Thế Giới Hoàn Mỹ

Chương 1393: Hai giới chém nhau




Mặt trời đỏ rực hạ xuống phía chân trời, ánh chiều tà như màu máu trải rộng, mây đỏ nặng nề trôi, nửa bầu trời đều trở thành màu đỏ sậm tựa như máu tươi lan tràn, thê diễm đầy yêu dị.
Thậm chí, một mùi máu tanh sộc thẳng vào trong miệng mũi của mọi người.
Đây không phải là ảo giác, bởi vì trên mặt đất vang lên tiếng kêu giết không dứt, vô số sinh linh không ngừng chém giết, khắp nơi đều là máu tươi tuôn chảy.
Khu vực chiến đấu rất rộng lớn, sinh linh vô số không cách nào thống kê hết tổng cộng là bao nhiêu, thi thể từng bộ nằm dày trên mặt đất cả mấy chục vạn dặm, tất cả đều tới từ những chủng tộc khác nhau,
Đây là cuộc đại chiến của tu sĩ, hoàn toàn khác với phàm nhân, phạm vi lan tràn quá lớn!
Bởi vì, tu sĩ hơi hơi mạnh mẽ đôi chút thì cuộc giao chiến có thể ngang dọc tới mấy trăm tới cả ngàn dặm, giết đông chém tây, sa mạc mênh mông đã trở thành khu chiến trường to lớn.
"Giết..." Tiếng kêu chém giết chọc tan bầu trời, chấn động thiên địa, trời cao không ngừng nổ nát, bởi vì có sinh vật vô cùng mạnh mẽ đang giao thủ.
Khí sát phạt bao phủ khắp trời đất, chấn động hư không, trong càn khôn lan tỏa những gợn sóng đầy kịch liệt, mưa máu tung tóe, có thể nhìn thấy được khắp nơi trên mặt đất đều dính ướt biến thành màu đỏ thắm.
"A..." Vị đại kỵ sĩ ngồi bên trên giao long dài mười vạn trượng ở trời cao bị giết chết, máu tươi trải dày mặt đất.
Hắn là một trong những người thống lĩnh bên phía cửu Thiên này, đã bỏ mạng ở đây.
Mà tọa kỵ của hắn, con cổ giao hai đầu kia cũng không thể nào chạy thoát được, tu luyện với năm tháng dài đằng đẵng, thân dài mười vạn trượng tựa như là ngọn núi vắt ngang trời cao, thế nhưng lại bị một sinh vật tựa như là bạo viên của dị vực xé lìa.
Trong giây lát đó, giữa trời tầm tã mưa máu nối liền cùng với ánh chiều tà ở phía cuối đường chân trời, quá mức thê diễm, cả thiên địa đều biến thành màu đỏ khiến người người sợ hãi.
Khu địa vực này bị máu tươi tưới dội thành đỏ sậm, dù là đại mạc thì cũng thành vũng máu, trong hư không đâu đâu cũng là mùi máu tanh nồng.
Ở đây, sinh linh yếu ớt là vậy, dù là đại kỵ sĩ thuộc Độn Nhất cảnh, sừng sững trong nhóm cường giả, đứng trên đỉnh cao võ đạo thì lúc nào cũng có thể bỏ mạng, khó đoán sống chết.
Bên phía cửu Thiên thập Địa, con mắt của rất nhiều người đỏ bừng.
Cao thủ đỉnh cấp của dị vực với lông mao đen kịt đầy người ngửa đầu rít lớn, mây lớn khắp nơi bị đánh tan, nó cao tới cả vạn trượng khiến người người sợ hãi.
Thân thể của nó bị máu tươi vừa nãy dính đôi phần nên vẻ dữ tợn càng tăng hơn, tựa như là một vị đại ma vương đỉnh thiên lập địa!
Ầm!
Trời cao bị xé ra, nơi phương xa lại có một vị đại kỵ sĩ lao tới, trên đỉnh đầu lơ lững một chiếc đỉnh cổ tiêu diệt thẳng tới, khai chiến với tên này.
Phía xa hơn, Thạch Hạo cũng đã xuất kích và giao chiến, ở trên chiến trường này không giết đối thủ thì đối thủ sẽ giết mình, một mất một còn, vô cùng tàn khốc, dù cho tu sĩ có mạnh mẽ hơn nữa thì chỉ chút bất cẩn sẽ chết ngay nơi này.
"Boong!"
Có người vung lên chiến mâu thế nhưng lại bị Thạch Hạo bẽ gãy xoay trong tay, bảo thuật Lôi đế xuất kích, ầm, nơi lòng bàn tay của hắn lao ra một luồng sấm sét màu tím đốt đối thủ thành than đen.
"Kẻ đầu tiên!"
Hắn đang thầm tính toán, sau đó tiếp tục hướng về một sinh linh bên cạnh.
"Phụt!" Côn Bằng quyền đánh về trước, ánh máu liên miên, ngay lập tức vài người bị đánh nổ tung.
Nơi này không hề có người yếu, mấy người bị hắn đánh nát đều thuộc Thiên Thần cảnh!
Có thể tới trong đại mạc này thì đều là Thiên Thần cả, bởi vì nơi đây rất khủng khiếp và tàn khốc, nếu không ngay cả tư cách để tới đây làm chiến binh cũng không được.
"Thứ chín!" Thạch Hạo nhẩm tính, sắc mặt lạnh lùng chẳng chút nương tay chút nào.
Bởi vì, nơi đây ta không giết địch thì địch giết ta, vả lại những sinh linh dị vực tới đây là để đánh hạ Đế quan, một khi thất thủ thì bọn họ sẽ tiến quân ồ ạt và san bằng cửu Thiên thập Địa.
Có thể nói, đây là một đám đao phủ lãnh huyết, năm đó bọn họ đã từng làm chuyện như vậy, giết hết các tọc, diệt toàn bộ Tiên cổ, hiện tại lại muốn lặp lại thảm kịch ấy!
Vì vậy, Thạch Hạo không hề có chút mủi lòng áy náy nào, quyết đoán mãnh liệt, nên ra tay thì cần phải ca tay.
"Người trẻ tuổi, không cần phải ghi lại làm gì đâu, cho ngươi cái này nè!" Một tu sĩ già ném cho hắn một quân bài rất mát lạnh tựa như ngọc thạch, bên trên có khắc những đồ án đầy phiền phức.
"Đây là gì vậy?" Thạch Hạo không hiểu hỏi hắn.
Cùng lúc đó, một thanh chiến mâu nhuốm đầy mấu từ bên cạnh vọt tới, đó là một sinh linh dị vực đầy mahj mẽ, thân thể màu bạc trắng tựa như là ma quỷ giết thẳng tới, là Hư Đạo cảnh.
Sinh linh này đã giết mười mấy người bên cửu Thiên này, rất thần dũng trong khu vực đây.
"Giết!" Hai mắt của Thạch Hạo tỏa ánh lạnh, bởi vì bên trên chiến mâu vẫn còn rỉ máu và ghim xuyên nửa trái tim đang đập thình thịch, sinh linh này xem như là món ăn và đã táp được nửa trái.
Quá tàn nhẫn mà!
Hiện giờ, sinh vật này lại tập trung về phía Thạch Hạo, chiến mâu đâm thẳng hướng mi tâm của hắn.
"Boong!"
Thạch Hạo dùng hai tay kẹp chặt rồi tiếp đó dùng sức bẻ gãy chiến mâu, ầm, Thạch Hạo ứng phó toàn lực, chẳng chút bảo lưu gì cả, cứ xem đây như là đại địch sinh tử, một quyền oanh thẳng về trước.
Sinh linh này vận dụng tổ thuật, thánh quang lan tỏa hình thành nên một chiếc bình thần không ngừng hút nhả tinh hoa trong thiên địa, áp chế lấy năm đấm của Thạch Hạo hòng tiêu diệt hắn ngay nơi này.
Bụp, bình thần bị phá nát, Thạch Hạo một quyền đầy mạnh mẽ xuyên thủng thánh quan bên ngoài thân của người này, tiếp đó là xuyên thủng qua lồng ngực của hắn khiến thân thể nổ tung, máu tươi lan tỏa.
Đúng lúc này, bên trên quân bài mà tu sĩ già đưa cho Thạch Hạo chợt hằn ra một vệt sáng, viết xuống một con số.
"Đây là lệnh bài chiến công, đã biết nó có tác dụng gì rồi chứ?" Tu sĩ già cười ha hả.
"Rõ rồi ạ!" Thạch Hạo gật đầu.
Ầm!
Thạch Hạo tiện tay nện thẳng về một sinh linh đang há to cái miệng như chậu máu ra, lập tức chia năm xẻ bảy, bỏ mạng ngay đương trường, kết quả bên trên quân bài này cũng không hề lấp lánh phù văn nào cả.
"Vì sao thế?"
"Ở bên ngoài này thì Thiên Thần cũng rất mạnh thế nhưng cũng không tính là cao thủ, lệnh bài chiến công sẽ không ghi chép lại." Tu sĩ già giải thích.
Việc này khiến Thạch Hạo chấn động, chỉ có sinh linh thuộc Hư Đạo cảnh bị giết chết thì mới có ghi chép, chuyện này quá nghiêm khắc mà. Hắn nhịn không được khẽ thở dài, dù cho Thạch tộc chỉ còn dư lại tầm ngàn người nên cần chiến công không hề ít, thành ra phải giết tới mười vạn kẻ địch thì mới đủ.
Cần phải là các cao thủ từ Hư Đạo cảnh trở lên, chỉ vừa mới tưởng tượng thôi thì đã tê dại da đầu rồi.
"Ngươi cần nhiều chiến công lắm à?" Lão tu sĩ hỏi.
Thạch Hạo gật đầu lia lịa, hắn thật sự rất cần, tình cảnh của Thạch tộc rất nguy nan, nếu tiếp tục như vậy nữa thì chắc chắn sẽ diệt tộc, nhân khẩu năm đó vô số thế nhưng hiện nay còn mấy người?
"Nếu như ngươi có đủ tự tin, cảm thấy bản thân đủ mạnh thì có thể tìm kiếm các sinh linh đặc thù, ví dụ như là những tên Vương tộc kia, dù cho là ở cùng Hư Đạo cảnh thì giết một tương đương với giết một đám cao thủ khác!"
"Tốt!" Thạch Hạo gật đầu, mở to thiên nhãn rồi tìm kiếm cái gọi là những chủng tộc mạnh mẽ bên trên chiến trường, hắn muốn giết cường giả phi phàm.
Thạch Hạo chọn một phương hướng rồi lao thẳng tới, tách khỏi khu vực của lão tu sĩ này, hắn phải tìm Vương tộc của dị vực, nếu như có thể bắt gặp được người trẻ tuổi của Đế tộc thì càng quá hay!
"Gào..." Một tiếng rít gào nặng nề vang vọng lan từ hướng dị vực tới, nơi đó xuất hiện mấy chục chiếc nhà giam, sau đó lần lượt được mở rộng.
Một đám hung thú khổng lồ đầy hung ác lao ra!
Những con thú khổng lồ này có độ cao từ ngàn trượng tới cả vạn trượng, đều là những sinh linh khủng khiếp, chúng mang theo sát khí khiến người khác sởn cả tóc gáy, tựa như bò ra từ trong núi thi biển máu vậy.
Một con hung thú to lớn tựa như là ác lang dài tới tám ngàn trượng thế nhưng không hề chút lông nào, thay vào đó là lớp vảy dày đặc lấp lánh ánh đen đầy đáng sợ, nó đang lao tới từ phía cuối chân trời.
Nó hung tợn và dữ dằn, lúc há miệng là nuốt trọn mười mấy tu sĩ vào trong, tiếp đó nhai ngấu nghiếng khiến máu tươi chảy dài.
Con thú này vô cùng kinh khủng, hung hăng giết khắp nơi, đánh đâu thắng đó, là chiến thú chuyên bồi dưỡng để săn giết, lúc này được mở ra lao tù nên cặp mắt đỏ bừng, không ngừng truy sát tu sĩ của cửu Thiên.
"Súc sinh, muốn chết!" Lão tu sĩ đưa quân bài cho Thạch Hạo hét lớn, khống chế tạo kỵ giết thẳng về hướng đó, trong tay nắm chặt lấy một thanh truyền đao sáng bóng như tuyết, trong lúc xoay tròn thì thiên địa sụp đổ, sát khí lan tỏa tựa như gió lớn thôi tung.
Lão kỵ sĩ này rất mạnh, đứng hàng đỉnh cao ở Hư Đạo cảnh, điều khiển tọa kỵ lao vút tới phụ cận ngăn cản lại chiến thú điên cuồng kia, thanh đao nhanh chóng phóng lớn dài tới vạn trượng, tựa như là một dãy núi to lớn ép chặt xuống.
Đồng thơi, khí lạnh lan tỏa, ánh đao màu bạc xẹt ngang trời bổ tới lưng của con thú dữ này hòng chém lìa nó thành hai.
Con thú này rất hung tàn, chỉ trong chốc lát mà đã có rất nhiều tu sĩ bị nó nuốt lấy, nếu cứ tiếp tục trì hoãn nữa thì hậu quả khó mà lường được.
"Hú..."
Nhưng, đối mặt với một đao kinh thiên này thì con thú chẳng chút kinh hoảng, không hề né tránh, nó gào lớn một tiếng rồi đập tan hư không gần đó, đồng thời ánh đen cả người hừng hực tựa như là vầng thái dương đen.
Trong nháy mắt, trên lưng của nó ính ra một chiếc gai xương màu đen to lớn chọc thẳng lên trời cao đầy ghê rợn, chắc chắn và sắc bén.
Thân thể đen ngòm, trên lưng là gai xương to lớn chọc thẳng lên trên, quá ghê rợn, ánh đen lan tỏa tựa như kẻ thu gặt sinh mệnh tới từ địa ngục, tàn nhẫn và mạnh mẽ.
Boong!
Thanh đao của lão tu sĩ dài tới vạn trượng bổ thẳng vào lưng của nó thì bị những gai xương kia ngăn trở, không hề hữu hiệu gì!
"Phụt!"
Cùng lúc đó, con hung thú tựa như Ma vương há to cái miệng như chậu máu rồi nuốt lấy lão tu sĩ, cứ thế ăn tươi nuốt sống, máu tươi phun trào từ trong miệng nó ra ngoài.
"Không, sư phụ!" Xa xa, cặp mắt của một đám trẻ tuổi như muốn lòi ra ngoài khi nhìn thấy cảnh tượng này, vô cùng tức giận, trái tim như rỉ máu, tình cảm quá thảm.
Bên trong đại mạc là tàn khốc nhưu thế, sinh tử vô thường, dù là nhân vật đã thành danh nhiều năm thì bất cứ lúc nào cũng có thể bỏ mạng, nơi đây là nơi chôn xương của các cường giả.
Thạch Hạo tận mắt nhìn thấy cảnh này, hai hàng lông mày dựng thẳng, con mắt đỏ ửng, khoảng cách quá xa nên không kịp ngăn cản.
"A..." Hắn hét dài một tiếng rồi tung người bay lên không, rời khỏi phần lưng tọa kỵ đã đoạt từ Kim Chí Phi, dọc theo đường tới vọt người giết về nơi ấy.
Lão tu sĩ có ý tốt đưa lệnh bài chiến công cho hắn, hướng dẫn hắn cách chiến đấu trên chiến trường này, kết quả chỉ vừa mới tách ra thì đã bị chết như thế, hơn nữa còn rất thê thảm.
"Tao muốn giết mày!" Thạch Hạo hét lớn.
Lúc này, con thú này vẫn còn rất hung hăn, dĩ nhiên là đánh đâu thắng đó, xung quanh không ai có thể ngăn cản, trong nháy mắt lại là tử thương một vùng, tay đứt chân cụt, cứ thế bị nuốt sống.
Binh khí, bảo thuật khi rơi lên trên người của nó cũng không hề có mấy hiệu quả, con hung thú này quá mạnh mẽ, vảy giáp máu đen trên người của nó cứng rắn cực kỳ, tia lửa tung tóe, chém mãi vẫn chẳng xê xích gì.
"Cẩn thận, đó là một con Vương thú, trong cơ thể chảy xuôi huyết dịch của Vương tộc!' Có người hét lớn nhắc nhở những người xung quanh.
"Súc sinh, chết đi cho ta!" Thạch Hạo lao tới phụ cận khiến tu sĩ các tộc xung quanh tách ra, hắn cứ thế nhảy vọt vào trong, thân thể bắt đầu hóa lớn triển khai Pháp tướng thiên địa, tựa như là một người khổng lồ xuất thế!
Tu vi tới cảnh giới hiện tại cũng có thể triển khai Pháp tướng thiên địa, có thể cao vút trong tầng mây hoặc thậm chí nếu đạo hạnh đủ cao thâm, thì có thể cào nát nhật nguyệt!
Thạch Hạo cao tới vạn trượng, con mắt tựa như hai vầng mặt trời óng ánh, hắn vận dụng hết mọi khả năng giết thẳng về trước, muốn hạ gục nhanh con thú điên này.
"Gào..." Con thú dữ cảm nhận được nguy hiểm thì xoay người tựa như muốn bỏ chạy.
"Ai cho mà đi!" Thạch Hạo quát lớn đuổi tới.
Ầm!
Hư không nổ tung, con thú dữ này cũng không phải muốn chạy trốn mà là quay lưng về phía Thạch Hạo, là muốn va thẳng tới hắn, bởi vì trên lưng của nó mọc ra rất nhiều gai xương nhọn hoắt sắc bén, có thể cắt lìa càn khôn!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.