì nhân vật tuyệt đỉnh đã tu đạo năm vạn năm đã bị tu sĩ dị vực dùng ngón tay xuyên thủng mi tâm, tiếp đó một quyền đánh nát thân thể, hài cốt chẳng còn, chỉ có sương và máu tung bay.
Kết quả này khiến người khác lo lắng, để cho nhiều người kêu gào, cao thủ một đời lại chết thảm như vậy, mạnh mẽ là thế nhưng lại kết thúc bi thương vô cùng.
Chênh lệch thật sự quá lớn!
Cho tới bây giờ, bốn trận đại chiến qua đi thì chỉ có mỗi Sở Sơn Hà chiến thắng, nhưng hắn với thân phận đệ nhất vương giả của năm mươi vạn năm trước lên sàn, và chiến thắng sinh linh dị vực xếp hạng thứ mười một.
Nếu như sinh linh của dị vực xếp hạng hơi cao một chút xuất chiến thì kết quả sẽ ra sao, Sở Sơn Hà hơn nửa sẽ phải chết trận!
Lúc này, không khí trở nên ngột ngạt vô cùng, bên phía cửu Thiên thập Địa vô cùng nặng nề, ý chí của rất nhiều người chợt dao động, mấy trận chiến vừa rồi đã có thể nói rõ rất nhiều vấn đề.
"Đúng là chẳng thể đỡ nổi một đòn, ai dám đánh với ta một trận, ai dám tới tìm cái chết nào?!" Giữa chiến trường, người trẻ tuổi của dị vực kia lớn tiếng khinh bỉ về phía này.
"Con mẹ nó chứ, bản vương sẽ diệt ngươi, để ngươi khỏi hung hăng nữa!" Thiên Giác nghĩ không nhịn được nữa liền chửi thề, nó vô cùng căm hận sinh linh dị vực, càng thêm chán ghét loại không khí ngột ngạt lúc này.
Ầm!
Thạch Hạo vẫn đè chặt lấy nó, còn bản thân thì cất bước tiến về trước.
"Không được, hãy để cho ta tới!" Kiến nhỏ màu vàng kêu gào.
"Xoẹt!"
Cũng trong lúc đó, một tia sáng tím ngút trời, một bóng người khác vọt nhanh tới trước, khí lành dâng tràn.
"Để ta đánh với hắn một trận!" Chính là Tử Nhật Thiên Quân, trước đây không lâu hắn đã thua Thạch Hạo nên nội tâm ngập tràn cảm giác thất bại, rất khao khát có một trận chiến để tạo dựng lại sự tự tin.
Bởi vì, đạo tâm của hắn đã có tì vết, muốn ở bên dưới bầu không khí ngột ngạt này chém bay cường giả dị vực, giết thẳng ra một con đường sáng ngời, để cho bản thân được giải thoát.
"Để ta tới cho!" Nhưng lúc này, Thích Cố đạo nhân cũng tới, hắn chính là chí tôn trẻ tuổi của Thánh viện, hắn muốn báo thù cho đại đệ tử Hướng Phong của Đại trưởng lão, và cũng muốn tẩy sạch sự sỉ nhục bại trận vừa nãy của Thánh viện.
"Tử Nhật Hồng Mông chủng!" Bên trong chiến trường, người trẻ tuổi kia nhìn chằm chằm Tử Nhật Thiên Quân khá là giật mình, bởi vì năm xưa Tử Nhật Hồng Mông chủng được mệnh danh là Vô Địch chủng, không ngờ kiếp này lại xuất hiện.
"Hừ, còn có cả Âm Dương chủng, cây non Thế Giới thụ..." Một lát sau thì hắn tập trung vào một đám chí tôn trẻ tuổi bên trên chiến thuyền màu đỏ thẫm kia, chiếc vảy hình thoi nơi trán lộ ra và xuất hiện một vết tích đầy đáng sợ, nơi đó bắn ra luồng ánh sáng chói mắt, không ngờ có thể nhìn xuyên được hư thực của mọi người.
"Cái gì, những hạt giống này vẫn còn luôn à, để cho ta tới!"
"Lùi lại, là của ta!"
Đúng lúc này thì bên trong vực sâu u tối có một ít cường giả dị vực trẻ tuổi nhanh chóng tiến lên, từng người đều vô cùng khủng khiếp, tất cả đều ngập tràn khí tức kinh thế.
Những người này nhìn chằm chằm Lam Tiên, Thập Quan vương, Đại Tu Đà... Tất cả đều có ánh mắt hừng hực tựa như phát hiện ra con mồi vậy.
"Bọn ngươi có dám chiến một trận không, lại đây quyết một trận thắng thua nào!"
Ai cũng không ngờ rằng, thế hệ trể tuổi của dị vực lại tới tận mười mấy người, từng người đều lộ vẻ khát khao tựa như nhìn thấy con mồi đầy ngon ngọt, chỉ trỏ muốn sắt giết!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.