Thế Giới Hoàn Mỹ

Chương 1641: Bầu trời máu tươi




Bên trong sa mạc vô ngần, tiếng chuông lanh lảnh du dương vang từ cuối đường chân trời tới, vô cùng êm tai.
Nhưng khi lọt vào trong tai của người Đế quan thì nó lại tựa như là khúc hát câu hồn từ cửu u!
Trên Đế quan, da đầu mỗi người đều dựng lớp lớp, từng cọng tóc tựa như nặng ngàn cân, như muốn kéo rách da đầu, cả người lạnh toát từ trên xuống dưới.
Vương Bất hủ qua đây, ai có thể địch lại?
Lời nói ấy từ bên trên chiến xa truyền tới, tiếng chuông không cao nhưng lại vô cùng rõ ràng truyền khắp sa mạc vô ngần, xuyên thấu qua Đế quan và truyền vào trong tai mỗi người.
Cái tên An Lan đã danh chấn thiên hạ, tu sĩ trong thế gian ai dám so tài?!
Đây cũng chẳng phải là lời nói suông, lịch sử đẫm máu vẫn còn đó, là uy danh đã dẫm đạp lên vô số thi hài của cường giả mà thành, vang dội cổ kim, quét ngang cửu Thiên thập Địa!
Năm đó, quả thật đã có người có thể đánh một trận với hắn, thế nhưng sau đó thì như thế nào, đều đã chết, chôn xương hơn kỷ nguyên trước, máu ngấm vào trong đất vàng.
An Lan, vang danh thiên hạ, chấn nhiếp thế gian, ngang dọc vạn cổ, quét ngang địch thủ khắp nơi.
"Đáng tiếc! Năm xưa, Tiên vương của cửu Thiên ta số lượng quá ít, không có cơ hội một chọi một, nếu không chiếc chiến xa này sẽ không thể xuất hiện ở kỷ nguyên này."
Một ông lão thầm nói, rất nhẹ nhàng thế nhưng lại đầy yếu ớt.
Sa mạc vô ngần không thấy bến bờ, chiếc chiến xa ấy vẫn còn nằm ở đầu khác của sa mạc, không phải ở bên dưới Thiên uyên, đáng lý phải không thể nhìn thấy được mới đúng thế nhưng lúc này nó lại hiện trong mí mắt của từng người.
Con trâu lưng vàng với hình thể to lớn, vô cùng uy mãnh mang theo khí hỗn độn, mà cặp sừng trâu vàng óng từ từ kéo lấy một chiếc chiến xa loang lổ vết tích chiến tranh, tựa như là một bộ sách sử được lưu giữ tới hiện giờ, ghi chép lại đại chiến tuyệt thế đã từng trải qua.
Móng trâu rơi xuống mặt đất tựa như đang đạp thẳng vào lòng của những người trên Đế quan.
Bên trong sa mạc vô ngần là tiếng chuông ngân vang, An Lan xuống núi và muốn qua Biên Hoang!
"Vương Bất hủ!'
Bên trong sa mạc vô ngần là âm thanh chấn động đất trời! Trăm nghìn vạn đại quân tựa như dòng lũ đen ngòm cuộn trào, không cách nào thấy được bến bờ.
Toàn bộ sa mạc vô ngần đều đang run rẩy!
Thời khắc này, ai có thể ngăn cản được An Lan, ai có thể tới cản trở hắn?
Mọi người nơi Đế quan như rơi vào hầm băng lạnh, chiến xa An Lan vừa ra thì luồng khí thế ấy đã đủ khiến sinh linh của cửu Thiên thập Địa chấn kinh, ai sẽ là đối thủ với hắn?
"Huyết thệ đâu rồi?" Trên Đế quan có người quát hỏi, thế nhưng lời nói lại mang theo vẻ run rẩy, lúc trước giao ra Hoang thì đối phương đã lập xuống lời thề máu.
Vì sao giờ lại xông ải, không sợ nhân quả của trời cao ư?
"Còn nói vì về huyết thệ nữa chứ, người của Kim gia cũng vì diệt trừ đối lập, tâm tư mang ý xấu, hiện giờ không cần nghĩ cũng biết được, cơ bản dị vực không hề lập xuống lời huyết thệ chân chính nào cả!" Có người trên Đế quan tức giận gầm nhẹ.
Phía đối diện có người với đại thần thông đáp lại, đả kích mọi người trên Đế quan, một sinh linh màu bạc ba đầu sáu tay mở miệng, nói: "Vương của ta đời nào tùy tiện lập lời thề, bọn giun dế các người đáng để Vương ta quan tâm và đáp trả chắc?"
Lời nói vô tình khiến cho không ít sắc mặt của đám Kim gia trắng bạch, sợ sẽ dẫn tới sự phẫn nộ của chúng nhân.
"Đã đốt cháy một tí tinh huyết mà một vị chuẩn Vương từ trần để lại, như vậy cũng coi như là quá lãng phí rồi." Một vị đại thần thông khác lên tiếng.
Không cần nghĩ cũng biết, lúc còn sống vị chuẩn Vương kia chắc chắn tiếp cận Vương Bất hủ, nếu không cũng sẽ không tạo nên cảnh tượng kỳ dị to lớn trong đât trời như vậy!
Thế nhưng, lời nói như vậy chẳng phải là đang sỉ nhục người khác ư? Ngay cả một giọt tinh huyết của Vương Bất hủ chân chính cũng chưa hề lấy ra!
"Khinh người quá đáng!" Có người trên Đế quan nghiến răng nghiến lợi nói.
Tóm lại cũng chỉ vì thực lực không bằng người, dù cho có một vị Chân Tiên ở đây cũng có thể quyết định được huyết thệ kia là thật hay giả, kết quả gì thì bọn họ cũng đều bị lừa dối cả.
"Chỉ là một đám giun dế thì cần gì phải khinh khi chứ, giết là được!" Đối diện, một sinh linh Bất hủ chân chính với toàn thân màu trắng bạc lạnh lùng lên tiếng.
Hắn đứng ở phía đầu khác trong sa mạc vô ngần, cách nhau rất xa, thế nhưng loại khí thế ấy, loại khinh thường uy phong của cửu Tiên ấy lại xuyên thấu qua đây, khiến người khác cảm thấy sỉ nhục.
Tiếng chuông ngân xa, con trâu già lưng vàng kéo lấy chiến xa từ từ đi tới, khiến mọi người cảm thấy nghẹt thở!
Từ đầu đến cuối trong xe vẫn không hề có động tĩnh gì, không hề có lời nói nào, tựa như tất cả trên thế gian, ngàn tỉ sinh linh, các thế giới huy hoàng, hồng trần vô tận đều không nằm trong mắt của hắn.
Rốt cuộc cũng đã lại gần, đã tiếp cận bên dưới trung tâm Thiên uyên!
Tới nơi này, trâu lớn lưng vàng dừng lại, lúc nó nhấc chân lên thì sẽ cảm nhận được áp lực lớn lao.
"Một trận chiến thoải mái, ngay chính hôm nay!"
Trên Thiên uyên truyền tới tiếng gầm thét, đó là một nhóm lão già thế nhưng âm thanh chấn động sơn hà, xuyên nhật nguyệt, vô cùng bi tráng.
Tiếp đó, một tòa thành xuất hiện trên không trung, mảng lớn bóng tối in dài trên sa mạc, che kín trời trăng, nó trấn áp xuống và tỏa ra ánh sáng vô lượng.
"Là tòa thành kia, là tòa Đế thành chân chính... trong truyền thuyết!" Trên tường thành Đế quan có một vài ông lão kích động nói, bọn họ đã được nghe về một số truyền thuyết.
Sát cơ mạnh liệt cái thế!
Tòa thành ấy phát sáng, tất cả đều là tiên quang, đều là ký hiệu tiên đạo, khủng khiếp vô biên, chấn động cả cổ kim, rọi sáng toàn bộ thế giới!
An Lan di chuyển, thời khắc này hắn không thể không xuất thủ, đây cũng là lần đầu tiên hắn ra tay.
Bên trong chiến xa có một cánh tay chậm rãi vung ra thế nhưng lại rất mạnh mẽ, nó đánh thẳng lên trên trời cao.
Ầm!
Vô số ký hiệu Tiên đạo hạ xuống, hỗn độn nổ tung, sát khí cái thế bạo nổ thế nhưng vẫn không thể thương tổn được bàn tay ấy mảy may, chỉ một cánh tay đã có thể nâng đỡ cả tòa thành cổ.
Bàn tay ấy sở hữu sức mạnh chống trời!
Nó rất vững vàng, chống đỡ cả vòm trời, chỉ một cánh tay đã có thể đỡ lấy tòa Đế thành nguyên thủy phía trên Thiên uyên, mặc cho tiên quang vô lượng bạo nổ cũng khó mà đẩy lùi được.
Đế thành nguyên thủy không thể trấn áp được hắn, đã bị chặn đứng lại!
Làm sao bây giờ? Quần hùng trên Đế quan đều sởn tóc gáy, tòa thành trì trong truyền thuyết kia đã xuất hiện thế nhưng vẫn không thể ngăn cản được bước tiến của Vương Bất hủ An Lan!
"Thành còn người còn, thành mất người mất, giết!"
Nhưng mà lúc này, bên trên tòa thành trì cổ xưa kia xuất hiện vài ông lão, bọn họ đang hét lớn đầy bi tráng, tất cả đều ôm lấy một đám lửa, đó chính là xương cốt của sinh linh Bất hủ.
Xương cốt bốc cháy và bị trận pháp khóa chặt, phóng thích ra tinh khí của Bất hủ.
Bọn họ muốn ngọc đá cùng vỡ!
Ầm!
Thành cổ phát sáng, đặc biệt là nơi trung tâm có một chùm sáng ngập trời đâm thẳng vào tâm của Thiên uyên, kéo lấy pháp lực vô tận, tiên uy cái thế.
Trên tường thành Đế quan, Thạch Hạo trầm mặc thế nhưng trái tim tựa như bị siết chặt, đau đớn, hắn biết, Vương duy nhất trong thành đã ra tay.
Những người già yếu đang liều mạng, mà Vương duy nhất còn sống trong bảy Vương đã di chuyển tấm thân khô cằn của mình để vận chuyển thành cổ, điều khiển quy tắc sức mạnh mạnh mẽ nhất của Thiên uyên hòng ngăn cản An Lan!
"Ầm ầm!"
Toàn bộ Thiên uyên đang bốc cháy và tản ra tiên khí đầy trời, nó trở thành đống lửa, hóa thành phù văn kết hợp cùng với dấu ấn Thiên uyên.
Từng pháp tắc Tiên đạo từ Thiên uyên hạ xuống, dường như là những dải cầu vồng kinh thế, bất hủ vạn thế, thần cản giết thần, Phật chặn chém Phật, diệt độ vạn linh!
Thời khắc này, phía sau An Lan xuất hiện liên tiếp năm tờ pháp chỉ, ánh sáng chiếu rọi vĩnh hằng, đón đỡ lấy trời cao, mang theo khí tức vô địch của vạn thế, trói buộc lấy càn khôn, phong ấn cả thiên địa!
Trời long đất lở, quỷ khóc thần gào.
Toàn bộ thế giới tựa như được mở ra và lần nữa luyện hóa, năm tờ pháp chỉ đều mang theo khí tức của Vương Bất hủ, vô địch khắp trời đất, bễ nghễ quá khứ, hiện tại, tương lai!
Năm tờ pháp chỉ nghênh trời đón đánh, chúng hóa thành năm bàn tay lớn cùng với bàn tay của An Lan đánh về Thiên uyên, trói buộc lại bầu trời.
Thời khắc này, ánh sáng trong thiên địa không ngừng bị phá diệt, nơi Thiên uyên phát sinh chuyện đáng sợ vô cùng, loại chiến đấu ấy nằm ngoài sức tưởng tượng của mọi người, đủ để chấn động cả cổ kim, sẽ là một đoạn ghi chép hùng hồn trong sách sử!
Người thường không thể lý giải được, đó là cuộc đối kháng ở tầng thứ cao nhất.
Cuối cùng, không thể nhận ra thứ gì nữa, hết thảy đều không thấy, nơi đó trở nên hỗn độn.
Cũng không biết qua bao lâu, khi mọi người đều ngừng thở, thần hồn như cứng ngắt thì thiên địa mới thanh tịnh trở lại, cảnh vật dần dần hiện ra.
Sa mạc vô ngần vẫn ở phía trước, không hề bị hủy hoại.
Chỉ có thể nói, An Lan cái thế không gì sánh được, toàn bộ công kích đều lên hết phía trên, chưa hề tạo thành ngộ thương nào cả, trăm nghìn vạn đại quân dị vực chẳng hề tổn hại chút nào.
Bên phía cửu Thiên, mọi người run rẩy, trong lòng âm u.
Bởi vì, không chỉ An Lan mà năm tờ pháp chỉ đại biểu cho năm vị Vương Bất hủ cùng nhau ra tay, hòng chống lại pháp tắc Tiên đạo cao cấp nhất trên Thiên uyên.
Trong nhất thời, Thiên uyên yên tĩnh, tựa như toàn bộ đều bất đọng.
Năm tờ pháp chỉ niêm phong phía trên Thiên uyên, im ắng tĩnh lặng.
Bàn tay của An Lan nâng lấy Đế thành nguyên thủy, không hề có động tác nào cả, thế giới tựa như bị ngắt đoạn trong nháy mắt.
Trung tâm tòa thành cổ có một chùm sáng to lớn phảng phất rọi sáng vĩnh hằng, nó đang kết hợp với tâm của Thiên uyên, và hiện tại cũng đang bất động.
Hết thảy đều bất động.
Thế giới trở nên yên tĩnh, rơi vào sự tĩnh mịch.
Thế nhưng mọi người biết, chung quy lại cục diện bế tắc sẽ bị phá vỡ, tới lúc đó, chính là long trời lở đất, kết thúc một đời!
Trên tường thành Đế quan.
Một đám trẻ nhỏ xuất hiện, chúng rơi lệ trong im lặng, nhìn tòa thành trong không trung kia, bọn chúng đều biết kết cục.
Trước đây không lâu thì đám nhỏ này đã cảm ứng được gợn sóng của tòa thành mà mình đã sinh sống từ nhỏ tới lớn, chúng sợ hãi, chúng gào khóc thỉnh cầu người của Thạch tộc, thỉnh cầu cao thủ trong thành dẫn bọn chúng tới đây.
Cuối cùng, bọn chúng cũng đã được dẫn tới.
Toàn bộ đám nhỏ đều rơi lệ, trong miệng lẩm bẩm: "Tộc nhân..."
Tuy rằng tuổi không lớn thế nhưng bọn họ đều hiểu cả, hôm nay sẽ là ngày vĩnh biệt!
"A..."
Bên trên tòa thành trì cổ giữa không trung, một ông lão cụt một tay thét lớn, thân thể gầy yếu thế nhưng trong mắt của mọi người hiện tại thì to lớn vô cùng.
Lão cùng với một vài lão nhân khác đang ôm lấy "xương cốt" đang bốc cháy, ốm lấy những "chùm lửa" của Bất hủ kia, tựa như là con thiêu thân lao vào biển lửa, lao thẳng xuống bàn tay của An Lan kia.
Bọn họ muốn phá tan đi sự cân bằng, dùng tính mạng của mình để đốt cháy xương cốt của Bất hủ rồi hóa thành ngọn lửa hừng hực, muốn lay động bàn tay của An Lan.
"Ông nội!"
"Ông cụt tay!"
Trên tường thành Đế quan, đám trẻ nhỏ khóc rống lên, nước mắt làm nhòe đôi mắt, bọn chúng kêu la tan nát cõi lòng.
Đây không phải là ông nội ruột của chúng, nếu bàn về bối phận thì cũng chẳng biết cao hơn bao nhiêu đời, thế nhưng lại tựa như ông nội thân thương của mình, tuy rằng mặt ngoài nghiêm khắc thế nhưng nội tâm lại hiền lành và yêu thương hết mực.
Đó là môt nhóm ông lão đã tàn phế, trong cơ thể có sức mạnh quy tắc không thể nào hóa giải được, thế nhưng thân tàn tâm kiên, chưa bao giờ vi phạm di huấn của tổ tiên.
Bọn họ vẫn kiên định trấn thủ, dù cho người cuối cùng chết trận thì cũng không thối lui, cho tới khi nào máu huyết sinh mệnh cạn sạch mới thôi!
Trên Đế quan, không một ai không xúc động.
Hai mắt của Thạch Hạo mờ đi, hắn nhìn những ông lão kia, xanh xao, toàn thân đầy vết thương, vết máu loang lổ, đang gào hét chấn động trần thế!
Phụt!
Như hoa khói lan tỏa, nhưng đó là màu máu, tuy rằng rực rỡ thế nhưng lại rất thê diễm và cũng rất ngắn ngủi.
Những ông lão này đã đốt cháy tấm thân tàn phế của mình, tất cả đều va nát, máu tưới cả bầu trời thế nhưng vẫn không cách nào lay chuyển được bàn tay lớn kia!
Còn có xương cốt của sinh linh Bất hủ, tuy rằng cũng bốc cháy thế nhưng trong nháy mắt đã tản đi và nổ tung văng về bốn phía!
Bài ca sinh mệnh hào hùng, bọn họ dùng máu để soi sáng chí hướng, dùng hết phần lực cuối cùng, những ông lão kia đều chết hết, máu tươi tưới cả bầu trời.
"Ông nội!"
"A, không, ông ơi!"
Trên tường thành Đế quan, một đám trẻ nhỏ khóc rống lên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.