Thế Giới Hoàn Mỹ

Chương 1630: Ranh giới bờ đê




Tiến tới dọc theo bờ đê sẽ có thể nhìn thấy được liên tiếp bốn bộ xác ướp cổ, tất cả đã chết đi không biết bao nhiêu năm, không biết là sinh linh của thời đại nào.
Bọn họ đều có một điểm tương đồng đó là đều mạnh mẽ khủng khiếp, hết sức đáng sợ, thi thể đã héo tàn rồi nhưng vẫn có những giọt máu còn sót lại, hơi hơi đến gần liền khiến thân thể người sắp sụp đổ.
"Thi thể thứ tư này là sinh linh gì, thuộc về bộ tộc nào mà chưa từng thấy bao giờ." Thạch Hạo ở phía xa nhìn tới.
Hắn chưa hề thấy ở trong cửu Thiên, đồng thời cũng không phát hiện ở dị vực.
Sinh linh kia, cho dù đã chết đi vạn cổ nhưng vẫn tài hoa xuất chúng, khi còn sống tuyệt đối là cường giả cái thế, dù cho thân thể đã khô quắt rồi nhưng vẫn sừng sững, vẫn còn có một luồng hơi thở kinh sợ thế gian tiết ra ngoài!
Đương nhiên, quan trọng nhất vẫn là ít máu còn sót lại trên đất, uy năng ngập trời!
Xung quanh chỗ máu phát sáng ấy là hư không rạn nứt, không gian sụp đổ, như muốn phá hủy cả thế giới rộng lớn.
Có thể tưởng tượng, nếu như hắn còn sống thì sẽ khủng khiếp đến cỡ nào.
Hắn có một cái đầu người thế nhưng gương mặt rất bình thường, trên trán có ba con mắt nằm dọc mang theo ánh sáng màu vàng nhạt rực rỡ, thân thể khô quắt thế nhưng tràn ra khí thế khủng khiếp.
Thân thể hình người mang theo chi chít vảy bạc, sau lưng có một cái đuôi sư tử rủ xuống bên kia bờ đê.
"Chưa từng thấy, thế nhưng... có thể là Thần tộc ba mắt rất cổ xưa đã bị tuyệt chủng, bây giờ vẫn còn một ít hậu duệ, thế nhưng hình thể cùng năng lực kém xa đám tổ mạch này." Tam Tạng nói.
Theo như lời hắn thì bộ tộc này dám khai chiến với cả Chân Tiên, mạnh đến mức không lời gì để nói, khi ba mắt mở ra thì đất trời thất sắc, thế giới cổ xưa có thể phải vỡ nát.
Thế nhưng lại bị tuyệt chủng rồi. Bây giờ, loại sinh linh tổ mạch chân chính này không tồn tại từ lâu, chỉ có không ít hậu duệ thông hôn với những tộc khác, sinh ra một vài chủng tộc có hình thể thay đổi quá lớn.
Hiện nay, những chủng tộc mà mi tâm có mắt dọc, hết một nửa đều là do hậu duệ của tộc này sinh ra.
"Rất mạnh mẽ!"
Ba người bọn họ rút lui, không thể nào tiếp cận được sinh linh này, dù đã chết rồi nhưng máu còn sót lại vẫn có thể lay động ngân hà, có thể giết hết sinh linh các tộc đến gần.
"Bộ thứ năm!"
Thạch Hạo hít vào hơi lạnh, đi dọc theo bờ đê lại gặp được thi thể sinh linh thứ năm, là hình người, gần giống với Nhân tộc hiện nay, có điều da dẻ tựa như là kim loại, phát ra ánh sáng rực rỡ.
"Xương da màu vàng, Kim cương bất hoại thân cũng không đủ để hình dung về hắn, khi còn sống thì một cơn giận cũng khiến thế giới cổ phải tan vỡ, ngân hà rơi rụng, là một nhân vật cổ vô cùng đáng sợ!" Thần Minh nói.
Nàng đang lùi lại, chỉ vì bước tới hơn nửa bước liền bị sức mạnh tỏa ra từ máu của sinh linh phía trước áp chế, toàn thân đều xuất hiện vết máu, chút nữa thì chia năm xẻ bảy.
Mấy người Thạch Hạo phát hiện, chỉ cần cách bờ đê một khoảng thì sẽ không bị xung kích, phảng phất như có một vách tường vô hình có thể ngăn cách sóng pháp lực mà các loại sinh linh kia lưu lại.
Ròng rã phát hiện năm bộ thi thể, bất kỳ bộ nào cũng đáng sợ vô biên, chỉ cần nhìn bọn họ liền không nhịn được muốn quỳ bái, muốn thành kính dập đầu.
Mặc dù bọn họ đã chết đi rồi, hơn nữa còn ngã lên trên bờ đê thế nhưng khí tức vẫn còn nuốt cả hồng hoang, uy thế áp chế cả đại thế của rất nhiều thế giới, không gì sánh được.
Sinh linh mạnh mẽ cỡ này thì làm sao mà chết được đây?
Thạch Hạo chắc chắn, sinh vật chảy xuôi Tiên huyết đã được xem như là trường sinh rồi, thế nhưng làm sao còn có thể chết? Vì bị thương ở bên kia bờ đê gây nên sao?
Năm người có một chút tương đồng là thân thể khô héo, chỉ có một ít máu rơi trên mặt đất trước khi chết là còn duy trì một ít hoạt tính, đến nay vẫn đang tỏa ra thần uy.
Bản thân bọn họ đã mất đi, tinh khí đều đã tan hết thì tại sao những giọt máu này ngược lại vẫn còn tồn tại?
"Là vết thương gì đã dẫn đến như vậy, chỉ có những giọt máu rơi ra trước khi chết mới trường tồn?"
"Hoặc là nói tinh khí trong cơ thể bị thứ gì hoặc vật gì nuốt chửng rồi?"
Bọn họ đang suy đoán, thực sự không hiểu tại sao những nhân vật mạnh mẽ như thế lại chết ở đây.
Còn muốn tiến lên ư? Bọn họ đang do dự. Nên biết, năm sinh linh kia đều bò lên từ phía bên kia bờ đê, bị thương nặng mà về, sau đó chết đi.
Nếu ba người bọn họ qua đó thì khác nào đơn thuần là chịu chết sao?
Liễu Thần cứ qua như thế, không có nhắc nhở gì sao? Thạch Hạo suy nghĩ.
"Tìm một khu vực bờ đê không có thi thể, chúng ta đứng trên không xem qua một chút, nhìn xem bên kia đến cùng có cái gì!" Thần Minh nói.
Không liếc mắt nhìn thật sự là không cam lòng. Khiến sinh vật chảy xuôi Tiên huyết dọc theo con đường cổ tìm tới đây, tiến vào khu vực này, kết quả là trọng thương trở về rồi chết trên bờ đê, chuyện này quá thần bí rồi.
Cuối cùng bọn họ cũng tìm được một đoạn đê thích hợp, không có sinh linh, cũng không có vết máu. Đoạn đê này rất cũ kỹ, rất thê lương, nhiều nơi đã tàn tạ.
"Thật không biết tồn tại bao nhiêu năm tháng rồi!" Tam Tạng hoài nghi. Bờ đê này tồn tại trên thế gian cực kỳ cổ lão, trời mới biết là kết quả của thời đại nào.
Khiến cho một vị Táng sĩ hoàng kim than thở như thế cũng có thể thấy được sự cổ xưa của nó.
Táng sĩ, ngủ một giấc chính là thiên cổ!
Cuối cùng cũng leo lên bờ đê, nhìn thấy được cảnh tượng phía bên kia.
Rất sâu, rất đen, phía trước là vạn tầng sương mù, nhìn xuống dưới không biết có cái gì.
Phía trước thì lại rất tối tăm, có sương mù màu đen quanh quẩn, bốc hơi lên.
Nơi nào? Bọn họ vẫn không hiểu.
Khi vận dụng đại thần thông đến cực điểm, dùng hết khả năng đi cảm ứng thì có phát hiện!
Phảng phất có tiếng thủy triều chập chùng như có như không rất mơ hồ và cũng rất xa xăm truyền đến, lại giống như là cách cả thiên cổ, từ một thời đại khác truyền đến.
"Hình như là một vùng biển, cách nơi này rất xa, sóng biển đang vỗ bờ?" Thần Minh nói, cảm thấy rất hoang đường, đây chính là đại khủng bố phía bên kia bờ đê sao?!
Hẳn là không phải, chắc chắn là nguy cơ khác!
Chỉ là bọn họ không nhìn thấy.
Tam Tạng lấy ra một con hạc gỗ, to bằng ngón cái, rất nhỏ, rất hiền hòa, tựa như được khắc từ ngọc thạch. Đó là một pháp khí có thể ký gửi pháp lực, bùng nổ ra sức chiến đấu mạnh mẽ, trong thời gian ngắn có sức chiến đấu giống như Tam Tạng, là bí bảo hiếm thấy.
Thế nhưng, hạc gỗ giương cánh tiến vào trong bóng tối, bay tới phía trước của bờ đê bên kia thì lập tức tan nát, trong chớp mắt liền bị tiêu diệt.
Sắc mặt Tam Tạng đột nhiên biến đổi, một là đau lòng pháp khí kia, hai là chấn động, sau khi bí bảo kia được rót thần lực và không ít thần niệm vào thì không kém gì hắn, không ngờ lại vỡ nát nhanh như vậy.
"Điều này có nghĩa là, chỉ cần chúng ta qua đó thì trong tích tắc sẽ là chết!"
Bọn họ đành phải lùi về phía sau, bắt đầu tìm kiếm xung quanh.
Khu vực bờ đê bên này cũng rất bao la, dọc theo triền đê đi đến đủ xa thì bọn họ lại có phát hiện, nhìn thấy được một cái tế đàn.
Tế đàn này quá lớn, được xây từ những ngôi sao đã chết, cao vút vào trời xanh!
Tuy rằng xác ngôi sao đã bị tế luyện, không có to lớn như trước thế nhưng xây lên như thế cũng vẫn là lớn đến quá thể.
Đồng thời bên cạnh tế đàn, sát bên bờ đê còn có một tấm bia.
"Có chữ viết!" Thần Minh nói.
Chữ viết bên trên vẫn là Tiên văn cổ xưa nhất.
"Không phải cường giả cái thể, không thể thử nghiệm, chớ qua!" Tam Tạng đọc lên ý tứ đại khái.
Đây là cảnh cáo người đến sau, không nên thử nghiệm vượt qua bờ đề, không thể tùy tiện tiến tới.
Tin tức này vô cùng kinh người, cường giả cái thế muốn qua thì cũng chỉ xem như là một cuộc thử nghiệm? Đánh giá cấp độ cao thủ cũng quá kinh người, thật đáng sợ!
"Có dấu chân!"
Thàn Minh nói, ánh mắt nhạy bén.
Từ khi ra khỏi vùng đất cát kia thì dấu chân rất cạn lưu lại trên đó đã không còn thấy tăm hơi, không nghĩ tới lại thấy ở nơi này. Trên tế đàn có rất nhiều dấu chân.
Tế đàn này là do ai lưu lại?
"Tế đàn chưa từng được hoàn thành!" Tam Tạng nói.
Thật đáng tiếc, ai cũng có thể nhìn ra, tế đàn này chỉ mới xây dựng được một nửa, không biết vì sao lại không xây tiếp nữa.
Tế đàn hùng vĩ như vậy, muốn đi nơi nào đây?
Người đến sớm nhất kia lẻ loi thăm dò một mình, muốn tìm thứ gì, một lối thoát hay là một thứ gì khác?
Là muốn trực tiếp đến khu vực phía sau bờ đê ư?
Người đến sau, đều là đang đi theo dấu chân mờ nhạt kia mà thôi.
Đáng tiếc, tế đàn chưa hề hoàn thành.
"Bên này!"
Sau đó không lâu, Thạch Hạo lại phát hiện vết chân, rất cạn, nó bắt đầu cách bờ đê không xa rồi từ từ in hằn vượt qua, tiếp đó tiến vào khu vực mờ tối sương mù bao phủ kia.
Đến đây, dấu chân đã không còn, hoàn toàn mất dấu!
Từ cổ chí kim, nhiều cường giả đều đang đi theo dấu chân này ư?
Chỉ một sinh linh có thể lưu lại dấu chân!
"Liễu Thần, ngươi có chỉ dẫn gì không?" Thạch Hạo đã không còn cách nào bèn mở miệng nói với cành cây xanh mơn mởn kia, hỏi như vây.
Vốn hắn cũng không ôm bất kỳ hi vọng gì, nhưng cành cây bỗng nhiên phát sáng và chỉ về một phương hướng.
"Ồ, đi!"
Sắc mặt ba người nghiêm túc, nhanh chóng bước đi.
Không xa lắm, chẳng qua chỉ hơn mấy trăm trượng, nơi này có hòn đá, còn có bùn đất.
Trên đất, có một bức vẽ đơn giản.
Không biết thời đại nào lưu lại, dường như những đường nét nguệch ngoạc vẽ lên trên mặt đất.
"Truyền tống trận?"
Bức tranh trong đất bùn tựa như là một truyền tống trận, có điều quá đơn giản mà thôi.
Nhìn dáng dấp và các loại đường nét thì thời gian miêu tả sẽ không quá ngắn, là vết tích được lưu lại từ trong năm tháng cổ đại.
Điều này khiến người ta tương đối không biết nói gì!
"Nơi này cũng có mấy cái dấu chân, hay là truyền tống trận cũng do người kia lưu lại!" Thần Minh nói.
Trên thực tế, nơi này rất kỳ dị và cũng rất đáng sợ, không người nào có thể lưu lại vết tích. Ngoại trừ người kia, hoàn toàn không có dấu chân.
Vù!
Đột nhiên, một mảnh lá xanh từ trong khe đá bay vút lên, phát ra ánh sáng.
"Không phải cường giả cái thế thì theo cổ trận quay lại, chớ tìm!" Phiến lá có một hàng chữ nhỏ như đang nhắc nhở.
Là chiếc lá của Liễu Thần, là nó lưu lại, cái này rõ ràng là dành cho Thạch Hạo, ở chỗ này cảnh báo hắn!
"Liễu Thần, ngươi đã khôi phục đạo hạnh, hoàn toàn nhớ lại quá khứ rồi sao?" Thạch Hạo lẩm bẩm.
Liễu Thần, đã từng hoàn toàn bị hủy diệt không chỉ một hai lần, sau nhiều lần trùng tu, niết bàn sống lại, bây giờ hoàn toàn khôi phục rồi sao?
"Oài!" Thần Minh thở dài một tiếng, cuối cùng vẫn không biết phía sau bờ đề là cái gì, thông đến đâu, thật là đáng tiếc.
Nét vẽ nguệch ngoạc cổ xưa này, vẽ ra một cái đồ án đơn giản trên bùn đất, đó là truyền tống trận, có thể mang bọn họ trở lại ư?
"Để cho ta độ kiếp, bắt lấy một cái Lôi trì rồi hãy đi!" Thạch Hạo nói, muốn bắt Lôi trì.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.