Thế Giới Hoàn Mỹ

Chương 377: Thần thông ra hết quyết sinh tử




Thạch Nghị bay ngang va thẳng vào tảng đá lớn màu vàng, chiến trường Thiên Không vỡ nát khắp nơi, lực mạnh của hai người giao nhau liền chia năm xẻ bảy.
"Ầm!"
Thạch Hạo đuổi tới, một cước đạp xuống mạnh mẽ cực kỳ, tựa như là một bàn chân bằng sắt, xán lạn và chói mắt.
Thạch Nghị nằm dưới mặt đất né tránh cứ như là một con giao long tránh né mũi nhọn trong chiến trường Thiên Không đầy tơi tả này.
Sau một cước đó, Thạch Hạo lao tới như là Bát Bộ Cản Thiền, nhanh như ma quỷ xuất hiện cách hắn không xa, đấm ra một quyền, công chính ôn hòa, thế nhưng lại khiến cho toàn bộ chiến trường rung động phát ra những tiếng nổ vang.
"Răng rắc!"
Có thể nhìn thấy rõ ràng, những tảng đá lớn lơ lững trên vòm trời của chiến trường đã rạn nứt này bắt đầu rơi xuống bên dưới.
"Phù!"
Mắt Thạch Nghị dâng lên lửa thần, ánh đen xuất hiện, nói chính xác hơn chính là những ký hiệu thần bí đang xây dựng nên chùm sáng này, chẳng khác gì ánh lửa cả, phong tỏa trời cao, ngăn cản truy binh.
Thạch Hạo hừ lạnh, hai tay giương ra như là đại bàng giương cánh, hay tay đều là màu vàng óng, con mắt thì bắn ra hai chùm sáng, thần võ cực kỳ, nhằm thẳng phía trước.
Hai tay của nó không ngừng kết ấn, ký hiệu màu vàng xuất hiện dày đặc, còn giống như là những ngôi sao trên trời cao, in dấu ở trong hư không va chạm với ngọn lửa màu đen kia.
"Bùm!"
Cái gọi là lửa đen cũng chỉ là những ký hiệu thần bí mà thôi, khi sức mạnh khổng lồ kia trùng kích tới thì ầm ầm rung động, gần như bị dập tắt.
"Thật mạnh, đây là thần thông gì, vậy mà có thể đối đầu với sức mạnh Trùng Đồng!" Sắc mặt mọi người đều đại biến, lộ ra vẻ khó tin.
Thời thượng cổ, Trùng Đồng vừa hiện ai có thể so tài? Được xưng là trời sinh Thần Nhân, đánh đâu thắng đó. Đôi mắt ấy bao hàm áo nghĩa vô tận, không thể địch lại được.
Nhưng hôm nay, Trùng Đồng lại bị Thạch Hạo khắc chế khiến người khác khó mà tin được, tục truyền vào thời thượng cổ, Trùng Đồng giả cơ bản chưa hề bị bại, không ai địch nổi!
Vù một tiếng, hai thiếu niên lại xông vào quyết đấu với nhau, sau đó lại rút lui, cả người Thạch Hạo đều xuất hiện hoa văn màu vàng, cũng không có biến hóa đặc biệt gì.
Thân thể Thạch Nghị lắc lư, khóe miệng cháy máu, bị thương rất nặng, dĩ nhiên lần quyết đấu vừa rồi đã chịu thiệt thòi lớn.
"Thật lợi hại, tên nhóc này quả là nghịch thiên. Có thể trọng thương Trùng Đồng, trước đó rất nhiều người không coi trọng hắn trong trận chiến này, nhưng giờ thì có cảm tưởng ra sao?" Có người nói nhỏ.
"Đừng vội, trận chiến này còn chưa hạ màn, ai mạnh ai yếu còn rất khó nói."
Sương mù mông lung, vẻ mặt Thạch Nghị lạnh lùng, ánh sáng thần thánh trong mắt trái ọc ọc cứ như là chất lỏng đang chảy ra ngoài bao vây lấy mình, kèm theo đó là một trận hương thơm như lan.
Cơ thể hắn run rẩy, các khớp xương di động, những tiếng vang cứ như đang rang đậu vang lên không dứt, cũng kèm theo âm thanh sấm sét khi giông tố nổi.
Vết thương toàn thân nhanh chóng mờ đi, xương gãy nối liền, cả người Thạch Nghị phát sáng, mỗi tấc trên cơ thể đều sáng rực chói mắt, hắn được hà huy thánh khiết bao lấy tỏa ra thần uy cực kỳ.
"Leng keng!"
Cũng trong lúc đó, trên người hắn truyền ra những tiếng kêu của kim loại, kinh sợ hồn người, từng miếng như là giáp trụ óng ánh xuất hiện, chậm rãi bao trùm lấy thân thể hắn.
"Ồ, đúng như trong truyền thuyết, Trùng Đồng có sức mạnh sáng tạo, tạo ra được thần giáp thích hợp cho bản thân."
Nơi xa trên không trung, Ma nữ lộ vẻ kinh ngạc, bàn tay trắng như tuyết day day cái trán, cặp mắt to xinh đẹp tràn ngập vẻ kinh ngạc, bộ dáng suy tư xuất hiện.
Những người khác thì chấn động, Trùng Đồng giả định làm gì?
Từ trong mắt trái của hắn tuôn ra hào quang ngưng tự lại với nhau ròi hóa thành những khối tinh thể che khuất những chổ yếu hại của hắn, ngoài ra còn muốn tạo nên một bộ chiến y tuyệt thế.
Ánh kim loại đầy lạnh lẽo, Thạch Nghị siêu phàm thoát tục, tóc đen bay múa, trên thân thể xuất hiện một bộ chiến y thần dị, cứ như là một pho tượng chiến thần đi tới từ viễn cổ.
"Rốt cuộc cũng đã liều mạng sao?" Thạch Hạo đứng ở nơi xa lạnh lùng nói, toàn thân phát sáng, vận chuyển lực Côn Bằng.
"Đệ đệ, đệ quả thật không tồi, có thể bức ta tới một bước này, nhưng mà muốn lấy mạng ta? Đệ quá tự phụ rồi đó." Thạch Nghị mở miệng, vẻ mặt lạnh nhạt, lần nữa nhanh chân tiến tới.
"Dốc hết khả năng đi, nếu không thì ngươi cũng chẳng còn cơ hội để thi triển nữa đâu." Thạch Hạo nói.
"Vậy thì cần phải xem đệ có bản lĩnh khiến ta bày ra toàn bộ sức mạnh Trùng Đồng không đã." Vẻ mặt Thạch Nghị hờ hững, đôi mắt khủng bố cực kỳ, đang không ngừng khuếch tán sương mù như là hỗn độn ra bên ngoài.
Hét lên một tiếng, hai người cùng xông lên, lần nữa đại chiến với nhau!
Thạch Nghị cứ như là một con kim ô, giương cánh vụt ngang trời, mạnh mẽ chống đỡ Thạch Hạo, tốc độ vô cùng đáng sợ.
Trước đó, hắn từng lợi dụng chuông lớn để che giấu kim ô đánh giết Thạch Hạo, gần như là xé rách đối phương, khiến cho nó bị thương nặng, hiện tại bảo thuật này lại tái hiện.
Hắn là một người có cơ duyên vô cùng lớn, sức mạnh thiên phú Trùng Đồng có thể nhìn thấu hư vọng, đạt được bảo thuật như thế này ở trong di tích thời thượng cổ, mặc dù khiếm khuyết nhưng vẫn đáng sợ không thể tưởng.
"Bùm!"
Thạch Nghị như là một mặt trời màu vàng đánh nhanh tới, cả người lượn lờ phù văn rực rỡ, quả thật như muốn xé rách trời trời, trên người mang theo hỏa diễm kim ô vô tận.
"Mở !"
Thạch Hạo hét lớn, đối mặt với một đòn ác liệt không chút gợn sóng nào như thế, cánh tay rung lên tựa như Côn Bằng giương cánh, tạo thành một cơn gió lớn thổi mạnh trên chiến trường Thiên Không.
Tránh né vài luồng thần điện trong hư không, hai luồng hào quang màu vàng va vào nhau, óng ánh tới chói mắt, đây cũng không chỉ là sự va chạm giữa kim ô và côn bằng, mà còn có cả sự phóng thích sức mạnh bí ẩn của Trùng Đồng giả.
Thạch Nghị thiêu đốt giáp trụ toàn thân, ký hiệu thần bí bắn ra ngoài dung hợp với bảo thuật Kim Ô, cùng chiến với Côn Bằng.
Hai thiếu niên tạo nên ánh vàng vô tận, tựa như mười vạn ngọn núi cùng nổ tung, có thể thấy được đồ đằng chim thần hiện lên, côn ngư thượng cổ bơi lội, nơi đó trở nên rất khủng bố.
"Bùm!"
Thạch Nghị bay ngược ra ngoài, trước ngực xuất hiện loang lỗ những vết thương, không thể nào địch lại được với lực Côn Bằng, cả người không ngừng run rẩy, giáp trụ trên người rạn nứt như là muốn nổ tung.
Thạch Hạo theo sau không rời, một bước chính là trăm nghìn trượng, đồng thời tốc độ cực nhanh, mở ra bàn tay lớn cứ như là Côn Bằng lao mạnh xuống mặt đất bao la.
"Đệ đệ, đệ quá nôn nóng rồi đó!" Thạch Nghị cười gằn, đột nhiên xoay người, máu tươi nơi khóe miệng đều được sấy khô, đôi mắt càng thịnh hơn, ầm ầm vang lên, khai thiên tích địa.
Tròng mắt của hắn có một loại sức mạnh khó diễn tả bằng lời, sương mù hỗn độn tràn ra như là đang khai thiên tích địa, như xây dựng một mảnh chiến trường khác.
Cả vùng không gian trở nên khác biệt, bọn họ tiến nhập vào trong một tiểu thế giới quạnh hiu, cứ như chiến trường Thiên Không kia bị đẩy ra ngoài và một vùng tịnh thổ khác xuất hiện.
Nơi đây rất tối tăm, vô cùng yên tĩnh, khó mà nghe được âm thanh ở bên ngoài, như là một thế giới thượng cổ bị đổ nát vậy. Có vô số phế tích cùng với khí hỗn độn như ẩn như hiện, khiến nơi đây có vẻ rất hoang vu.
Đây là nơi nào? Thạch Hạo đầu tiên là thất kinh rồi sau đó lấy lại bình tĩnh, nó phát hiện không còn thấy bên ngoài nữa, chỉ thấy vô cùng mơ hồ.
Rất nhanh nó liền biết, đây chính là một thế giới được xây dựng dưới sức mạnh của Trùng Đồng, làm cho nó căng thẳng, không thể không thán phục, sức mạnh Trùng Đồng quả nhiên khủng bố!
Nếu để cho Thạch Nghị có thêm thời gian nữa, chẳng lẽ hắn có thể khai thiên tích địa hay sao?
"Ngươi nghĩ đưa ta tới không gian này là có thể làm khó dễ được ta ư?" Thạch Hạo bình tĩnh.
"Tự nhiên là để thu lấy đệ rồi." Thạch Nghị bình tĩnh nói, sau đó ánh xoay chuyển, nói: "Thu!"
Ầm một tiếng, toàn bộ không gian yên tĩnh này nhanh chóng thu nhỏ lại, hóa thành một lao ngục nhốt Thạch Hạo ở bên trong, mà bản thân hắn lại thoát ra bên ngoài.
Mảnh thế giới quạnh hui hoàn toàn mơ hồ, lấp lóe các loại ký hiệu, lượn lờ từng tia khí hỗn độn, xem ra vô cùng kỳ lạ và đáng sợ.
Mọi người thấy thế thì hít vào một ngụm khí lạnh, Thạch Nghị thoát vây ra ngoài rồi để địch thủ ở bên trong, chuẩn bị trấn phong.
Lao ngục mơ hồ kia từ từ nhỏ lại và đen thui, ánh đén nhấp nháy giống như nối liền với lao ngục thời thái cổ, nơi đó rất u ám, tràn ngập sức mạnh ma quái.
"Không xong, đây chính là tiểu thế giới do Trùng Đồng mở ra, tên nhóc kia chuẩn bị bị niêm phong và luyện hóa rồi."
Mọi người chưa từng ngờ tới chiến cuộc lại biến như thế này.
"Bùm!"
Bên trong lao ngục đang thu nhỏ lại kia, Thạch Hạo không ngừng xung kích, không ngừng va chạm với thế giới hoang vu, nó muốn xông ra ngoài.
Nhưng mà, đây là thần uy thiên địa nối liền với đại thế giới, giống như có vô tận uy thế khó mà chống lại, phụt một tiếng, Thạch Hạo phun ra một ngụm máu.
"Đệ đệ, có thủ đoạn gì thì có thể triển khai, nếu không thì không còn cơ hội nữa đâu." Thạch Nghị lạnh lùng, trên mặt không chút cảm xúc, Trùng Đồng phát sáng không ngừng không chế tiểu thế giới thu nhỏ lại.
Tình huống vô cùng nguy cấp, bên trong phế tích này, cả người Thạch Hạo đùng đùng vang vọng, âm thanh như sấm nổ, thân thể của nó gần như muốn nứt cả ra.
Nơi đây bị ngăn cách với bên ngoài, nó sắp sửa bị luyện hóa ở trong không gian tăm tói này, Thạch Hạo hừ lạnh một tiếng, toàn lực thì triển bảo thuật Côn Bằng, một con Côn Bằng to lớn vọt lên, giương cánh liệt thiên, giống như có thể phá nát sao lớn trong vũ trận vô tận.
"Ầm!"
Cuối cùng, tiểu thế giới này nổ tung, nó lập tức hóa Côn Bằng thành phù văn rồi thu vào trong cơ thể, sau đó bay vút lên trời cao.
"Cái gì, hắn có thể tránh được, phá hủy lao ngục tiểu thế giới kia!"
Kết quả này khiến mọi người rung động thật sâu, tục truyền thời thượng cổ, hầu như rất có ít người thoát ra được, tên nhóc này cố gắng lắm mới đánh nát được thế nhưng vậy cũng đáng sợ lắm rồi.
Thạch Hạo thoát vây, xông thẳng về trước.
Mà khóe miệng Thạch Nghị nở nụ cười gằn, lúc này chủ động đánh tới, hai con mắt nhấp nháy thần uy triển khai, mắt phải bắn ra ánh đen, mắt trái lưu chuyển ánh trắng, ầm ầm rung động.
Một bên đại biểu hủy diệt, một bên đại biểu tân sinh sáng tạo, khí âm dương lưu chuyển, hình thành nên một cơn sóng lớn kỳ lạ.
Ánh sáng trắng đen bắn mạnh ra, nhanh chóng vọt tới quấn quanh Thạch Hạo, điều này khiến cho nó chấn động, nguồn sức mạnh thật sự đáng sợ, tuyệt đối chính là pháp tắc cơ bản nhất trong thiên địa.
"Kinh khủng!"
"Lợi hại!"
Ngay cả các Tôn giả cũng khiếp sợ, rốt cuộc cũng đã nhìn thấy được chỗ đáng sợ của Trùng Đồng giả, nếu như cùng ở đẳng cấp với bọn họ, dựa vào pháp tắc cơ bản này đủ để chém giết bá chủ khắp nơi, vô địch thiên hạ.
Hai khí âm dương, có thể tái tạo trời đất, đủ hủy diệt hư không, trong nháy mắt bao phủ lấy Thạch Hạo.
Ầm!
Thạch Hạo không chút do dự, tế ra thập đại Động Thiên, cuồn cuộn không dứt, không ngừng hút hết hai khí trắng đen này vào trong, không để hai khí này dính vào cơ thể, ở loại quyết chiến thế này thì không thể sơ sẩy được.
Thập đại Động Thiên này khác với tất cả mọi người, nối liền cùng một chổ, như là thần bàn bất hủ, nó đứng sừng sững nơi đó giống như là thiên thần vậy, giết thẳng về trước tiếp tục triển khai bảo thuật Côn Bằng.
"Ồ, không đúng, Bổ Thiên thuật xuất hiện rồi!" Có người kêu to.
"Cái gì, Bổ Thiên thuật xuất thế?"
Một vệt hào quang óng ánh áp chế thẳng xuống, như là lấp kín cả khung trời này, ngay cả trời cũng có thể tu sửa thì còn có gì không thể làm được chứ?
Thạch Nghị ra tay, dùng Bổ Thiên thuật cản lại bảo thuật Côn Bằng, cũng trong lúc đó hai khí âm dương sôi trào, xung kích mười Động Thiên lớn kia.
Hai người rơi vào thế giằng co, vô cùng kịch liệt, xung quanh sôi trào, đặc biệt là chiến trường Thiên Không chia năm xẻ bảy, tảng đá lớn không ngừng từ trên trời rớt xuống, gần như không còn tồn tại nữa.
Bởi gì sóng xung kích của hai người quá kịch liệt, hủy diệt tất cả xung quanh, tảng đá lớn màu vàng, hay là rào chắn đều không ngừng nổ tung.
''Bùm''
Thân thể của Thạch Hạo chấn động, hoàn toàn bùng phát, ký hiệu của bảo thuật Côn Bằng không ngừng đan dệt trong hư không, hóa thành một con cá và một con chim thần, một âm một dương giao thoa với nhau.
Nó cũng không lo nhiều được nữa, dù có bại lộ bảo thuật Côn Bằng đi nữa thì cũng mặc kệ, côn ngư và chim bằng hiện ra, một thứ đại biểu cho sức mạnh Thái Âm, một thứ đại biểu cho thần lực Thái Dương, khủng bố vô biên.
Ầm một tiếng, nó ép mạnh xuống, đồng thời dung hợp với thập đại Động Thiên, đây là một loại sức mạnh bá đạo tới mức nào?
"Phốc!"
Thạch Nghị ho ra đầy máu, không ngừng rút lui.
Tất cả mọi người đều nôn nóng, hai người sử dụng hết thảy bảo thuật và thần thông mạnh nhất của mình, khiến người khác hoa mắt khiếp sợ, phỏng chừng muốn phân thắng bại rồi.
Thạch Hạo khống chế bảo thuật Côn Bằng, cũng dùng thập đại Động Thiên gia trì thân thể tiêu diệt về phía trước, càng ngày càng khủng bố, chiến trường Thiên Không bị chấn cho đổ nát!
Thạch Nghị không ngừng ho ra máu, lảo đảo thối lui, thế nhưng vẫn chưa có bại vong, đột nhiên con mắt càng khiếp người hơn nữa, nơi đó bay ra hai thanh chiến mâu màu vàng.
Chuyện này quá đột ngột, sâu trong hai mắt bay ra hai thanh thần mau màu vàng, cứ như thần thoại, xuyên thủng hư không, không gì không thể xuyên thủng.
"Bụp!"
Hoa máu xuất hiện, cánh tay trái của Thạch Hạo bị xuyên thủng, nơi ngực cũng bị xuyên thấu, máu tươi bắn ra, việc này quá đột ngột cơ bản không thể tránh né được.
"Nhận lấy cái chết!" Thạch Nghị hét lớn, ánh mắt lấp lánh, phù văn dày đặc, khống chế hai thanh chiến mâu màu vàng, đó chính là phù văn cơ bản của Trùng Đồng tạo thành, hắn muốn kích nổ hòng tiêu diệt Thạch Hạo.
"Giam cầm!" Thạch Hạo hét lớn, thập đại Động Thiên phát sáng, giống như là tiên vực mở ra, phóng thích uy năng bất hủ, cấm phong nơi đây, khiến cho toàn bộ đều bất động.
Sau đó, Thạch Hạo xông về trước, vận chuyển sức mạnh Côn Bằng, cánh tay giơ lên cứ như là một chiếc cánh thần vàng óng, nhẹ nhàng quét về trước.
"Phụt!"
Cổ của Thạch Hạo bị cắt đứt, máu tươi vọt mạnh lên cao!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.