Thế Giới Hoàn Mỹ

Chương 317: Hoàng cung




Dưới ánh mặt trời, cả tòa hoàng cung như có một tầng hào quang vàng nhạt, vô số người đã tới cứ như là đang hành hương, quần thể kiến trúc hùng vĩ đứng vững bên dưới vòm trời, hùng vĩ nguy nga.

Hàng loạt cường giả sau khi tới nơi, chính thức bước vào cấm địa Thạch Quốc thì cảm nhận được một loại khí tức xa xưa và tang thương, đây chính là bằng chứng của thời đại, là kết tinh đầy tuyệt vời trong dòng sông lịch sử.

Từng là cường giả cái thế nhen nhóm Thần Hỏa, khai sáng ra một Cổ Quốc, sở hữu ngàn tỉ dặm giang sơn, sau vô tận năm tháng thì những kiến trúc di tích cổ xưa đầy rộng lớn và bao la này đã ghi lại những sự vẻ vang của năm đó.

"Khi tu hành đến cảnh giới nhất định, có lúc chỉ một Pháp Tướng thì có thể đỉnh thiên lập địa, hoàng cung được xây dựng to lớn như vậy, chẳng lẽ đây là nơi mà năm đó Chí Cường giả đặt chân sao?" Thạch Hạo đoán lung tung.

Bởi vì không chỉ một tòa kiến trúc, mà toàn bộ cung điện nơi đây đều to lớn đến vô biên, giống như là một tòa núi vậy, đứng trước mặt những thứ này khiến cho người ta cảm thấy bản thân quá nhỏ bé.

Nước chảy róc rách, không chỉ có những dòng suối phun, ở giữa hai bên đại lộ còn có dòng sông nối liền cả tòa hoàng cung, phong cảnh rất đẹp, trong dòng sông có cá tôm, cũng có giao long thỉnh thoảng qua lại.

Tuyệt không phải là giao long bình thường, từ chục thước tới hơn trăm thước không bằng nhau, thân thể to lớn, vảy lấp lánh ánh sáng, còn có râu rồng, sừng óng ánh, khiến cho chúng càng thêm thần dị.

Lần này, tất cả mọi người đều bị chấn động, người thường nuôi cá trong nước, thế nhưng trong hoàng cung Thạch Quốc lại nuôi giao long, đây cũng quá kinh người, cách nhau một trời một vực.

"Ồ, còn có một con Bạch Quy, tương truyền khi mai rùa chuyển sang trắng thì đó chính là điềm lành, nói lên tuổi thọ kinh người, huyết nhục bảo dược chính là hi thế đấy!"

Mọi người thán phục, nhìn thấy một vài sinh vật ở trong nước quá mức hiếm thấy, ngoại trừ Giao long, Bạch Quy thì họ còn nhìn thấy Xích Liên*, toàn thân đỏ tươi cứ như ngọn lửa đang rực cháy, đang sinh trưởng ở nơi đó, đóa hoa nở rộ mùi thơm nức mũi.
(*): Hoa sen đỏ.

"Chuyện này... cũng quá xa xỉ mà!" Mọi người kinh ngạc đến sững người.

Xích Liên chính là linh dược nổi danh, ở đây thấy sinh trưởng nhiều cây như thế, trở thành vật để ngắm khiến nhiều người nuốt nước miếng ừng ực.

"Cũng không phải là lãng phí, ở trong cung khi chế thuốc thì sẽ tới hái lấy." Một vị vương hầu nói, hiển nhiên là người thường hay ra vào hoàng cung nên cũng tìm hiểu tình hình.

Không trung, có những tiếng thánh thót truyền tới, một vài chim loan rực rỡ bay qua, vô cùng xinh đẹp, linh vũ rất dài, cặp cánh sáng loáng, bay quanh trên hoàng cung, tràn đầy khí an lành.

Mọi người tâm phục, bất cứ cảnh vật nào trong hoàng cung cũng đều xinh đẹp như vậy cả, đó chính là di chủng thế nhưng lại cam nguyện sinh sống ở đây, thể hiện sự càng ngày càng mạnh mẽ của Thạch tộc.

Trong cung thành tự nhiên là có những loại cổ mộc mấy ngàn năm tuổi, thậm chí là càng lâu hơn, cành lá xum xuê, cứng như Cầu Long, tất cả đều vươn mình tới trời cao.

Người đến rất nhiều, không thiếu người đứng đầu một giáo, càng có vương hầu quý tộc, cũng có tán tu mạnh mẽ, còn có sinh linh thuần huyết của Thái Cổ Thần Sơn, tất cả đều có lai lịch rất lớn.

Xuyên qua cổng vòm to lớn, mọi người đi tới trung tâm Thiên cung, sau khi tới nơi này, trên mặt đất có một lớp sương trắng không ngừng lượn lờ thế nhưng không cao quá đầu gối.

Đây chính là nơi cuối cùng, là nơi chuẩn bị cử hành đại thọ của Nhân Hoàng.

Có thể thấy được, một vài sinh linh có hình thái khác nhau khi tiến vào Thiên cung thì tản ra những khí tức kinh người khiếp người khác khiếp sợ, ví như chim tước màu vàng dài tới mấy mét, hay là người khổng lồ cao tới hai mươi mấy mét.

"Đó đều là sinh linh của Thái Cổ Thần Sơn à?" Mọi người hoảng sợ, cũng chỉ có khách mời cấp độ kia thì mới có thể tới được trung tâm Thiên cung, ngồi chung với Thạch Hoàng.

Những người khác cũng chỉ có thể đứng bên ngoài nơi quảng trường, ở đây đã được xếp những chiếc bàn bằng ngọc thạch, sưng mù màu trắng phun trào khiến cho nơi đây như là Thiên giới vậy.

Tiệc mừng thọ còn quá sớm để bắt đầu.

Rất nhiều người tụm lại hàn huyên, chào hỏi nhau, đây chính là cơ hội tốt để kết giao và nhận thức một vài bá chủ, vốn là sắp xếp phòng để nghỉ ngơi thế nhưng mọi người cũng không có đi.

Trong lúc nhất thời, nơi đây trở nên náo nhiệt, có cường giả cười to, có người tụm năm tụm ba với nhau bàn về những đề tài mà cảm thấy hứng thú.

Thạch Hạo đi vòng quanh, đại đa số người nó cũng không có nhận ra, thế nhưng có rất nhiều người lộ ánh mắt khác thường về phía nó, âm thầm nghị luận chỉ chỉ chỏ chỏ.

Không thể nghi ngờ, hiện tại nó chính là một người có tiếng tăm lừng lẫy, rất nhiều người đều biết, đại chiến ở Hoàng Đô qua đi nó đã tạo nên sự quan tâm cho khắp mọi nơi.

Ở đây, Thạch Hạo cũng nhìn thấy một vài người quen, ví như người của Võ Vương phủ, một vài quý tộc, còn có những tuấn kiệt từng nhìn thấy ở Thanh Lâm viên.

Nó chào hỏi rất nhiệt tình, không chút khách khí, chỉ cần quen biết tất sẽ trò chuyện đôi ba câu, tỷ như người của Vũ tộc thì tới vỗ vỗ vai người ta, vô cùng thân thiện.

Vũ Phong sắc mặt tái xanh, thế nhưng cũng không dám làm ra động tác nhỏ nào, hắn từng tu hành ở Thiên Tài doanh của Bổ Thiên các, lúc đó từng xung đột với Thạch Hạo, ở Hư Thần giới thì lại bị đối phương đánh gục, tĩnh dưỡng rất lâu ở thế giới hiện thực thì mới hồi phục như cũ.

Mọi người dùng ánh mắt quái dị, hai người này cũng có thể tay bắt mặt mừng?

Về phía Vũ Phong thì đây quả thật là một loại dày vò, bị đứa nhóc hung tàn ôm vai bá cổ khiến cả người không dễ chịu chút nào, nếu như thực lực đủ mạnh hắn rất một một tát đập chết tên Thạch Hạo này.

Rốt cuộc, Thạch Hạo cũng thấy Thạch Tử Đằng, ngay lập tức bỏ qua Vũ Phong rồi đi về phía trước, thật tâm hỏi vị đại bá này thương thế ra sao, còn có nghiêm trọng hay không.

Thạch Tử Đằng mặt không chút cảm xúc, xoay người rời đi.

"Ồ, đây không phải là người của Thác Bạc thế gia sao, các ngươi cũng tới hả, có khỏe hay không, thật sự ta rất nhớ à nhen." Sau khi Thạch Hạo nhìn thấy người của thế gia kia thì lại gần bắt chuyện cứ như là rất thân quen vậy.

Những người này sắc mặt tái xanh, ở Hư Thần giới thì bị dày vò, toàn bộ tịnh thổ đều bị san bằng, bình định tất cả, còn những nhân vật trọng yếu trong tộc thì bị Diệt Hồn châm giết chết, có đại thù với tên Hùng Hài Tử này.

Những nơi Thạch Hạo đi qua thì cả đám người mặt tái xanh, vô cùng khó coi, tên quỷ này đang thu hút lòng thù hận à, toàn đi tìm những người có xung đột trước đây với mình.

"Ồ, ngươi có phải là Xích Vân công tử nổi danh đỉnh đỉnh trong Hư Thần giới không vậy, thật sự là lúc đó ta không cẩn thận mà càn quét đám các ngươi, lúc đó ngươi không sao chứ?"

Đánh người không làm mất mặt, mắng người không vạch khuyết điểm, Thạch Hạo hoàn toàn trắng trợn không chút nể nang, xoáy sâu vào chổ đau của những kẻ thù này, Xích Vân công tử chính là cường giả tuổi trẻ của tứ đại gia tộc, như thế tự nhiên sẽ gợi lên xung đột.

Những người Thạch Hạo trêu trọc tự nhiên đều có đại thù, hơn nữa khó mà hóa giải được, đồng thời Thạch Hạo cũng chả ao ước rằng có thể chung sống hòa thuận với bọn họ, sớm đã là sinh tử đối lập rồi.

Nếu như đi tới Hoàng Đô để làm "lớn" một lần, nó cũng chẳng ngại khiến cho mọi người tức giận rồi kế tiếp là tiêu diệt toàn bộ.

Cả đám người tức muốn ói máu thế nhưng không dám phát tiết, đây chính là hoàng cung Thạch Quốc ai dám làm càn, cũng chỉ có đứa nhóc mặt dày này mới dám hò hét xung quanh như thế.

Rốt cuộc, nó cũng rời đi, bởi vì đã phát hiện được người quen thật sự.

Nơi cổng vòm có rất nhiều người đang vây quanh một thiếu nữ, nếu so với một thiếu nữ bình thường thì nàng cao hơn một cái đầu, quần áo đỏ rực, vóc người lồi lõm, khuôn mặt khả ái, chiếc cổ trắng ngần, bộ ngực căng tròn, nhẹ nhàng nắm chặt eo nhỏ, cặp đùi thon dài, những điều này gộp lại thể hiện ra được vóc người vô cùng hoàn mỹ.

Người từ trong hoàng cung Thạch Quốc đi ra nghênh tiếp, hiển nhiên đây chính là khách quý trong khách quý.

"Công chúa Hỏa Quốc đại biểu cho Hỏa Hoàng, chúc Thạch Hoàng bất hủ, trẻ mãi thiên cổ, thọ cùng trời đất." Có người lớn tiếng nói.

Mọi người kinh ngạc, đây chính là một người khác được Nhân Hoàng phái tới chúc thọ.

"Bé mập!" Thạch Hạo ở phía xa vẫy vẫy tay, nhiệt tình kêu lớn.

Vốn Hỏa Linh Nhi đang rất vui vẻ, rất cao hứng, được mọi người coi như là thần như trên trời cao, được những tuấn kiệt vờn quanh mình.

Một tiếng bé mập truyền tới, ban đầu nàng cảm thấy có chút quen tai, sau đó thì hoàn toàn biến sắc, bởi vì nàng đã thấy Thạch Hạo đang tiến tới vẫy vẫy tay với mình.

Nàng nghiến răng nghiến lợi, hơn hai năm không thấy cái tên Hùng Hài Tử này, kết quả nó vẫn như xưa, vẫn gọi nàng là bé mập, thật sự muốn làm người khác tức chết mà.

"Phần phật" vang lên, những người tuấn kiệt trẻ tuổi che ở trước người nàng nhanh chóng tránh sang hai bên, những người này biết thiếu niên hung tàn này rất lợi hại nên không muốn trêu chọc.

Nhìn thấy Hỏa Linh Nhi tức giận thì Thạch Hạo lập tức ngậm miệng, không có gọi bé mập nữa, nói: "Sư muội, hơn hai năm không thấy, ngươi càng ngày càng đẹp ra đấy, mập những chổ nên mập."

Nửa câu đầu còn khiến cho Hỏa Linh Nhi vui vẻ, thế nhưng nửa câu sau, nói cái gì thế ta?

"Hai năm qua ngươi đã đi tới Bắc Hải?" Những đường gân trên tráng trắng ngần của Hỏa Linh Nhi nhảy lên, cố nén cơn giận dữ lại trong lòng.

"Cảm ơn sư muội đã quan tâm, ta bị một đám nhân sĩ bất lương hãm hại, đẩy ta tới Bắc Hải, hơn hai năm phải nếm mùi cá mặn, muốn làm cho ta yếu dần mà." Đang lúc nói chuyện, nó tập trung về một đám người nơi xa xa.

Những người kia cũng đã tới, là hậu đại của Thái Cổ Thần Sơn.

"Ngươi không sao chớ?" Hỏa Linh Nhi quan tâm hỏi, nàng nghe được một vài tin đồn nói rằng, đại chiến ở Bắc Hải cực kỳ thê thảm, có tôn giả cũng chết đi, mà Hùng Hài Tử lại dám chạy tới nơi đây, đúng là gan to bằng trời.

Bởi vì nghe được một vài tin tức bí mật, nói là Hùng Hài Tử vô cùng hung cuồng, giết đi linh thân của mấy bị tôn giả, cuối cùng chết trận trong tổ Côn Bằng.

Tuy sau đó có nghe được tin tức nó còn sống trở về, thế nhưng vẫn vô cùng lo lắng.

"Ta thì có thể có chuyện gì chứ, cá mặn tuy ăn nhiều nhưng tình cờ cũng ăn được vài miếng thuần huyết bảo nhục của Thái Cổ Thần Sơn, mùi vị cũng không hề tệ." Thạch Hạo nói.

Đám người xung quanh không nói nên lời, người này đã giết qua sinh linh thuần huyết? Quả thật là chấn động lòng người.

"Chút nữa gặp, giờ trước tiên ta thay mặt phụ hoàng chúc thọ Thạch Hoàng đã." Hỏa Linh Nhi nói, được người trong cung dẫn về phía trước.

Vào lúc này, một sinh linh bé nhỏ nằm trong lòng nàng chợt tỉnh ngủ, nó gào một tiếng rồi nhanh chóng nhảy lên trên người Thạch Hạo.

"Ngươi..." Hỏa Linh Nhi tức điên, mấy năm rồi, ấu thần còn chưa quên được tên quỷ này, nàng cũng không có ngăn cản, tạm thời để lại sói con rồi hướng vào trung ương Thiên cung.

"Cũng không tệ, mới vừa rồi ta còn cho rằng ngươi là kẻ vô ơn bạc nghĩa, quên ta nữa chứ." Thạch Hạo cười nói rồi xem đi xem lại, phát hiện sói con cũng không thay đổi gì thế nhưng trong người lại xuất hiện một luồng sóng thần lực vô cùng mạnh mẽ.

Đáng tiếc, cho dù thăm dò đến thế nào thì cũng không có phát hiện được phù văn, điều này khiến cho nó không rõ lắm, ấu thần đã xảy ra chuyện gì à?

Cách đó không sa có một đám sinh linh đi tới, hấp dẫn ánh mắt của rất nhiều người, ai nấy đều giật mình, những người này đều rất trẻ, có nam có nữ, ai nấy cũng tài hoa xuất chúng, tất cả cũng không phải là phàm tục.

Đi tới tầm mười mấy người, bọn họ hoặc vũ y rực rỡ, hoặc là giáp trụ lóa mắt, hay quần dài xinh xắn, nam anh tuấn nữ quyến rũ, lôi kéo sự chú ý của người khác.

"Bọn họ chính là sinh linh của Thái Cổ Thần Sơn, đây chính là một đám thiếu niên rất đáng sợ, nếu không có chuyện gì ngoài ý muốn thì tương lai những người ngày chính là chủ đạo của Hoang Vực."

"Ngươi chính là Thạch Hạo, được xưng là thiếu niên hung tàn nhất?" Có người đi tới gần hỏi, giọng điệu không tốt lành gì.

"Chính xác, tìm ta có việc gì?" Thạch Hạo hỏi, cũng chẳng thèm để ý, ánh mắt của nó lướt qua đám người rồi dừng lại trên người thiếu nữ mặc áo tím Vân Hi có dung mạo nguyệt thẹn hoa nhường.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.