Thế Giới Hoàn Mỹ

Chương 1533: Huyết chiến




"Hú!"
Một vị Chí Tôn rít lên đại biểu cho cơn lửa giận cũng như chiến ý trong lòng mình, khiến hư không nổ vang sụp đổ toàn diện, cảnh tượng khủng khiếp.
Đánh giết Hàn Minh ngay trước mặt bọn họ, bốn đại Chí Tôn không thể nào tới cứu viện được, việc này khiến cho từng người đều lộ vẻ lạnh lẽo, sát cơ hừng hực.
Rất rõ ràng, bốn đại cao thủ đã quyết định chặn giết Mạnh Thiên Chính.
"Chết rồi, Hàn Minh Chí Tôn thật sự đã chết rồi!"
Bên ngoài rừng rậm Thiên Thú, một nhóm người đều chấn kinh và sợ hãi, bởi vì cảnh tượng như trong truyền thuyết đã xuất hiện.
Vào lúc này đã xảy ra kỳ cảnh thiên khóc, vốn cả vạn dặm trên trời xanh không có một áng mây thế nhưng lúc này lại xuất hiện mưa máu, từng hạt mưa lớn rì rào hạ xuống.
Máu đỏ sậm rơi lên trên những ngọn cây, lên những ngọn nham thạch, trông đầy đáng sợ.
Tất cả mọi người đều chấn kinh, đây là thiên khóc, là một loại tiếc thương, là một loại tâm tình của đất trời dành cho một vị chí cường giả vừa mới bỏ mạng.
Mưa máu bay lả chả, vô biên mênh mông, không biết nó xuất hiện từ nơi đâu thế nhưng lại nhuộm đỏ cả mặt đất, hình thành nên những vũng nước đỏ sậm chấn kinh lòng người.
Tiếp đó, mặt đất rạn nứt, có vô số vết nứt tựa như là cặp mắt không ngừng có dòng nước đỏ đậm cuồn cuộn chảy ra, đó là đất than!
Những cảnh tượng này khiến mọi người chấn động, có không ít sinh linh dị vực ở đây không cách nào kìm nén được nỗi buồn mà rơi lệ, là sự khóc thương không thể tự chủ, bi ai thay cho Hàn Minh.
Chí Tôn chết đi, thiên địa cùng than.
Ầm!
Tiếp đó, trong hư không xuất hiện từng tia chớp màu đen cuồng loạn không gì có thể sánh được, âm thanh vượt quá sức tưởng tượng của mọi người, tựa như là từng con rồng đen đang gầm thét chấn động cả cổ địa Biên Hoang này.
Tiếp đó, chuyện tình càng kinh người hơn nữa xảy ra.
Trên vòm trời có từng bộ xương trắng hạ xuống, đó chính là thi hài của các loại sinh vật, người người khiếp sợ.
Tới từ đâu vậy, hạ xuống từ nơi nào?
Mọi người mở ra thiên nhãn thì phát hiện được, tất cả đều xuất hiện từ một nơi nào đó trên hư không chứ không phải từ vực ngoại hạ xuống, vô cùng kỳ lạ.
Rất nhiều người hít vào ngụm khí lạnh, cảm thấy quá yêu tà, không trung sẽ hạ xuống hài cốt ư?
Ầm!
Sau khi những bộ hài cốt này rơi xuống mặt đất thì có to lớn như núi cao, có nhỏ bé như trẻ con, tất cả đều bị phá nát và hóa thành bụi xương màu trắng.
Mưa máu đỏ tươi, hài cốt trắng như tuyết từ trên trời giáng xuống, chuyện này yêu tà tới kỳ dị khiến người xem tê dại cả da đầu.
Những dị tượng này không hề ảnh hưởng gì tới cuộc tranh đấu của Chí Tôn!
Dù là Hàn Minh còn sống thì cũng chẳng là gì, giết không tha chứ huống chi là những dị tượng xuất hiện sau khi bỏ mạng chứ, Mạnh Thiên Chính dũng mãnh không gì sánh được, một mình đại chiến với bốn vị đại Chí Tôn ngay tại nơi này.
Nhưng mà, ông cũng phải đổ máu, vì để giết Hàn Minh một cách nhanh nhất nên đã trả cái giá đáng kể, cứng rắn đỡ thẳng vài chiêu của bốn đại Chí Tôn.
Nếu không thì Hàn Minh làm sao có khả năng bị giết nhanh như vậy chứ? Thân là Chí Tôn nên rất khó để giết chết, kỷ nguyên này, trong năm tháng vô tận cho tới hiện tại cũng cực kỳ hiếm thấy được sinh linh ở cấp độ này bỏ mạng.
Chí Tôn rất khó tiêu vong thế nhưng Mạnh Thiên Chính vẫn có thể giết chết một người, đây tuyệt đối là sự kiện lớn, dù cho là ở dị vực cũng sẽ gợi ra chấn động cực mạnh.
"Nhanh chóng giết chết hắn, không nên làm những chuyện khác!"
Một vị Chí Tôn khác lên tiếng, hắn cầm trong tay chiến mâu màu đen đồng thời khẽ lắc mạnh tay lấy ra một tấm pháp chỉ màu đen, nó rất kỳ quái, bên trên không hề có chữ viết nào cả thế nhưng vết máu thì ngập tràn.
"Pháp chỉ đen?" Trong lòng của đại trưởng lão chợt run lên một cái, nghe nói thứ này tới từ dị vực và có sức mạnh khó lường.
Ba đại Chí Tôn còn lại thấy thế thì cũng ra sức khống chế, tấm pháp chỉ màu đen kia phát sáng tản ra khói đen um trời, pháp chỉ tựa như là một chiếc hồ đen càng thêm khiếp người.
Đồng thời, máu tươi trên mặt đất cũng đang dịch chuyển, tựa như là một vùng biển mênh mông đang cuộn trào đầy mãnh liệt, cuối cùng như muốn phun trào lên trên.
"Tiêu diệt!"
Một vị Chí Tôn hét lớn, chụp lấy và khống chế nó đánh mạnh tới Mạnh Thiên Chính.
"Xoẹt!"
Đại trưởng lão Mạnh Thiên Chính cũng không có xuất thủ mà trong lòng bàn tay hiện ra một thanh kiếm thai đâm thẳng về trước, mưa ánh sáng tựa như phi tiên xuất hiện, ánh kiếm huy hoàng đè ép cả thiên nhật.
Phụt!
Tựa như là đâm thủng miếng thịt ôi thiu vậy, kiếm thai Đại La rực rỡ tới cực điểm đâm thủng tấm pháp chỉ màu đen ấy, khiến cho máu tươi càng sôi trào hơn.
Nơi đó tựa như là một vùng đại dương đỏ ngòm tuôn ra ngoài dọc theo tấm pháp chỉ màu đen đó, khí thế như dòng nước vỡ đê lan tràn tới kiếm thai, muốn nuốt trọn lấy đại trưởng lão.
Nhưng mà, kiếm thai phát sáng, tựa như là tiếng ca vang của khu Táng địa đầy cổ xưa và sâu lắng, lại còn có chút hoang vắng và bi tang.
Âm thanh này rất kỳ lạ, khiến đại trưởng lão cũng phải giật nảy mình.
Bốn đại Chí Tôn của dị vực thì càng kinh ngạc hơn, thanh kiếm thai này quá kỳ dị, rõ ràng chỉ phát sinh ra mưa ánh sáng phi tiên thế nhưng tại sao lại vang lên cả ca khúc mai táng?
Vù!
Pháp chỉ màu đen bốc cháy hóa thành tro tàn, toàn bộ vết máu bị hong khô và cứ thế biến mất chẳng thấy đâu nữa
Ca khúc mai táng biến mất, kiếm thai khôi phục lại vẻ yên tĩnh như chưa có chuyện gì xảy ra.
"Giết!"
Mấy người kia hét lớn, liều mạng triển khai tranh đấu, không giết được Mạnh Thiên Chính thề không dừng tay.
Bởi vì, Hàn Minh đã chết trận, đây là một sỉ nhục đối với bọn họ, năm đại cao thủ cùng nhau tới đây thế nhưng lại có một người bỏ mạng, khiến cho ai nấy đều tối tăm mặt mày.
"Mạnh Thiên Chính, ngươi rất mạnh, thế nhưng chúng ta cũng chẳng hề yếu, xem ngươi có thể kiên trì tới khi nào!" Có người quát lên.
Chiến y hoàng kim trên người của Mạnh Thiên Chính có vài nơi bị tổn hại, mấy lần dính phải đòn đánh nghiêm trọng nên nhuốm đầy máu, dù cho là mái tóc đen cũng lấm tấm vết máu.
Dáng người kiên cường, khí vũ hiên ngang, anh khí nội liễm, con ngươi vô cùng sâu lắng chẳng hề e ngại gì, không hề có chút kiêng kỵ nào cả.
Thạch Hạo được một chùm sáng bao bọc bảo vệ bên trong, hắn rất lo lắng, tóm lại thì đại trưởng lão cũng chỉ có một người, mà đối phương lại có tới bốn người, tất cả đều là Chí Tôn mà lại không ai yếu hơn ai cả, cứ tiếp tục như vậy thì quá nửa sẽ gặp nguy.
"Đại trưởng lão, chúng ta có thể đột phá vòng vây không ạ?" Hắn không muốn đại trưởng lão liều mạng.
Mạnh Thiên Chính không hề trả lời thế nhưng vẫn làm ra hành động, ông hét dài một tiếng chấn động cả sa mạc vô ngần, trong lúc giơ tay thì Thập Giới đồ giữa bầu trời run rẩy và nổ vang đầy kịch liệt.
Tiên khí rung bần bật, hào quang phát ra chiếu rọi cả càn khôn, rực rỡ không gì sánh được.
Ông muốn thu hồi món tiên khí này lại, muốn tan rã đi Chiến giới này rồi sau đó rời đi.
"Đi cũng không dễ như vậy đâu, tiên khí kiềm chế lẫn nhau và tràng vực được hình thành thì há có thể làm tan rã một cách dễ dàng chứ!" Có một vị Chí Tôn lạnh lùng nói.
Những gì hắn nói đều là sự thật, hiện giờ lại rất đặc thù, một vài món tiên khí kiềm chế nhau nên ánh sáng phát ra đều nối liền với nhau, trong thời gian ngắn khó mà tan ra được.
"Ầm!"
Xung quanh Mạnh Thiên Chính tỏa ra rất nhiều phù văn kỳ dị, chúng rực rõ vô cùng tựa như in khắc lên trên thể phách, thêm vào đó là một vài vết tích của đại đạo, ngay cả chiến y hoàng kim cũng như thế, đều xuất hiện hoa văn phức tạp, càng ngày càng thần thánh hơn.
Tinh lực của ông đang sôi trào tựa như Chiến tiên cổ xưa thức tỉnh, phát ra những gợn sóng không gì sánh được chấn động lòng người.
Ầm ầm, tinh lực cuộn trào tựa như cột trụ hình con rồng chống đỡ cả bầu trời, tạo dựng nên thương vũ và tiến vào vực ngoại.
Tiếp đó, đại trưởng lão một tay cầm kiếm thai và tay còn lại cầm rương gỗ mục vọt thẳng lên tận trời cao, không ngờ đã thoát được vòng vây, lao ra khỏi tràng vực do tiên khí tạo thành.
Sao có chuyện này được chứ? Việc này khiến cho mấy vị Chí Tôn phía sau ngây dại.
"Bất Diệt kinh thật là đáng sợ, khiến thân thể của hắn mạnh mẽ tới cực hạn, khống chế được sức mạnh vượt qua lẽ thường nên ảnh hưởng tới Thập Giới đồ, từ đó mở ra được một lổ thủng!" Có người lạnh giọng nói.
"Hắn không muốn lấy lại Thập Giới đồ cũng như tấm vải liệm nữa ư, cũng được, vậy thì chúng ta cất giúp cho!" Người còn lại nói.
"Không ổn, thu không được, mấy món tiên khí ấy đang đối đầu với nhau, nhất thời khó có thể lay động được lắm, chúng ta trước cứ lao ra đã, nếu không sẽ tự mua dây trói mình đó!"
Xoẹt!
Bốn bóng người vọt lên tận trời cao, từ lổ thủng kia rời khỏi vùng Chiến giới ấy.
"Chạy đi đâu!" Bốn đại Chí Tôn truy sát phía sau.
Bọn họ tạm thời bỏ lại mấy món tiên khí này, bởi vì những thứ này ngày sau có thể lấy lại, hiện giờ không một ai có thể lay động được.
"Giết!" Người cầm chiến mâu màu đen đâm thẳng về trước, cùng lúc đó bọn họ đã tiến vào trong vực ngoại, đang ở bên trong trời xanh vô ngần.
Chiến mâu màu đen này đáng sợ vô biên, nó phát ra hào quang đầy rạng ngời, lưỡi mâu khủng khiếp ấy trở nên to lớn, uy lực kinh người.
Mạnh Thiên Chính lạnh lùng quay đầu lại rồi dùng một chiêu kiếm chém tới, keng, đánh văng lưỡi mâu này.
Chiến mâu màu đen tựa như là sống lưng thiên địa màu đen vậy, nó to lớn vô biên, vù, đâm thủng một thiên thể khiến nó nổ tung ngay tại chỗ.
Tiếp đó, chiến mâu lao vút ngang trời rồi lần nữa đâm thẳng về Mạnh Thiên Chính.
Bọn họ đại chiến vô cùng kịch liệt ở vực ngoại!
Ầm!
Tên còn lại đột nhiên lấy ra một đại ấn vô cùng to lớn, trong nháy mắt nó hóa lớn va nát một ít thiên thể gần đó và đập thẳng về phía đại trưởng lão.
Bốp, đại trưởng lão vung rương gỗ trong tay đón đỡ trực diện, đối kích cùng nhau, ánh sáng chói mắt bùng phát.
Việc này khiến cho ánh mắt của vài tên Chí Tôn dị vực trở nên trong vắt, ai nấy cũng nhìn chằm chằm rương gỗ, thứ này quả nhiên rất siêu phàm, thậm chí ngay cả pháp khí Chí Tôn cũng bị đánh văng ra ngoài.
"Thu!"
Tên còn lại hét lớn, hắn lấy ra một chiếc lò lửa đang bốc cháy, ngọn lửa hừng hực lan tỏa ra ngoài, mục đích là muốn cuốn lấy Mạnh Thiên Chính vào trong bếp lò này.
Có thể thấy được, một vài thiên thể đang di chuyển và bị thu vào bên trong, sao trời nơi đây run lên bần bật tựa như biển gầm, bùng phát ra những gợn sóng dữ dội.
Lúc đại trưởng lão rơi xuống lò lửa này thì chợt tung cước đá thẳng vào miệng lò khiến nó bay vút sang bên, ánh lửa đầy trời trút ra ngoài đốt cháy hàng loạt thiên thạch thành chất lỏng.
Đây là một cuộc đại quyết chiến, mấy người này đều liều mạng, không một ai chịu thu tay lại.
Về sau, vù, một cây chiến mâu màu đen đâm thủng lồng ngực của đại trưởng lão, lưỡi mâu sắc bén mang theo máu tươi xuyên thẳng từ trước ra sau lưng của ông.
Dù cho là chiến y hoàng kim cũng không thể nào giúp Mạnh Thiên Chính ngăn cản lưỡi mâu này, khiến ông bị thương nặng.
Nên biết, đây chính là pháp khí Chí Tôn, nếu như một sinh linh nào đó bị xuyên thủng thì sẽ nổ tung, chẳng còn sót lại gì cả.
Thế nhưng, Mạnh Thiên Chính lại hét dài một tiếng, cũng không hề rút thanh chiến mâu ra khỏi thân thể mà trái lại còn dọc theo lưỡi mâu tiến thẳng tới cán mâu, tấn công giết thẳng về phía trước.
Phụt!
Máu tươi tứ tung, tên Chí Tôn kia cơ hồ bị chém thành hai nửa.
Hết thảy đều diễn ra trong nháy mắt, quá nhanh, ba Chí Tôn bên cạnh còn tưởng rằng đã đắc thủ, Mạnh Thiên Chính sẽ bỏ mạng, thế nhưng lại phát hiện đồng đội của mình lại trọng thương.
Mạnh Thiên Chính làm như vậy cũng là do không còn biện pháp nào khác nữa, bị Chí Tôn vây công, để phá được vòng vây, nếu muốn giết địch thì phải trả cái giá thật lớn mới được.
Nếu không, trong thời gian ngắn không thể có thành quả chiến đấu như vậy được.
Ông đang lo lắng, sự sẽ có Chí Tôn khác của dị vực sẽ tới nữa, cho nên buộc phải làm như vậy, hy vọng trong thời gian ngắn nhất đánh giết địch thủ, đạt được chiến công!
Sau khi Mạnh Thiên Chính bị chiến mâu màu đen xuyên thủng thì hành động cũng không hề trì trệ gì cả, vẫn ra tay hết sức, tiếp tục đánh giết.
Chủ nhân của thanh chiến mâu ấy thiếu chút nữa thì đã bị chém thành hai đoạn, lúc này sắc mặt biến đổi, dùng mọi khả năng lùi về sau, không thể không buông ra chiến mâu trong tay mình.
Người khác thấy thế thì vội vàng ra tay, Chí Tôn thuật đan dệt đánh giết về trước.
Phụt!
Ánh kiếm như dải lụa rọi sáng bầu trời, khiến chòm sao phải mờ tối.
Ánh máu bắn lên, lần này đại trưởng lão không chỉ đánh bay đầu lâu của người nọ mà còn đâm thủng thành một lỗ máu nơi mi tâm của hắn.
"Bất Diệt kinh!" Chủ nhân của thanh chiến mâu ấy gào lên.
Bởi vì, trong nháy mắt trước khi hắn buông tay ra khỏi thanh chiến mâu ấy thì hắn đã muốn khống chế làm cho nó nổ tung hòng hủy diệt đại trưởng lão.
Nhưng mà vào thời khắc đó, thân thể của đại trưởng lão lại cứng rắn tựa như tiên kim, không cách nào lay động được, mạnh mẽ tới đáng sợ, đồng thời trong cơ thể có một nguồn sức mạnh tuôn ra áp chế lấy hắn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.