Thế Giới Hoàn Mỹ

Chương 1375: Mục tiêu Biên Hoang




Lời nói của Vương Trường Sinh khiến mọi người đều ngây dại, nội tâm chấn động, tuyệt đối không ngờ tới hắn lại đưa ra lựa chọn như vầy!
Cánh cửa ấy vô cùng khổng lồ, tựa như được khoét ra từ một ngọn núi tiên hùng vĩ, đỉnh thiên lập địa, tạo ra càn khôn, hình thành nên cánh cửa thần.
Từng đội binh lính lần lượt đi ra, từng nhóm tinh lực cuồn cuộn, tinh khí vờn quanh, thần lực của những người này tiết ra ngoài và tập hợp lại cùng một chỗ tựa như sóng lớn vỡ bờ, rung động trời cao, khiến nơi đây không cách nào vững chắc được.
Đây tuyệt đối là đội quân tinh nhuệ, mũ bóng giáp lóa, ánh sáng lạnh lẽo của binh khí soi sáng cửu Thiên, chấn kinh nguyên thần người nhìn, tựa như là một nhóm ma thần bước ra từ địa ngục và muốn chinh chiến bát hoang.
Ban đầu thì vẫn rất bình thường, thế nhưng sau khi đại quân tiến tới, những tọa kỵ bởi những man thú xuất hiện thì trở nên xao động, tất cả đều là cổ thú, là những dị chủng đã tu luyện cả vạn năm trở lên, bên trên có những kỵ sĩ cầm trường thương, chiến mâu, vô cùng lạnh lùng!
Những con hung thú này, vảy giáp chi chít tựa như là những miếng kim loại lấp lánh ánh sáng lộng lẫy, thể hình khổng lồ không ngừng gầm thét, hư không bị chấn động tới mức rạn nứt.
Có tới hơn vạn con cổ thú, không ít con trên đầu mọc ra sừng dài đầy lạnh lẽo, chúng tựa như là những thanh thiên đao cắt lìa trời cao, móng vuốt to lớn dẫm đạp khiến thiên địa run rẩy, nổ vang ầm ầm.
Người hét ngựa hí, đằng đằng sát khí!
Một đội tinh binh này cũng không phải là sắp xếp cho đủ quân số, bất luận là giết về phía nào thì cũng sẽ là một trường máu me, sẽ tạo nên chấn động to lớn.
Không ai nghĩ tới, Vương Trường Sinh lại bỏ vốn lớn như thế, đưa một nhánh đại quân lớn như vậy để trợ giúp Biên Hoang!
Việc này cũng chưa hết, tiếng chim rít rõ to, cánh khổng lồ ngang trời, lần lượt từng con hung cầm lao ra trong cánh cửa không gian, sau khi giang rộng đôi cánh thì che kín cả trời xanh.
Tựa như là từng đám mây đen đang lướt tới và chiếu xuống một mảnh đen tối bên dưới mặt đất, khiến lòng người ngột ngạt, hô hấp như đình chỉ.
Một vạn con hung cầm lao tới, bên trên là những tu sĩ, người cùng cầm hợp nhất hình thành nên một tổ hợp đầy mạnh mẽ, sát khí cuồn cuộn lan tỏa bao phủ cao thiên.
Những con hung cầm này đều là những đời sau của các chim thần, mà đi đầu hết lại chính là chim thần, ví như Kim ô, chim Bằng, Thanh kim loan, cánh vỗ xé trời!
Một vạn kỵ binh mãnh thú, một vạn kỵ binh hung cầm, còn có tám vạn binh lính ngồi trên chiến xa, tất cả đều ngự không tiến tới, tạo nên chấn động vô cùng to lớn.
"Đây chính là thành ý của ta!" Âm thanh của Vương Trường Sinh từ phía sau cánh cửa không gian truyền tới.
Mọi người không nghĩ tới hắn sẽ chơi lớn như thế, hoàn toàn chính xác, đây cũng chẳng phải là những chiến binh tạp nham gì, mà là một nhánh quân hùng mạnh thuộc dòng chính của Vương gia, là một nguồn sức mạnh vô cùng quan trọng.
Vương Trường Sinh lại đưa bọn họ tới, đi tiếp viện Biên Hoang!
Hoàn toàn khác xa với những gì mọi người dự đoán, hắn lại cử ra một luồng sức mạnh vô cùng trọng yếu như vậy!
Đại trưởng lão Mạnh Thiên Chính nhìn nhóm đại quân này, sau khi trầm mặt giây lát thì cười nói: "Vương huynh thật là cao thượng, một nhóm đại quân này đưa tới Biên Hoang thì tựa như ngày tuyết rơi đưa tới than đỏ sưởi ấm vậy!"
Giữa bầu trời, mấy đại lộ kim quang đều được thu lại và tiến vào trong cơ thể một vài ông lão, mấy người này đều đứng chung với Mạnh Thiên Chính, đều là những người nắm quyền thế của thế gia Trường Sinh, là cao thủ tuyệt thế!
Bọn họ không nói gì cả, vốn tưởng rằng còn muốn trợ uy cho Đại trưởng lão Mạnh Thiên Chính, sẽ đòi một câu trả lời thật hợp lý từ Vương gia, nhưng hiện giờ mọi chuyện đều đã trở nên nhẹ nhàng cả.
Kim thái quân là người kinh ngạc đầu tiên, tiếp đó là mỉm cười, nói: "Vương huynh thật là tuyệt vời, vẫn y như khi còn trẻ, hào hùng cái thế, khí thôn vạn dặm, loại biểu đạt này khiến người khác phải kính nể!"
"Giết!"
Mười vạn đại quân đồng thanh một chữ, kết quả trời long đất lở, các khe lớn không gian đen ngòm như vực sâu không ngừng lan tràn, bọn họ chỉnh tề như vầy, uy thế kinh thế.
Đây là sự thể hiện nội tình của cường quân Vương gia, tuyệt đối là những Chiến giả hiển hách, đều là những người có bản lĩnh!
"Rất tốt, nếu như các đều như vậy thì Biên Hoang sao có thể bị phá được chứ, giới ta hoàn toàn có thể bảo vệ được, lưu lại chút thời gian để con cháu hậu thế có thể trưởng thành!" Bên cạnh Đại trưởng lão Mạnh Thiên Chính, một lão quái vật của thế gia Trường Sinh gật đầu nói.
"Ba, chúng con bất hiếu, làm mất mặt người!" Có người thuộc năm con rồng bị trấn áp bên trên mặt đất trong Thư viện Thiên Thần mở miệng nói.
Năm con rồng không hề cầu cứu cũng không hề chửi bới nguyền rủa Đại trưởng lão Mạnh Thiên Chính, chỉ là lời nói này khiến người khác không khỏi phải suy nghĩ nhiều, bọn họ đang hưởng ứng lại đại khí phách của Vương Trường Sinh hay là có ý gì?
"Ngu xuẩn, không tự lượng sức mình, khỏe mạnh thì tới Biên Hoang lập công đi, giết thật nhiều địch ở nơi đó, rửa sạch tội cùng loạn của các ngươi!" Vương Trường Sinh nói.
Năm con rồng đều biến sắc, không ngờ Vương Trường Sinh lại đưa ra quyết định như vầy, đưa tới mười vạn tinh binh cũng không phải trao đổi để đưa bọn họ trở lại gia tộc, mà bọn họ cũng phải phối hợp đi theo những người này.
Sau khi trầm mặc trong chốc lát thì cúi đầu, vang theo mệnh lệnh.
Vương Trường Sinh nói: "Mười vạn binh sĩ giao cho năm người các ngươi, phải suất lĩnh thật tốt, giết thật nhiều địch, chớ có ngu xuẩn lần nữa, không nên để máu tươi của bọn họ chảy uổng phí, vinh quang và máu huyết phải cùng tồn tại!"
"Hiểu!" Năm con rồng hét lớn, hai mắt thâm sâu, mười vạn đại quân đều được chuẩn bị cho bọn họ, có thể đây chính là gốc gác để bọn họ quát tháo ở Biên Hoang, không thể lãng phí sự khổ tâm của phụ thân.
Xa xa, mọi người đều nhướng mày thế nhưng rồi cũng giãn ra, người ngoài muốn chỉ huy đại quân của Vương gia hơn phân nửa sẽ rất khó, cũng chỉ có năm con rồng này mới danh chính ngôn thuận.
Đối với việc này, bất kể là Đại trưởng lão hay là những lão quái vật thống trị chân chính của vài thế gia Trường Sinh đều không có can thiệp vào, thừa nhận thực tế này.
"Hào khí của Vương huynh, thật cao thượng!" Kim thái quân cười ha hả rồi tự mình xuất thủ, mở ra cấm chế cho năm con rồng đang nằm xụi lơ trong Thư viện Thiên Thần.
"Ầm!"
Một giây sau, năm con rồng tản ra cuồn cuộn khí tức, một luồng xích hà từ Thiên Linh cái của từng người lao ra đâm thủng trời cao, đó chính là tinh huyết sinh mệnh của bọn họ, quấn quanh dày đặc khí hỗn độn.
Cảnh tượng này vô cùng đáng sợ, năm con rồng với thực lực tuyệt luân, hành dũng vô địch, đè ép rất nhiều đại giáo trong nhân gian.
Lần này, nếu như không có sự ra tay của năm vị lão binh từng tham gia qua cuộc đại chiến tận thế ở Tiên cổ, thì những người khác không cách nào có thể trấn áp được bọn họ, toàn bộ sẽ bị đánh giết hết.
Trong chốc lát bọn họ liền nối lại thân thể đứt đoạn, trong cơ thể tựa như có tiếng sấm vang vọng, đó chính là âm thanh của sự lưu chuyển huyết dịch, đi kèm là tiên vụ cùng khí hỗn độn, cứ thế đã hồi phục như trước kia.
Loại cường nhân hùng dũng như vầy, dù cho bọn họ có bị xé tan, mai táng tứ chi hay đầu lâu ở các nơi trong thiên địa thì đều có thể thu hồi lại, tiếp đó là nhanh chóng gắn kết sinh trưởng.
Thực lực một khi tới một bước này thì rất khó giết chết, khó có thể chôn lấp được!
"Đều là nam nhi, anh hùng tuổi đang lớn, hi vọng các ngươi sẽ giết thật nhiều địch ở Biên Hoang, soạn nên một bản nhạc thần thoại, dương lên tiên uy cái thế của Vương gia ngày xưa!" Kim thái quân híp mắt cười.
"Đa tạ tiền bối!" Năm con rồng cùng thi lễ.
Ánh mắt đầy lạnh lẽo của bọn họ lướt qua đám Thạch Hạo, Tào Vũ Sinh cùng với Kiến nhỏ màu vàng, thế nhưng lần này không hề biểu thị quá nhiều, chưa hề nhằm vào đám người này.
Thế nhưng, loại ánh mắt đầy lạnh lẽo u hàn thoáng qua ấy khiến người khác sợ hãi, tựa như bị con thú hung ác tiền sử nhìn chằm chằm, cực kỳ nguy hiểm.
"Vương huynh, sao không tới đây nói chuyện đôi chút?" Mạnh Thiên Chính mở miệng mời Vương Trương Sinh từ Vương gia tới đây, giáng lâm tới Thư viện Thiên Thần này.
"Được!"
Bên trong cánh cửa không gian chợt xuất hiện một đại lộ kim quang đầy rộng rãi, khí lành liên miên, an lành cực độ, nó trải dài về nơi xa, xung quanh lượn lờ rất nhiều Bông hoa đại đạo, tiếng tụng kinh liên miên.
Đây chính là khí tượng của chí cường giả khi cất bước trên nhân gian, chạm tới lĩnh vực Trường Sinh, chuẩn bị thành Tiên!
Nửa bước Tiên nhân!
Đây chính là thực lực của Vương Trường Sinh, được mệnh danh là một trong số những người mạnh mẽ nhất trong càn khôn này!
Bên trên đại lộ kim quang này có một thiếu niên bước tới, sinh mệnh phồn thịnh, phong thần phiêu dật, đây là một thiếu niên thế nhưng lại rất xuất trần, rất trẻ tuổi, khiến người nhìn thấy kinh ngạc không thôi.
Bởi vì, rất nhiều người lần đầu tiên nhìn thấy được vị bá chủ trong truyền thuyết này!
Mọi người thật sự không tin vào mắt mình, một người trông như vô hại, chừng mười bảy mười tám tuổi thế nhưng lại vang dội cổ kim, là Vương Trường Sinh uy thế vạn cổ, thật không thể tin được.
Nhưng, hắn không cho mọi người có quá nhiều cơ hội để quan sát.
Đại lộ kim quang này trải dài từ cuối đường chân trời tới thẳng Thư viện Thiên Thần, rất nhanh sau đó những người khác không thể nhìn thấy được nữa.
"Phong thái của đạo huynh thật là làm người tâm phục mà!" Một vị thống trị của thế gia Trường Sinh cảm thán, đây là lời nói thật lòng chứ không phải là nịnh nọt gì.
"Già rồi, tóm lại là già rồi, muốn sống thêm đời thứ hai nữa nhưng chỉ thành công có non nửa." Vương Trường Sinh mỉn cười, hàm răng trằng như tuyết, ánh mắt có chút xán lạn chói mắt.
"Mấy người các ngươi đều lại đây đi, nhận lỗi với Mạnh huynh." Vương Trường Sinh nhìn về mấy người con trai mình.
Nói chính xác thì năm con rồng này đều là ông lão cả, mái tóc xám trắng, nếu so với hắn thì người ngoài nhìn thấy không biết ai là trưởng bối mới đúng.
Năm con rồng thẫn thờ rồi thi lễ với Mạnh Thiên Chính, nói: "Tiền bối, xin hãy bỏ qua cho sự lỗ mãng của chúng ta!"
"Đừng làm khó mấy tên hậu sinh này, đều là con ngoan cả." Kim thái quân cười híp mắt nói thế, nếp nhăn trên mặt rất nhiều.
Đại trưởng lão truyền âm cho Vương trường Sinh, nói: "Vương huynh, ta là người rất thẳng tính, có sao nói vậy, đứa nhỏ Hoang này đã đạt được một phần kinh văn, nó đã đưa cho ta tìm hiểu, ta cảm thấy bộ kinh này rất ghê gớm, nếu như ngươi hứng thú thì ngày khác sẽ đưa cho ngươi tìm hiểu."
Hắn tiến thêm bước nữa truyền âm, nói: "Ta đã bố trí một cấm chế gồm chín lớp bên trong nguyên thần của Hoang, người ngoài không cách nào có thể quan sát được bộ kinh văn này, bằng không bộ kinh này sẽ bị tiêu diệt."
Ánh mắt của Vương Trường Sinh trong veo nhìn Thạch Hạo, rồi lại nhìn chằm chằm Đại trưởng lão.
"Bộ kinh văn này rất bất phàm, tương lai sau này nếu như Vương gia tạo nên được công tích cực lớn cho cửu Thiên thập Địa chúng ta, tất nhiên lúc đó có tư cách để quan sát, tới thời điểm đó ta sẽ tự thân dâng tặng." Đại trưởng lão nói.
Hai mắt của Vương Trường Sinh rất thâm thúy, loáng thoáng có thể thấy được cảnh tượng sơ khai của thiên địa, còn có hình ảnh nhật hủy nguyệt rơi, từng tia khí hỗn độn lan tràn, hết sức kinh người!
Cuối cùng, hắn chỉ gật đầu chứ không nói gì cả.
Mấy người thống trị của thế gia Trường Sinh dừng chân giây lát, trò chuyện đôi chút rồi từng người rời đi.
"Tới Biên Hoang!" Mười vạn tinh binh của Vương gia lên đường, dưới sự dẫn dắt của Đại trưởng lão cùng với một vị bá chủ của thế gia Trường Sinh tới Biên Hoang tham chiến.
Cửu Thiên tất nhiên cũng phải có người lưu thủ, có bá chủ lưu lại!
Tình cảnh bấp bênh, vào thời khắc sống còn của vùng thế giới này thì các tộc đều bắt đầu hành động, chuẩn bị đối kháng.
Là nhóm người trẻ tuổi mạnh mẽ nhất đương nhiên sẽ không bị lãng quên, ngay ngày hôm đó thì có người tìm đến bọn họ.
"Các ngươi muốn trưởng thành nhanh ư, các ngươi muốn trở thành những kỳ tích ư, chỉ có sự gột rửa của máu và lửa thì mới chính là con đường trưởng thành nhanh nhất của một người!"
Đây là lời nói bên tai của Thạch Hạo, tựa như chuông lớn nổ vang!
"Tiên dân đầy mạnh mẽ, đó là vì thiện chiến, chiến đấu, lúc nào cũng chiến đấu. Từng có lời đồn, có những tiên dân khi tới độ tuổi xấp xỉ các ngươi thì liền tới Biên Hoang, tắm rửa máu huyết địch nhân, càng đánh càng hăng, đầu tiên là trở thành chí tôn trong nhân gian rồi tiếp đó phá tử quan trở thành Chiến Tiên!"
"Ngày xưa, có người có thể làm được vậy thì các ngươi có thể làm được không? Muốn danh chấn thiên cổ hay là tầm thường vô vị, là muốn phấn đấu tiến lên hay là quanh quẩn trong nhà ấm?!"
"Nên biết, Biên Hoang không chỉ là chiến trường mà còn là nơi đầy vận may, thế núi rộng lớn, tiên thổ vô cương, táng địa vô ngần, vô số đạo tràng của đại năng cổ đại nối liền không dứt, cơ duyên vô cùng to lớn. Từ tiểu binh phát triển lên, từ tầng thấp nhất giết ra ngoài, có thể giúp bọn ngươi nhìn thấy được con đường thành tiên, ở giữa đường ranh máu và sinh tử, một đường hát vang, có ai dám đi, ai có dũng khí?!"
Thanh âm này chấn động cả thiên địa, làm chiến huyết người nghe cộng hưởng theo.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.