Thế Giới Hoàn Mỹ

Chương 1374: Đày đi Biên Hoang




Năm con rồng này đều là những đại nhân vật nhưng toàn bộ bị đánh gục dưới mặt đất, đây tựa như đang nói mớ giữa ban ngày, tất cả mọi người đều hóa đá.
Những người thuộc thế gia Trường Sinh khi thấy cảnh này đều im bặt, biết nói cái gì đây? Muốn nói với chính mình, đây không phải là sự thật? Nhưng chuyện tình lại ở ngay trước mặt.
"Rầm rầm!"
Tiếng vang lanh lảnh, năm vị lão binh chẳng chút vô tình, bọn họ tự mình ra tay thì ngay cả năm con rồng cũng không thể nào chịu nổi, da tróc thịt bong, xương cốt đứt rời.
Nếu như người ngoài dám động vào họ thì chắc chắn sẽ bị phản chấn tới nát bấy, chưa tiếp xúc thì ngược lại đã bị chấn thành sương máu rồi, dù cho năm con rồng đã bị phong ấn đạo hạnh thế nhưng thân thể cũng tự chủ hình thành nên tràng vực.
Nhưng hiện tại, bọn họ tựa như là cừu non, không cách nào ngăn cản được năm vị lão binh.
"Vong hồn của Tiên cổ, các ngươi vốn nên tiêu tán từ lâu, giờ lại còn dám nhục chúng ta!" Vương Ngũ là một người nóng tính, dưới tình huống như vầy vẫn không hề lùi bước trái lại còn gầm lớn.
Hắn tức tới mức run người, đây là một việc vô cùng nhục nhã đối với hắn, chưa bao giờ gặp phải sự uất ức nào như vầy, bị người khác đè sát xuống đất rồi giáng bạt tai vào miệng, thật sự là không thể nào tưởng tượng nổi.
Từ xưa tới nay, có vị đại nhân vật nào từng trải qua những chuyện này?
Lúc này, hắn ước ao có thể tự bạo thân thể để kết thúc đi loại sỉ nhục này, quá khó để tiếp nhận, không cách nào nhẫn nhịn được.
"Phụt!"
Một lão binh hạ thủ chưởng, giữa các ngón tay lấp lánh ánh đao chém bay đầu lâu, đồng thời duỗi tay điểm về mi tâm của hắn, đã động sát thủ.
"Dừng tay, đừng nên tổn thương tới tính mạng người này!" Vương Tứ hét lớn, hắn thật sự sợ hãi, hắn nhìn ra được, những lão binh này quá vô tình, biến thành con rối, mất đi tình cảm vốn có, chẳng hề có chút cảm giác gì đối với cái gọi là thế gia Trường Sinh.
"Các ông không phục à, còn dám ỷ thế hiếp người nữa không?" Kiến nhỏ màu vàng kêu ầm lên.
Tất cả mọi người đều không còn gì để nói nữa, tiểu tổ tông này vẫn chưa muốn dừng tay à, lần này giày vò năm con rồng tới mức gần chết, về phía bọn họ thì đây còn khó chịu xấu hổ hơn cả bỏ mạng.
"Dừng tay đi." Đại trưởng lão lên tiếng, nói năm lão binh dừng tay.
"Cứ thả bọn họ rời đi như vậy, chẳng phải là đang nuôi hổ tạo loạn ạ?" Kiến nhỏ màu vàng không vừa lòng, năm con rồng này chẳng phải là kẻ tầm thường, tất sẽ báo thù.
"Bọn họ là cao thủ, thế gian này khó có đối thủ, người như thế không thể đối xử như vậy." Đại trưởng lão nói.
"Mạnh Thiên Chính, ông muốn hòa hoãn lại mối quan hệ này ư?!" Vương Tam gầm lên đầy tức giận.
"Ầm!"
Đại trưởng lão tung cước đá bay hắn ra sau, khung xương răng rắc vang vọng, mười mấy cây đã bị đá gãy, thương thế càng nặng hơn.
"Ông..." Vương Tam vừa kinh vừa sợ.
"Ta xin sự tha thứ, không muốn các ngươi phải chịu thêm tội, không phải là vì khiêm tốn, càng không phải là để các ngươi càng ngang ngược, Vương Trường Sinh đã không dạy dỗ được các ngươi thì ta cũng không ngại dành chút thời gian lên lớp cho các ngươi." Đại trưởng lão lạnh lùng nói.
"Vậy ông muốn làm gì?" Vương Tam nhìn hỏi.
"Lưu lại tính mạng, đày đi Biên Hoang giết địch!" Đại trưởng lão nói.
Năm con rồng Vương gia sững sờ, tiếp đó là tỉnh ngộ.
Tất cả mọi người xem cuộc chiến đều thất kinh, đều hiểu Đại trưởng lão muốn làm gì, đưa toàn bộ bọn họ tới Biên Hoang, dựa vào sức chiến đấu cao tuyệt của bọn họ đi giết địch.
Hoàn toàn tương tự, một khi bị đưa tới nơi này thì hơn nửa sẽ không thể quay trở về, kết cục cuối cùng rất có khả năng sẽ là chết trận!
"Mạnh Thiên Chính, ông... lấy việc công trả thù riêng, muốn chôn vùi tính mạng của năm người chúng ta!"
"Mạnh Thiên Chính, đây là quyết định mà ông có thể quyết được ư, phải là do các tộc tự mình quyết định mới được!"
Vương Đại cùng Vương Nhị tức giận la lớn, nếu như đi tới nơi ấy thì còn có thể sống sót ư?
"Ngậm miệng!" Đại trưởng lão đá ra một cước hất bay bọn họ, tiên huyết nhuộm đỏ cả bầu trời, nói: "Các tộc đều đang liều mạng ở Biên Hoang, Vương gia các ngươi vẫn không hề cử người tới, hiện giờ khả năng sẽ là các ngươi rồi!"
Tiếp đó, Đại trưởng lão lạnh lùng quét nhìn bọn họ, nói: "Nhưng, nếu như các ngươi đồng ý thuận theo thì có thể khiến cho ta ôm chút chờ mong, tin tưởng các ngươi một lần, không hề đi theo địch."
"Trưởng lão, bọn họ đang diễn trò đó, nên giết chết thì hơn!" Kiến nhỏ màu vàng vội vã nói.
"Tầm bậy, mấy người muốn lấy tính mạng của chúng ta chớ gì, không thể chịu đựng nổi nữa, ta muốn nói chuyện với tộc nhân mình, muốn hỏi qua gia tộc!" Vương Tam hô lớn.
Bọn họ không muốn bị áp giải tới Biên Hoang, không muốn đi chịu chết, hy vọng có thể gặp mặt Vương Trường Sinh và xin hắn đứng ra can thiệp.
"Có một thân bản lĩnh tuyệt thế nhưng lại không đi giết địch chẳng phải rất lãng phí ư, cứ quyết định vậy đi, chiến thuyền này của Vương gia cũng tới Biên Hoang tham chiến luôn!" Đại trưởng lão nói.
Mọi người thở dài, vận mệnh của năm con rồng này rất khó để thay đổi, nhất định phải tới Biên Hoang đại chiến.
Rất nhiều người âm thầm vỗ tay kêu sướng, đặt biệt một vài thế gia Trường Sinh thở dài, cảm thấy nên như vậy mới tốt.
Chỉ có một số ít người cảm thấy đáng tiếc, bởi vì không thể nhìn thấy toàn bộ chín con rồng của Vương gia đồng loạt xuất hiện, nếu không rất có thể sẽ diễn ra một cuộc đại chiến vô địch của chín con rồng!
Luôn có lời đồn, nếu chín con rồng liên thủ thì sẽ vô địch thiên hạ, thế nhưng không cách nào có thể thấy được.
"Không, ta sẽ không luồn cúi, đây không phải là sợ chết mà là muốn thương lượng với phụ thân, Vương gia ta có thể đi tham chiến thế nhưng không thể bị người khác ép buộc, việc này quá khuất nhục!" Vương Ngũ hét lớn.
"Chính xác, Vương gia ta đồng ý tận lực với Biên Hoang, thế nhưng không thể dùng hình thức này để đồng ý được!" Vương tứ cũng quát lên.
"Nếu như không sợ thì đi thôi, đi sớm ráng sức sớm, với bản lĩnh của các ngươi thì chắc chắn sẽ lập đại công ở Biên Hoang, các ngươi cũng biết, nơi đó có vận may rất lớn, nói không chừng sẽ nhận được chỗ tốt cực lớn!" Đại trưởng lão lớn tiếng nói.
"Ông... chuyên quyền độc đoán, không thể như thế được!" Vương Nhị gào lớn, hắn vừa tức mà lại vừa sợ.
Năm con rồng Vương gia ra sức chống trả không muốn tới đó, không ngừng gào thét giãy giụa.
Nhưng vào lúc này, từng bản tiên nhạc vang lên giữa trời xanh, khí lành lan tỏa, một đại lộ kim quang trải dài không biết bao nhiêu vạn dặm từ vực ngoại hạ xuống.
Mọi người hoảng sợ, chấn kinh không gì sánh nổi, đây chính là thông đạo vượt giới!
Có người dùng đại pháp lực vô thượng để tạo nên càn khôn, từ một nơi khác trên cửu Thiên thông hướng tới đây, tiến vào Vô Lượng Thiên này.
"Kim gia của Vũ Dư Thiên!"
Có người nhận ra, bởi vì nhìn thấy được chiếc xe kéo cổ xưa đang lướt bên trên đại lộ kim quang này, ở trên có ký hiệu của Kim gia Vũ Dư Thiên, là thế gia Trường Sinh vô cùng mạnh mẽ.
Tất cả mọi người đều giật nảy mình, bởi vì không thể nào xem thường chiếc xe kéo này được, nó thuộc về một cá nhân, lão thái quân của tộc này, một bà lão có tu vi không cách nào tưởng tượng nổi.
Nàng là cổ tổ của Kim gia, là cao thủ số một của thế gia Trường Sinh, pháp lực vô biên.
Chiếc chiến xa hoàng kim này tuy rằng thấy u tối và đôi chút hư hao, thế nhưng nó đã trải qua rất nhiều chiến dịch huy hoàng, xuyên suốt qua hai kỷ nguyên!
Nó chính là chiến xa cổ được truyền thừa từ hơn kỷ nguyên trước, trở thành tọa giá của lão thái quân tộc này.
Lúc này, chiến xa ầm ầm chạy dọc theo đại lộ kim quang từ Thanh Vi Thiên thuộc cửu Thiên vượt giới và xuất hiện trong Vô Lượng Thiên, giáng lâm xuống Thư viện Thiên Thần.
Cũng chỉ có chiếc xe kéo dạng này thì mới dễ dàng xuyên hành trong cửu Thiên như thế, tựa như chạy bên trên đất bằng vậy!
"Có phiền phức rồi!" Có người thở dài.
Bởi vì, người của thế gia Trường Sinh đều hiểu và đoán được tại sao nàng lại tới đây.
Kim gia, bồi dưỡng được một vị thiên kiêu tuyệt đại tên là Kim Triển, đang tu hành ở Thánh viện, được mệnh danh là người đánh vỡ hàng loạt kỳ tích cổ kim, khai sáng ra con đường cho riêng mình, bên trên con đường Kim Thế pháp thì không một ai có thể địch lại, vượt qua các đời tiên hiền!
Đó chính là Kim Triển, là người đã đính hôn với Vương Hi của Vương gia.
Có thể nói, Vương gia và Kim gia là thông gia của nhau, mạnh càng thêm mạnh, khiến cho toàn bộ thế lực cao cấp nhất phải kiêng dè.
"Kim thái quân!" Ngay cả Đại trưởng lão Mạnh Thiên Chính cũng trở nên nghiêm túc nhìn chằm chằm chiến xa này.
"Xin chào Mạnh huynh!" Từ bên trong chiến xa cổ màu vàng đi ra một bà lão, nàng rất cao to, năm tháng đã lưu lại quá nhiều vết tích trên người nàng, da dẻ xanh xao, mặt mày nhăn nheo, tinh lực hơi hơi khô cạn.
Nếu không, nhân vật cái thế như này vừa xuất hiện và tinh lực hơi hơi tiết ra ngoài thì sẽ khiến bầu trời rạn nứt, mặt đất sụp lún.
Nàng rất biết quý trọng nên đều thu liễm tinh lực, không cho nó tràn ra dù là một tia nhỏ.
"Mạnh huynh, ta tới đây là muốn cầu tình, có thể cho ta một chút mặt mũi buông tha cho năm con rồng này." Kim thái quân rất là thẳng thắn lên tiếng như thế, mái tóc trắng, mi tâm có một một con mắt dọc đóng kín.
Nàng là một nhân vật đáng sợ, cũng không biết bao nhiêu vạn năm rồi chưa xuất thế, hiện giờ điều động chiến xa cổ của tộc mình đi tới Vô Lượng Thiên, chính là muốn cứu năm con rồng này.
Trong bóng tối chợt có người thở dài, Vương gia và Kim gia là thông gia, quả nhiên như thể tay chân, trong trường hợp này Kim thái quân đã đứng ra.
Kim gia, là quái vật khổng lồ, mà Kim thái quân lại là một cao thủ cái thế, đã từng sáng chói năm tháng Thái cổ, hào quang ngút trời, không có mấy ai có thể tranh sáng cùng nàng.
Tuy nhiên, hiện giờ nàng trở nên già nua, nhưng dù nói gì thì nàng vẫn khiến người người e ngại như trước, sức chiến đấu vô địch vẫn còn ẩn chứa trong thân.
Tất cả mọi người đều yên lặng quan sát, rất nhiều người không hy vọng sẽ đặc xá cho năm con rồng, thế nhưng họ biết, một khi Kim thái quân mở miệng thì có vài việc khó có thể chắc chắn.
Đại trưởng lão Mạnh Thiên Chính nhìn nàng, sau khi trầm mặc đôi chút, mở miệng: "Không được!"
Chỉ hai chữ, rất thẳng thắn, cứ thế cự tuyệt.
"Mạnh huynh, ngươi cũng có con cháu, cũng có... đời sau, như thế không thể lưu chút chỗ trống nào à, hãy suy nghĩ cho đời sau, nói chút tình cảm được không?!" Kim thái quân nói.
Đúng lúc này thì nàng lại nhấn mạnh hai chữ "đời sau", điều này khiến người khác thất kinh, Đại trưởng lão cũng có đời sau? Rất nhiều người lần đầu tiên biết tới việc này.
Bởi vì có lời đồn, cả đời Đại trưởng lão Mạnh Thiên Chính chưa hề lập gia đình, không hề có đạo lữu, hiện giờ lại có người nói là hắn có đời sau!
"Ngươi đang uy hiếp ta ư?" Đại trưởng lão lạnh lùng nói.
"Không dám, ta chỉ muốn nói, suy bụng ta ra bụng người, thoáng rộng đôi chút, cho đời sau một cơ hội, nếu như vậy thì cửu Thiên sẽ hòa thuận, không tới nỗi sẽ phát sinh chuyện gì đó không hay ở trong tương lai." Kim thái quân nhẹ nhàng nói, vẫn hiền hòa như trước.
Rất nhiều người đều nghe ra được ý tứ trong lời nói của nàng, là đang ám chỉ và cũng là đang uy hiếp!
"Bớt nói nhảm, chuyện đã tới nước này thì không thể thay đổi được!" Đại trưởng lão từ chối, đồng thời nói: "Đời sau của ta đang ở Biên Hoang, sống chết có số, chết trận thì cũng là kết quả tốt nhất đối với bọn họ!"
Khi nghe tới những lời nói này thì mọi người đều chấn động, không khỏi dâng lên vẻ tôn kính từ tận đáy lòng, đời sau của Đại trưởng lão đang ở Biên Hoang, là sự vô tư tới cỡ nào chứ, đưa hết con cháu mình tới nơi đó!
Lúc này, dù là người đang trong bóng tối hay là người đứng ở nơi đây, tất cả đều sinh ra vẻ tôn kính.
"Xoẹt!"
Đúng lúc này, giữa bầu trời chập chờn thải quang, tiên vụ ngập tràn, tiếng chuông ngân vang, có thần thú đang kéo chiến xa tới đây, liên tiếp là bốn năm luồng khí tức đầy mạnh mẽ che kín cả trời cao.
Là người của thế gia Trường Sinh, một vài nhân vật cổ lão nhất đã xuất hiện!"
"Chúng ta ủng hộ quyết định của Mạnh huynh!" Có người xuất hiện, hỗn độn lan tỏa, tiên vụ mờ ảo, người này lên tiếng.
Mấy đại thế gia Trường Sinh đều đồng ý khiến cho Kim thái quân phải biến sắc, cuối cùng gật đầu, nói: "Được!"
Ầm!
Đúng lúc này, phía cuối đường chân trời chợt có một cánh cửa lớn mở ra, vô số binh mã xuất hiện, giáp trụ lấp lánh, ánh đao chấn động trời cao, vô cùng rực rỡ, là một đội quân đầy tinh nhuệ đang vượt qua cánh cửa không gian để đi tới nơi này!
"Mấy đứa con cháu chẳng ra gì mà thôi, Mạnh huynh cứ việc trách phạt, cứ để chúng tới Biên Hoang lập công đi, đồng thời Vương gia ta lại xuất thêm mười vạn tinh binh!"
Bên trong cánh cửa không gian kia truyền ra lời nói như thế, đó chính là Vương Trường Sinh!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.