Thế Giới Hoàn Mỹ

Chương 1432: Tương lai khủng khiếp




Cổ quáng Thái Sơ lại có bí ẩn cỡ này!
Mọi người chỉ có thể thở dài, trách không được nhiều năm trôi qua như vậy mà vẫn không thể nào tìm hiểu được tường tận, đi vào phải chết, thì ra nơi đó từng mai táng toàn bộ nhân mã của cả một Cấm khu, quả thật là đáng sợ.
Ông lão nhìn chằm chằm Thạch Hạo, càng nhìn thì càng cảm thấy tên khốn này chẳng hề bình thường chút nào, không thể nào thả chạy nhông bên ngoài được, cần phải kéo vào Cấm khu trên cửu Thiên.
Thế nhưng Thạch Hạo lại không thể đi với hắn được, hắn có quá nhiều điều để lo lắng, nếu như Cấm khu này có thể tham chiến, sẽ giao thủ với dị vực thì hắn chắc chắn không chút do dự gia nhập vào ngay!
Chỉ là hắn biết, điều đó là không thể, Cấm khu là nơi siêu nhiên, dù cho thế giới có bị diệt thì bọn họ vẫn tồn tại như trước, nhưng cần có một tiền đề là, không chủ động trêu chọc dị vực, đôi bên kiêng kỵ lẫn nhau.
"Lôi trì này, ngươi không thể làm xằng bậy!" Về sau thì ông lão ngàn dặn vạn dò, nói cho Thạch Hạo biết tuyệt đối đừng có giày vò thứ này.
"Yên tâm đi, ta sẽ tự kiềm chế bản thân. Đương nhiên, nếu như các ông không yên lòng thì có thể tặng cho ta đôi chút mỹ vị quý báu cũng được, ví như là gan rồng tủy phượng nè ta bảo đảm sẽ bỏ ngay hứng thú với Lôi trì này, sẽ không luộc nó." Thạch Hạo cười hì hì đùa giỡn.
Ông lão cười ha hả, hắn đứng tại nơi này và cũng chỉ có mỗi mình thiếu niên trẻ tuổi này dám nói như vậy mà thôi.
Những người khác thì im re, Hoang quá tùy tiện chẳng hề chú ý gì cả, đối mặt với khách tới từ Cấm khu mà cũng dám ăn nói ngang hàng, còn nửa đùa nửa cướp nữa chứ.
"Haizz, hoàn cảnh thiên địa đã biến đổi, càng ngày càng tệ hơn." Ông lão liếc mắt nhìn khối tiên nguyên này, nói: "Theo ta suy đoán, sớm muộn gì cũng có một ngày thứ này sẽ cạn kiệt, dù cho có tồn tại thì vật chất trường sinh cũng sẽ tiêu vong."
Dựa theo suy đoán của hắn, tới hậu thế sau này thì kỳ trân, thiên tài địa bảo các loại ở trên thế gian này sẽ kém xa trước đây, cơ bản không thể nào so sánh với đời này được.
Dựa theo hắn từng nói, hậu thế, năm tháng dài đằng đẵng qua đi, sau khi kỷ nguyên này tiêu biến thì rất có thể cái gọi là tiên nguyên cũng sẽ trở thành vật như thần nguyên của hiện tại.
Ngay cả như thần nguyên, hơn phân nửa sẽ trở thành vật cấp thấp hơn.
"Mệnh thạch của Cổ quáng Thái Sơ, hiện giờ thứ cực phẩm nhất cũng đã cạn kiệt rồi, không thể nào tìm thấy được, xem ra sinh linh ở hậu thế khi bắt gặp phải một vài mẫu thừa thải cũng sẽ xem đó là chí bảo." Hắn thở dài một hơi.
"Truyền thừa của chúng ta sẽ đoạn tuyệt vì đó ư?" Có người hỏi.
Rất nhiều người lộ vẻ nghiêm túc, bởi vì nếu hậu thế mà phát triển tới một bước đó thì có lẽ sẽ trở thành thời đại mạt pháp, sẽ không còn tồn tại pháp môn nữa!
"Tới lúc ấy, tuổi thọ của toàn bộ sinh linh sẽ giảm mạnh, ngay như lão quái vật hơi tí sống cả trăm vạn năm kia cũng khả năng sẽ không thể xuất hiện được nữa, trừ phi là lấy thủ đoạn đặc thù để tự phong ấn. Nói như vậy, cao thủ tuyệt đỉnh nhân loại, một đời người cũng chỉ sống hơn một vạn năm!"
Nghe lời thuyết pháp như vậy của ông lão thì tất cả mọi người đều hít vào ngụm khí lạnh, dù cho sớm đã nghe qua những suy diễn của các vị tiền bối khác, thế nhưng hiện giờ vẫn rung động không thôi, cảm thấy đáng sợ quá mức.
Nên biết, hiện giờ những cao thủ sống mấy chục vạn năm còn rất nhiều, không phải là chuyện ngạc nhiên gì.
Nhưng tới hậu thế, sống quá vạn năm thì rất là gian nan?
"Tàn khốc như vậy luôn ư?" Có người thì thầm, không quá tin tưởng hoàn cảnh thiên địa sẽ ác liệt tới mức đó.
"Ừ, chỉ sợ rằng còn tàn nhẫn hơn cả tưởng tượng của ngươi đó. Có thể, thời đại đó cũng chỉ có người cá biệt thì mới có thể sống hơn vạn năm, lúc hắn thành đạo, đứng sừng sững ở đỉnh cao nhất của nhân đạo, dù cho những người khác có kinh diễm như vậy thế nhưng chỉ cần chậm một bước, khi đó sẽ kết thúc trong bi thương, bởi vì, hắn đã đạt được tạo hóa nên tiêu hao quá nhiều, vả lại thế giới này lại là rất cân bằng!" Ông lão nói.
"Nếu như hoàn cảnh thiên địa trở nên ác liệc như vậy, lúc ấy thì có thể tu hành một cách thuận lợi ư, sẽ có người đặt chân được tới đỉnh cao nhất không?" Có người nghi hoặc nói ra.
Rất nhiều người cảm thấy, nếu như hoàn cảnh tệ hại như vậy thì toàn bộ truyền thừa sẽ bị cắt đứt, không còn tu sĩ nữa.
"Tu sĩ là gì, là tranh đấu với trời, là tranh đấu với đất, đi lên trong nghịch cảnh, sẽ không đoạn tuyệt toàn bộ." Ông lão lắc đầu.
"Hơn nữa, tuy rằng không phải là năm tháng hoàng kim, hoàn cảnh tu luyện thay đổi rất nhiều, thế nhưng đạo vẫn vĩnh tồn, có thể cảm ngộ đại đạo, vẫn có thể tu luyện như trước, thậm chí, thiên kiếp đã biến mất ở hiện tại khả năng sẽ vẫn có thể tái hiện." Ông lão nói.
"Đồng thời, hoàn cảnh thiên địa này sẽ lặp đi lặp lại, tuy rằng đại thể sẽ đi theo chiều hướng xấu, càng ngày càng tệ hại, thế nhưng rồi cũng sẽ có hồi quang phản chiếu, ví dụ như rất có thể sẽ ở một số thời đại đặc biệt nào đó thì đất sẽ dâng lên cam tuyền, trời giáng xuống tinh khí, xuất hiện những thần nguyên có phẩm chất thấp. Đương nhiên, đây là suy đoán của chủ nhân ta, ta cũng không thể nào dự liệu được hậu thế sau này tới cùng sẽ ra sao." Ông lão thở dài.
Dựa theo sự suy diễn của nhân vật chí cao trong Cấm khu, dù cho hoàn cảnh có tệ hại hơn đi nữa thì tu sĩ vẫn tồn tại như trước.
Ông lão bổ sung: "Chỉ là, tới lúc ấy sẽ không có người thành Tiên nữa, chí cường giả cũng chỉ sống tới hơn vạn năm, nếu lợi hại lắm thì sống qua đời thứ hai, thế là tốt lắm rồi."
Tất cả mọi người đều biến sắc, sau này sẽ không ai có thể thành Tiên, hoàn toàn chặn ngang hi vọng?
Việc này không một ai có thể tiếp thu được!
Xem ra, kỷ nguyên này tuy rằng không có người thành Tiên thế nhưng vẫn còn thấy hi vọng, tất cả mọi người đều cảm thấy rằng, khi dị vực và giới này giao hòa lại với nhau thì hoàn cảnh chắc chắn sẽ biến đổi lớn lao! Vào lúc ấy, sẽ có người đoạt được thiên cơ, cướp được tạo hóa, nhân cơ hội này thành Tiên!
Hậu thế, nếu như thiên địa cạn kiệt, vật chất trường sinh tiêu tan sạch, như vậy sẽ hoàn toàn triệt tiêu con đường thành Tiên!
"Theo như sự suy đoán của chủ nhân ta, nếu như diễn biến tới hoàn cảnh thiên địa như vậy thì trên con đường tu đạo, mỗi một bước của sinh linh sẽ càng trở nên hoàn mỹ, không hề có chút tỳ vết gì, có thể sẽ có người cá biệt nào đó chạm tới lĩnh vực Tiên đạo, thế nhưng, đây cũng chỉ có một tia hi vọng mà thôi! Vả lại, trong một kỷ nguyên có một người đạt được thì tốt lắm rồi!"
Ông lão khá là cảm khái lên tiếng.
Bởi vì, hắn cũng không có thành Tiên thì tuổi thọ sẽ đi tới điểm cuối, cho nên sinh ra cảm khái, tiếc thay cho sinh linh trong tương lai.
"Hoàn cảnh của thiên địa này tại sao lại biến đổi lớn như vậy ạ?" Có người hỏi, đây là căn nguyên nhất nên muốn biết rõ.
"Chuyện như thế này thì cũng không phải ta ngươi có khả năng hiểu rõ được, chỉ có người ở trên cao nhất mới biết được." Ông lão thần bí chỉ lên vòm trời.
"À, tiền bối ơi, vì sao người của Cấm khu lại không xuất hiện vậy? Lại trơ mắt nhìn cửu Thiên thập Địa rơi vào tay dị vực, bị bọn họ đồ sát, nhẫn tâm nhìn như vậy ư?" Rốt cuộc cũng có người trẻ tuổi hỏi tới vấn đề sắc bén này.
Hắn rất bất mãn với Cấm khu, cùng sinh sống trong vùng thế giới này, vì sao Cấm khu lại ngồi xem ác ma đánh tới nhưng lại không thèm để ý, cơ bản không có một chút nghĩa vụ bảo vệ sơn hà này.
Nghe tới vấn đề này thì ông lão cười khẩy, lần đầu tiên âm trầm như vậy, nói: "Người trẻ tuổi, ngươi cả nghĩ quá rồi đó, ngươi mãi mãi sẽ không hiểu được đâu, lai lịch của một vài Cấm khu ngươi mãi mãi không thể nào đoán được."
Hả?
Mọi người bất ngờ, đây là lần đầu tiên thấy hắn đằng đằng sát khí.
"Xin tiền bối hãy nói rõ!"
"Cấm khu, cũng không phải toàn bộ đều thuộc về cửu Thiên thập Địa, có một vài nơi có lai lịch vô cùng đáng sợ, hơn nữa xuất thân cũng không tài nào tưởng tượng được." Ông lão lên tiếng.
Tiếp đó, hắn cười khẩy, nói: "Hơn nữa, có sinh linh ở trong một vài Cấm khu, năm xưa cũng không phải là không bảo vệ giới này, kết quả là, hà hà!"
Hắn cũng không hề nói nữa, thế nhưng lại khiến người khác suy nghĩ ra được.
Thạch Hạo liền nghĩ tới chuyện ở biên cương Đại Xích Thiên, lúc đó khi truy đuổi và tiến vào trong hỗn độn thì hắn đã phát hiện được một thế giới nhỏ đầy thần bí, hoàn toàn tách biệt với thế gian.
Nơi đó có một con Chân Hoàng còn nhỏ, một bộ xương trắng như tuyết và chiếc quan tài có một cô gái nằm bên trong, người trong quan tài từng mở miệng nói rằng, sẽ ngăn cách với ngoại giới, tự hóa thành Cấm khu.
Mà năm xưa nàng từng bảo vệ qua cửu Thiên, thế nhưng hiện giờ thì lại rút lui, không can dự vào nữa.
Chuyện này khiến người khác phải suy nghĩ nhiều thứ.
"Dù thế nào đi nữa thì cũng không thể nào trơ mắt nhìn sinh linh của vùng thế giới này bị giết chết, đi tới phần cuối được." Có người không cam lòng nói vậy.
"Đương nhiên rồi, còn có một nguyên nhân quan trọng nữa." Ông lão nói, cũng không ngại để lộ thêm một ít bí mật.
"Chủ nhân của ta từng thôi diễn ra một vài thiên cơ đầy đáng sợ, cho nên mới không muốn nhiễm lấy nhân quả hồng trần, ta nghĩ rằng những Cấm khu khác cũng là như vậy, sẽ không xuất thủ."
"Thiên cơ gì thế ạ?" Mọi người kinh dị.
"Chủ nhân của ta không gì là không làm được, sau khi hiểu rõ được một ít bí mật cho nên đã ngồi bất động trong vài năm, mái tóc dần bạc đi, là đang lo lắng, là đang suy tư." Ông lão nói.
Việc này càng lôi kéo sự tò mò của mọi người, khiến cho chủ của Cấm khu chí cao vô thượng làm như vậy, đó là chuyện đáng sợ tới cỡ nào?!
"Tới cùng là thế nào?" Thác Cổ Ngự Long không nhịn được hỏi.
"Trong năm tháng sau này, nếu như ai ra tay, nhiễm phải nhân quả thì đều phải chết, không ai còn sống sót cả!" Vẻ mặt của ông lão đầy nghiêm túc nói.
Tất cả mọi người đều choáng váng, sau lưng thì càng thêm lạnh lẽo, ngay cả chủ Cấm khu cũng sẽ chết, nếu ra tay tất bị diệt vong?
"Chỉ cần nhiễm phải nhân quả, đều phải chết!" Ông lão cường điệu nhắc lại.
Thời khắc này, mỗi một người đều cảm thấy lạnh từ đầu tới chân, cảm thấy bất an sâu sắc, tương lai sẽ như thế nào? Ngay cả nhân vật cấp bậc vô thượng, đã tồn tại từ hơn kỷ nguyên trước cũng đưa ra kết luận như vậy, thật là đáng sợ.
"Vì sao lại như thế chứ?" Có người hỏi.
"Kỷ nguyên này sẽ kết thúc, và sẽ mở ra năm tháng đầy tăm tối nhất, mà những năm tháng ấy nhất định sẽ không tồn tại trong cổ sử, sẽ bị hậu thế lãng quên, máu và loạn lạc sẽ trở thành nội dung chính. Ở thời đại ấy, cuộc đại chiến đáng sợ nhất từ trước tới nay sắp sửa bạo phát. Nhân vật dính vào, không chỉ là được sinh ra trong kỷ nguyên đó, khi ấy sẽ bị thanh toán toàn bộ!"
Ông lão hô hấp khó khăn, lúc nói tới những chuyện này ngay cả hắn cũng không kìm nén được cơn kích động, ngoài ra còn cả chấn động tận trong đáy lòng.
"Chuyện gì sẽ xảy ra, tới tột cùng là như thế nào, là tại sao?" Những người trẻ tuổi nơi đây lộ nghi vấn, dù cho Thạch Hạo cũng cảm thấy sợ hãi.
"Ta nhớ được, chủ nhân vì những hình ảnh đầy đáng sợ đó đã sầu lo không thôi, mái tóc cũng vì vậy mà bạc trắng một nửa, có nhân vật vô thượng hỏi người thì người cũng chỉ giữ trầm mặc, mãi tới cuối cùng thì nói ra một câu.
"Câu gì vậy ạ?"
"Nó... muốn trở lại rồi!"
Mọi người ngạc nhiên, câu nói này truyền đạt tin tức gì đây?
Tất cả mọi người đều dựng đứng cả lông tơ, da đầu bốc khí lạnh, chỉ đơn giản một câu thế nhưng lại tựa như ẩn chứa sự khủng khiếp vô thượng!
"Tồn tại vô thượng trong Cấm khu, người đó không có nói rõ ư?" Có người nhỏ giọng hỏi.
"Không có, chủ nhân ta có thể đánh với địch thủ muôn đời, có thể quét sạch càn khôn, có thể dẹp yên cả thiên hạ, tất cả đều chẳng hề sợ hãi, nhưng lần đó, sau khi người hiểu rõ một phần chân tướng thì tóc hóa trắng. Theo các ngươi, sẽ có khủng khiếp tới cỡ nào mới khiến người lại không hề đề cập tới sự kiến đó."
Theo như ông lão từng nói, cuộc chiến kỷ nguyên Tiên cổ sẽ thiếu đi, cùng với một đoạn trong tương lai nhất định sẽ biến mất, năm tháng ấy chắc chắn sẽ không được ghi lại trong lịch sử, sẽ không là gì cả.
"Đó là năm tháng náo loạn nhất, đáng sợ nhất, tối tăm nhất, giết tới mức người trong thiên địa không một ai dám xương tôn, giết tới mức một vài Đạo gia trong truyền thuyết đồng thời mở rộng, giết tới mức không còn Tiên, những sinh linh của mấy kỷ nguyên đều xuất hiện và thanh toán dứt điểm. Mà những việc này, cũng chỉ là biểu tượng!" Ông lão lẩm bẩm, ngay cả hắn cũng trở nên thất thần.
Lông tóc của mọi người đều dựng đứng, ai nấy cũng không cam tâm, muốn biết rõ ràng nên nhìm chằm chằm ông lão, hi vọng sẽ nghe được nhiều chuyện hơn.
"Sẽ không có chút gợi ý nào ư?" Có người nóng máu hỏi.
"Rất nhiều năm sau đó, khi tâm tình của chủ nhân dịu lại thì nói ra bốn chữ, Độc Đoán Vạn Cổ." Ông lão yếu ớt nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.