Thế Giới Hoàn Mỹ

Chương 1406: Ngự thiên




Điều khiển lôi kiếp, đây là chuyện khó tin tới mức nào chứ?
Đó là uy lực của tự nhiên, là sức mạnh của trời xanh, không cách nào suy đoán được, tựa như là một thanh kiếm tử vong treo trên đỉnh đầu của tu sĩ, một khi rơi xuống thì hơn nửa sẽ bị chém!
Hiện tại, có một người đang điều khiển lấy nó, chế tạo nên thiên kiếp!
Đây tuyệt đối là một sự kiện lớn khiến người khác sởn gai tóc, quả thật tựa như là sự thể hiện của ông chủ càn khôn, nắm giữ thiên phạt, thống ngự sinh linh trong nhân gian.
"Không thể, ta không tin!" Kim Chí Phi trầm giọng nói, hắn đang kết ấn, cả người phát sáng tựa như được đúc thành từ thần kim lưu ly vậy, đẩy trạng thái của mình tới đỉnh cao nhất.
Răng rắc!
Trên đỉnh đầu của Thạch Hạo là vô số tia chớp tựa như thác nước buông xuống, khiến hắn trở nên thần bí khó lường, đi kèm là từng làn sương mù hỗn độn, hình thành nên bầu không khí vô cùng khủng khiếp.
Tiếp đó, lôi đình bao phủ tựa như là sóng biển đầy hùng vĩ, chúng soi sáng cả một vùng bầu trời mênh mông, vô cùng sáng óng!
Thạch Hạo đứng bên trong biển sấm, cả người tựa như là một vị Chiến tiên, trong vẻ kỳ ảo lại tỏa ra khí tức xơ xác, mái tóc đen dài đầy đầu bị ánh chớp nhuộm dần trở thành màu vàng nhạt, khí thế không ngừng kéo căng tựa như là một người khổng lồ ở viễn cổ đang quật khởi, nắm giữ sức chiến đấu không gì sánh được.
"Giả thần giả quỷ, chỉ bằng ngươi mà cũng muốn nắm giữ lôi kiếp à, cũng muốn trở thành người phát ngôn của chúa tể càn khôn ư, giết cho ta!" Kim Chí Phi hét lớn.
Hai cánh tay của hắn giang rộng, kim quang bên ngoài thân thể càng tăng hơn và hóa thành một con mắt hộ pháp, khí tức Tiên đạo ngập tràn tựa như là đại hộ pháp của ngày xưa phục sinh và tái hiện lại trên nhân gian!
"Thức tỉnh đi nào, tiên huyết của tổ tiên đang chảy trong cơ thể của ta, hãy suy diễn nên pháp ấn Tiên đạo vô thượng, người luôn vĩnh sinh ở bên trong máu huyết của chúng con, xin hãy giết địch!"
Kim Chí Phi gầm nhẹ từa như được truyền từ địa ngục tới vậy, âm thanh vô cùng kỳ lạ tựa như đang đọc một đoạn thần chú thời cổ đại hòng kêu gọi một sinh linh nào đó quay trở về.
Hắn tuy rằng nói không tin Thạch Hạo điều khiển được thiên kiếp, thế nhưng trong lòng vẫn luôn bồn chồn, không hề xem thường chút nào. Ngược lại còn rất xem trọng, cho nên ngay cả sức mạnh cấm kỵ của tộc mình cũng đã vận dụng.
"Gào..."
Hộ pháp gào thét, trong cơ thể của Kim Chí Phi có rất nhiều điểm sáng hiện lên và nối liền cùng với nhau, dường như có một vị Tiên cổ đang cải tử hồi sinh, tỏa ra ánh sáng vô lượng đi kèm là mưa ánh sáng thần bí.
"Đi chết đi!" Kim Chí Phi hét lớn, hắn vận dụng hết khả năng để đẩy ra nguồn sức mạnh này, dùng pháp ấn đáng sợ đánh thẳng về phía Thạch Hạo.
Tất cả mọi người đều nín thở, trận chiến này đã tới thời khắc mấu chốt!
"Đi!
Đúng lúc này thì Thạch Hạo hét lớn một tiếng, hắn chỉ giơ tay điểm về phía trước chứ cũng không phải kinh người và mãnh liệt tới mức nào, thế nhưng lại có một loại khí thế bá đạo không thể nào tả nổi.
Cùng với một điểm này thì sóng sấm chớp sau lưng của hắn dập dềnh tựa như phá tan đập lớn, như cơn lũ bất ngờ vỡ đê gào thét về trước
Gào!
Tiếng sấm quá đáng sợ, tựa như là âm thanh rạn nứt từ địa ngục khiến linh hồn người nghe run rẩy, lài loại lôi điện có màu sắc khác nhau đang dâng trào đón lấy Kim Chí Phi.
Lôi điện màu vàng thánh khiết, lôi điện màu đen u ấm, lôi điện màu tím cao quý, lôi điện màu bạc lạnh lẽo, lôi điện màu đỏ kỳ dị... tất cả chúng đan dệt lấy nhau, cảnh tượng dọa người.
"Ầm!"
Pháp ấn của Kim Chí Phi đánh ra vừa nãy lao tới, tiên quang trong thân thể lưu chuyển xây dựng nên một thần thai mơ hồ như đang được thai nghén, nó muốn tránh thoát khỏi loại khí thế đầy đáng sợ này.
Đòn đánh này, cứ thế đánh nát vòm trời!
Khí thế của Kim Chí Phi bức người, pháp ấn tựa như núi lớn, nặng nề và bàng bạc không ngừng phóng to ép về phía Thạch Hạo.
Chỉ là, dòng sông dài với đủ loại tia chớp gào thét tiến tới đã khiến những thứ này phải thay đổi hoàn toàn, hai bên va chạm, vô cùng kịch liệt tựa như càn khôn đang hủy diệt vậy.
"A..."
Rất nhiều người hét lớn, hai mắt bị đâm đau nhói bất đắc dĩ phải nhắm hai mắt, bởi vì ánh sáng nơi đó quá chói lóa khiến người khác không cách nào nhìn thẳng được.
Rất nhanh, trong mắt của một vài tu sĩ trẻ tuổi chảy xuôi huyết lệ, bị ánh chớp cùng với ánh sáng của pháp ấn làm bỏng hai mắt, chịu phải thương nhẹ.
"Không thể!" Kim Chí Phi gầm nhẹ trong biển chớp, cả người hắn đau nhức, áp chớp đang thiêu đốt thân thể khiến hắn không cách nào kìm nén được cơn đau đớn.
"A..." Rất nhanh, Kim Chí Phi la lớn, bởi vì đây thật sự là thiên kiếp, là thứ được tạo ra để nhằm vào pháp thể của hắn.
Tia chớp bình thường thì rất nhiều tu sĩ có thể triển khai được.
Mà Toan Nghê, Lôi Loan... thời thái cổ thì đều có thể triển khai những tia điện vo cùng cao thâm để đánh tan chư địch, ngạo thị quần hùng, tinh thông đại pháp Lôi đạo.
Chỉ là loại lôi điện đó hoàn toàn khác với thiên kiếp, trước mắt là một cảnh tượng không tài nào tưởng tượng ra được, một người trẻ tuổi lại có thể điều động Lôi pháp, nắm giữ Thiên Kiếp thuật!
"A!"
Kim Chí Phi gào thét vì thừa nhận cơn đau đớn quá khủng khiếp, thiên kiếp không cách nào tránh được, bất luận là ngươi trốn như thế nào thì cũng sẽ bị những tia chớp tìm tới!
Đây cũng chính là một trong những điểm khác nhau giữa nó và các đại pháp Lôi đạo cao thâm khác.
CÓ thể thấy được, tia chớp hình thành nên những gợn sóng xung kích về phía trước, nhấm chìm Kim Chí Phi đứng nơi ấy, không dừng bập bềnh đánh giết thân thể của hắn.
Hắn không ngừng giãy giụa nơi đó, mặt mày nhăn nhó, cả người cháy đen tựa như là một khúc gỗ cháy khét.
Tu sĩ trẻ tuổi nhìn thấy cảnh này đều sợ hãi, đây thật sự là thiên kiếp, có người lại có thể đi tới một bước này, là do con người diễn biến thành, quá mức khó tin.
Đây giống như là thần thoại trong thần thoại vậy, không thể nào tưởng tượng ra được.
Cuối cùng thì mọi người cũng đã hiểu rõ sự bất phàm của Hoang, ngay cả Thiên Kiếp thuật mà cũng có thể nắm giữ, không hổ là trẻ tuổi chí tôn một đời có thể giết liên tiếp mười Vương, danh xứng với thực.
Đương đại, người bình thường không thể nào độ kiếp được, không phải bọn họ không mạnh mà là không dẫn ra được thiên kiếp. Bởi vì, trận chiến thời Tiên cổ, giới này đã bị đánh nát thành chín vùng trời cùng với mười khu cổ địa, càn khôn bị tổn hại, lôi kiếp của tu sĩ từ đó không còn xuất hiện nữa.
Đây nhìn thì như có lợi cho các tu sĩ, là bảo vệ bọn họ.
Nhưng thực ra lại là một dấu hiệu cùng với thể hiện của sự yếu nhược, sẽ khiến cho toàn bộ sinh linh của giới này trì hoãn lại việc tiến hóa, không đạt được độ cao đáng lẽ phải đạt được!
Có rèn luyện thì mới có sự cứng chắc, sẽ càng mạnh mẽ hơn, thiếu đi sự gột rửa của lôi đình, không có đại kiếp nạn để thử thách thì sẽ khiến cho các đời sinh linh càng ngày càng suy yếu hơn.
Ở thế hệ này, có người sẽ nghĩ mọi biện pháp để dẫn lôi kiếp và có thể nó sẽ xuất hiện, đương nhiên bản thân phải đủ mạnh thì mới được! Nếu không sẽ rất là tồi tệ, bởi vì nếu chủ động dẫn tới lôi kiếp đáng lẽ không thể xuất hiện, như vậy là đang lôi kéo cơn tức giận từ trong cõi u minh, sẽ hạ xuống lôi đình hơn xa thân thể có thể thừa nhận được.
Có thể nói, nếu làm như vậy thì chỉ có kết quả là chết!
Không mấy ai có thể vượt qua được!
Kim Chí Phi là thiên tài một đời của Kim gia tất nhiên đã nếm thử qua, từng bị đánh tới mức cả người cháy khét và may mắn còn sống sót, cho nên sẽ hiểu rõ mức đáng sợ như thế nào.
Đặc biệt, theo như thực lực bản thân tăng lên thì lôi kiếp mà mình phải đối mặt sẽ càng khủng khiếp hơn! Càng về sau thì càng khó bình an để vượt qua.
Hắn tin chắc, sau khi đạt tới Trảm Ngã cảnh thì hắn không cách nào yên bình vượt qua được, nếu gắng gượng chống trả thì sẽ chết!
Bởi vì, hoàn cảnh thiên địa đã biến đổi, lôi kiếp như thế đã vượt qua những lôi điện bình thường, mênh mông cả thế gian cũng không tìn được bao nhiêu sinh linh có thể chịu đựng nổi ở Trảm Ngã cảnh này.
Vì vậy, Kim Chí Phi là người đầu tiên sợ hãi.
"Tiểu thúc chuẩn bị kích hoạt hoàn toàn tiên huyết rồi, đừng nên do dự nữa, hãy thức tỉnh toàn bộ đi!" Kim Triển đứng phía sau hét lớn, tâm luôn sầu lo, sợ hắn sẽ chiến tử ở nơi này.
Chỉ là, làm như vậy thì phải đánh đổi cái giá rất nặng nề, vì phải điều chỉnh một phần tinh hoa của tinh huyết trong cơ thể mình, đó chính là tổ tiên Tiên đạo truyền thừa lại.
Có thể nói, từng giọt tiên huyết tuy rằng mỏng manh và ít tới thảm thương, thế nhưng đối với những người ngút trời thì nó còn trọng yếu hơn cả mạng của mình.
Một khi kích hoạt và đốt cháy loại chân huyết này thì bản thân chí ít cũng phải gặp bệnh nặng một trận!
Tu sĩ sẽ không bị bệnh, bởi vì không phải là phàm nhân nữa, một khi phát sinh chuyện này thì thân thể tuyệt đối đã xảy ra vấn đề lớn, sức mạnh thần tính giảm mạnh, linh giác kém nhạy, hơn nữa, các loại gân cốt có thể sẽ gặp phải sự phá hoại khiến tư chất bản thân bị ảnh hưởng.
Từng giọt tinh huyết chính là một trong những nguyên nhân về sự nghịch thiên của thiên phú, một khi mất đi thì hậu quả tất nhiên sẽ không tài nào tưởng tượng ra được!
"Hoang, ngươi ép ta đó!" Kim Chí Phi gầm nhẹ tựa như một con dã thú bị thương, hắn không ngừng giãy giụa trong ánh điện, đầu lâu ngẩng cao, hai tay nện thẳng lên ngực.
Lần này, cả ngươi hắn lưu chuyển điểm sáng thần bí vô cùng lộn xộn, màu sắc hoàn toàn khác nhau, đó là từng giọt tiên huyết đang vận chuyển và phục sinh.
Đồng thời, đây cũng không phải là vận dụng mà là đang thiêu đốt đầy xả xỉ, toàn bộ đều là bảo mệnh.
Xoẹt!
Vào đúng lúc này, mấy trăm điểm sáng trên thân thể của Kim Chí Phi lao ra ngoài và liên kết với nhau, xây dựng nên một bộ thần y thần bí và nhiều màu khoác lên trên người của hắn.
Tất cả mọi người kinh ngạc tới ngây dại, truyền thừa của Tiên hộ pháp quả nhiên rất đáng sợ, không ngờ còn có phương pháp kỳ lạ này nữa, có thể hô gọi để tiên huyết thức tỉnh và hình thành nên vòng phòng hộ này.
Ầm!
Thời khắc này, lúc lôi đình đánh xuống thì bị lớp thần ý đó cản lại không cách nào thương tổn tới thân thể của Kim Chí Phi, khiến cho thể phách cháy khét của hắn được ổn định.
"Hoang, để ta xem ngươi còn dùng thứ gì để tranh với ta!" Kim Chí Phi hét lớn bay lên cao, cả người hắn bị bỏng nặng, luồng lôi điện kia tựa như là tiên hỏa suýt chút nữa đã nướng chết hắn.
Mọi người chấn động, lớp thần ý bên ngoài cơ thể của hắn quá kỳ lại, không ngờ có thể khiến lôi đình tránh lui, khiến thiên kiếp do dự không mãnh liệt như trước, dù cho có vài tia chớp đánh tới thì cũng sẽ bị xóa tan.
Trong nhất thời, Kim Chí Phi trở nên an toàn, không hề bị thiên kiếp quấy nhiễu.
Ngay cả thiên kiếp mà cũng có thể ép lui được? Đây như đang nói mớ giữa ban ngày vậy!
"Ta tới chém chết ngươi!" Thời khắc này, tuy rằng thân thể của Kim Chí Phi cháy đen khét đầy tả tơi, thế nhưng lại hào hùng ngút trời, hắn bậc nhảy nhào về Thạch Hạo.
"Cẩn thận đó!" Tào Vũ Sinh hô lớn.
"Không biết xấu hổ, một lão già thuộc Trảm Ngã cảnh đi bắt nạt một người trẻ tuổi, Hoang, máu tránh đi!" Thái Âm ngọc thỏ cũng đã tới đây, vừa lúc nhìn thấy cảnh này thì lớn tiếng nhăc nhở.
Còn có một vài người kinh ngạc thốt lên để nhắc nhở hắn.
Phàm là nhưng người có giao tình với Thạch Hạo thì trở nên gấp gáp, ngay cả thiên kiếp mà Kim Chí Phi cũng có thể bức lui, hắn đã đánh đổi một cái giá là đốt cháy tiên huyết của mình để đổi lấy bí lực khó mà tin được.
Rất rõ ràng, chuyện này vô cùng bất lợi cho Thạch Hạo.
Thạch Hạo đứng yên trong biển sấm, mái tóc đen tung bay bị ánh điện dần nhộm thành màu vàng nhạt, toàn bộ thân thể đều phát sáng, thần thánh không dính hạt bụi nào, tựa như là Chân Tiên giáng lâm!
Hắn không hề sợ hãi chút nào mà trái lại còn rất điềm tĩnh, thậm chí có thể nói là, điềm tĩnh chẳng chút sợ hãi.
Vào lúc này, hắn kỳ ảo, hắn siêu nhiên, một mình đừng sững trong thiên kiếp, vạn pháp bất xâm, không bị ăn mòn, ngập tràn ánh sáng an lành.
"Thiên kiếp, bất kỳ sinh linh nào cũng không thể trốn tránh, chỉ có thể đối mặt, ngươi... hãy đương đầu đi, nếu không qua được thì sẽ quy về đất vàng trong hồng trần cuồn cuộn này." Thạch Hạo bình thản nói.
Trong lúc mở lời thì hắn giơ tay, vẫn là điểm tay về phái trước, một vùng ánh sáng thiên kiếp bay xuống đánh thẳng lên trên người của Kim Chí Phi, khiến hắn run rẩy không ngớt.
Lúc này, Kim Chí Phi biến sắc thế nhưng rất nhanh bình tĩnh lại, ha hả cười nói: "Vẫn vô hiệu với ta mà thôi, không thể nào thương tổn được, ngươi còn có thủ đoạn gì nữa không?" Tới phút này thì sắc mặt của hắn trở nên âm hàn đằng đằng sát khí, nói: "Đưa ngươi đi vãng sinh nhé!"
"Người khinh thường thiên kiếp, đều sẽ chết!" Thạch Hạo nói.
"Ầm!"
Tay phải của hắn nắm chặt trong biển lôi đình này, lôi vân từ nơi xa bị phá tan và xuất hiện một chiếc ao cổ xưa như đã tồn tại hàng ức vạn năm vậy, khí tức thê lương phả thẳng vào mặt.
"Là Lôi trì thế nhưng đã khô cạn, không có Lôi Kiếp dịch!" Rất nhiều người sợ hãi hô lớn, không ngờ lại có thể thấy được thứ trong truyền thuyết này ở nơi đây!
"Thu!" Thạch Hạo hét lớn một tiếng, Lôi trì cổ điển phát sáng và hình thành nên một luồng sức mạnh to lớn không cách nào chống trả được thu Kim Chí Phi vào trong.
"A, không!" Kim Chí Phi hét lớn, không ngừng giãy giụa, bởi vì lúc này bộ thần y trên người của hắn đã bị tổn hại, đang dần tiêu tán, hắn lần nữa bị tia chớp bổ trúng và cả ngươi như muốn tan vỡ.
Thạch Hạo đứng bên cạnh Lôi trì, tay phải phát sáng phóng ra từng luồng tia chớp óng ánh và hình thành nên một thanh trường đao, hắn cầm chiến đao sấm chớp trong tay rồi chém mạnh tới.
Vù, hắn chém lìa đầu lâu của Kim Chí Phi cùng với rất nhiều máu tươi đi theo!
"Kiếm cái hũ thật to, nếu như không phải là hình người thì cứ ướp muối nấu món ăn!" Thạch Hạo nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.