Thế Giới Hoàn Mỹ

Chương 1372: Phục long




"A, mở ra cho ta!" Vương Nhị hét lớn, hắn thật sự rất tức giận, bởi vì chiến kích trong tay đang không ngừng rung lên như muốn rời khỏi tay mình.
Viêc này làm lông tóc toàn thân hắn dựng đứng, đây là tiên khí, là món đồ chính tổ phụ chưa hề thấy mặt của mình tự tay luyện chế, tâm huyết cả đời đều được đặt vào đây.
Chiến kích vô song, có thể chặt đứt sông dài cổ kim.
Nhưng hiện tại nó lại bị giam cầm, vòng xoáy óng ánh bên dưới đang áp sát lên trên, rất nhiều ngôi sao đang chuyển động tựa như cả chùm sao sáng rực muốn hút chiến kích vào trong.
Rầm!
Chiến kích phát sáng, tiên vụ dâng trào, khí lành cuồn cuộn cùng với sát khí hãi hùng dựng thẳng, Vương Nhị vận dụng hết khả năng chống lại lực cắn nuốt ở phía dưới.
Ầm!
Trời cao chấn động, đất trời hòa ca.
Thi thoảng, nơi sâu trong lòng đất phía dưới truyền ra tiếng tụng kinh, tựa như có một con kiến màu vàng đang giảng kinh, đang tìm hiểu đại đạo, ảnh hưởng tới toàn bộ đất trời.
"Phá cho ta!" Vương Nhị hét lớn, hắn tuyệt đối không thể để mất thanh chiến kích này được, nếu không, sẽ là tội nhân thiên cổ của Vương gia.
Đại kích phát sáng tỏa ra hàng loạt hoa văn, đó chính là những thứ được Chân Tiên khắc lên và lúc này đã thức tỉnh toàn bộ, nó tránh thoát khỏi vòng xoáy và như muốn bỏ chạy.
Ầm!
Tiếng vang xuất hiện, tựa như một con hung thú khổng lồ gào thét, giữa lúc mơ hồ thì có thể thấy được một chiếc đỉnh đang lơ lửng trong màn sương hỗn độn từ từ xuất hiện ở bên dưới lòng đất.
Nguyên Mẫu đỉnh, vũ khí của chí cường giả, ở một khoảng thời gian nào đó nó từng thuộc về Thiên Giác nghĩ!
Ở thời kỳ Tiên cổ, nó đã từng khiến từng đời người một phải chấn kinh, bởi vì đây là vũ khí nặng nhất trong lịch sử, không hề có thứ nào có thể nặng hơn nó, ngôi sao, nhật nguyệt, núi sông ư, chỉ cần va vào thì sẽ nát tan.
Chất liệu của nó vô cùng đặc biệt, là được khai quật từ trong biển hỗn độn, mạnh mẽ và chắc chắn, muôn đời bất hủ, hơn nữa đã được luyện chế đủ đường nên không gì có thể sánh được.
Chiếc đỉnh này vô cùng đáng sợ, dù cho chỉ là một hình chiếu thế nhưng cũng có thể ép sụp núi sông.
Đối với việc này, Thạch Hạo vô cùng xúc động, bởi vì hắn từng tiến vào thế giới Tiên phủ dưới lòng đất, đã từng nâng đỉnh, chính là hình chiếu của Nguyên Mẫu đỉnh, cũng không phải là chiếc đỉnh thật sự.
Hơn nữa, một nhóm chí tôn trẻ tuổi tiến vào dưới lòng đất, cũng chỉ có mình hắn mới có thể nhấc bổng còn những người khác thì dù là lay động hình chiếu này cũng chẳng được!
Có thể thấy được sự kinh người tới mức nào của binh khí này, sức nặng của nó có thể ép sụp thiên địa, có thể trấn áp cổ đại.
Hiện tại, vị lão binh kia hét lớn, mượn nhờ uy thế của Nguyên Mẫu đỉnh nhằm thẳng vào pháp binh Tiên đạo của Vương gia, muốn phản kích hút lấy chiến kích Trường Sinh của Vương gia!
Bên dưới lòng đất này có bí mật rất lớn, toàn bộ thế giới Tiên phủ ấy có chín ngọn núi, trong đó có một đạo tràng thuộc về Thiên Giác nghĩ.
Binh khí của nó được đặt ở nơi này!
Ầm ầm!
Chiến kích đã tránh thoát khỏi vòng xoáy nhưng lại có một gợn sóng đầy mạnh bạo ở bên dưới kéo ngược trở về.
"Sao lại như thế, chiến kích Trường Sinh của Vương gia ta không hề thua kém bất kỳ binh khí nào, làm sao lại bị một chiếc đỉnh khắc chế chứ, đi ra!" Vương Nhị hét lớn.
Hắn đã luống cuống, đây là chuyện chưa bao giờ có!
"Cũng không nhìn xem thử, đây là nơi nào, bên dưới lòng đất của Thư viện Thiên Thần có thứ gì, nơi đây há là chỗ mà người Vương gia các ông có thể ngang ngược à!" Thạch Hạo lạnh lùng nói.
Bởi vì hắn rất rõ, đầu lâu của đại nhân Thiên Giác nghĩ kia đã lột xác ở nơi này, nhất định sẽ tạo nên ảnh hưởng vô cùng lớn cho chiếc đỉnh này.
"Keeng!"
Lão binh xuất thủ, kiếm thai trong tay chém mạnh về phía trước, trực tiếp đánh thẳng lên trên thân chiến kích Trường Sinh, bắt đầu đoạt lấy binh khí.
"Không, mau ra tay, giúp ta!" Vương Nhị gào thét, con mắt như muốn lồi hết cả ra ngoài, cũng không còn tự phụ cùng với kiêu căng như trước mà thay vào đó là mồ hôi lạnh chảy dài.
"Cho rằng Vương gia ta không có ai à?"
Nhưng vào lúc này, không chỉ có một giọng nói vang lên, bên trong chiến thuyền kia liên tiếp xuất hiện ba người cùng nhau khống chế tờ pháp chỉ của Thủy tổ với Vương Đại.
Tính cả Vương Đại, Vương Nhị, tổng cộng có năm người, Vương gia xuất hiện lần năm con rồng!
Có một người cầm lấy mảnh vỡ pháp chỉ cấp thấp xem như là binh khí ném về phía lão binh, tựa như là thanh phi đao xẹt qua bầu trời, sáng bóng rực rỡ.
Những pháp chỉ vỡ nát này chính là những thứ đã hao tổn xưa kia của Vương gia, tuy rằng đã mất đi tiên uy cái thế thế nhưng vẫn còn có một nguồn sức mạnh không hề tầm thường.
Trước kia, Vương Chân dẫn mấy ngàn chiến sĩ vương bài tới đây, mảnh vỡ pháp chỉ mà hắn mang tới chính là thuộc về loại này.
Ầm!
Pháp chỉ trong tay của Vương Đại tất nhiên thuộc về cấp kinh thế, xuất từ trong tay tổ phụ của bọn họ, tuy rằng đã rách thế nhưng mặt trên được khắc đầy hoa văn phức tạp, uy lực vô cùng to lớn.
Hơn nữa, vật liệu tạo nên tờ pháp chỉ này cũng rất đặc thù, có thể chịu đựng sức mạnh chí cao của cao thủ vô thượng năm xưa!
Mặc dù đã trôi qua vô tận năm tháng, đã đại chiến qua từng đời, đã xuất hiện vết rách thế nhưng tiên uy không hề giảm, nếu không vừa nãy cũng không thể nào phối hợp với chiến kích Trường Sinh ổn định lại kiếm thai.
"Chụp!"
Mấy người khống chế pháp chỉ, cả tờ pháp chỉ phát ra một luồng kim quang óng ánh bao phủ Vương Nhị rồi gắng gượng kéo hắn trở lại trên chiến thuyền.
Tiếp đó, chiến thuyền thu nhỏ lại, không còn to lớn che kín bầu trời nữa, nó lướt sang ngang không biết bao nhiêu dặm!
"Hừ, Nguyên Mẫu đỉnh này rất mạnh thế nhưng nó bị phong ấn ở bên dưới lòng đất chứ vẫn chưa hề xuất thế, cách ra thư viện thì nó không thể nào làm dữ được." Vương Tam lạnh lùng nói.
Vương gia hoàn toàn ổn định lại trận tuyến, Vương Nhị không còn kinh hoảng như trước, lúc này sắc mặt của hắn rất là khó coi, nói: "Chỉ là chút bất ngờ thôi, để ta xem các ngươi có thể làm được những gì, ta đã nói rồi, hôm nay sẽ san bằng Thư viện Thiên Thần, xóa khỏi thế gian, nhất định sẽ làm được!"
"Lão nhị, đừng có khoác lác nữa, ông có gan thì cứ tới, ông nhỏ sẽ đánh chết ông!" Bên trong Thư viện Thiên Thần, Kiến nhỏ màu vàng lười biếng nói.
Loại trêu chọc như vầy khiến cho Vương Nhị, một người sống từ thời Thái cổ tới giờ trở nên âm u, mái tóc trắng đầy đầu phấp phới trong sương mù hỗn độn, ánh mắt của hắn cực kỳ đáng sợ.
"Đánh tầm xa, diệt Thư viện Thiên Thần!" Vương Đại ra lệnh.
Mỗi người trong chín con rồng Vương gia đều thần uy tuyệt thế, mỗi người đều là cao thủ, đương đại khó có thể tìm được đối thủ, hiện giờ năm người cùng xuất hiện, tay cầm tiên binh, ai dám chạm trán?
Ầm!
Chiến thuyền phát sáng, Vương Đại khống chế pháp chỉ, Vương Nhị điều khiển chiến kích Trường Sinh đồng loạt công kích về trước, hoàn toàn bao phủ Thư viện Thiên Thần ở bên dưới.
Vù!
Bên dưới lòng đất của Thư viện Thiên Thần, vòng xoáy ấy vẫn chưa hề biến mất, nó lao vút lên tận trời cao, bao phủ cả đất trời, không gì sánh được, nuốt sạch toàn bộ thần lực mà công kích kia mang tới!
"Chuyện này..." Năm con rồng của Vương gia đều hít vào ngụm khí lạnh.
Mà vào lúc này, từng lão quái vật thông qua Thông Thiên kính, Chiếu Thần kính khi nhìn thấy cảnh này thì đều biến đổi sắc mặt, cảm giác sợ hãi và rung động thật sâu.
Nguyên Mẫu đỉnh ở đó, có thể phòng vệ tất cả.
"Không xong, chiếc đỉnh này sao mạnh tới thế chứ, tựa như đã hoàn toàn thức tỉnh, như đang có Chân Tiên khống chế vậy!"
"Chẳng lẽ, phải để cho chiến kích Trường Sinh của bộ tộc ta hoàn toàn thức tỉnh luôn ư?"
Sắc mặt của bọn họ rất khó coi, bởi vì làm vậy thì cần phải đánh đổi rất nhiều.
"Giết, tiếp tục tiến công, ta không tin chiếc đỉnh đó có thể thức tỉnh lâu được!" Vương Nhị hét lớn.
Xoẹt!
Nhưng vào lúc này, năm vị lão binh đều bay hết lên trời cao, nhằm thẳng về phía năm con rồng, là muốn phục long*!
(*): Thu phục rồng.
"Tới đúng lúc lắm, chỉ là một thanh kiếm thai mà thôi, để ta xem sau khi các ngươi rời khỏi phạm vi bao phủ của Nguyên Mẫu đỉnh thì dùng thứ gì đối đầu với pháp khí Tiên đạo!" Một con rồng của Vương gia liên tục cười lạnh.
"Bọn ngươi hống hách quá nhiều rồi, đã tới lúc cúi đầu nhận lỗi rồi đó!" Nhưng vào lúc này, phía sau chiến thuyền chợt xuất hiện một bóng người, Đại trưởng lão Mạnh Thiên Chính xuất hiện.
"Ông... cái lão già này, không phải đã đi Biên Hoang rồi ư, tại sao lại trở về?!" Vương Nhị hoảng sợ.
Năm con rồng của Vương gia đều chấn kinh, sắc mặt tái xanh, bọn họ cảm giác được chuyện không ổn, tuy rằng rất tự tin thế nhưng sau khi Đại trưởng lão xuất hiện thì đã khiến bọn họ cảm nhận được sự ngột ngạt to lớn.
"Giết ông ta!" Vương Đại hét lớn, khống chế pháp chỉ Tiên đạo công kích hướng Đại trưởng lão.
Cao thủ các tộc quan chiến ở phương xa đều hoa hết cả mắt, không nghĩ tới Đại trưởng lão Mạnh Thiên Chính sẽ xuất hiện đột ngột như thế, tất cả đều hiểu, hơn phân nửa năm con rồng sẽ gặp phiền toái lớn, đây là đang mở rộng miệng túi, chờ bọn họ chui vào.
"Giết!"
Vương Đại cùng với hai con rồng khác khống chế pháp chỉ, khiến nó tuôn trào tiên quang ngập trời oanh kích về phía Đại trưởng lão.
Rào, Đại trưởng lão vung tay lấy ra tấm vải quấn Tiên vương, tung bay giữa trời, đánh rơi một vài ngôi sao nhỏ ở ngoài vực ngoại gần đó.
Tấm vải liệm phát sáng nhằm thẳng về pháp chỉ kia, cứ thế trấn áp!
"Pháp chỉ tổ tiên há lại để cho ông làm càn, tiêu diệt!" Vương đại hét lớn.
"Chỉ là một tờ pháp chỉ mà cũng vọng tưởng so sánh được với cờ chiến từng nhuộm đỏ tinh huyết toàn thân của hai vị Tiên vương, tới đây đi!" Đại trưởng lão hừ lạnh một tiếng, tấm vải liệm phát ra tiếng vù vù rồi bao phủ trời cao, đẩy tờ pháp chỉ đó ở bên dưới rồi chợt cuốn lại, hoàn toàn thu gọn.
"Không, trở lại!" Mấy con rồng của Vương gia chấn động.
"Xoẹt!" Đại trưởng lão vung mạnh tấm vải liệm rồi ném mạnh tờ pháp chỉ bên trong về phía lòng đất của Thư viện Thiên Thần, nó bị Nguyên Mẫu đỉnh nuốt lấy, không cần phải lo lắng việc phản kháng của tờ pháp chỉ này.
Ầm!
Cũng trong lúc đó, năm vị lão binh đã xuất hiện, tay cầm kiếm thai Đại La cùng với vũ khí của mình công hướng năm con rồng.
"Liều mạng, giết!"
Năm con rồng hét lớn, tay nắm chiến kích Trường Sinh công kích về trước, đại chiến với năm vị lão binh.
Chính xác, đây là một cuộc đại chiến tuyệt thế, bóng người tung bay, ánh đao bóng loáng, ánh kiếm xé trời, thần kích ép nát không trung, quá đáng sợ.
"Năm con rồng thật là mạnh!"
Trong bóng tối, lão quái vật của một vài thế gia Trường Sinh đều hít vào ngụm khí lạnh, cảm giác ngột ngạt vô cùng.
Rất nhiều người đều biết, năm vị lão binh này là tiên dân, tuy rằng đã từ trần rất lâu rồi thế nhưng vẫn còn đôi chút ý thức chiến đấu, bọn họ từng là những người trải qua hàng trăm trận chiến mà không chết, tham dự qua cuộc đại chiến tận thế Tiên cổ, là lão binh bất tử chân chính.
Nhưng hiện tại, năm con rồng của Vương gia lại có thể chém giết long trời lở đất, quỷ khóc thần gào với bọn họ.
Loại chiến tích này khiến cho những lão quái vật kia âm thầm đổ mồ hôi lạnh, bọn họ tự hỏi bản thân minh có thể làm được như vậy không.
Chém giết đầy kịch liệt, đại chiến đầy khủng khiếp!
Phụt!
Cuối cùng, khi Vương Nhị phun máu thì chiến kích Trường Sinh trong tay cũng đã bị một vị lão binh dùng kiếm thai đè xuống, cuộc chiến đấu chợt chuyển biến.
"Giết!"
Năm vị lão binh gầm nhẹ.
Trong ánh lạnh lẽo, trong cơn gào thét, bọn họ dường như là chiến hồn vô địch thức tỉnh, càng đáng sợ hơn, từ từ áp chế lấy năm con rồng.
Ý thức chiến đấu đã từng có thức tỉnh, bọn họ càng khủng khiếp hơn!
Phụt!
Vương Nhị bị đánh bay, một cánh tay bị kiếm thai Đại La chém lìa, chiến kích Trường Sinh vì thế mà cũng rời xa cơ thể.
Tiếp đó, bốn con rồng khác cũng bị dính phải đòn nặng nề từ binh khí của bốn vị lão binh khác, khiến bọn họ phun đầy máu tươi, cơ thể bay ngược ra sau.
Ầm!
Năm vị lão binh dũng mãnh vô địch lao nhanh tới, bắt gọn năm con rồng!
"Năm con trùng, tính khí kia đâu rồi, lời lẽ hào hùng đâu rồi, gì mà muốn diệt chúng ta chứ, ta thấy là các ông tự đi tìm đường chết mà, cứ nấu chung một nồi cho rồi!" Kiến nhỏ màu vàng hét lớn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.