Thế Giới Hoàn Mỹ

Chương 1623: Chí bảo




Boong!
Tia lửa tung tóe, tảng đá này còn cứng rắn hơn cả thần thiết gấp nhiều lần, nếu như mài luyện thành binh khí thì hẳn sẽ là chí bảo.
Việc này khiến người khác ngạc nhiên, làm sao lại cứng như thế chứ, nhìn dáng vẻ của thiếu niên Nhân tộc kia thì hẳn đã vận dụng tới đại thần thông mà vẫn không thể đánh nát.
"Có phải trận chiến vừa rồi đã bị tổn thương bản nguyên, pháp lực khô cạn, thân thể trọng thương, nếu không ổn thì chớ miễn cưỡng." Nặc Lan mỉm cười nhìn kỹ Thạch Hạo cùng với một tia khiêu khích.
Kim Dương cũng nhìn về phía Thạch Hạo rồi lộ vẻ khác thường, hắn mong ước Thạch Hạo thật sự bị thương nên mới phát sinh tình huồng như thế, như vậy sẽ giúp tâm lý của hắn được an úi.
Dù sao, trận chiến đó hắn đã bị thương nặng, nếu như thiếu niên Nhân tộc tới từ hạ giới này không hề hấn gì thì thật sự càng khiến hắn căm tức.
"Haizz, bị ngươi đoán đúng rồi, tu vi bị hao tổn, đành vậy, khối đá này ta sẽ vác về, tìm cơ hội từ từ cắt ra cũng được, dù gì thì cũng là thứ được mang về từ Tiên vực, sẽ là một vật để kỷ niệm." Thạch Hạo nói.
Hắn muốn mang tảng đá này đi chứ không muốn đánh nát nó ở đây, lo sợ sẽ bị người của Tiên vực 'cướp tay trên', vừa nãy bia Hư không tiên kim xuất thế nhưng lại rước lấy một vài cường giả đỉnh cấp tới.
"Ta giúp ngươi chém nó." Bạch Khổng Tước tiên tử nở nụ cười tươi.
Thạch Hạo không nghĩ tới, thiếu nữ hiền lành này lại mở lời ngăn hắn lại.
"Không cần đâu!" Thạch Hạo cười cười biểu đạt cảm ơn, cũng chỉ chính bản thân mình cắt ra thì mới có ý nghĩa nhất.
"Đừng khách khí, để ta!' Nặc Lan lên tiếng, ầm, một chưởng hạ xuống chấn động cả càn không, lực lớn tới kinh người.
Rắc, hòn đá rạn nứt và bị đứt thành hai.
Thiếu nữ có nốt ruồi son nơi mi tâm pháp lực rất mạnh mẽ, giơ tay là có thể đánh nứt khối đá này, tất cả mọi người đều chú ý quan sát.
Dù là Thạch Hạo cũng nhảy rộn trong lòng, hắn biết, trong tảng đá này có đồ vật, chính vì thế nên lúc nãy hắn mới cố ý lưu thủ không muốn đánh nát tảng đá này ngay trước mặt mọi người.
Nhưng mà, hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của mọi người, không có gì, trong đá không có gì, ngay cả tinh lực hay pháp thể tàn tạ gì đó cũng không có.
"Haizzz, tấm bia kinh văn tiên kim của ta lại bị ngươi đánh nát rồi." Thạch Hạo khẽ than một tiếng, đương nhiên là cố ý và những người khác cũng đều biết.
"Quên đi, giữ lại để làm kỷ niệm cũng được, dù nát cũng đành mang đi vậy." Nói tới đây thì hắn bắt đầu thu dọn lấy.
"Từ!"
Chỉ là, một vài người trẻ tuổi của Tiên vực rất cẩn thận, vẫn không hề buông tha, thanh niên trẻ Hoắc Phất Đô ra tay.
Trong lòng Thạch Hạo cảm thấy nặng nề, xem ra lấy đi không được rồi, việc đã tới nước này thì hắc khoác tay, biểu thị muốn chính mình ra tay.
Tảng đá nứt thành hai miếng, tràn đầy vết rách, trong đó một miếng lớn nhất dài hơn ba thước.
Thạch Hạo chọn nó, sau khi quan sát cẩn thận thì phát lực, rắc, một tia sương mù màu đen xuất hiện.
Đồng thời, còn có một mùi thối rửa khiến người khác phải cau mày.
Sau khi sương mù nồng đậm bay ra thì tất cả mọi người ở đây đều rút lui, quyết đoán lùi lại.
Bởi vì, loại khói đen cùng tinh lực đều là những thứ nguy hiểm, hơi một tí sẽ sinh ra tai nạn kỳ lạ, có thể là vật chất cực kỳ nguy hiểm.
Dù cho Thạch Hạo cũng nhíu mày, thoạt nhìn thì đều cho rằng chẳng phải là bí bảo gì, có mùi vị của thối rửa.
Một đống đá vụn bong tróc và vật bên trong lộ ra ngoài.
Đồng thời là khói đen lan tràn, mùi vị thối rửa dần nhạt đi.
Những người kia tới gần quan sát, còn Tam Tạng và Thần Minh thì cặp mắt sáng rực chẳng hề nhấp nháy nhìn vật này tới xuất thần.
"Hì." Nặc Lan là người đầu tiên nở nụ cười, nốt ruồi son mơi mi tâm càng sáng rực, thân thể lắc lư tựa như sen thần trong gió.
"Cũng là một chí bảo đáng gờm đó, đáng để giữ lại, rất tương xứng với ngươi." Nặc Lan cười nhạo.
Đám người Kim Dương cũng lộ vẻ khác thường, mang theo nụ cười lạnh nhạt, bọn họ đã yên tâm vì đây chẳng phải là chí bảo gì cả.
Tam Tạng và Thần Minh liếc mắt nhìn nhau, tiếp đó là nhìn về phía Thạch Hạo với thần sắc phức tạp, Tam Tạm vỗ vỗ bả vai của Thạch Hạo, nói: "Chút nữa ta sẽ chọn giúp ngươi tảng đá khác."
"Không phải ngươi đã nói, ngay chính ngươi cũng không nhìn thấu à, phải dựa vào cảm giác của bản thân." Sắc mặt của Thạch Hạo tối sầm lại.
Quả thật hắn khó mà tin vật trong tảng đá này lại xinh đẹp như thế, một đoạn kiếm gỗ... đã nát bét!
Đặc biệt là, dù nhìn như thế nào thì đều rất giống thứ cho đám nhóc vài tuổi dùng chơi, thanh kiếm không chỉ nhỏ mà tạo hình còn rất xấu xí, tuyệt đối là đồ chơi của mấy đứa nhóc.
Tồi tệ nhất chính là, nó đã nát bét, chỉ hơi chạm vào thì sẽ hóa thành bột phấn ngay.
Chuyện này... ai phong ấn vào trong? Thạch Hạo muốn chửi thề, làm người khác không tức không được mà, hay đây là trò đùa để chế giễu hậu nhân.
Đương nhiên, tiền đề là những vật bên trong những tảng đá này thật sự được người phong ấn, nếu không, dù cho hắn có mắng to cũng vô dụng.
Quá đáng hơn chính là, nó đen thui, thẩn thỉu, khi nhìn kỹ thì mặt trên tựa như có dấu tay nhỏ, là vết tích của mấy đứa nhỏ nắm chặt luyện kiếm trong thời gian dài.
"Dù gì thì nó cũng là vật được lưu lại từ thời Đế cũng chết, là một binh khí cổ, nói không chừng sẽ được một vài nhân vật tiền bối yêu thích sưu tầm vũ khí trả giá vài khối thần nguyên để mua lại đó." Nặc Lan trêu chọc.
"Những đại nhân vật ham mê vũ khí cổ, dù cho bỏ ra mấy khối tiên nguyên cũng sẽ mua lại." Hoắc Phất Đô lên tiếng, vẻ mặt đầy thành thật.
Thế nhưng, dù như thế nào thì cũng đều đang trào phúng cả.
Thạch Hạo không biết nói gì hơn, rõ ràng hắn cảm ứng được một tia khí tức tương tự như kiếm thai Đại La, làm sao lại ra một cây kiếm gỗ nát thế này?
Lẽ nào cái gọi là khí tức tương tự kia, thật sự cũng bởi vì nó ở cùng một thời đại thôi sao?
Thạch Hạo không tin, hắn nghiên cứu cẩn thận, sau đó còn động thủ cầm nắm thanh kiếm gỗ, rắc, hắn không cẩn thận lỡ tay nắm nát một khối nhỏ rơi xuống đất.
Tam Tạng vẻ mặt đâu đớn, nói: "Cẩn thận một chút, dù gì thì đây cũng là đồ cổ, đừng cố phá nát."
"Ngay cả ngươi cũng muốn chọc tức ta à?" Thạch Hạo rất muốn đánh người.
"Trước tiên thu lại đã, nói không chừng đây là chí bảo cũng nên, chút nữa hấp thu đủ tinh khí đất trời thì nháy mắt hóa thành một thanh kiếm thai dù Tiên vương cũng thèm đỏ mắt! Dù gì, cũng là truyền thừa của đứa nhỏ nhà người ta mà!" Thần Minh nói.
Thạch Hạo tối sầm sắc mặt, lại còn an ủi như thế nữa chứ? Một thanh kiếm nát, vứt quách đi là xong!
Bỗng nhiên tiên quang lấp lóe, một ông lão năm sáu mươi tuổi đột ngột xuất hiện, tiên khí nồng đậm lan tỏa.
Đây tuyệt đối là một đại cao thủ mang theo khí tức xuất trần, thế nhưng nếu cẩn thận cảm ứng nông sâu thì dường như đang đối mặt với đại dương với vực sâu vậy, không thể suy đoán, tâm thần như muốn trầm luân.
"Người trẻ tuổi, có thể cho ta mượn xem một lát được không." Lão mỉm cười, chòm râu hoa râm, tiên phong đạo cốt.
Thạch Hạo đưa tới với lòng ngập tràn kinh ngạc, quả nhiên người của Tiên vực rất coi trọng nơi này, bất kỳ vật gì khai quật được đều sẽ có đại nhân vật tự mình tới kiểm tra, không hề buông tha bất cứ thứ gì.
Nếu không phải nơi này không thể động vào, dưới đáy hố có bí ẩn to lớn và dễ dàng xuất hiện sinh vật kỳ bí nguy hiểm, phỏng chừng sớm đã bị người khác đào sạch rồi.
Ông lão quan sát, ma sát nhẹ lên trên thì thanh kiếm gỗ lại nứt ra một miếng nhỏ, một ít bột phấn rơi xuống.
"Ông lão, nhẹ một chút đi, đây là chí bảo của huynh đệ ta đó, tìm nửa ngày mới được món đồ cổ này, rất có ý nghĩa đó." Tam Tạng nhắc nhở.
"Tiền bối, kiềm chế một chút đi, đây là món đồ cổ thần thánh, làm hỏng thì không có món thứ hai để bù vào đâu, ngài đền không nổi đâu đó." Thần Minh cũng nói.
"Hà hà... ha ha..." Đám người Kim Dương, Nặc Lan bắt đầu cười lớn.
Thạch Hạo vẻ mặt u oán nhìn hai Táng sĩ hoàng kim, người khác trêu chọc bắt ép thì không nói làm gì, mà ngay hai người bọn họ cũng muốn xen vào?!
"Có mùi thối rửa, coi chừng có vật chất bí ẩn đó." Ông lão tiên phong đạo cốt lên tiếng rồi bỏ xuống thanh kiếm gỗ, dáng vẻ tựa như rất chán ghét.
Đây tuyệt đối là một vị Chí tôn, thậm chí là nửa bước Chân Tiên, hoặc là sinh linh càng mạnh mẽ hơn, lão có thái độ rõ ràng như vậy, kiếm gỗ này không có gì đặc biệt cả, cho nên đám người Bạch Khổng Tước tiên tử cũng sẽ không muốn tiếp xúc và không có ai tới kiểm tra nữa.
Cuói cùng, mặc cho Tam Tạng trượng nghĩa ra tay giúp Thạch Hạo thì cũng không có khai thác thêm được món gì.
Thần Minh cũng xuất thủ, kết quả gặp phải một con thú đá khổng lồ thiếu chút nữa đã cắn trúng đầu lâu của Thạch Hạo, lúc ấy đã tạo nên đại loạn khiến cho sinh linh cấp Chí tôn tới mới dọa lui con thú đá kia.
"Thời gian cũng đủ rồi, các ngươi cũng nên rời đi đi." Bạch Khổng Tước tiên tử nhẹ nhàng nói.
Hoắc Phất Đô gật đầu nói rõ, đây là tiên vực, hiện tại không thể để sinh linh ngoại giới lưu trú lâu được, bọn họ nhất định phải rời đi, đây không phải là nơi mà bọn họ có thể chơi đùa.
Dựa theo bọn họ nói, có thể vào Tiên vực thì đã là cơ duyên to lớn rồi, rất nhiều năm trôi qua nhưng cánh cửa Tiên vực vẫn chưa hề mở ra, đây là một việc trọng đại.
"Kỷ nguyên này, không người nào có thể tiến vào được!'
"Hiện tại cũng không ai có thể lưu lại được!"
Nếu không phải Thạch Hạo đang lo lắng thì hắn rất muốn phá tan vòng vây, xông thẳng vào nơi sâu của Tiên vực, dù sao địa vực rộng lớn này vẫn chưa hề bị sinh linh Tiên đạo thăm dò qua.
Ngoại giới chính là cội nguồn của hắn, có người thân, có bạn bè, có một vài người và chuyện khó nỡ vứt bỏ, hắn còn phải đi về.
Sau khi rời khỏi cặp cửa đá kia thì người trung niên thuộc bộ tộc Kim Ô tọa trấn trên thành lầu liếc mắt nhìn chằm chằm Thạch Hạo, giây lát sau, tiên quang như điện ép thẳng tới.
Thạch Hạo cảm thấy, tựa như có một vầng thái dương đè ép xuống như muốn ép nát hắn, nhưng hắn cố gắng chịu đựng, không hề ngã qụy.
"Rất lâu rồi mới nhìn thấy được một thiếu niên Nhân tộc mạnh mẽ như thế, cố gắng sống sót, hi vọng tương lai sau này còn có thể gặp lại ngươi." Người trung niên tộc Kim ô mở miệng nói.
Hắn đã để lộ ra một ít tin tức khiến Thạch Hạo chấn động!
Nói như vậy, cũng có một ngày Tiên vực sẽ xuất thủ? Nhưng mà, tựa hồ phải chờ đợi thêm rất nhiều năm nữa, vào lúc ấy, liệu cửu Thiên còn lại bao nhiêu sinh linh?
Trước lúc cánh cửa đá đóng lại thì bên trong Tiên vực có một ít cường giả lấy ra bí bảo, phóng thích tiên quang, đang tịnh hóa làm sạch con đường mà nhóm Thạch Hạo, Tam Tạng đi qua.
Trong tích tắc, ba người đều tức giận, cảm thấy vô cùng nhục nhã, sự tự phụ tự kiêu của Tiên vực bất cứ lúc nào cũng có thể thấy được, xem thường hạ giới thẳng thừng.
"Năm trăm năm sau gặp lại, lúc đó dù cho hạ giới có héo tàn thì ta cũng nhất định tới Tiên thành dạo chơi!" Thạch Hạo nói.
"Hừ!"
Đám người Nặc Lan, Hoắc Phất Đô cười nhạo, mang theo vẻ xem thường cùng với sự ngạo nghễ.
Ầm!
Cửa đá đóng lại, cứ thế ngăn cách cùng Tiên vực.
Dường như là giấc mộng, Tiên vực sau nhiều vạn năm không thấy đã mở cửa, đã đi vào, Thạch Hạo lặng lẽ một hồi, đứng đây rất lâu.
"Đi thôi." Thần Minh lắc lắc cánh tay của hắn.
"Ta rất thích thu gom cổ khí, thanh kiếm gỗ này cho ta đi." Thần Minh cười ngọt nói.
"Xem như là vật kỷ niệm, ta giữ lại được." Thạch Hạo lắc lắc đầu theo bản năng.
"Chỉ là một thanh kiếm gỗ thôi mà, lưu lại có gì hay ho?" Thần Minh lẩm bẩm không vừa lòng.
"Hoang huynh, ngươi biết chúng ta là Táng sĩ hoàng kim, cho nên rất hứng thú với những món đồ cổ này, ta có thể trao đổi thần binh lợi khí với ngươi." Tam Tạng lên tiếng.
Thạch Hạo lộ vẻ khác thường, nói: "Đây là chí bảo, ta sớm đã nhận ra được sự bất phàm của nó, trước đây cũng chỉ là cố ý lừa đám sinh linh của Tiên vực htôi, ngươi sẽ dùng gì để đổi?"
"Ngươi muốn đổi gì?" Tam Tạng hỏi.
Thạch Hạo trong lòng thất kinh, khúc gỗ mục này lại là thứ tốt? Hắn cũng không hề nhìn ra, rồi há miệng nói: "Bia Hư không tiên kim."
"Có thể." Tam Tạng chẳng hề nghĩ ngợi gì đáp ứng.
Thạch Hạo chấn động trong lòng, nói: "Một tấm bia cũng chưa đủ đâu."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.