Thế Giới Hoàn Mỹ

Chương 322: Thiếu niên hung tàn




Kim Chu gần như phát điên, chỉ là một tên nhóc hỉ mũi còn chưa sạch mà lại dám nói hắn như vậy, cứ như là một vị đại năng đang răn dạy hậu nhân vậy.

Không thể tha thứ được, tên nhóc miệng còn hôi sữa này còn đập đập bả vai hắn, hơn nữa rất là tùy ý, dáng vẻ nhẹ nhàng bình thản tựa như mấy gió, giống như là chuyện đương nhiên.

Một tiếng sét nổ tung, tia chớp màu vàng lượn lờ dày đặc khắp hư không, Kim Chu bùng phát, thò ra một bàn tay màu vàng thật lớn hòng tiêu diệt Thạch Hạo, muốn xóa sổ nó khỏi thế gian.

Không chút tiếng động, thị vệ trưởng mặc áo xám xuất hiện, nhẹ nhàng ho khan một tiếng thì hư không chợt đông lại, Kim Chu không thể động đậy, ngay cả quy tắc trật tự mà hắn tỏa ra cũng bị ổn định lại.

Mọi người khiếp sợ, đây là lần đầu tiên người ta thấy thị vệ trưởng ra tay, ho khan một tiến khiến cho thân thể vô cùng mạnh mẽ của Kim Chu không thể động, bị trói buộc ở nơi đó.

"Đại thọ Nhân Hoàng không được quấy phá, nếu muốn quyết chiến có thể tiến vào diễn võ trường." Thị vệ trưởng mở miệng nói/

Sói con đứng bên chân Thạch Hạo gào một tiếng, nhanh chóng nhào tới rồi cắn loạn vào chân của con Kim Chu kia, trong giay lát vũ y màu vàng nhanh chóng bay tán loạn, một chân lộ ra hơn nữa phần, quần áo bị cắn cho rách nát.

Trong lòng mọi người nhảy một cái, một con sói con dài hơn một xích mà lại lợi hại như thế? Đó chính là bảo y thế mà lại bị nó cắn nát, hơn nữa móng vuốt và hàm răng nhỏ của nó lại tạo nên những vết thương rất đáng sợ.

Nên biết, là sinh linh thuần huyết thì cơ thể còn cứng rắn hơn cả tinh thiết, binh đao bình thường khó lòng thương tổn.

Thế nhưng con sói này chỉ dài hơn một xích, giả ngu giả ngốc ở bên cạnh Thạch Hạo nên mọi người không để ý, không hề nghĩ lắng lại có thể cắn thương sinh linh thuần huyết.

Trong con mắt của thị vệ trưởng chợt lóe thần quang, rất là kinh ngạc, hắn niêm phong cả hư không thế nhưng con sói con này lại có thể đột phá phong ấn, không chút ảnh hưởng rồi chạy tới cắn con Kim Chu kia, rất là phi phàm!

Hắn triệt tiêu thần lực nếu không rất có thể một chân kia của Kim Chu sẽ bị sói con ăn thịt mất, hiện tại máu tươi đầm đìa cả ra.

"Xám con trở lại nào, cái chân đó có độc, thúi lắm, đừng nên ăn." Thạch Hạo mở miệng kêu sói con trở lại, chủ yếu là sợ nó chịu thiệt.

Trong chớp mắt Kim Chu khôi phục lại tự do thì vô cùng tứ giận, đầu tiên là trừng mắt nhìn thị vệ trưởng rồi sau đó một chưởng vỗ về phía sói con, cương phong màu vàng trở nên điên cuồng.

Động tác của sói con rất nhanh lẹ, xoẹt một cái ở chổ đó chỉ còn lại bóng mờ, nhanh chóng lướt ra xa hơn mười trượng, sau đó ngoắc ngoắc cái đuôi chạy về bên cạnh Thạch Hạo, dùng đầu húc húc vào chân của nó.

"Diễn võ trường ở bên kia." Thị vệ trưởng thủ thế rồi chỉ sang một bên, đồng thời trong mắt lộ ánh sáng tàn nhẫn, hắn mặc dù là một ông lão thế nhưng lại như là kiếm thần ngủ đông dưới vực sâu, phong mang ẩn nhưng không lộ.

"Đi, đi cắt đầu ngươi!" Kim Chu cười gằn, nói thế nào thì hắn cũng sẽ không bỏ qua cho thiếu niên này, chuyện vừa rồi khiến cho hắn rất giận dữ.

"Ngươi nói ta đi là ta phải đi à, dựa vào cái gì hả, một ngươi không thể ăn thịt, hai không phải là bé múp xinh đẹp gì cả, ba dáng vẻ vênh váo tự đắc, vì sao ta phải làm theo chớ?" Thạch Hạo không đi.

"Thái Cổ Kim Chu đại biểu là thần thánh, có khí tức tốt lành, thân thể tràn đầy ánh vàng, nó cũng không có độc mà là một dị chủng trong Ma Chu." Trong bóng tối có người khẽ nói.

"Thật sự?"Thạch Hạo trợn tròn hai mắt.

Sau đó mấy người khác nghị luận, quả thật là như thế, Kim Chu chính là sinh linh thuần huyết của thần thánh, không có dịch độc, tục truyền thời Thái Cổ có một con nhện màu vàng thu thành Thiên Thần vị, bễ nghễ cả thiên hạ.

"Được, ta chiến với ngươi một trận vậy, ta cũng chưa có ăn qua thịt nhện, lần này phải nếm thử xem có mùi vị như thế nào." Hùng Hài Tử gào lên rồi chạy thật nhanh tới diễn võ trường.

Kim Chu tức giận đến tái xanh mặt mũi, tên nhóc này không ngờ lại lấy lý do đó để nghênh chiến khiến cho hắn hận không thể một tát giết chết tên hỗn sượt này, tức đau cả phổi.

Kim Chu cũng nhanh chóng tiến vào diễn võ trường, thật sự là không thể chờ đợi được nữa, hắn muốn tru diệt tên thiếu niên Nhân tộc này ngay lập tức, thấy nó hít thêm một hơi thở nào thì đó như là sự dày vò đối hắn.

Một đám sinh linh thuần huyết đi theo, đặc biệt là mấy thanh niên đi cùng với Kim Chu, đương nhiên bọn họ phải tới xem chiến rồi.

Mọi người đứng trước Thiên cung đều giật mình, rất nhiều người đứng dậy đi về phía diễn võ trường, tập trung nhìn trận chiến này, hiển nhiên đây cũng chỉ là cuộc chiến mở đầu mà thôi, nếu như Kim Chu có thể giết chết Thạch Hạo thì cũng thôi, nhưng nếu thất bại tất nhiên tôn giả phải ra tay.

Diễn võ trường hùng vĩ mang theo một loại hơi thở hồng hoang, tục truyền những tảng đá lát trên mặt sân đều được lấy từ chiến trường thời Thượng Cổ, sau đó đượng đặt xuống rồi dùng đại trận phong ấn lại.

Diễn võ trường to lớn vô biên, đứng ở chổ này khiến người ta cảm thấy bản thân mình rất nhỏ bé.

"Răng rắc!"

Kim Chu vọt tới, xung quanh tia chớp màu vàng lượn lờ khiến cả hư không run rẩy, hắn điên cuồng muốn giết chết ngay Thạch Hạo.

"Cẩn thận, hắn có hộ tí của Thiên Thần sơn, là pháp khí Thần Linh." Có sinh linh thuần huyết nhắc nhở.

Kim Chu nghe thấy thế thì thất kinh, ở xa liền phóng ra tia điện màu vàng, ánh sáng hừng hực bao phủ cả thiên địa, một mảnh mờ mịt, hồ quang đùng đùng.

"Hồi nãy không phải ta nói rồi sao? Nếu dùng hộ tí lỡ đâu đập nát ngươi thì ta ăn bằng cái gì đây." Thạch Hạo lầu bầu nói, quả thực nó vẫn chưa có vận dụng tới mà chỉ dung hợp với Bất Diệt Kim Thân, tương đương là mặc vào một lớp chiến y bằng kim loại đen mà thôi.

"Gào..."

Mười con Toan Nghê to như núi lớn đứng sừng sừng trên chiến trường, cung may là diễn võ trường vô cùng rộng lớn, chúng nó rít gào nuốt chửng toàn bộ tia điện vào trong rồi hóa thành mười tia điện tím bổ lại Kim Chu.

"Ầm!"

Đây chính là quyết đấu giữa lôi điện, hai người bùng phát ra ánh sáng vô tận, cuối cùng khói đen mù mịt, tia điện toàn bộ biến mất.

Không thể không thừa nhận Kim Chu rất mạnh mẽ, tuy còn trẻ nhưng đã là vương hầu từ lâu, đây chính là chổ đáng sợ của sinh linh thuần huyết, một khi chúng trưởng thành thì thực lực sẽ tự động nước chảy thành sông, tăng vọt đến một cách đáng sợ.

Hắn tung một quyền về trước, Thạch Hạo cười mỉm, đứng yên tại chổ vẫn chưa động, lấy quyền đối quyền, hai người bùng phát ra ánh sáng hừng hực.

Tiếng va chạm này còn kịch liệt hơn cả sấm sét, đinh tai nhức óc, Thạch Hạo chưa động, Kim Chu cũng không động, thế nhưng trên nắm đấm của hắn lại có máu tươi.

"Chuyện này..." Hắn hít vào một ngụm khí lạnh, nắm đấm của thiếu niên này quá cứng rắn, ở thời khắc sống còn hắn cảm giác được một nguồn sức mạnh nên phải dùng tới một tấm mạng nhện để ngăn cản, thế nhưng vẫ tổn thương tới xương ngón tay, suýt chút nữa đã bị bẻ gẫy.

Nhục thân của nó mạnh mẽ đến nhường nào? Kim Chu chính là sinh linh thuần huyết, ỉ vào thân thể mạnh mẽ của mình nên muốn ức hiếp Nhân tộc thế nhưng lại đá phải tấm sắt rồi, nghĩ lại khi đối phương mở ra mười đại Động Thiên quả thật sẽ không hề có nược điểm nào, khiến cho hắn lúc này tập trung tâm thần cao độ, thiếu niên Nhân tộc này cần phải diệt trừ kịp thời nếu không trong lương lai chắc chắn là tai họa lớn!

Quả thật là Thạch Hạo không có dùng tới hộ tí của Thần, chủ yếu là kiện pháp khí đó tiêu hoa quá lớn, ngoài ra nó cũng không muốn ỷ lại thành tính, nếu như bản thân có thể chiến một trận thì sẽ không muốn mượn sự trợ giúp từ đại sát khí, hơn nữa nó cũng muốn nhìn một chút những bảo thuật của Kim Chu, phân biệt rõ ràng để hiểu hơn về Thái Cổ Ma Chu.

Kim Chu tuyệt đối mạnh mẽ, có sức chiến đấu của vương hầu, có thể hô mưa gọi gió, khiến cho nơi đây xuất hiện những cảnh tượng kỳ dị.

Mạng nhện màu vàng của nó che kín cả bầu trời, hết tầng này tới tầng khác suýt chút nữa thì khiến cho Thạch Hạo nhận lấy thiệt thòi lớn, tơ nhện màu vàng đó cũng vô cùng dẻo dai, rất khó phá hủy.

"Đi chết đi!"

Chiến đến nước này, mặc dù Kim Chu vẫn là hình người thế nhưng sau lung lại xuất hiện pháp tướng của một con nhện vàng lớn, khủng bố ngập trời, lượn lờ từng tia xích thần trật tự màu vàng rồi nhanh chóng đâm tới.

"Keeng!"

Trong nháy mắt, Thạch Hạo đập mạnh lên trên xích thần đó, tiếng vang điếc tai vang lên khiến thần hồn người khác đều phải run rẩy.

Thạch Hạo giật mình, đổi là người khác thì không tiếp được rồi, chỉ dựa vào loại xích thần trật tự này tuyệt đối có thể xuyên thủng hàng loạt bảo cụ, quả thật không gì không xuyên thủng.

Kim Chu cùng pháp tướng dung hợp làm một, kim quang đầy rẫy, óng ánh chói mắt, xích thần trật tự bay lượn xung quanh, cứ như là từng xiềng xích màu vàng không ngừng vang vọng.

Hắn giống như là một vị Thần Linh, toàn thân bao phủ bởi ánh vàng, khí tức cường thịnh mạnh mẽ xông tới, cứ như là một dòng nước lũ đang dâng trào!

Thạch Hạo âm thầm vận dụng thuật Côn Bằng, ngón tay phát sáng, bên trong màu vàng nhạt còn kèm theo những lốm đốm màu đen, một lần nữa đánh mạnh tới xích thần trật tự, keng keng vang lên, lần lượt từng cái nổ nát.

Kim Chu giật nảy mình, lực ngón tay đáng sợ đến mức nào chứ? Ngay cả xích thần trật tự mạnh nhất của hắn mà cũng bị chặt đứt, ngón tay của thiếu niên này không phải quá lợi hại rồi sa!

Sau khi thí nghiệm qua thuật Côn Bằng thì nó thu lại, rồi lại mở ra mười đại Động Thiên, khiến cho bản thân phát sáng rồi vận dụng sức mạnh và phù văn của cơ thể chính mình.

"Ầm!"

Khí tức của nó bạo tăng, cứ như là một con Chân Long đang ngủ đông dưới vực sâu chợt thức tỉnh xông thẳng lên cửu thiên, hoàn toàn bùng phát.

Thạch Hạo nắm chặt lấy mấy sợi xích thần màu vàng, răng rắc vang lên, toàn bộ đứt thành từng đoạn nhỏ, nó vận dụng sức mạnh lớn nhất thì phát hiện có thể chống đỡ được xích thần trật tự của đối phương.

"Không!" Kim Chu kêu lên.

Thời khắc này, nó gặp phải áp lực cực lớn, bởi vì thiếu niên kia đã phát điên, vận dụng công kích mạnh mẽ nhất mà đại chiến với hắn.

Thạch Hạo chưa từng dùng mười Động Thiên để giam cầm hư không, mà cứ hết quyền này đến quyền khác nện về phía trước, sử dụng đều là phù văn cơ bản hất, chính là được ghi chép trong Nguyên Thủy Chân Giải, hóa thứ tầm thường thành thần kỳ.

"Đại Bằng thần quyền!" Thị vệ trưởng kinh ngạc nói nhỏ như thế, đồng thời trong con ngươi lóe lên một vệt kim quang, đó giống như là cặp mắt của một con Kim Sí Đại Bằng vậy.

Trên thực tế, Thạch Hạo chỉ là dùng phù văn nguyên thủy nhất để phân tích bảo thuật Côn Bằng, tùy ý diễn biến, thay đổi thất thường, sau đó liền biến thành quyền pháp của nó, còn như là một con Toan Nghê đang gào thét, phảng phất có thể đánh rơi cả thần nguyệt từ trên chín tầng trời.

"Ầm!"

Kim Chu bị một quyền đánh bay, trong miệng ho ra đầy máu, thân thể run dữ dội, chỉ một đòn mà trong cơ thể hắn không dừng vang vọng, tối thiểu phải mười mấy khối xương bị bẻ gãy.

Mọi người ngơ ngác, có thể thấy được lực nắm tay của Thạch Hạo nặng đến mức nào, nên biết đây là sinh linh thuần huyết đã đạt tới vương hầu, thế mà lại bị nó đánh tới mức này.

Mà trong quá trình này, Kim Chu cũng hóa ta bản thể, thật sự là không thể chịu nổi thần uy kia nữa, ngay lập tức một con nhện vàng lớn dài tới mười mấy trượng xuất hiện ngay chổ đó.

"Bùm!"

Thạch Hạo lại dùng một quyền đánh tới, Kim Chu ra sức ngăn cản thế nhưng một cái chân nhện lại bị đánh gãy, máu tươi dầm đìa nằm trên mặt đất.

Thạch Hạo lấy ra chén Hóa Thiên, chén sứ chuyển động, miệng chén phát sáng, khí lành lượn lờ, Kim Chú từ từ hóa thành dài một tấc rơi vào trong đáy chén.

"Chuyện này... bị trấn áp rồi?" Mọi người đờ ra.

Đặc biệt là mấy thanh niên đi cùng với Kim Chu thì càng thêm chấn động, quá nhanh, đường đường là sinh linh thuần huyết cấp vương hầu mà lại bị một thiếu niên Nhân tộc mười mấy tuổi trấn áp.

"Ta còn chưa từng ăn thịt nhện, không biết sẽ có mùi vị gì đây?" Thạch Hạo vác lên chân nhện dài vài trượng, trong miệng nó phun ra phù văn rồi hóa thành một luồng lửa, cứ thế nướng chín.

Nó mang chân nhện ra khỏi diễn võ trường, rồi trở lại chổ ngồi nơi tiệc rượu của mình, không ngừng phóng ra lửa để nướng chín cái chân màu vàng kia.

Tất cả mọi người đều tránh né, đây cũng quá.. hung tàn, thật sự là nướng? Hơn nữa còn nướng ở tiệc mừng thọ nữa.

Rất nhanh, mùi thịt nướng truyền tới, Thạch Hạo nước miếng chảy ròng ròng, xé bỏ miếng da màu vàng của chân nhện, đó cứ như là một lớp vỏ cứng màu vàng, cứ như là lột vỏ tôm hùm, từ từ bên trong hiện ra lớp thịt sáng lấp lánh.

"Không ngờ có thể ăn được, còn không giống với thịt nhện bình thường nữa chứ!"

Thạch Hạo cắn một miếng lớn rồi lập tức hô lớn, vô cùng say sưa, sau đó uống một ngụm lớn rượu, dáng vẻ vô cùng hưởng thụ.

"Quá ngon, vị thịt còn ngon hơn cả con Thanh Loan kia nữa."

Câu này vừa ra, khiến cho rất nhiều người lau mồ hôi hột.

Chuyện này thật sự quá hung tàn, trong nháy mắt Kim Chu liền trở thành đồ ăn, khiến người khác không ngừng hoài nghi nó có phải là Nhân loại hay không, từ trước tới nay chưa từng thấy ai hung tàn như nó.

"Nhân loại, ăn thịt người hồ Ma Linh chúng ta, cho dù Thần tới cũng không cứu được ngươi!' Nơi xa trên không trung truyền tới âm thanh tức giận, đó chính là của Thái Cổ Ma Chu.

Trước khi yến tiếc bắt đầu thì hắn đã rời đi rồi, không muốn gặp lại cái tên Nhân Hoàng kia nữa, kết quả lại xảy ra chuyện này, một đứa cháu mà mình yêu thích gặp phải bất trắc.

"Đi tới giáo quân tràng, để cho bọn họ chiến đấu." Lúc này nơi trung ương Thiên cung bốc lên từng ngọn lửa màu vàng, vô cùng hừng hực, giống như muốn thiêu trụi cả bầu trời, Nhân Hoàng chính miệng phê chuẩn.

Giáo quân tràng không có ở nơi này, cách rất xa hoàng thành, nơi đó có trọng binh, là nơi luyện binh.

Mọi người rất chờ mong, không biết thiếu niên hung tàn này đến tột cùng dựa vào cái gì mà dám hò hét trước mặt tôn giả của Thần sơn?

Đột nhiên, cả quảng trường cùng trung ương Thiên cung từ mặt đất vụt lên cao, thoát ly khỏi hoàng thành khiến mọi người chấn động, cứ như là một pháp khí vô cùng to lớn đang phi hành vậy.

Gần như trong nháy mắt bọn họ liền bay ngang bầu trời, rời xa hoàng thành đi tới không trung của giáo quân tràng đầy hùng vĩ kia rồi từ từ hạ xuống, nơi đây vô cùng thích hợp cho cường giả quyết chiến.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.