Thế Giới Hoàn Mỹ

Chương 456: Đại chiến chốn hoàng cung




Thủ đô Thạch Quốc vô cùng rộng lớn, khí thế nguy nga, hai chữ Nhân Hoàng không ngừng quanh quẩn nơi đây.
Đến giờ, một cảm giác bất lực sinh ra trong lòng cường giả ba giáo. Việc này không còn cách nào ngăn cản được nữa rồi, Thạch Hạo kể thừa ngôi vị là kết cục đã được định sẵn. Thiên Long trên người của nó đã ngưng tụ và trở nên chân thực, dù là phàm nhân cũng có thể nhìn thấy được.
Mà mỗi một con thiên long đều đè ép cả hư không, ngẩng đầu ngâm nga, vô số long khí Hoàng đạo đang gia trì trên thân của Thạch Hạo, làm cho khí thế của nó trở nên oai phong, cứ như một vị thần quân bễ nghễ thiên hạ.
Tuy rằng còn trẻ nhưng nó lại hết sức trầm ổn, chẳng hề tương xứng với tuổi tác chút nào. Trong con ngươi thâm thúy hiện lên nhật nguyệt tinh thần, ánh mắt lạnh lùng quét xuống tất cả mọi người.
Không cần người khác nói, đại thế của hắn giờ đại thế đã thành, tích tụ Hoàng khí vào thân thể, cộng thêm có quốc bảo - thần ấn gia trì, tuân theo đại khí vận của thiên địa tiếp nhận ngôi vị hoàng đế.
Giờ phút này, Thạch Hạo đứng thẳng người, từ trên bảo tọa men theo các bậc thang bằng ngọc thạch đi xuống dưới. Nó dáng dấp của rồng hổ, có phong thái của thần ma, vô cùng khiếp người.
Đám người mới vừa rồi còn quát tháo om sòm giờ phút này lùi lại theo quán tính. trong lòng sinh ra sự sợ hãi, cảm thấy như bị một áp lực nặng nề đè nén, gần như hít thở không thông.
Một người đơn độc chống lại cao thủ ba giáo vậy mà lại ung dung tự nhiên đến như vậy, làm cho trong lòng những người ở nơi đây đều chấn động.
Lúc Thạch Hạo giơ tay nhấc chân đều có một khí thế riêng biệt, giống như đang giơ cao thiên đạo cả một phương, tạo thành cảm giác bức bách mạnh mẽ cuồn cuộn xô tới, vượt quá cả ngàn cân.
"Sao lại sợ hắn, chỉ có một người thôi mà. Đây chính là cơ hội, nếu tên hoàng đế giả mạo này dám bước ra Thiên cung thì chúng ta nhanh chóng hạ gục hắn!" Một trưởng lão nói.
Tiếng bước chân rất rõ ràng, không ngừng vang vọng trong trung tâm Thiên cung. Thạch Hạo bước từng bước, vẻ mặt nghiêm túc, toàn thân đều là long khí không ngừng dâng trào.
Nó bất tri bất giác bước vào trận pháp Thần Linh và đi ra bên ngoài điện, đối mặt với tất cả mọi người.
"Không ngờ lại dám ra đây, còn chần chờ gì nữa, đây là quốc tặc, lập tức giết chết!" Một vị Vương hầu lên tiếng, bởi vì từ lâu y đã biết mình đã chẳng còn đường lui rồi. Y từng nằm trong số đám người hô hào chém giết và sớm bị Thạch Hạo lướt ánh mắt lạnh lẽo của mình sang nhìn chằm chằm.
"Chúng ta được mời tới đây để dự lễ, cho nên sẽ không bao giờ khoanh tay đứng nhìn, cho nên phải trợ giúp cho Thạch Quốc chọn ra một tân hoàng đế chân chính." Một nhân vật cấp trưởng lão từ trong ba giáo phụ họa.
"Ầm!"
Thạch Hạo bước ra khỏi Thiên cung với khí tức đầy mạnh mẽ, bước cuối cùng hạ xuống làm cho toàn bộ cung điện phải run rẩy kịch liệt.
"Quên lời ta đã nói rồi à? Chẳng lẽ lại là gió thoảng qua tai?" Nó nhẹ nhàng nói, thế nhưng vẻ mặt lại cực kỳ nghiêm túc, trong con ngươi lóe lên tinh quang, cả người bùng phát ra ánh sáng hừng hực.
"Xuất thủ!" Có người quát lên, nếu như Thạch Hạo đã ra ngoài thì không cần cố kỵ gì nữa. Tất cả cùng lấy ra pháp khí đồng thời đánh về thiếu niên này.
Bọn họ không hề e sợ, bởi vì đã có ba đại cao thủ Nguyệt Thiền tiên tử, Tần Lôn và Trương Lục ở nơi đây. Nếu như so sánh, bất luận một ai cũng đều có thực lực tranh hùng với tiểu Thạch.
Hiện tại, truyền nhân mạnh nhất của ba giáo cùng xuất hiện chính là muốn tiêu diệt nó. Nếu như không có kỳ tích thì chắc chắn nó sẽ ngã xuống.
"Ầm!"
Pháp khí rạch nát không gian, bảo thuật tuôn tới, nơi đây trở nên rực rỡ, toàn bộ công kích đều tập trung về phía trước, đánh thẳng tới thiếu niên cường giả vừa kế vị ngôi hoàng đế kia.
Thạch Hạo đứng yên tại chỗ, ánh sáng trong con ngươi càng thêm rực rõ, tóc đen bay lượn trong gió, thiên long trên người đã trở nên chân thật không ngừng gầm dài, làm chấn động cả Hoàng đô.
Lúc này, toàn bộ đều yên tĩnh, đây là cảnh tượng vô cùng kỳ quái, rồng ngâm mãnh liệt nhưng những âm thanh khác đều giống như đã biến mất, bên trong sự trống trải đó là vẻ tịch mịch.
Hiện tại, chỉ có tiếng rồng ngâm vang vọng chín tầng trời mà thôi!
Trên người Thạch Hạo xuất hiện từng con thiên long không ngừng lao về trước công kích hướng cường giả ba giáo, có một gợn sóng vô cùng kinh thiên đang dần dần khuếch tán ra xung quanh.
"Không xong!" Tần Lôn biến sắc, miệng hét lớn, vội vàng ra tay ngăn cản Thạch Hạo.
Bởi vì, khí tức Hoàng đạo này quá mạnh mẽ, người bình thường tuyệt đối không cản được hắn, cho dù là trưởng lão thuộc Liệt Trận cảnh cũng vậy. Trong khoảnh khắc Thiên Long trên trời biến hóa thì bất kỳ ai cũng sẽ bị áp chế.
Cũng ngay lúc đó, tên Trương Lục da dẻ màu vàng kim kia cũng di chuyển. Hắn cứ như một vị Kim Cương Bồ Tát, thi triển một quyền ấn kỳ dị có khí thế cực mạnh đánh về phía trước.
Chỉ có mỗi Nguyệt Thiền tiên tử là chưa cử động, nhưng nàng lại kích hoạt một tòa trận pháp. Phù văn cuồn cuộn như núi lửa phun trào, dấu ấn màu đỏ tươi từ trong hư không lan ra, như muốn bao phủ lấy Thạch Hạo.
Nhưng, tất cả có vẻ hơi chậm. Thạch Hạo đứng sừng sững nơi đó, hương thơm thơm ngát bên ngoài thân, vô số hoa sen ở bên dưới chân, dị tượng kinh thế, từ lâu nó đã bộc phát ra toàn bộ thực lực.
Thiên long vụt ngang trời, sau đó lao thẳng xuống kẻ thù!
"Răng rắc!"
Pháp khí bị đánh trúng lập tức vỡ vụn trong hư không, thiên long đã vọt qua thì không gì không thể phá hủy.
"Bụp!"
Âm thanh của máu thịt bị đánh tan rất kinh người, kèm theo đó là những đóa hoa máu. Có tu sĩ thân thể nát bấy ngã nhào trong vũng máu, không cách nào ngăn cản được sức mạnh của con thiên long đang lao xuống này.
Tất cả sự việc xảy ra quá nhanh.Vừa mới hô hào quát tháo la làng đòi chém đòi giết tên hoàng đế giả mạo mà giờ đây sắc mặt của ai nấy đều tái nhợt, chỉ trong tích tắc mà mấy chục người đã ngã xuống.
Đây là một hồi kinh biến, chỉ vừa bắt đầu thôi mà Thạch Hạo đã kết liễu nhiều cao thủ như vậy rồi, trong đó không thiếu trưởng lão, còn có Vương giả thuộc Liệt Trận cảnh.
Nhưng mà tính mạng của bọn họ cũng chẳng đáng giá là bao, tiểu Thạch tức giận ắt phải nhuộm máu trời xanh, cả đám cao thủ chết trước Thiên cung, máu đỏ chảy đầm đìa trên thềm đá.
Việc này làm người khác phải khiếp sợ, sự mạnh mẽ của tiểu Thạch còn kinh khủng hơn trong tưởng tượng của bọn họ.
Một vài trưởng lão hít vào ngụm khí lạnh, giọng run rẩy nói: "Chính quả Nhân Hoàng, pháp lực Hoàng đạo, đây chính là biểu hiện đầu tiên khi số mệnh của cả nước gia trì lên thân thể, giữ hắn không được rồi!"
Nên biết, hiện tại mới chỉ là bắt đầu. Thạch Hạo vừa ngồi lên ngôi vị hoàng đế mà đã có lực lượng thần bí bao phủ nơi người, có thể hóa thành thiên long, giúp bảo vệ nó tránh các loại tai ương, nếu như tiếp tục cho nó thời gian tất thành họa lớn.
Hết thảy những thứ này đều xảy ra trong chớp mắt mà thôi, nói thì rất chậm nhưng lại diễn ra trong tích tắc.
"Ầm!"
Tần Lôn giết tới, một luồng bảo thuật tỏa ra, hào quang năm màu chiếu rọi, một con khổng tước to lớn ép về phía Thạch Hạo.
Đây là một môn bảo thuật cực kỳ đáng sợ, uy danh vang dội cả thiên cổ, chính là đại thần thông của Khổng Tước vương thời Thái cổ, năm đó từng quét ngang thiên hạ, là một sinh linh vô địch trong thời đại đó.
Bảo thuật đến từ Bất Lão sơn tuyệt không phải do dị chủng truyền lại, đây là một trong những đại thần thông trấn giáo của tộc này, chính là do sinh linh thuần huyết lưu lại, hoàn mỹ không một tì vết nào.
Thạch Hạo cẩn thận quan sát, đối kháng với cường giả bậc này thì nó cũng chẳng hề khinh thường, không có sử dụng khí vận của thiên long đang gia trì quanh thân thể để chống lại, mà là vận dụng bảo thuật của chính bản thân mình.
Chí cương chí dương, Thạch Hạo lập tức dùng tới pháp môn Côn Bằng có lực công kích vô song, nhanh chóng chém thẳng về phía tên đối thủ kia. Một vệt ánh sáng vàng xuất hiện, sau đó một con chim thần giương cánh công thẳng lên trời, nghênh đón con khổng tước khổng lồ kia.
"Hả?" Tần Lôn nhíu mày, vừa ra tay hắn liền biết tiểu Thạch quả nhiên danh bất hư truyền, thậm chí còn đáng sợ hơn trong lời đồn nữa. Nuá mạnh mẽ, vừa ra tay đã muốn trấn áp hắn.
"Ầm!"
Khổng tước giương cánh tạo nên thần quang năm màu, dùng sự khéo léo để phá giải pháp môn Côn Bằng, hóa giải đi công kích chí cương chí dương kia, hư không nơi đó không ngừng nổ vang, đinh tai nhức óc.
Tần Lôn hiển nhiên không sợ. Trong lòng hắn có niềm tin mình là vô địch. Bởi vì hắn tới từ Bất Lão sơn, truyền nhân mạnh nhất của các đời cũng chẳng hề sợ hãi thiếu niên Chí Tôn của tám vực.
Hắn có loại tự tin này, tuy nói tiểu Thạch chém chết Trùng Đồng, đánh bại thần thoại nhưng hắn tin tưởng rằng, truyền thừa của Bất Lão sơn là truyền thừa mạnh nhất, trong cùng một thế hệ bản thân mình chẳng hề thua kém người nào.
Nhưng mà, giao thủ ngắn ngủi này lại khiến hắn do dự. Sức mạnh của tiểu Thạch quá mạnh, mặc dù đã phá giải thần lực của đối phương nhưng đạo cốt trong cơ thể của hắn vẫn bị làm chấn động không ngừng rung lên.
Cùng lúc đó Trương Lục lao tới, tay nắm quyền ấn, cũng đồng dạng là chí cương chí dương, sức mạnh thân thể khiến cả hư không run rẩy. Hắn như là một mặt trời màu vàng đang lao tới đánh thẳng về phía Thạch Hạo.
Tiểu Thạch hoảng sợ đồng thời xuất ra một quyền, ngạnh kháng với hắn. Ầm một tiếng, sau đó nơi tay xuất hiện một cây cỏ bắt đầu phản công, xoẹt một tiếng chém thật mạnh về trước.
Đây không chỉ là một luồng ánh kiếm mà còn để lộ ra một thế giới nhỏ bao phủ lại nơi đây, kéo theo giới lực như mưa phùn lất phất, làm toàn trường khiếp sợ.
Người khác cũng có Thế giới trong lòng bàn tay, cũng có không gian thần lực, mà uy thế một kiếm này của nó không ngờ lại như vậy, thần thông hóa thành "kiếm giới" khiến người khác thán phục không thôi.
Trượng Lực nhíu mày, trên mặt xuất hiện vẻ sầu khổ. Tuy rằng không e ngại thế nhưng lại có cảm thấy vất vả bội phần. Hắn dùng hết khả năng chống đỡ, quyền ấn biến đổi, ầm một tiếng, đỡ lấy kiếm giới đang bay tới kia.
Nơi đây lập tức nổ tung, một vài tu sĩ đứng gần đó hét thảm, bọn họ bị thứ sức mạnh này đánh bay ngược ra sau. Cũng có không ít người mất mạng ngay tại chỗ khiến cho nhân mã ba giáo sợ hãi không thôi.
"Hả, không đúng!" Trượng Lực rùng mình rồi nhanh chóng biển đổi quyền ấn, sử dụng thần thông vô lượng nhanh chóng tạo ra một biên giới rồi dùng tốc độ nhanh nhất phóng to ra nhằm vào kiếm giới.
Thời khắc này, hắn đã hoàn toàn cảm nhận được sự đáng sợ của tiểu Thạch. Uy thế của một kiếm này đã siêu thoát khỏi bản thân kiếm ý, đã có chân nghĩa của "một hạt cát là một thế giới, một cọng cỏ là một thiên đường"!
Quá mức đáng sợ, thần uy kinh thế làm hắn không tài nào thi triển được pháp môn cao nhất của sư môn mình, chỉ biết dựa theo toàn bộ những gì đã trải qua trong trí nhớ của mình để chống lại.
Kinh tài tuyệt diễm, thủ đoạn của tiểu Thạch quá thần kỳ!
Đây là sự đánh giá từ nội tâm của Trượng Lục. Lám sao không thể không cảm thán cho được? Tiểu Thạch siêu phàm thoát tục, còn có thủ đoạn như thế này nữa, dùng kiếm hóa giới phát triển thành "thế giới thần thông" mà Tây Phương giáo am hiểu nhất, dùng chiêu này để chống lại mình.
Sau khi liên tục va chạm, Trượng Lục bay ngược ra sau, toàn thân phát ra ánh vàng lấp lánh. Hắn sử dụng Bất Hoại Thân mạnh mẽ ngạnh kháng vài lần tấn công, thi triển ra toàn bộ thần thông của của minh.
Ký hiệu rực rỡ nhấp nháy. Trong hư không dường như có một đám sao sáng nhằm thẳng phía Thạch Hạo, đây chính là hiệu lực của trận pháp mà Nguyệt Thiền tiên tử đang thi triển.
Hiển nhiên, đây là sát trận cực hạn của thế gian, thủ đoạn bình thường thì làm sao có tác dụng với tiểu Thạch chứ. Chỉ có cách sử dụng phù văn mạnh nhất thì may ra được.
Khi nhìn thấy đám trận văn này xuất hiện, tu sĩ ba giáo đều thở dài. Bởi vì uy lực của trận pháp này quá mạnh, dù là tiểu Thạch có là người mạnh đến mẽ cỡ nào thì khi đi vào cũng ắt phải chết.
Tất cả mọi người đều ôm lòng tin rất lớn với loại trận pháp này, cho rằng đại thế đã định, đây là đòn sát thủ cuối cùng.
Nhưng mà, sự thật luôn trái ngược với suy đoán. Thủ đoạn công kích được mọi người coi trọng nhất giờ phút này hoàn toàn vô hiệu. Mi tâm Thạch Hạo phát sáng, trong chớp mắt trung tâm Thiên cung nổ vang, hàng loạt cung điện đồng thời phát sáng, ánh vàng xông thẳng lên trời.
Nơi đây đã ngưng kết thành một thể với nó, cùng nhau tiêu diệt phù văn trong hư không kia, khiến trận pháp hoàn toàn bị phá hủy.
"Hắn kế thừa ngôi vị, trở thành tân hoàng đế. Khu cung điện này thông linh, đã chấp nhận hắn và cũng chấp nhận cho hắn sử dụng. Trận văn bị khí tức Hoàng đạo của tòa cung điện này tấn công, nhanh chóng diệt phù văn sát trận này." Có người suy đoán được chân tướng.
Đồng thời, trong lòng không ít người tự hào, đây được gọi là cung điện thông linh là bởi vì nơi đây từng được Chí Cường giả bố trí xuống trận văn.
"Mặc kệ là thế nào, ba đại cao thủ Nguyệt Thiền tiên tử, Tần Lôn, Trượng Lục đều ở đây. Có bọn họ tọa trấn và cùng nhau xuất thủ, tiểu Thạch có thể nghịch thiên hay sao?!" Có người quát lên.
Bất luận ai xuất kích đều sẽ là kình địch của Thạch Hạo, huống hồ cả ba cùng ra tay, tu sĩ ba giáo tin chắc nó sớm muộn gì cũng sẽ bại vong.
"Vù!"
Hư không rung động kịch liệt, Nguyệt Thiền tiên tử đã xuất thủ. Vì trận pháp vô hiệu nên nàng nắm lấy bảo ấn, bàn tay trắng mịn như ngọc vung lên giết thẳng tới thiếu niên phía trước.
Nàng ung dung tự tại như tiên, sắc đẹp kinh động thế gian, một khi đã ra tay thì cũng đáng sợ như thế, không chút khói lửa thế nhưng lại ngầm gây ra sự giết chóc, thần uy ngập trời!
"Ầm!"
Thạch Hạo nắm quyền ấn, thi triển pháp môn Côn Bằng. Ánh sáng vàng cuồn cuộn, quyền pháp hai va chạm với nhau, làm trong hư không xuất hiện một luồng chớp vàng óng ánh chói mắt.
Nó muốn tiến tục tấn công thế nhưng Tần Lôi, Trượng Lục đã giết tới.
Một mình Thạch Hạo chiến với ba đại cao thủ làm chấn động bốn phương, khiến tất cả mọi người đều giật mình. Tuy rằng cảm thấy sớm muộn gì nó cũng sẽ bại vong thế nhưng vẫn không khỏi hãi hùng khiếp vía.
"Nói chung là muốn chết mà thôi!" Mấy người này lẩm bẩm, khóe miệng nhếch lên cười nhạt.
"Ta sẽ tiêu diệt đám các ngươi, ai có thể thương tổn được ta?" Thạch Hạo dường như hiểu được suy nghĩ của bọn họ nên lạnh lùng mở miệng, vô cùng bình tĩnh, giọng nói chứa một sự uy nghiêm rất lớn.
Dù đối mặt với ba đại cao thủ thì nó vẫn luôn tỏ ra ung dung, đối kháng với từng người, những tiếng nổ vang rền vang lên không ngớt.
"Ầm!"
Sau một phút, long khí Hoàng đạo bùng phát, mấy chục con lao thẳng lên trời cao. Cảnh tưởng này vô cùng khủng bố cứ như Thiên Đế xuất hành, long xà cùng khỏi, theo đó mở ra một con đường.
"Bụp!"
Những tiếng kêu thảm vang lên không ngớt, máu tươi bắn tung tóe khắp nơi, lập tức có mấy chục người bị chết ngay đương trường trước trung tâm Thiên cung.
Tiểu Thạch trở thành Nhân Hoàng, tự mình xuất thủ, uy thế chấn động trời xanh, để lại sự rung đông sâu sắc cho mỗi người.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.